Một Năm Thiên Hạ

Chương 28: Tai kiếp xích mã




Mới bắt đầu năm Từ Minh thứ sáu, thiên hạ người người ai cũng dự cảm đây không phải một năm tốt, nhất định lắm tai ương. Những năm trước đây, Miền Nam cũng từng lan truyền một câu nói rất kỳ quái đó là: "Xích mã hồng dê nhiều kiếp nạn", vào năm Bính Ngọ hay Đinh Mùi, thiên hạ tất có loạn. Năm Từ Minh thứ sáu vừa khéo lại trùng vào năm Bính Ngọ, tuy dân chúng ngoài miệng không nói ra nhưng hễ gặp chuyện gì bất trắc đều không nhịn được mà nghĩ ngay đến lời tiên tri đó ở trong lòng.

Mặc dù đã có một đạo thánh chỉ truyền xuống, không được dùng tà thuyết mê hoặc lòng dân, ai vi phạm sẽ bị nghiêm trị, nhưng trên đời khó nhất đó là kiểm soát lòng người. Hoàng mệnh cũng không thể thu hẹp được nỗi hoang mang lo sợ đang lan tràn trong dân chúng, huống chi trong cung là nơi đầu tiên xảy ra những biến cố. Đầu tiên là vào tháng Giêng, sinh thần của Đan tần, nàng buồn bực không vui, một mình uống rượu cho tới say mèm, không biết một cung nữ xui xẻo như thế nào lại đụng phải nàng, bị nàng động thủ đánh chết. Trong hậu cung, việc trách phạt cung nữ cũng không hiếm thấy, thậm chí có cung nữ bởi vì không chịu nổi đau đớn mà tự vẫn cũng không có gì kì lạ. Vì vậy, Hoàng đế sớm có mệnh lệnh rõ ràng, không cho phép hậu cung phi tần tự mình tra tấn cung nhân. Tin Đan tần lỡ tay đánh chết cung nữ truyền đến tai Hoàng thượng. Hoàng thượng nổi giận ra lệnh nghiêm trị, nhưng niệm tình nàng đã từng có hoàng tử nên không tăng thêm hình phạt, chỉ là hai ngày sau giáng Đan tần xuống làm Đan viện.

Tố phủ năm ngoái ở trong cung đã mất đi mấy vị tiểu thư, nay lại nghe phải tin xấu này, không nghi ngờ gì nữa, chính là họa vô đơn chí. Chỉ có Tố lão gia sau khi nghe thấy tin này lại chỉ thở dài rồi nói: “Cũng may là chỉ có bị giáng xuống một cấp. Đúng vào thời điểm như thế này, với tính tình của Đan tần, vẫn là lùi một bước thì tốt hơn”.

Mồng một tháng hai, Quốc cữu gia đang mở tiệc thiết đãi Hoàng thượng thì nhận được tin dữ của Tam công chúa Thịnh Nhạc đã xuất giá được vài năm. Phò mã của nàng; Chinh Lỗ tướng quân đang xuất chinh dẹp giặc ở Tây Thùy thì bị Tây quốc giết chết, linh cữu đang được chuyển về kinh.

Trong triều nhất thời lại loạn mất hai ngày. Tây quốc dù chỉ là nước mới thành lập, nhưng lại hiếu chiến, luôn có dã tâm bừng bừng, huấn luyện binh mã chỉ chờ thời cơ hành động. Chinh Lỗ tướng quân tung hoành sa trường mười năm, chiến công hiển hách, từ trước đến giờ chỉ thắng, không bao giờ thất bại, đóng ở Tây Thùy bốn năm chưa bao giờ có sơ xuất, không ngờ lại mất mạng chỉ trong một buổi sáng.

Hoàng thượng mấy ngày liền triệu tập quần thần để bàn về việc trấn thủ Tây Thùy.Quốc sự đang sứt đầu bể trán, hậu cung lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Năm nay, sau khi sông Khai Phong tan băng, có sự khác thường, giếng nước trong cung cũng bị ảnh hưởng sáu đến bảy phần, chất lượng nước không còn được tốt như xưa. Đầu tiên nhóm cung nhân cũng chưa để ý, vẫn dựa theo quy củ cũ mà lấy thuốc và kim bạc tinh lọc nước giếng, thấy không có vấn đề gì nên vẫn sử dụng như cũ. Ai ngờ chưa đầy mấy ngày sau, từ cung nhân cho đến phi tần trong hậu cung đều bị nhiễm bệnh, ngay cả Hoàng hậu, Trinh phi cũng không may mắn thoát khỏi. Thái y viện bị chứng bệnh bất ngờ ngày làm cho trở tay không kịp, chỉ có thể dốc toàn lực cứu chữa cho Hoàng hậu cùng Trinh phi. Nhóm tú nữ cũng bị bệnh rất nhiều, nhất thời khó có thể chẩn đoán hết, cho nên trong vòng bảy tám ngày đã có hơn mười người chết bất đắc kì tử.

