Một Năm Thiên Hạ

Chương 33: Đại hôn




Chuyện trong cung có khi rất đơn giản, chỉ cần một ám hiệu, tất cả mọi người đều đã hiểu ý, không cần phải nói nhiều. Nhưng có khi lại rất phức tạp, dùng những lễ nghi phiền phức đến mức khó tin để làm những chuyện thực sự rất đơn giản.

Hỉ nương của Hoàng gia vào ngày mùng ba tháng tám tới cửa chúc mừng, mặc dù Tố lão gia sớm đoán được chuyện này nhưng vẫn không kìm được vui mừng.

Lễ nạp hậu định vào mười ba tháng tám. Tố Doanh khi nghe nói thì cảm thấy thời gian có vẻ quá gấp gáp. Nhưng thời gian của Hoàng gia khá khác biệt so với dân gian, khó có thể thương lượng. Huống chi Tố lão gia sợ đêm dài lắm mộng, chỉ ước gì Tố Doanh sớm tiến cung. Hỉ nương vừa ra khỏi phủ, Tố Doanh đã bị Thôi tiên sinh và một nhóm những nữ quan trong cung làm nhiệm vụ giám sát, bắt nàng chuyên cần học lễ nghi.

Tố Doanh thật ra không hiểu rõ tại sao Hoàng đế chọn nàng. Một lần gặp nhau dưới ánh trăng nửa sáng nửa tối, Hoàng đế nói một câu vô nghĩa làm người ta thật sự không hiểu, lại làm cho nàng không còn có đường lui về phía sau. Nàng lén lút kể lại cuộc gặp gỡ bất ngờ này cho Thôi tiên sinh nghe nhằm hỏi nàng về nghi vấn trong lòng —— Liệu có phải Hoàng đế đối với Thuần viện còn có một chút nhung nhớ?

Thôi tiên sinh không trả lời, chỉ cười nói: "Hoàng đế thì chính là Hoàng đế! Phải suy tính rất nhiều. Ngài ấy có lẽ sẽ bởi vì tiểu thư là tỷ tỷ của Thuần viện mà ban thưởng rất nhiều thứ quý giá, nhưng cũng sẽ không vì nguyên nhân này mà đem luôn hậu vị cho tiểu thư. Phía trước ngài ấy vừa mới quyết định, ngay sau đó hậu vị đã ở trong tay tiểu thư, chẳng qua ngài ấy nhìn vào thế cục, làm như vậy để bình ổn dị nghị mà thôi. Ngoài ra, một khi Cư tướng đã một mực sắp xếp người, Hoàng đế còn có thể chọn người nào khác? Nếu như Hoàng đế chọn người khác, người đó cũng không thể ngồi ở hậu vị dài lâu." Nàng dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà bây giờ còn có một chuyện đáng để ăn mừng—— nhờ vào Thuần viện nương nương, Hoàng đế cũng không bài xích tiểu thư, hình như còn có một chút hảo cảm."

Tố Doanh im lặng, đối với một cuộc hôn nhân như vậy để đạt được hậu vị mà nói, điểm này quả thật đáng được ăn mừng.

Hộp hoa đó, không phải đưa cho một mình nàng, mà là đưa cho rất nhiều người nhìn. Nàng sớm nên nghĩ tới.

Mấy ngày chậm chạp trôi qua, lúc này đã là mồng 6 tháng 8, Tố Doanh tốn ba ngày luyện tập lễ nghi của hoàng hậu trong ngày đại hôn, học thuộc lòng những yêu cầu rườm rà đó để tránh khi làm lễ lại lóng ngóng, cho đến sau khi dùng xong cơm tối mới rảnh rỗi. Tố Doanh vốn không thích những hình thức lễ nghi xã giao khách sáo, tối hôm đó khó được một chút nhàn hạ, còn phải dùng để tiếp đãi những người đến chúc tụng khách khí. Nàng ứng phó một lát, nhân lúc không ai để ý, lập tức chuồn mất.

