Một Năm Thiên Hạ

Chương 29: Giải hạn




Mọi thứ trên đời này đều là do gặp thời mà sinh ra, có chinh chiến thì sẽ có binh sĩ; có tranh quyền đoạt vị thì sẽ có việc được làm vua thua làm giặc; có vương thì sẽ có hậu và sau hậu thì sẽ tồn tại hoàng hậu thế gia. Hôm nay, theo như đồn, kiếp số năm Bính Ngọ đã đến, kinh thành liền xuất hiện rất nhiều đạo nhân phương sĩ, là người hóa giải kiếp nạn.

Tố lão gia cảm thấy trong thiên hạ nhà ai cũng không cần những đạo sĩ tài giỏi như Tố phủ, vì vậy vào một ngày, một vị rất có tiên phong đạo cốt gọi là Bố Y thần toán được mời vào mật thất của Đông Bình Quận vương phủ.

"Không biết Quận Vương muốn giải kiếp nạn gì?" Vị thần toán này một thân đạo bào rất mộc mạc, nhưng thái độ thong dong, giống như là không quan tâm đến thiệt hơn, cũng không cần tìm hiểu hồng trần thế sự.

Tố lão gia thấy giữa lông mi vị đạo sĩ này hiên ngang, đã có ba phần tin tưởng: "Tiểu nữ ra cửa gặp tà, xin tiên sinh chỉ điểm phương pháp trừ tà." Tố lão gia chần chừ không muốn, nhưng cuối cùng vẫn là không thể không đem tình trạng của Tố Doanh hiện nay và nguyên nhân tại sao nói ra. Nàng đang rất bình thường đi Tướng phủ thăm muội muội, trở về phủ liền buồn bực nhốt mình trong phòng, không ngừng run run, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, trên người lúc lạnh lúc nóng. Sau khi tình trạng này xảy ra, người khác hỏi cái gì, nàng có thể trả lời trôi chảy, chỉ nói là sau khi trả lời thần sắc mơ hồ, giống như đang phân tâm nhìn người khác nhưng rõ ràng là không có ai.

Thần toán gật đầu một cái, nói: "Gần đây trong kinh thành có rất nhiều những thứ bất thường, tiểu thư xuất môn bị trúng tà cũng không có gì kì lạ”. Nói qua hắn lấy ra một hộp rất lớn chứa đầy thuốc viên giao cho Tố lão gia, nói: "Mỗi đêm trước khi ngủ ở chóp mũi ngửi trong khoảng thời gian một ly trà là đủ."

Tố lão gia nhận thuốc, lại hỏi: "Năm xấu này có vẻ như gây cho phủ ta khá nhiều bất lợi, nhi tử ta gặp nhiều tai ương. Không biết tiên sinh có thể hay không chỉ điểm một chút?"

"Điều này phải xem qua bát tự mới có thể nói." Thần toán nói: “Kiếp nạn có thể là phải cũng có thể không phải là kiếp nạn, mỗi người khác nhau thì thuật hóa giải cũng khác nhau."

Tố lão gia sớm bị giấy bút, tự mình viết ra bát tự của mấy nữ nhi. Nhưng mà trong cung đã từng có chuyện lấy ngày sinh tháng đẻ để nguyền rủa Thuần viện, Tố lão gia lần này suy nghĩ cặn kẽ sau đó viết ra tất cả bát tự của năm huynh muội Tố Trầm, Tố Táp, Tố Mi, Tố Doanh cùng Tố Lan, làm người ta khó có thể đối chiếu.

Thần toán xem qua tất cả bát tự một lượt, nói: “Bần đạo xem qua nhóm bát tự này, xin Quận Vương nhớ kỹ. Tờ thứ nhất này, sinh ở cung Khôn, vả lại canh giờ cực tốt, Ngũ Hành đầy đủ, duy hơi thiếu Thổ, bất lợi cho sinh trưởng. Nếu là tiểu thư, có khả năng thao túng thiên hạ, đáng tiếc lại không có con cháu kế thừa. Nếu là công tử, thì làm bạn cả đời với phú quý tột bậc, đáng tiếc cũng không có con cháu kế thừa, vả lại mệnh yểu, không thọ."

Tố lão gia liếc mắt nhìn, thấy là bát tự của Tố Trầm, trong lòng rất không sảng khoái, cũng không nhiều lời, chờ hắn nói tiếp.

