Một Ngoan, Hai Mất Việc, Cho Em Chọn

Chương 6: Lo lắng sao?




Vừa đi vừa suy nghĩ, thật ra thì việc Minh thích tôi đã được tôi phát hiện từ lâu. Nhất là cái cách anh quan tâm đặc biệt với tôi khiến bao người ngưỡng mộ sao mà không nghi ngờ cho được.

Chỉ tiếc là tôi tại sao lại không hề có cảm giác thích anh, thích như một người con gái. Nhưng bù lại tôi rất quý anh y một người anh trai ruột của tôi. Thật, đã bao lần tôi muốn nói cái cảm giác này cho Minh biết nhưng lại sợ anh bị tổn thương nên thôi, có ai ngờ lại đưa dến hậu quả thế này cơ chứ

Cộc cộc! – tiếng chị Hà gõ cửa

- Vào đi

Bỏ qua cái mớ suy nghĩ kia, tôi nhanh chóng chuyển bị tư thế ứng phó với cái mặt cùng giọng nói lạnh như nước đá.

- Giám đốc Phong, tôi đưa người đến

Vừa nói chị Hà vừa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn ngày thường

Oa! Rộng quá, lại còn sang trọng nữa chứ. Tôi tự hỏi không biết đây có phải phòng làm việc không nữa, đúng là người có chức lớn trong công ty độc quyền có khác.

Phòng làm việc của Boss Phong khác hẳn với nơi tôi làm việc, nhìn vô là biết thoải mái. Cả căn phòng thoang thoảng mùi của cây xanh, nhìn từ cửa kính lớn trong phòng ra là cả một thành phố.

Hiện giờ mắt tôi cứ sáng đong đong như đèn pha xe hơi ấy. có còn quan tâm gì đến hai người kia đâu. Thấy vậy chị Hà đánh lông nheo, lấy chân đạp tôi một phát.

- A! – tôi hét lên một tiếng đau đớn, nhỏ thôi nhưng cũng đủ cho 2 nười kia nghe thấy. Nhìn lên chị Hà tôi bắt gặp cái lườm dao búa thì rùng mình vội lấy lại vẻ nghiêm trang ban đầu.

- được rồi! Ra ngoài đi

Boss Phong lên tiếng cắt bầu không khí này. Lúc này, cậu ta đang ngồi bắt chéo chân trước bàn làm việc, bộ mặt lạnh lùng nhưng quyến rũ.

Tôi tự hỏi không biết bọn lớp 12 mà gặp lại cậu ta thì sẽ thế nào đây. Nghĩ tới bộ mặt con gái tôi khẽ nhếch môi cười, tôi là vậy, buồn cũng nhanh mà vui cũng nhanh nên chuyện lúc nãy tôi quên hết sạch.

- cười gì?

Giọng nói băng lãnh quen thuộc vang lên làm tôi giật mình, nhìn lại thì chị Hà không biết đã ra từ lúc nào, quay mặt đi tôi chẳng dám nhìn vào ánh mắt ấy, lắp bắp nói

- A! Không...không có gì đâu. Boss, vậy tôi... làm gì?

- Boss?

Ối tôi quên mất, chỉ có nhân viên bọn tôi mới gọi giám đốc Phong là Boss Phong thôi, giám đốc nào có biết gì nên hỏi vậy cũng là chuyện thường, tôi vội cứu chữa lỗi lầm tai hại vừa mới gây ra

- Nếu...nếu không thích tôi sẽ đổi lại ngay.

- Không sao

Vừa nghe xong câu này cứ như sét đánh vào trong đầu vậy, không nghe lầm chứ. Cậu ta có phải vừa nói ' không sao ' phải không? Đã vậy lại còn rất nhẹ nhàng nữa cơ đấy, kiểm chứng thử coi. Nghĩ vậy rồi đưa tay lên mặt véo một cái thật đau, đời không như là mơ, đau thấu cả xương mặt. Thấy tôi có hành động lạ, cậu ta nheo mày hỏi bằng giọng cũ

- Cô lại sao nữa vậy?

- Còn không phải vì....À không, công việc của tôi là gì ạ?