Nàng cũng không có mục đích ra ngoài để làm gì, rảnh rỗi liền lững thững đi tới Vịnh hoa đường. Nhà chính của Vịnh hoa đường không thắp đèn, Tố Doanh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một mảnh u ám, chợt nhớ tới nhiều năm trước, nàng từng rất nhiều lần ở bên ngoài cửa sổ, nghe Thôi tiên sinh dạy tỷ muội của nàng. Khi đó, đối với các vị tỷ muội, cung đình gần như vậy, dường như chỉ cần chạm tay là tới, mà đối với nàng lại xa xôi như vậy.

"Tiểu thư, ngài ở chỗ này làm gì?" Thôi tiên sinh tay cầm đuốc đến, căn phòng u tối bỗng bừng sáng, những hồi ức của Tố Doanh bị ngọn đuốc xua đi, nhẹ giọng nói: "Tới nơi này tỉnh táo một lát."

"Tiểu thư mấy ngày nay quá mệt mỏi, cũng nên chú ý thân thể." Thôi tiên sinh mỉm cười nói: "Ngay cả Quận Vương cũng cảm thấy bất ngờ: ngày trước khi buộc tiểu thư học tập, tiểu thư vẫn còn rất mất hứng. Nay tiểu thư hoàn toàn không giống như xưa, còn có cố gắng."

Tố Doanh nhàn nhạt cười một tiếng: "Mấy ngày trước, nếu không giả vờ giả vịt, chọc giận Tể Tướng, chỉ sợ tiền đồ của ca ca ta sẽ khó khăn. Hiện tại, ta không có lựa chọn. Nếu là chọc giận phu quân ta, tính mạng của tất cả những người thuộc Tố gia sẽ nguy hiểm, ta sao dám phớt lờ . . ."

Thôi tiên sinh ôm mấy hộp sách, đặt lên bàn nói với Tố Doanh: "Có lẽ đây là thời khắc cuối cùng mà ta còn có thể dạy học cho tiểu thư —— những sách này giao cho tiểu thư, về sau chắc sẽ sử dụng đến."

Tố Doanh đi tới gần thì thấy đó là một hộp sách “Nữ giới” và một hộp sách “Nữ Tắc”. Nàng cầm lên liếc mắt nhìn, đến lật cũng không thèm, tiện tay ném xuống đất, cười nói: "Không có vị hoàng hậu nào dựa vào chúng để ngồi yên trên hậu vị."

Thôi tiên sinh cũng không để ý, đem những quyển sách nhặt lên, phất nhẹ bụi, cũng cười nói: "Nhưng mỗi hoàng hậu đều lấy chúng ra để giả bộ bày ra lấy điểm…"

Tố Doanh hai mắt chân thành, nhìn thẳng nàng: "Hóa ra Thôi tiên sinh dạy tỷ muội ta những thứ như vậy . . . Không biết tình cảnh của họ bây giờ như thế nào."

Ánh mắt của Thôi Lạc Hoa buồn bã, giọng điệu cũng trầm xuống: "Ta đã từng hỏi tiểu thư, tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của ngài là cái gì. Tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ta, là không dùng phương pháp dạy học trò của ta như bây giờ —— quá khứ ta dựa vào những tiêu chuẩn của minh hậu, hiền hậu dạy các tiểu thư, bây giờ ta chỉ muốn dạy cho học sinh của ta cách làm sao để sống sót." Nàng nhìn Tố Doanh, hai mắt lộ rõ tình cảm yêu mến hiếm thấy: "Từ xưa đến nay, làm vợ vua là khó khăn nhất. Không biết bao nhiêu hoàng hậu sinh ra ở dòng dõi quý tộc bị vỡ mộng một cách thảm thương, hối hận vì đã sinh ra trong gia đình đế vương. Ta chỉ hi vọng tiểu thư về sau không phải hối hận."

Tố Doanh vuốt những quyển sách, như có điều suy nghĩ: "Thôi tiên sinh sau này có tính toán gì không?"

"Nữ nhi của Thôi thị, cả đời chỉ có một dự định, chính là dạy học cho nữ nhi của Tố thị." Thôi tiên sinh cười nói: ". . . . . . Đến chết mới thôi." Luôn luôn như thế: thà bị phụ thuộc vào Tố thị, tuổi già cô đơn, cũng không nguyện phụ thuộc vào nam nhân.