Thần toán lại xem xét mấy bát tự, trong đó có cái tốt có cái xấu, có một cái mệnh cực kỳ phú quý, đáng tiếc là Tố lão gia tiện tay viết ra. Cho đến cầm lên một bát tự, đạo sĩ kia bấm đốt ngón tay một lúc chợt cười nói: "Đây nhất định là Quận Vương trêu cợt bần đạo, bát tự trên giấy này là của người đã mất!"

Tố lão gia thầm nghĩ hắn quả thật có chút tài năng, thậm chí những bát tự viết bừa cũng có thể coi là ra. Nhưng khi nhìn vào bát tự kia chính là của Tố Mi đang ở trong cung, trong lòng Tố lão gia sớm đã có nghi kỵ, lúc này không khỏi cả kinh, thần sắc cũng thay đổi, trong lòng sinh ra sát ý.

May mà đạo sĩ kia cũng không để ý, cầm một bát tự lên, liên tục gật đầu mỉm cười: “Đây nếu là bát tự của công tử thì số mạng tốt lắm. Người này sinh ở cung Tốn, vừa gặp lúc thuận buồm xuôi gió, cả đời không yên tĩnh, nhất quyết xông xáo, vả lại gặp chuyện là thắng, bất kể trong hoàn cảnh nào! Nếu yên lặng mà sống thì thật tiếc cho số mệnh tốt như vậy."

Tố lão gia thấy hắn cuối cùng cũng nói ra được một lời tốt đẹp, và lại còn nói tốt cho Tố Táp như vậy thì mới đem sát ý kia thu lại.

Các bát tự trên tay thần toán không còn nhiều, liền cầm ra một tờ, kinh ngạc không nói nên lời, sau đó phán: “Vị này có số mạng gần giống như vị thứ nhất ta đã xem, đều sinh ở cung Khôn, nhưng số mạng lại tốt hơn vị kia nhiều lần, sinh đúng ngày Thái m, quả thật là rất viên mãn. Đây nếu là một vị tiểu thư thì số mạng định là theo bước chân của vị Thái hậu đầu tiên của Tố thị”.

Vị Thái hậu Tố thị đầu tiên rất có danh tiếng trong lịch sử hoàng triều. Nàng lấy thân phận cung nhân sinh hoàng tử, sau này chính là Tĩnh đế. Bởi vì Hoàng hậu đầu tiên có thân phận hèn mọn, vả lại dưới gối không có hoàng tử, liền đem Tĩnh đế nhận nuôi dưỡng. Tĩnh đế sau khi lên ngôi phong mẹ ruột của mình là Tố thị lên làm Thái hậu. Hoàng hậu đầu tiên không phục liền tự phong Thái hậu, đòi phế mẹ ruột của Hoàng đế, lấy gia tộc của mình chèn ép lật đổ vị Thái hậu là mẹ ruột Hoàng đế, nắm chắc Hậu cung, mấy đời sau vinh danh phú quý”.

Tố lão gia lấy làm kinh hãi, nhìn đi nhìn lại bát tự ở trong tay, lại nghe thần toán nói tiếp: "Điểm không được hoàm mỹ duy nhất chính là ý trời khó vi phạm; trăng có khi tròn khi khuyết, vận có khi thịnh khi suy. Số mệnh của vị này, đang lúc cực thịnh lại gặp phải vấn đề, khi đó giống như trời đất nghịch chuyển, chỉ sợ . . ."

"Xin tiên sinh chỉ giáo biện pháp?" Tố lão gia vội hỏi.

Thần toán bấm đốt ngón tay một lúc, lắc đầu thở dài: "Nếu có thể sinh nở, thiếu gì thời cơ có thể dựa vào, đủ để bù vào chỗ thiếu. Nếu là không có con, thì cứ như vậy mà sống, vạn lần không được nuôi con người khác, nếu không chỉ sợ vận mệnh lại giống như vị Thái hậu bị phế truất kia." Hắn không nói thêm lời nào, cầm bát tự cuối cùng lên tỉ mỉ nhìn một chút, gật đầu nói: "Vị này mệnh cũng rất tốt, cả đời phú quý, vả lại có tướng hậu phi, con cháu hòa thuận”.