Tinh quan thông qua việc nhìn sao vào ban đêm bẩm báo rằng tinh tượng không lành, hậu cung loạn. Lúc này thân thể hoàng hậu hơi có khởi sắc, thấy hậu cung một mảnh sầu thảm, liền cầu xin Hoàng thượng để những cung nữ lâu năm xuất cung tìm duyên số, ngay cả nhóm tú nữ, nếu muốn trở về nhà nghỉ ngơi, cũng đều cho phép, đợi khi tinh loạn qua đi, lại một lần nữa đón vào cung. Hoàng thượng giờ phút này cũng không còn tâm trạng để ý những chuyện đó, liền để cho nàng làm chủ.

Cung nữ xuất cung là một chuyện không có ai không muốn, nhưng trái lại nhóm tú nữ mỗi người có một tâm tư riêng, không biết nên ở lại hay rời cung trở về nhà. Vậy mà không đến mười ngày, trong nhóm tú nữ lại có mười người chết bất đắc kỳ tử, giống như có người sợ các nàng không đi, mạnh mẽ tới đuổi đi. Nhóm tú nữ thấy tình trạng của những người chết đều giống với những người chết vì bệnh do nước trước kia, chỉ đành phải rối rít cầu xin xuất cung. Chỉ có những người gia cảnh khốn khó, không thể trở về mới bất đắc dĩ ở lại trong cung cẩn thận sống qua ngày. Qua phen giày vò này, Thục Văn điện, nơi ở của nhóm tú nữ chỉ còn lại chừng hai mươi người.

Trinh phi Tố thị cùng với tỷ tỷ của nàng Văn phi đã hơn mười năm nay không tham dự thị phi trong cung, mỗi ngày khép chặt cửa cung ăn chay niệm Phật, không màng đến hồng trần thế sự. Lần này Trinh phi nhiễm bệnh, cũng không gấp gáp chữa bệnh, ngược lại giống như xem thấu ý trời, sớm không còn để ý đến chuyện sống chết, chỉ chờ bỏ đi thân xác để đến cõi phương Tây cực lạc. Không phải là nàng cự tuyệt uống thuốc của Thái y, vậy mà bệnh tình hoàng hậu ngày càng có khởi sắc, nàng lại dần dần suy yếu, rốt cuộc lặng yên không một tiếng động qua đời. Tỷ tỷ nàng, Văn phi thấy thế cũng không nén nổi bi thương liền xuống tóc, cầu xin Hoàng thượng cho nàng đến Hoàng Cực tự ở trong kinh thành xuất gia, vì Hoàng gia cầu phúc.

Trong hậu cung nhất thời tiêu điều ảm đạm, không khí cũng khác xa so với ngày trước.

Tố Doanh sớm đã không còn để tâm chuyện ở hậu cung, nhưng thân thích lui tới của nhà nàng đều ít nhiều có dính dáng đến hoàng gia, nên các loại tin tức không mời mà vẫn tự đến. Vì vậy, trong những ngày này, những chuyện nàng nghe được nhiều nhất vẫn liên quan đến cung đình.

Ngày hôm đó nàng đến viện các di nương nghe tán gẫu, cảm thấy vô vị tẻ nhạt liền một mình đi đến hoa viên hóng mát.

Dương liễu đang nảy mầm, trong viện không có hoa nở cũng không có tuyết rơi, không có gì hay để nói. Tố Doanh đi vài bước, chợt nhìn thấy trên cành mai phía trước vẫn còn sót lại năm sáu đóa bạch mai xinh đẹp, nhẹ nhàng thanh thoát, lảo đảo như muốn ngã. Nàng thấy thích, muốn đem cành mai này cho Phượng Diệp công chúa xem một chút, vì vậy nhẹ nhàng đi tới gần, cẩn thận vịn cành bẻ.