Tố Doanh dịu dàng nhìn nàng, kiên định nói: "Thôi tiên sinh không cần lo lắng cho cuộc sống trong tương lai… Ta đã quyết định: dẫn theo tiên sinh vào cung."

Thôi tiên sinh có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh mỉm cười: "Trước đây thật lâu, ta cảm thấy tiểu thư rất giống hoàng hậu . . . Nàng cũng đem tiên sinh của mình cùng tiến cung." Khi cùng Tố doanh nói về phế hậu thì Thôi tiên sinh vẫn cố ý xưng phế hậu là hoàng hậu, nhằm tránh được điềm xấu về hai chữ kia, nhưng mày của Tố Doanh vẫn có một chút chau lại.

"Muốn trở thành hoàng hậu, không nên đem tiên sinh của mình để lại cho những tiểu thư khác của Tố thị . . ." Giọng điệu Thôi tiên sinh phức tạp, hình như có một chút tán thưởng, không đợi Tố Doanh nói gì, nàng khom người cúi đầu, kính cẩn nói: "Đa tạ tiểu thư."

Tố Doanh hơi gật đầu một cái —— nàng nhận cái cúi đầu này thật không hổ thẹn. Những năm gần đây, Thôi Lạc Hoa đã hiểu rất rõ Tố Doanh, nếu không mang nàng vào cung, Tố Doanh không thể xác định Tố lão gia sẽ làm gì với nàng.

Rời khỏi Vịnh hoa đường, Tố Doanh nhẹ nhàng bước đi từng bước, thật chậm. Ánh trăng không thật quá sáng, nàng dùng ánh mắt cố sức nhìn những viên gạch màu lát trên mặt đất, cũng không phải bởi vì có cảm tình đặc biệt đối với chúng, chẳng qua là cảm thấy sắp sửa rời đi tất cả những gì quen thuộc, có chút phiền muộn không tên.

Đi tới đi lui, nàng dẫm lên một cái bóng người mơ hồ liền dừng lại, men theo bóng dáng từ từ nhìn lên khóe mắt và đầu lông mày của hắn. Dáng vẻ của hắn rất phong độ, nhưng ngũ quan từ nhỏ đã không giống Tố lão gia, di nương hay huynh đệ tỷ muội một chút nào, nhìn vào đều biết huyết thống khác. Mặc dù như thế, Tố Doanh cũng không chỉ một lần cảm thấy, khuôn mặt, mỗi vẻ mặt, mỗi ánh mắt của hắn . . . Nàng vẫn luôn rất quen thuộc. Ảo giác này quá nguy hiểm, nàng cũng không dám nghĩ thêm.

"Nhị ca . . ." Tố Doanh hơi gật đầu, coi như là chào hỏi.

Vẻ mặt Tố Chấn bình tĩnh, từ từ nói: "Từ ngày mai trở đi, muội không phải cần phải gọi ta như vậy nữa."

Rất nhiều người bây giờ đang cố bám lấy Đông Bình Quận vương phủ làm thân. Thế nhưng hắn lại chọn ngày mùng bảy tháng tám nhận tổ quy tông. Từ ngày mai trở đi, trên đời cũng chưa có Tố Chấn, chỉ có Hổ Bí lang tướng Tạ Chấn.

Tố Doanh"Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hai người đứng đối mặt trên con đường chật hẹp, lặng lẽ nhìn nhau, hình như cũng không biết nên nói những gì. Từ xa truyền đến một tiếng tiếng trống canh, Tố Doanh thở dài, lắc đầu một cái, cất bước đi qua bên cạnh hắn.

Tố Chấn chợt bắt lấy cổ tay nàng khi nàng vừa định bước qua, vẫn là hướng mặt về phía trước, nhưng hô hấp lại khó mà bình tĩnh.