Tố lão gia thấy bát tự của Tố Lan, càng thêm kinh ngạc. Tố Lan đã là dâu của Tướng phủ, làm sao có thể có tướng hậu phi? Tố lão gia đối với lời nói của vị đạo sĩ kia có tám phần không tin, dứt khoát trực tiếp hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, ta đây có một hài tử, phải làm như thế nào để qua xích mã chi kiếp năm nay?"

"Quý phủ tại sao lại gặp kiếp số?" Thần toán vuốt râu cười nói: "Số mệnh các vị công tử tiểu thư không thiếu Phú Quý, kiếp nạn năm nay làm sao có thể lay chuyển. Huống hồ còn có vị công tử thuận buồm xuôi gió kia cùng vị tiểu thư đang lúc trần đầy này, hai vị này càng gặp tai kiếp thì lại càng thịnh tướng mệnh, năm nay chính là một năm đầy cơ hội lớn, làm gì có kiếp hạn?"

Tố lão gia sau khi nghe xong, cười ha hả, cầm lấy ngân lượng sớm đã chuẩn bị xong thưởng cho thần toán, tự mình đưa hắn ra cửa.

Đợi bóng dáng vị thần toán kia ra cửa phủ không xa, mặt Tố lão gia lập tức trầm xuống, truyền tử sĩ trong phủ đến, lệnh cho bọn họ mau đem tên đạo sĩ kia diệt khẩu. Giao phó xong tất cả, Tố lão gia đem tất cả giấy viết bát tự cẩn thận xử lý, mới cầm thuốc viên đi tìm Tố Doanh.

Tố Táp kể từ khi biết tinh thần muội muội không ổn định, lúc ở nhà, một ngày tới thăm mấy lần. Thân thể Tố Doanh cũng không phải có gì xấu, nhưng Tố Táp nhìn một cái cũng biết nàng có tâm bệnh.

"A Doanh…” Hôm nay tìm Tố Doanh, uyển chuyển hỏi: "Có phải hay không chịu uất ức gì? Không thể nói với ca ca sao?"

Vẻ mặt Tố Doanh cũng không có gì khác thường, chỉ là trong mắt ảm đạm không chút ánh sáng. Mấy ngày liên tiếp câu hỏi của người khác nàng cũng lười trả lời, nghe Tố Táp hỏi, rốt cuộc cầm tay ca ca, vô lực nói: "Ca ca, muội cảm thấy hơi sợ… muội sợ muội suy nghĩ chưa chu toàn đã hành động, sẽ nguy hiểm. Nhưng mà… muội không có hối hận chút nào. Điều này làm cho muội càng sợ, muội không nghĩ hóa ra muội có thể quyết định làm những việc như vậy”.

"Việc gì?" Tố Táp ngạc nhiên nói: “Muội đã làm cái gì? Ở Tướng phủ lại chọc giận Tể Tướng sao?" Hắn cười vỗ vỗ tay Tố Doanh, trấn an: "Không có việc gì! Ông ấy sẽ không làm khó muội đâu."

Tố Doanh cười cười có chút cổ quái: "Không phải như vậy! Lần này, là ông ta cho ta một cái đại ân cũng giúp nhà chúng ta một đại ân!"

Tố Táp càng cảm thấy kỳ lạ, chợt thấy vẻ mặt Tố Doanh biến đổi, trong nháy mắt khó nén sợ hãi. Hắn thấy thế vội vàng dịu dàng hỏi: "A Doanh, muội làm sao vậy?"

Tố Doanh lảng tránh ánh mắt của hắn, xoay mặt hướng khác. Thực ra một năm bốn mùa đều có một nữ nhân mặc áo lụa trắng luôn ở bên cạnh Tố Táp, thế nhưng huynh ấy lại không nhìn thấy. Tố Doanh hô hấp thật sâu, cố ý coi thường sự tồn tại của nữ nhân kia, tiếp theo nhìn Tố Táp mỉm cười: "Ca ca, có một việc, muội chưa từng nói với huynh . . ."

Nàng đi tới cửa bên, nhìn xung quanh một lượt không thấy có người nào, ổn định tinh thần, rồi quay lại ngồi cạnh Tố Táp, ung dung nói: "Muội từ nhỏ đã thấy một bạch y nữ nhân." Nàng dùng khóe mắt nhìn bạch y nữ nhân đang ngồi ở chỗ đó mỉm cười, cũng không quấy rầy nàng nói ra sự tồn tại của mình. "Nàng luôn nói với ta một số điều mơ hồ, làm cho ta rất lo lắng. . . Nhưng thật lâu rồi, nàng không có xuất hiện, muội cho rằng nàng sẽ không bao giờ trở lại trước mặt của ta nữa. Nhưng . . ."