Phượng Diệp công chúa khó khăn lắm đầu năm nay chẩn được hỉ mạch, Tố gia chìm trong vui mừng, so với thường ngày lại càng thêm tỉ mỉ che chở, kể cả ly trà cũng không cho nàng tự mình bưng. Ai ngờ chưa hết tháng giêng, phía công chúa đang được nâng niu xảy ra chuyện, cái thai đang yên đang lành lại bị sẩy. Thân thể Phượng Diệp công chúa cũng vì thế mà cũng bị tổn thương không nhẹ. Nàng từ lúc mất con, vừa thương tâm, thân thể lại bị ảnh hưởng nên cả ngày nằm trên giường từ chối tiếp khách. Tố Trầm cũng rất đau lòng vì mất con nhưng lại càng lo sợ vợ mình buồn bực để xảy ra chuyện, một mặt ở bên cố gắng dỗ nàng vui vẻ, một mặt tìm Tố Doanh nhờ vả thỉnh thoảng sang viện làm bạn cùng nàng.

Tố Doanh đến dưới cành mai, ngửi thật sâu, hương thơm thoang thoảng làm cho người ta sảng khoái tinh thần, liền mỉm cười nhón chân lên, miễn cưỡng cũng gần đến được tầm tay lại không dám dung sức quá mức, sợ làm cánh hoa rơi mất. Đang loay hoay cố gắng, chợt có một cánh tay đưa ra từ sau lưng nàng, nhẹ nhành bẻ cành mai xuống.

Tố Doanh giật mình quay người, ngay lúc đó dường như ngã vào lòng người đứng phía sau.

Nàng cuống quýt lui nửa bước chân, kinh ngạc nhìn mặt người nọ, sau đó mới cúi đầu kêu một tiếng: “…Bạch đại nhân…”

Bạch Tín Mặc lẳng lặng nhìn nàng một lát, đem cành mai cho nàng, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Nàng dạo này có khỏe không?” giống như chào hỏi thông thường, tựa như sợ có ai khác nghe ra điều bất thường.

Tố Doanh gật đầu, lại nhẹ nhàng hỏi: “Đây là hậu viện, Bạch đại nhân sao lại…” Hỏi một nửa, nàng liền dừng lại…Dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện tại nơi này. Nghĩ đến đây, nàng liền không ngừng được nhớ tới lần trước gặp nhau ở trong vườn, hắn cầu hôn nàng. . . Tố Doanh vội vàng dùng lời nói đem suy nghĩ của mình chuyển hướng: "Bạch đại nhân đến thăm Thất di nương sao?"

Bạch Tín Mặc lơ đãng “Ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn dõi theo Tố Doanh, nhưng lại không nói câu nào. Tố Doanh yên lặng cúi đầu thở dài: “Đại nhân cứ quay lại con đường nhỏ này, ở chỗ rẽ đầu tiên, rẽ trái là có thể quay về viện của Thất di nương”.

“Ta biết rõ đường…” Giọng nói của hắn vẫn trầm trầm như vậy.

Tố Doanh hơi hạ thấp người nói: “Như vậy tiểu nữ xin cáo lui, đại nhân đi thong thả…”

Nàng đang cầm cành mai trên tay, vừa mới quay người, Bạch Tín Mặc yên lặng đi đến bên cạnh, bắt lấy cổ tay nàng.

Tố Doanh theo bản năng xoay cổ tay muốn thoát ra, hắn lại cầm chặt không buông. Cành mai kia vốn mỏng manh, bị họ giằng qua giằng lại như vậy, cánh hoa rơi toán loạn trên mặt đất.

Tố Doanh thấy cành hoa đã bị hủy, bất đắc dĩ phải vứt đi. Bạch Tín Mặc lẳng lặng sờ tới trên cổ tay nàng, thấy vẫn treo một khối thô ráp hình tảng đá, lúc này mới buông tay ra.

"Ta nghe công tử nhà Khánh Nguyên hầu nhắc tới nàng… là về chuyện hôn sự. Dường như mọi việc đã được sắp xếp, phụ thân nàng ước chừng đã xác định”. Bạc Tín Mặc lặng yên chán nản nói: ". . . Nàng phải gả cho hắn? A Doanh! Hắn . . . Hắn cũng không phải người có thể tin tưởng để phó thác cả đời."