Tố Doanh cảm thấy trên tay truyền đến nhiệt độ cơ thể hắn, nóng hổi, cảm thấy hơi đau lòng —— nàng cũng không phải không hiểu tất cả những điều hắn đang làm. Nhưng nàng đã suy nghĩ về chuyện này rất nhiều, cũng bởi vì quá rõ, ngay cả suy nghĩ "Nhất thời hồ đồ" cũng chưa từng có, cho nên chỉ có thể lại một lần nữa lắc đầu.

Trâm cài tóc với những hạt lưu ly trên đầu nhẹ nhàng đụng chạm xuất hiện âm thanh giòn tan, giống như là lúc nào cũng có thể vỡ.

"Buông tay thôi. . ." Nàng nói.

Hắn buông tay nàng ra, lại ôm chặt cả người nàng.

"Vào lúc này buông tay, cả đời này sẽ không thể ôm muội vào lòng . . ." Hắn nói.

Tố Doanh bị sự lỗ mãng của hắn làm kinh ngạc đến ngây người, không biết tình cảm của hắn đã sâu nặng đến mức này. Nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng sức không thấm vào đâu so với cái ôm của hắn."Chúng ta mấy năm qua chỉ có gặp nhau mười bảy lần…" Tính ra thì vào năm nay là nhiều nhất. Ngày trước hắn đống quân ở biên thành, ít về kinh.

Hắn nhìn nàng, dùng âm thanh nhẹ nhàng nhu hòa, nói: "Muội đã viết cho ta ba mươi lăm lá thư, tổng cộng mười vạn lẻ bốn trăm mười sáu chữ cái . . . Ta từng chữ từng chữ trong đó đều có thể hình dung muội đang làm gì, muội đang lo lắng điều gì, muội đang suy nghĩ như thế nào. Khi đọc xong bức thư thứ mười chín muội gửi, thì ta đã biết: trên đời này, không ai có thể hiểu muội hơn ta. Bất luận như thế nào, ta muốn cưới muội."

Tố Doanh giận tái mặt, giọng điệu lộ ra lạnh lẽo: “Thỉnh tự trọng!”

Sự lạnh lùngcủa nàng làm cho ánh mắt nóng bỏng của hắn từ từ lạnh dần. Trong lúc hắn đang buồn bã, Tố Doanh nhanh chân thoát khỏi, lui ra một bước, quay lưng lại với hắn.

Trên đường mòn lần nữa vang lên tiếng bước chân —— Thôi tiên sinh đi tới, ôm hộp sách lúc nãy Tố Doanh không mang đi. Thấy cảnh tượng trước mắt, nàng sửng sốt trong chớp mắt, định thần bình tĩnh nói với Tố Doanh: "Tiểu thư, mặc dù rất nhiều người nói; biết sai có thể sửa, sửa thì sẽ tốt lên thôi, nhưng có vài người không thể phạm sai lầm —— vì họ không có cơ hội sửa đổi."

"Ta hiểu." Tố Doanh vào thời điểm nói ra hai chữ này, cảm thấy có chút mơ hồ —— nàng chợt có loại dự cảm: Đã nói ra một chữ "Hiểu" này, đại khái, cả đời nàng cũng sẽ sống như Thôi tiên sinh từng nói, không thể, không có tư cách gặp được một Sơn Bá . . . Có vài người, nhất định chỉ có thể là bóng dáng thoáng qua trong cuộc đời.

Nàng lẳng lặng hít sâu một cái, nghiêng người bước qua Tố Chấn. Hắn không còn kéo tay của nàng, nhưng nhẹ giọng nói: "A Doanh, xin muội hãy kêu tên ta một lần nữa . . . Giống như sáng sớm mùa đông năm ngoái, trước khi muội đến Đông cung ấy."

m thanh của hắn thực bất đắc dĩ, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Nhưng Tố Doanh chỉ quay mặt sang nhìn hắn một cái, ngậm chặt miệng, không cách nào mở miệng. Nàng chán nản cúi đầu, lặng lẽ tiếp tục đi con đường của nàng, cuối cùng không nói một lời.

Tạ Chấn hôm sau liền rời khỏi Tố phủ. Tứ phu nhân dù sao cũng hết lòng nuôi nấng hắn, không nhịn được mà rơi nước mắt. Những người khác đối với vị nhị công tử này luôn luôn xa lạ, huống chi lại có đại sự của Tố Doanh đang tới gần, cũng không có vì chuyện này phân tâm.