Tố Táp sờ trán Tố Doanh, cố gắng ra vẻ tin tưởng tất cả những gì nàng nói, dùng giọng điệu kiên nhẫn hỏi: "Nữ nhân đó nói những gì?"

Tố Doanh mím chặt miệng, không trả lời.

"Nếu như chỉ là chuyện không quan trọng, muội sẽ không lừa gạt ta nhiều năm như vậy." Tố Táp dùng sức cầm bàn tay của muội muội, khích lệ nàng nói tiếp: "A Doanh, nói ra đi; nói ra khi muội còn muốn nói."Hắn biết nàng có một cái khúc mắc.

Tay Tố Doanh đặt ở trong lòng bàn tay hắn khẽ run, cả thân thể cũng run rẩy, vài lần há miệng, cũng không nói ra lời nói.

"A Doanh, ngươi làm sao vậy?" Bạch y nữ nhân cười cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng ôn hòa nói: "Sợ ca ca cũng không tin tưởng ngươi, coi ngươi là kẻ điên? Hay là sợ hãi Tể Tướng cũng không tin tưởng lời nói của ngươi, cũng không bị quỷ kế của ngươi lừa gạt? Hay sợ tình cảm của hắn đối với Hoàng hậu vượt xa suy đoán mà nhìn thấu chiêu ly gián của ngươi, quay lại đối phó với ngươi? Ngươi lại không chuẩn bị đường lui cho chính bản thân? Như vậy, ta làm cho bọn họ không chút do dự tin tưởng ngươi, có được hay không? Khiến người người trong thiên hạ không ai dám hoài nghi ngươi, phản bác ngươi, có được hay không?"

Tố Doanh sắc mặt âm trầm, chậm rãi trả lời: "Ta không sợ Tể Tướng . . . Ta làm vậy chỉ là bởi vì ta tuyệt đối không tha thứ cho người ở ngay trước mặt hại chết muội muội ta!" Giọng điệu của nàng bén nhọn lạnh lẽo, khiến Tố Táp giật mình kinh hãi.

"Nhưng ta cũng không phải vì muốn báo thù mà đem tương lai ra làm liều." Tố Doanh nói tiếp.

Tố Táp kinh ngạc nhìn, càng thêm dùng sức nắm chặt tay của nàng. "A Doanh?" Sắc mặt của hắn khẽ trắng bệch, không muốn tin tưởng những điều mình thấy cũng như nghe được, lại càng không muốn suy đoán. Nếu chuyện như vậy xảy ra đối với người khác, hắn không cần phải do dự, chỉ trong một cái chớp mắt là có thể kết luận người nọ đầu óc có vấn đề. Vậy chuyện lại xảy ra với muội muội của hắn, đối với hắn mà nói, bất luận như thế nào thì nàng cũng không có khả năng là người có vấn đề về thần kinh.

Nữ nhân áo trắng nhìn Tố Doanh, cười đến vô cùng ấm áp:"Biết tại sao ta luôn luôn xuất hiện trước mặt ngươi không?" m thanh của nàng như gió xuân ấm áp, "Bởi vì ngươi vẫn luôn như vậy, không cam lòng để người khác định đoạt số mạng của mình. Ngươi vẫn luôn như vậy, một mặt cảm giác mình nhỏ bé không đáng kể, ai cũng có thể chà đạp; một mặt lại cảm thấy mình không có một chút không giống người khác, có thể làm một số chuyện mà ai cũng không làm được . . ."

"Câm mồm!" Tố Doanh cúi đầu quát lên một tiếng, trên tay vừa dùng lực, móng tay liền đâm vào lòng bàn tay Tố Táp, nhưng nàng không hề hay biết, vẫn còn ngồi thẳng tắp cùng nữ nhân kia giằng co.

"Ta cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi nhìn nhận, người nào là con người chân chính của ngươi. Ta cũng có thể để cho ngươi chứng minh cho mọi người xem, ngươi cũng không phải là con rối mặc cho người khác chi phối, ngươi có khả năng thao túng thiên hạ . . ."