Tố Doanh lắc đầu: "Bạch đại nhân không cần nghe những tin đồn vô căn cứ, cũng không cần lo lắng cho ta."

Bạch Tín Mặc dường như còn muốn nói điều gì, đôi môi giật giật, nhưng cuối cùng không nói ra. Hắn dường như lại một lần nữa muốn cầm nắm lấy cổ tay của nàng, nhưng còn chưa chạm đến, liền nghe một tiếng quát bảo ngưng lại.

"Ngươi là người nào?" Tố Chấn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Bạch Tín Mặc hỏi: "Đến hậu viện làm gì?"

Tố Doanh vội nói: "Nhị ca, vị này … Vị này là phò mã … Bạch đại nhân…" Nàng thấy vẻ mặt Tố Chấn giống như sắp nổi giận, càng nói âm thanh càng thấp, lại giới thiệu với Bạch Tín Mặc: "Đây là nhị ca ta."

Bạch Tín Mặc nhìn Tố Chấn một cái rồi cười nói: “Hóa ra là vị sắp nhậm chức Hổ Bí lang… Thất lễ”.

Tố Doanh biết Tố Chấn vừa mới hoàn thành nhiệm vụ ở Kê thành, sau khi trở về vì chuyện nhậm chức mới mà tốn mất không ít công phu, nhưng chưa từng nghĩ nhị ca có thể nhậm đến chức Hổ Bí lang, so ban đầu còn thăng lên một cấp. Huống chi Trung Võ quan hầu hết là thăng chức từ Hổ Bí lang, hơn nữa còn là thăng được cực nhanh, nếu đạt được chức vị này, Vũ Lâm lang liền nằm trong tầm tay. Tố Doanh thực sự cảm thấy vui mừng cho nhị ca, mặc dù chưa có công văn chính thức, nhưng Bạch Tín Mặc đã nói như vậy, nhất định là điều không thể nghi ngờ.

Tố Chấn cũng không để ý nhiều đến Bạch Tín Mặc, chỉ nhìn Tố Doanh dịu dàng nói: "A Doanh, muội theo ta xuất môn một chuyến."

Tố Doanh không quá tình nguyện muốn cùng hắn xuất môn, nhỏ giọng nói: "Muội muốn đến chỗ Phượng Diệp công chúa."

Tố Chấn nói thẳng: “Vinh An công chúa đang đi thăm nàng, muội muốn đến đó tham gia náo nhiệt?"

Tố Doanh “Ah" một tiếng, nhìn Bạch Tín Mặc cười cười: "Thì ra là đại nhân đến trước công chúa." Nói qua đột nhiên cảm thấy mình không nên xen vào chuyện nhà hắn, hắn tại sao không đi cùng công chúa căn bản không liên quan đến nàng. Vì vậy nàng cúi chào Bạch Tín Mặc, đi tới bên cạnh Tố Chấn nói: "Nhị ca, chúng ta vừa đi vừa nói."

Tố Doanh thầm nghĩ mượn cơ hội rời khỏi cuộc gặp gỡ với Bạch Tín Mặc, nhưng dù có đi xa đến mấy vẫn cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng, thế nào cũng không thoát khỏi.

Cùng với Tố Chấn vòng ra khỏi hậu viện, Tố Doanh nghĩ đã thoát nạn, nhẹ nhàng thở ra. Ai ngờ Tố Chấn lại bắt lấy cổ tay nàng, nói: “Cũng chỉ vì cáu kỉnh với Tể tướng mà ngay cả Tố Lan muội muội sinh con muội cũng không đến nhìn?”

Đây cũng là việc vui duy nhất của Tố gia trong năm nay: Tố Lan hồi đầu tháng sinh được một đôi song thai bảo bảo, Cư phủ vui mừng ngất trời, Tố phủ cũng vì chuyện này mà vui vẻ hơn. Tuy Tố Doanh vì Tố Lan mà vui mừng, nhưng cho dù có ai khuyên bảo như thế nào nàng cũng kiên quyết không đến phủ Tể tướng.

Nghe Tố Chấn nói đến, Tố Doanh giận tái mặt, hất tay hắn ra nói: “Nhị ca nếu muốn đem muội đến Tướng phủ thì đừng nghĩ muội có thể thuận theo”.