Tố lão gia cẩn thận quan sát sắc mặt của Tố Doanh, phát hiện nàng cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, vì vậy mới an tâm hơn, nói với nàng: "Khi còn trẻ, u mê hồ đồ là điều khó tránh khỏi, qua một thời gian mọi chuyện rồi sẽ nhạt phai. Về sau, con ngẫm lại, có một số việc sẽ cảm thấy là mình chỉ hồ đồ mà thôi."

Thấy Tố Doanh thờ ơ, Tố lão gia lại nói: "Con là đứa bé hiểu chuyện —— về sau mỗi việc dù lớn hay nhỏ đều phải càng thận trọng. Ai —— cho đến sinh hạ hoàng tử, cũng không thể lơi lỏng được!"

Tố Doanh cười lạnh: Tính toán của phụ thân thật là lâu dài.

Ngày mười ba tháng tám cuối cùng cũng đã tới, toàn bộ gia tộc Tố thị đều tụ tập đầy đủ ở Đông Bình Quận vương phủ. Sứ giả của Hoàng gia dâng lên bữa ăn cùng với rượu ngon và sính lễ đặc biệt, sau khi cả gia tộc Tố thị lần lượt uống hoàng gia ngự tửu, mệnh phụ liền mời Tố Doanh lên xe.

Ở nơi này đang tổ chức đại lễ long trọng, không biết tại sao, Tố Doanh vẫn có cảm giác trống rỗng, giống như đây không phải là hôn lễ của nàng, giống như buổi đại lễ này không có liên quan gì đến nàng, không có cũng được. Nàng từng bước, im lặng thực hiện các lễ nghi đã học, đi một bước sau nghĩ tới bước kế tiếp, ngoài ra không hề có những ý niệm khác, bi thương vui sướng cũng không biết đã đi nơi nào. Xung quanh hoan ca như hải (*), nàng lại chỉ là một ngồi đó như một ốc đảo đơn độc, tỏ vẻ trầm mặc, không cách nào có thể hòa nhập vào khung cảnh vui vẻ đó.

(*): Ý nói khung cảnh vui vẻ, ca múa linh đình

Cho đến khi Tố lão gia cùng Tố phu nhân thay nhau đi lên bậc thang, vô cùng cung kính nói: "Kính chi giới chi, Túc Dạ vô vi mạng", "Miễn chi kính chi, Túc Dạ vô vi mạng" (*), Tố Doanh lúc này mới ý thức được nàng đã hoàn thành tất cả nghi thức trong nhà —— bọn họ chỉ còn lo lắng tối nay nàng không thể làm người kia vui lòng.

(*) Đại khái ý nghĩa của câu này là cảm tạ ân điển của Hoàng thượng, nguyện trung thành phục vụ đến cùng.

Màn che rủ xuống, trống kèn nổi lên, con ngựa hiền lành vững vàng kéo xe hướng về phía Hoàng cung mà đi.

Khóe miệng Tố Doanh nở ra một nụ cười lạnh, ngồi nghiêm chỉnh, tâm trạng lơ lửng chin tầng mây, cảm thấy thân thể trống rỗng, dường như không chịu sự khống chế của lí trí nữa, muốn động cũng không thể động đậy.

"Con rối . . ." Một âm thanh nhẹ nhàng giễu cợt vang lên: "Ngươi cho rằng, thuận theo bọn hắn, là tất cả đều có thể vui vẻ? Con rối cũng sẽ có cảm giác?"

"Câm mồm!" Tố Doanh biết âm thanh kia là của ai. Nữ nhân kia tuy không có hình dạng lượn lờ xuất hiện như ngày trước nhưng vẫn không quên dùng âm thanh tới quấy nhiễu nàng.

Giọng của nữ nhân biến mất nhưng Tố Doanh khó lấy lại bình tĩnh.