"Câm mồm!" Tố Doanh quát to một tiếng: "Ta không cần chứng minh cho bất luận kẻ nào! Ta cũng không cần khả năng thao túng thiên hạ…”

Khi Tố Doanh hô lên một câu cuối cùng kia, bạch y nữ nhân vùi đầu cười một tiếng, lặng yên không nói nữa. Tố Táp kinh ngạc đứng lên, che miệng nàng lại.

"A Doanh, ngươi phát sốt rồi." Hắn dìu muội muội đến trên giường, "Ta đi gọi người sắc cho ngươi thuốc hạ sốt”.

"Ca ca!" Tố Doanh đột nhiên kéo lấy ống tay áo của hắn, năn nỉ nói: "Ca ca, hãy nghe ta nói…"

"Uh… không cần hoảng loạn." Tố Táp ôm lấy nàng, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng, kiên định nói: "A Doanh, muội chỉ là đang sốt mà thôi! Uống thuốc, sẽ rất nhanh không có việc gì."

Hắn quay người bước khỏi phòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy phụ thân ngơ ngác đứng ở trước cửa, hiển nhiên là đã nghe thấy lời nói của Tố Doanh.

Cũng không nhiều lời, hai cha con trao đổi ánh mắt, Tố Táp liền hiểu phụ thân cũng đang có suy nghĩ giống như hắn: Từ giờ trở đi, Tố Doanh sẽ không có thể học tập hay nói chuyện cũng như được phép có người phục vụ.

Tố lão gia rón rén đi vào bên trong phòng, nhìn thấy nữ nhi chán nản ngồi ở trên giường, vùi mặt ở giữa gối.

"A Doanh!" Ông cẩn thận đánh giá nữ nhi này, nhớ tới đạo sĩ đoán số mệnh của nàng, càng nghĩ càng thấy nghi hoặc.

Tố Doanh ngẩng mặt lên, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt: "Phụ thân! Sao người lại tới đây?" Nói xong vội vã muốn đứng dậy.

Tố lão gia ngăn nàng lại, không nhanh không chậm nói: "Năm nay năm có kiếp nạn, con không nên ra cửa cũng như đi ra ngoài. Con không nghe người ta nói sao? Bính Ngọ là năm luôn xảy ra tai ương đấy! Ta tìm đạo sĩ xin cho con một ít thuốc trừ tà, mỗi ngày ngửi một chút, người trúng tà thường nhìn thấy những thứ kỳ quái, không có gì đáng sợ, trừ tà là ổn thôi."

"Phụ thân cũng tin tưởng những lời đồn đãi kia sao?" Tố Doanh cau mày: "Từ xưa những người tin tưởng mấy chuyện này, phần lớn là lo sợ không đâu. Lại nói, lại nói. . . "Nàng vốn muốn nói chuyện nhìn thấy nữ nhân kia cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng lại không muốn cùng phụ thân nói về chuyện này, liền đem câu chuyện gác lại.

Tố lão gia thấy nàng đối đáp như thường, cười ha ha: "Có một số việc con có thể không tin, từ xa xưa, nghe người ta nói Thương Thang diệt Hạ, Chu Vũ diệt Thương đều rơi vào năm này, cũng không biết là thật hay giả. Chỉ nói đến sự việc có căn cứ- Hán Cao Tổ băng hà, Lã thị đoạt quyền, không phải ở năm Bính Ngọ hay sao? Vĩnh Thủy năm thứ hai, Hán Thành Đế lập Vương Mãng làm Đại Tư Mã, không phải ở Bính Ngọ?"

Ông mới đưa ra hai ví dụ, Tố Doanh liền cười nói: "Nếu quả thực như vậy, Thương Chu hai đời Kiến Quốc, hai đời Lữ thị hung thịnh, cũng không phải dựa vào năm này?"

Tố lão gia nghe nàng nói như vậy, trong lòng càng thêm kinh ngạc, cũng không nói gì thêm, cười cười nói: "Suy nghĩ của con cùng với người khác đúng là bất đồng, cũng rất khác biệt."

Hai cha con nói chuyện phiếm một lúc, Tố Táp bưng chén thuốc nóng hổi đi vào. Tố Doanh nghe lời uống, rất nhanh đã buồn ngủ.

Tố lão gia cùng Tố Táp để nàng yên tĩnh nghỉ ngơi. Cùng đi ra khỏi tiểu viện, vẻ mặt hai người đều không tốt lắm.