Tố Chấn lắc đầu một cách bất lực nói: “Ta không lạ gì cái sự cứng đầu của muội, ngày đó, dưới tàng cây hoa quế, khi muội nhìn thấy ta bị đánh cũng ngoan cố quật cường như vậy. Chẳng lẽ muốn ta giống như Tố Táp phải đụng tay đụng chân thì muội mới chịu đi?”

Tố Doanh hoảng sợ chạy trốn sang một bên, biết đâu hắn sẽ giống như Tố Táp, khiêng nàng lên vai đi.

Tố Chấn thấy nàng nhất thời kinh sợ mà luống cuống thì cười rộ lên: “Ta biết muội không muốn người khác thấy chúng ta xuất hiện cùng nhau. Vì vậy, ta đi trước, xe ngựa sẽ chờ ở cổng Tây”. Lời nói của hắn hoàn toàn không cho phép Tố Doanh có cơ hội từ chối.

Tố Doanh vẫn có chút không tình nguyện, nhưng từ khi Tố Lan sắp sinh, chị em cũng đã hơn một tháng chưa được gặp mặt, quả thật là cũng có chút nhớ nhung. Mấy chị em Tố gia còn lại cho đến hiện tại ngoài Tố Mi và Tố Huệ ở trong cung, không mấy khi được phép về thăm nhà thì chỉ còn nàng và Tố Lan thường xuyên lui tới. Nghĩ đến điều này, Tố Doanh kêu Tố Chấn một tiếng, nói: "Nhị ca đợi chút… ta đi tìm vài món quà tặng. Đi thăm A Lan, cũng không thể tay không được."

"Đã giúp muội chuẩn bị rồi." Tố Chấn cưỡi tuấn mã, dùng roi ngựa đẩy rèm xe ngựa, bên trong xe có không ít hộp gấm vóc thượng hạng, chỉ còn ngồi một chỗ nhỏ để cho Tố Doanh ngồi.

Tố Doanh không còn gì có thể nói, nghiêng người ngồi vào trong xe, hạ rèm, lúc này mới cẩn thận quan sát, thấy những quà tặng này vô cùng hoa lệ, rất không giống phong cách bình thường của Tố Chấn mà đúng là kiểu Tố Lan thích.

Nàng cũng không hiểu rõ vì sao Tố Chấn nhất định phải kéo nàng cùng đi thăm muội muội, dù sao cũng đã lên đường, nên không suy nghĩ nhiều nữa.

Tố Lan từ khi sinh con, ở Tướng phủ liền được coi như báu vật, cung phụng hết mực. Chính nàng cũng bị chiều sinh cao ngạo, không khỏi có chuyện vênh mặt hất hàm sai khiến. Thấy Tố Doanh tới, Tố Lan vui mừng liền ra lệnh nha hoàn đem đủ loại quà tặng nhận được lấy ra cho chị ngắm. Bọn nha hoàn tay chân chậm chạp, đều bị nàng quở trách. Tố Doanh nhìn vào cảm thấy không được, liền khuyên nàng mấy câu: "Hiện tại quan trọng hơn là nuôi tâm tính, nếu không đến lúc già, không còn đắc sủng liền sinh ra lắm chuyện! Chuyện nhỏ cũng đừng so đo nhiều như vậy, bỏ qua được thì bỏ qua."

Tố Lan bĩu môi nói: “Muội hiểu rồi tỷ tỷ. Thật không đúng lúc, hai đứa bé bị bà nội bọn chúng bế đi cho Lại Bộ Thượng thư cùng Vũ Lâm lang phu nhân xem, bằng không đã đem đến cho tỷ tỷ nhìn một cái.”

Tố Doanh cười nói: “Về sau còn nhiều thời gian mà, sợ gì không được gặp cháu ta. Nhưng thật ra quà mừng trong phòng này của muội làm ta hoa cả mắt, sợ không dám đem quà mừng của mình ra”.

“Tỷ tỷ làm sao giống như người khác, quà của tỷ tốt xấu gì thì muội cũng thích”. Tố Lan hé miệng oán trách.

Thấy Tố Doanh gọi người mang quà tặng đến, Tố Lan "Ah" một tiếng, nhìn Tố Doanh, mỉm cười lắc đầu nói: "Đây không phải là tỷ tỷ chuẩn bị. "Nói xong mở ra một hộp màu thạch trúc, mắt liền sang lên, trong hộp là một đôi vòng tay ngọc bích nạm vàng xen lẫn bạc, nhìn vào liền biết là vật đáng giá ngàn vàng, hoa văn cao quý tinh tế. Tố Lan ngay lập tức đem vòng tay đeo lên, còn nói: "Người chọn món quà này thực sự hiểu tâm tư của muội. Tỷ tỷ nói thật đi, rốt cuộc là người nào chuẩn bị?"