Trong hoàng cung còn có nghi thức càng long trọng và dài dòng hơn nữa đang đợi nàng, nhưng tâm trí nàng đột nhiên nhớ không nổi nên làm như thế nào. Nếu là gả vào nhà người thường, làm sai điều gì, nàng cũng không cần sợ —— nhiều lắm là cũng chỉ là mọi người cười đùa một phen, ngày sau thành chuyện để đàm tiếu. Chọc tức nàng, nàng có thể ở trước mặt tướng công mình nũng nịu, không cho phép hắn nhắc đến … Nhưng mà hôn lễ này của nàng là đại diện cho hình ảnh của cả đất nước, là khuôn thước mẫu mực, lưu vào sử sách, truyền lại đời sau, nếu có sai lầm đều sẽ bị người đời sau soi xét.

Tố Doanh nhất thời hoảng hốt, cố hết sức suy nghĩ, nhưng lại có một số điều không thể nhớ nổi.

Vừa đến cửa cung, Tể Tướng truyền sắc ban rượu, Tố Doanh ở trong xe uống, tất cả ý niệm loạn lên trong đầu đều rất thần kỳ đều được ly rượu này làm cho trở lại bình thường.

Cách đại điện tầm bảy mươi bước, nàng phải xuống xe, dẫm lên thảm đỏ từ từ đi về phía trước. Trên đường đi thấy đặt một bộ yên bạc, nàng vừa thấy liền biết là của ca ca Tố Táp. Trong phần nghi thức dùng yên ngựa của ca ca, không biết là an ủi hay là nhắc nhở.

Tố Doanh thầm khẽ thở dài một tiếng, trong nháy mắt lúc vượt qua yên ngựa mới thực sự cảm nhận được, nàng từ lúc này không còn là Tố Doanh, mà là Tố thị hoàng hậu.

Khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống thì buổi lễ long trọng tiến vào hồi cuối. Tố Doanh được thượng cung hướng dẫn đi vào ngự điện. Thượng thực tiến rượu, thượng thẩm thiết tiệc(mấy thứ đồ trong phòng cưới), Tố Doanh liếc mắt nhìn, trong lòng không nhịn được mà lạnh lẽo, yên lặng hướng mắt nhìn xuống đất.

Nghe cung nhân bên cạnh quỳ lạy, mặc dù đầu bị trùm lại bởi tấm khăn, nàng cũng biết Hoàng đế đi tới trước mặt nàng. Sau đó, Hoàng đế dắt tay nàng, không nói một lời mang nàng ngồi vào vị trí —— chỉ có hai người bên bàn tiệc, khác với đại yến mới xong, yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh một chiếc lá rơi chạm vào song cửa sổ, một cây nến đỏ trong góc cháy nổ lách tách ra hoa đèn. Bọn họ trịnh trọng nhận lấy ngũ cốc mà Thượng thực dâng lên, lại nhận lấy rượu tế điện Thần Minh, khiến bữa tối này xem ra càng giống như một cuộc hôn nhân cầu nguyện, là nghi thức thần thánh, có thể bảo đảm thiên hạ ngũ cốc được mùa. Bất luận bọn họ thích hay không thích mâm cỗ thịnh soạn này, cũng phải ăn vài ba miếng tượng trưng, uống qua rượu, súc miệng.

Thượng nghi quỳ tấu “Lễ thành”, trong đầu Tố Doanh chợt trống rỗng, thân thể không tự chủ được nhẹ nhàng run rẩy.

Một vị thượng cung dẫn Hoàng đế đến đông phòng để cởi áo bào, một vị thượng cung khác đứng bên cạnh Tố Doanh, đợi nàng đứng dậy vào trong trướng. Tố Doanh yên lặng ngồi không cách nào nhúc nhích, trong mắt vị thượng cung kia mang theo mấy phần trách cứ. Nàng không nói câu nào, rón rén dìu Tố Doanh lên, kế tiếp dường như nửa kéo nàng ngồi lên ngự giường, rút đi mũ phượng và cởi lễ phục cho Tố doanh, sau đó liền thối lui khỏi màn trướng.