"Ta nhớ phòng bếp có một nha đầu vừa câm vừa điếc, cũng không biết chữ." Tố lão gia nói: "Được cái khá thông minh, nhưng mà tay chân lại có chút thô kệch, tới phục vụ A Doanh sợ rằng không đủ chu đáo."

"Dạy dỗ mấy ngày, hẳn có thể sai bảo." Vẻ mặt Tố Táp tiêu điều: “Con vốn là muốn nói với muội ấy chuyện sẽ đi Tây Thùy. Nhưng nhìn muội ấy như vậy, cũng không biết làm cách nào mở miệng."

"Con cứ yên tâm mà đi!" Tố lão gia nói như đinh chặt sắt: "Làm sao có thể vì muội muội bị bệnh liền trì hoãn tòng chinh? Muốn tạo dựng sự nghiệp còn phải dựa vào trận chiến này. Huống chi lần này là Thái tử tiến cử, nếu con không toàn tâm toàn ý, mặt mũi của ngài sẽ để đi đâu."

Tố Táp yên lặng gật đầu, vừa khẩn khoản nói: "Xin phụ thân hãy vì A Doanh mà tìm danh y. . ."

"Con không nói ta cũng sẽ làm vậy." Tố lão gia vuốt cằm cười: "Ta còn chờ ngày đứa nhỏ này làm nên chuyện mà!"

Kiếp nạn Xích mã mang tới khủng hoảng to lớn nhất ở tháng tư. Nữ nhạc sư trong cung tố cáo hoàng hậu Tố Nhược Tinh cùng một nhạc công tư thông, tạo ra làn sóng căm phẫn trong lòng vua và dân chúng. Người luôn luôn ở giữa che chở cho Hoàng hậu- Tể Tướng, lần này không còn giúp đỡ Hoàng hậu mà chủ trương phế hậu. Vây cánh trong triều của Tể Tướng tất nhiên lên tiếng phụ họa, thanh thế bọn họ có chút hùng hổ, Hoàng đế đang trong lúc tức giận công tâm, nghe bọn họ xúi giục liền đưa ra quyết định: phế truất Hoàng hậu Tố thị, trục xuất ra khỏi kinh thành.

Tố lão gia trong lòng vui buồn lẫn lộn: Trước mắt hậu vị trống, trong cung gần nhất chiếc ghế Hoàng hậu chính là muội muội của ông- Đan viện, nếu đem hết khả năng vì Đan viện cố gắng, vị trí kia rơi vào tay nàng là rất có khả năng. Nhưng trước một khoảng thời gian, những lời đạo sĩ kia đã nói ông cũng không thể nào không để ý. Tố Doanh là người mà vị đạo sĩ kia nói, vào lúc kiếp nạn này của người ta là thời điểm cực thịnh của nàng.

Tố Táp đã đến Tây Thùy, nghiệm chứng cho lời của đạo sĩ kia nói về hắn: Tài ba của hắn trong chiến tranh mới được bộc lộ rõ ràng, không để cho bất kỳ kẻ nào xem thường. Tố lão gia không cách nào không tin lời nói của đạo sĩ về số mệnh của Tố Doanh.

Không biết bao nhiêu người đang chằm chằm nhìn vào chiếc ghế Hoàng hậu, lúc này không phải lúc có thể chần chừ suy tính, nhưng Tố lão gia lại do dự: Muội muội cùng nữ nhi dù sao cũng có sự khác biệt, ông thật sự không muốn đem Tố Doanh ngồi lên vị trí đó?

Chỉ là cơ hội này tới quá nhanh, ông còn chưa có vì Tố Doanh suy nghĩ cặn kẽ . . . Huống chi, ngày ấy, khi tử sĩ trong phủ mang theo đạo bào nhuốn máu về, đã truyền lại lời nói cuối cùng của đạo sĩ lúc lâm chung: "Tất cả lời phán xét của ta, chỉ nói phân nửa sự việc. Còn dư lại một nửa, các ngươi vĩnh viễn sẽ không biết . . . "

(1): là vị Hoàng đế duy nhất của nhà Tân trong lịch sử Trung Quốc. Từ vai trò ngoại thích trong triều đình nhà Hán, Vương Mãng đã từng bước lên nắm những chức vụ cao nhất, thao túng việc triều chính và cuối cùng cướp ngôi nhà Hán. Tuy nhiên chỉ sau 16 năm, triều đại nhà Tân mà ông sáng lập đã sụp đổ cùng cái chết của ông.