Tố Doanh đành phải trả lời chi tiết.

Tố Lan lại mở tiếp mấy hộp quà, tặc lưỡi nói: "Không nhìn ra nhị ca cũng có mắt nhìn đồ. Còn tưởng rằng huynh ấy ra ngoài đã lâu, không có kiến thức gì!"

Hai tỷ muội nói chuyện một lúc lâu, Tố Doanh thấy thời gian không còn sớm, không muốn ở lại Tướng phủ dùng cơm, liền đứng dậy cáo từ.

Tố Lan không giữ được nàng, vội sai người lấy một hộp bạc nhỏ, nói: "Đây là tể tướng đại nhân ban cho đồ tốt, trong cung cũng chỉ có hoàng hậu nương nương mới có."

Tố Doanh mở hộp ra, nhất thời một cỗ thơm ngào ngạt bay ra, thì ra là một hộp cao hương đậm đặc.

“Đây là Cư gia dùng giá trên trời mới có được bí quyết của cách phối hương mới nhất, nghe nói có thể an thần”. Tố Lan hạ giọng nói. “Nghe nói trong cung gần đây xảy ra mấy chuyện ma quái, vong hồn của A Hòe và A Thuần tỷ tỷ đều đến chỗ Hoàng hậu nương nương đòi mạng, quấy nhiễu không cho nàng nghỉ ngơi…Tể tướng đại nhân liền mời một đám cao thủ chế hương vào cung”. Nàng nói xong liền bật cười, đang cười thì bỗng chuyển sang căm phẫn nói: “Ai cũng nói hai tỷ tỷ chết không minh bạch, bây giờ không phải rõ ràng ai hại chết người sao!”

Tố Doanh không nói gì tiếp, đem cao hương đặt ở chóp mũi ngửi nhẹ, nhàn nhạt khen: "Thơm quá . . . Thì ra là hoàng hậu nương nương dùng, không trách được giống như ta đã ở nơi nào đó ngửi qua."

Tố Lan lại nói: "Muội ăn ngon ngủ ngon, hộp cao hương này để đây cũng vô dụng. Tỷ tỷ thường xuyên không ngủ được, lấy về dung thử, nếu là người gặp quỷ cũng có thể dùng hương này mà ngủ, tỷ tỷ chỉ là tinh thần không yên, chắc chắn sẽ có hiệu quả. Lại nói, muội nghĩ, cha chồng ta đã sớm biết ta không cần dùng đến những thứ như thế này. Nhưng mới sáng sớm nhất định đem vật này đến cho muội, ắt hẳn là có ý để cho tỷ. Nhà chúng ta cũng chỉ có tỷ là người có duyên với những thứ này hương hoa này." Nàng nhìn Tố Doanh, khuyên nhủ: "Tỷ tỷ cũng nên mượn cái bậc thang này, xuống nước đi, một lần nhận nghĩa phụ mà thành ra như thế này thì cũng không hay ho gì."

Tố Doanh vẫn đang mải mê thưởng thức cao hương, đột nhiên hỏi: "Muội có biết Hoàng hậu nương nương dùng cao hương này đã lâu chưa?"

"Chắc là cũng đã nhiều năm. . .” Tố Lan nhún nhún vai: "Nghe nói nàng từ đã sớm từ trước ngủ không yên giấc". Nàng cười lạnh một tiếng, nói nhỏ: "Nghe nói Tể Tướng chính là vì nguyên nhân này mới không tiếc bỏ ra rất nhiều tiền tìm bí truyền, thật không dễ dàng để tìm ra hương này."

"A Lan! Lời muội vừa nói, ta không có nghe thấy. Biết chưa?" Tố Doanh nhìn muội muội nghiêm nghị.

Tố Lan cho rằng nàng không muốn cùng Tể Tướng giảng hòa, cũng không nguyện xen vào chuyện thâm cung bí sử, đành phải lắc đầu thở dài nói: "Được rồi, muội nhớ kỹ rồi."

Tố Doanh không hề nói gì nữa, từ chỗ muội muội đi ra, chọn hành lang vắng người qua lại trong Tướng phủ đi.