Dưới ánh nến cả căn phòng bao phủ bởi màu hồng nhưng sắc thái ấm áp này không thể nào trấn áp bớt cỗ hàn khí trong lòng Tố Doanh, làm cho nàng khi chỉ còn một lớp quần áo,không ngừng phát run. Tất cả cung nhân cũng lặng yên không một tiếng động thối lui, Tố Doanh nghe thấy tiếng cửa điện nhẹ nhàng khép lại, sau đó, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Sự yên tĩnh này đã làm cho tâm nàng hoảng loạn. Có người vén tầng màn trướng lên, tiếng bước chân đi về phía nàng, suýt nữa không để cho nàng có thể hô hấp. Nàng cúi đầu, nhìn từng bước áo trắng đi tới trước mặt, lại từ trước mặt nàng chuyển tới bên người nàng ngồi xuống.

Có lẽ mới vừa rồi, sự yên tĩnh kéo dài quá lâu, nhất thời hai người cũng không biết nên bắt đầu nói chuyện gì.

Hoàng đế dịu dàng kéo tay nàng đặt lên tay hắn, lòng bàn tay ấm áp ngăn chặn sự run rẩy của nàng.

Tố Doanh đã nhớ kỹ, trong lúc chuẩn bị hôn lễ, mỗi di nương đều truyền cho nàng rất nhiều kinh nghiệm, Thất di nương Bạch Tiêu Tiêu đưa nàng là một câu nói: "Cả hôn lễ quá mệt mỏi náo loạn, hắn chưa chắc có sức nhìn kỹ mặt của con —— khi chỉ còn dư hai người, con nhất định phải canh chừng thời điểm hắn vừa nhìn con thì mỉm cười. Mặc kệ phu quân con về sau cưng chiều không cưng chiều con, nhưng sẽ mãi không quên nụ cười này của con."

Nghĩ đến điều này, nàng muốn ngẩng đầu lên mỉm cười, chợt nghe âm thanh trầm trầm vang lên: "Lúc này, nàng đang nghĩ đến người nào?"

Vừa nghe xong câu hỏi, tâm trí Tố Doanh liền nghĩ đến vài người, mỗi người ai cũng làm cho nàng cười không nổi. Một giọt nước mắt đột nhiên xuất hiện, tí tách rơi trên áo lụa của nàng, thậm chí nàng còn không có thể cố nén lại.

"Thần thiếp có tội . . ." Nàng nhỏ giọng cáo lỗi.

Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt nàng, mơn trớn cằm, khóe môi, mí mắt rồi đuôi lông mày nàng.

"Khổ sở thì cứ khóc đi." Hắn bế nàng trong ngực, ôn nhu nói: "Chỉ là nàng và trẫm, về sau, cũng đã không thể nghĩ tới những người đó nữa rồi . . ."

Sự dịu dàng của Hoàng đế khiến Tố Doanh không ngờ tới, mặt của nàng dán vào lồng ngực ấm áp của hắn, sự lạnh lẽo trên cơ thể hoàn toàn biến mất. Hắn tựa hồ nghe được tim của nàng đập dần dần bình tĩnh, vì vậy đứng dậy buông tấm màn trướng gần giường nhất xuống.

Tố Doanh cho là mình đã chuẩn bị tốt, nhưng tất cả đối với nàng mà nói đều rất xa lạ, thân thể cùng hơi thở của hắn khiến nàng không biết làm sao. Mặc dù hắn vuốt ve chậm rãi, nàng vẫn không kìm được khẩn trương, dung nhan thất sắc. Hắn lớn hơn nàng mười chín tuổi, nhưng vẫn rất khỏe mạnh khí phách, khi khoảnh khắc kia tới thì nàng không nhịn được rơi nước mắt, thậm chí bị sợ đến cắn chặt đôi môi quên hô hấp. Hắn không nói chuyện, hôn hai gò má nàng, mỗi nụ hôn đều giống như cánh hoa rơi vào trên da thịt của nàng mềm mại, nhẹ nhàng. Mà nàng đầu váng mắt hoa, chỉ có thể nhắm mắt lại, trốn tránh tất cả mọi việc trước mắt.

Rốt cuộc trong nháy mắt, nàng chợt mở mắt mà kinh ngạc kêu lên một tiếng ngắn ngủi. Dường như sự căng thẳng trần đầy trong từng mạch đều ở trong nháy mắt kia buông lỏng . . .

Một tiếng, hai tiếng . . . Chiếc đồng hồ cát bằng ngọc chảy tí tách, Tố Doanh trợn tròn mắt không biết đếm bao lâu, nhưng trong lòng chỉ lặp đi lặp lại "Một tiếng, hai tiếng". Nàng len lén xoay mặt, thấy hắn nằm bên cạnh, ngủ yên tĩnh, hô hấp đều đặn an ổn.

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, muốn xuống giường, vén chăn đến gần tay hắn lại bị tóm lấy.

"Trời còn chưa sáng, điềm xấu." Hắn nhắm mắt nói.

Nghe nói đêm tân hôn nhất định phải cùng gối cho đến tận trời sáng, nếu không cuộc đời này thì khó có thể đầu bạc răng long.

Tố Doanh chậm rãi nằm xuống, nhìn lên đỉnh trướng, thêu rất nhiều hoa phù dung.

"Không ngủ được? Đang suy nghĩ gì?" Hắn hỏi.

Tố Doanh không dám nói cho hắn biết —— đầu tiên, nàng sợ không nhớ được lễ nghi vào ngày mai, khi đến Đông cung, phi tần ở Đông cung cùng quần thần, trong ngoài mệnh phụ đến hành lễ chúc mừng. Định bụng dậy viết những điều đó ở nhất trên mảnh vải, giấu ở cạp váy trong, để tránh lúc đó bị bêu xấu.

Hắn giống như hiểu ý đồ của nàng, nắm tay nàng nhẹ nhàng nói: "Không nhớ được những lễ nghi kia cũng không có vấn đề gì —— nàng là hoàng hậu, không làm gì cũng không có người nào có thể nói gì. Bọn họ sẽ xem sắc mặt của nàng mà làm việc, sẽ không để nàng khó chịu."

Tố Doanh hé miệng nói: "Bệ hạ nói đùa."

"Không." Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, cũng là cười một tiếng: "Đây là kinh nghiệm."

Khóe mắt của hắn đã có nếp nhăn, vậy mà lúc mỉm cười hai mắt vẫn trong suốt như chứa làn nước mùa xuân, Tố Doanh đỏ mặt, vội đảo mắt nhìn nơi khác. "Ngủ đi . . ."

Hắn nói nhỏ giọng nói: "Nếu không ngày mai nàng cũng chẳng có sức mà chống đỡ đâu."

m thanh của hắn trầm trầm, giống như có ma lực. Tố Doanh rất nhanh đã ngủ, nhưng chỉ ngủ chưa tới hai canh giờ, lại đang lo lắng trong giấc mộng tỉnh lại.

Màn cửa hơi bay bay, nhiễm sắc đỏ của mặt trời sáng sớm, Tố Doanh khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hừng đông, rón rén bước bước xuống giường. Lần này, Hoàng đế không có lôi kéo nàng, hình như hắn cũng đang ngủ say.

Tố Doanh lại quay đầu lại nhìn hắn hai lần, mới yên mà bước thoải mái khỏi màn trướng. Đi ngang qua bàn trang điểm,nàng thuận tay nhặt lên một cây trâm cài tóc, đi đến trước một lư hương, mở nắp ra, dùng trâm cài tóc gẩy gẩy, lựa ra một khối hương liệu đang cháy dở.

Ngoài cửa sổ vang lên một âm thanh lạ, Tố Doanh sợ hãi, khẽ run rẩy, đợi thấy rõ hình ảnh một con chim xẹt qua, nàng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn vào sâu trong màn che—— Hoàng đế vẫn không có động tĩnh.

Trên bàn có tàn rượu đêm qua. Nàng liền đem khối hương chưa cháy hết kia, thả vào trong ly rượu sau đó nuốt xuống.

Vị cay của rượu từ từ chảy xuống cổ họng, nàng chậm rãi thở ra một hơi, rốt cuộc cũng an tâm.