Ai ngờ ở hành lang gấp khúc, nàng nhìn thấy Cư Hàm Huyền- Cư tể tướng, nhàn hạ yên tĩnh ngồi trong đình.

Tố Doanh không thể xoay người đổi hướng đi, chỉ đành phải nhắm mắt bước lên, hành lễ.

Cư Hàm Huyền chỉ là nhìn nàng vào nàng, không để cho nàng đi, nhưng cũng không cùng nàng nói chuyện. Ông không có phản ứng, Tố Doanh cũng không lên tiếng, đứng nghiêm ở nơi đó chờ ông nói chuyện.

Qua không biết bao lâu, Cư Hàm Huyền mới đứng lên, giống như muốn rời khỏi, đi qua bên cạnh Tố Doanh thì dừng lại liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Tính khí như vậy, có thể có tiền đồ được sao?"

Tố Doanh nhàn nhạt cười một tiếng, cũng không trả lời.

Cư Hàm Huyền nhìn thấy trong hộp bạc trong tay Tố Doanh, dường như có dụng ý khác, hỏi: “Cao hương này như thế nào?"

"Là hương tốt." Khóe miệng Tố Doanh như ẩn như hiện mỉm cười, "Nhưng cho con dâu ngài dùng, không khỏi có chút. . . Có chút... mất thân phận."

Cư Hàm Huyền nhìn Tố Doanh cười lên: "A Lan không có nói với ngươi về lai lịch của cao hương này sao?"

Tố Doanh giống như là kinh hãi, do dự nói: "A Lan chỉ nói tiểu nữ cùng với hương liệu có duyên phận, liền đưa qua. . . nhưng chung quy lại tiểu nữ vẫn cảm thấy mùi thơm này giống như đã từng ngửi qua."

"Đứa nhỏ ngốc, đây là hương trong cung. Ngươi chắc đã từng ngửi qua ở Đan Xuyến cung." Trong mắt Cư Hàm Huyền dường như có chút giễu cợt.

Tố Doanh không nhìn ánh mắt của ông, gật đầu nói: "Đúng là như vậy, tiểu nữ mới phát hiện ra hương này không phải thượng phẩm. Nếu không, trên người nhạc công Lưu Nhược Ngu tại sao cũng ngửi thấy mùi hương này . . ." Nàng chưa nói xong, len lén nhìn vào mắt Cư Hàm Huyền, thấy trong mắt ông chợt ngưng tụ một tầng lạnh lẽo, kinh ngạc nói: "Đại nhân . . .Ta. . . Ta không nhớ rõ . . ."

"Ngươi đi đi!" Cư Hàm Huyền dùng sức vung tay áo, kế tiếp sải bước đi.

Tố Doanh nhìn bóng lưng ông, hơi khom người, sau đó mỉm cười theo hành lang rời đi.

Tố Chấn đã sớm chờ ở bên ngoài cửa chính của Tướng phủ, thấy Tố Doanh ra ngoài liền dìu nàng lên xe, hỏi: "Đã gặp tể tướng đại nhân rồi hả?"

Tố Doanh hung hăng liếc hắn một cái, dùng sức hạ rèm xuống.

Tố Chấn từ từ đem rèm vén lên, ánh mắt nhu hòa nhìn Tố Doanh, chân thành nói: "A Doanh! Ta cũng không muốn cầu xin ai nhưng ta lại không thể không cầu xin ông ta. Ông ta nói, thật lâu không thấy muội, có chút nhớ…ta không cách nào cự tuyệt . . ."

Tố Doanh mặt mày âm u, âm thanh lại rất bình tĩnh: "Chuyện đã qua, không nói nữa. Nhưng về sau, muội sẽ không cùng huynh đi ra ngoài nữa."

Tố Chấn biết nàng đang nổi nóng, cũng không cãi cọ với nàng, chần chờ chốc lát mới thả rèm xuống, sai người lên đường.

Tố Doanh ở trong xe cả người không ngừng run rẩy, lại lấy ra hộp bạc nhỏ kia, mở ra nhẹ nhàng ngửi một cái…mùi hương rất quen thuộc . . . Nàng tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

Đó là khoảnh khắc cả đời nàng cũng không quên, khi nàng ở tại nơi đó, rút ra một sợi bông màu đen trong tấm đệm, sợi bông đó nằm trên lòng bàn tay nàng, cũng ngửi được mùi hương ngất ngây như vậy . . .