Lời nói đầu chưa kịp thốt ra tôi đã ý thức mình đang chuyển bị nói một điều rất khủng khiếp liền nuốt nói vào và đưa bộ mặt nai tơ như con ngơ ra hỏi

- ừm! Bàn làm việc của cô từ nay sẽ ở phía kia

Cậu ta hất mặt về phía góc phòng, ở đó có một cái bàn khá đẹp, thiết kế tinh xảo, chỉ cần nhìn cũng biết nó thoải mái cỡ nào

- công việc thì từ sẽ có người hưỡng dẫn

Nói rồi cậu ta liền đứng dậy bỏ đi mà không nói một câu nào, mặc xác tôi ứ thèm quan tâm. Chạy đến bàn làm việc, tôi thử cái ghế màu đen mềm mại, xoay đi xoay lại rồi tự cảm thán thoải mái thật với chính mình.

-----------------------------------------------

Chiều xuống, tôi sắp tài liệu chuẩn bị ra về rồi mà vẫn chẳng thấy cậu ta đâu. Lúc nãy tôi có hỏi một người hay đi cùng Boss Phong thì mới biết cậu ta có một cuộc họp quan trọng nên mới bỏ đi như thế và còn biết được thể nào cậu ta cũng quay lại công ty để làm việc tiếp.

Tự dưng trong lòng lại cảm thấy tưng tức, không biết cậu ta có phải là người không nữa, làm việc từ sáng tới khuya mà không ăn miếng cơm nào.

Rồi tự dưng lại cảm thấy mình vô duyên, ơ hay mình có phải mẹ hay bạn gái của cậu ta đâu mà lại lo lắng làm như quen thân vậy, chỉ sợ người khác lại bao tôi người sang bắt quàng làm họ thì chết.

Nói thì nói cho oai, thật ra tôi thấy lo cho Boss Phong lắm, dù gì cũng từng hoc với nhau mà. Thế là tôi liền ngồi đợi cậu ta một lát

.....

.....

.....

Cái một lát của tôi sao mà nhanh đến vậy không biết, đã 2 tiếng trôi qua rồi. Không đợi được nữa, tôi đứng bật dậy bỏ về. ấy thế mà vừa mới bước tới cửa đã va phải cái thân hình cao lớn, chất phác kìa.

- Ai – Tôi kêu lên một tiếng rồi thầm nhủ không biết tên quái vật này làm bằng gì mà cứng như đá thế không biết.

- Sao vẫn còn ở đây?

Giọng nói lạnh lùng quen thuộc này khiến tôi bỏ qua cái đau mà ngước mắt lên nhìn. Ái chà! Cậu ta định quyến rũ tôi hay sao mà ăn mặc cái kiểu đấy. Tóc tai thì bù xù hình như cậu ta vò nó thì phải nhưng như vậy lại càng ra dáng đàn ông hơn, hơi thở hộc hệch nóng ran tỏ vẻ mệt mỏi.

Lại còn cà vạt vất chỗ nào rồi không biết, chỉ khoác mỗi cái sơ mi được cởi tới chiếc cúc thứ ba lộ cả xương quai xanh rắn chắc cùng với chiếc quần đen dài sang trọng. chả hiểu sao mặt tôi lại đỏ nữa đã vậy lời nói cũng trở nên lắp bắp

- Không..tôi...tôi

Chưa kịp nói xong thì tôi đã thấy cậu ta gục đầu bên vai tôi ( à chỉ mỗi cái đầu thôi nhé) rồi thì thào gì đó

- đói

- hả? Boss! Boss nói gì?

- Tôi đói

- A, ra là đói. Cũng tại tham việc quá làm gì, sức người chứ phải sức trâu đâu mà nhịn đói chứ.

Boss vẫn gục vào vai tôi, tôi liền dìu cậu ta vào ghế rồi hẵng giọng nói

- Chờ tôi một lát, tôi về ngay.

.......

.......

.......

Vừa bước vô định kêu cậu ta dậy ăn chút đồ ăn thì cậu ta đã ngủ lúc nào không biết.

Chà! Lúc cậu ta ngủ công nhận dễ thương thật chẳng bù cho những làm việc cứ nhìn vào đôi mắt ấy là run cả người.

Lông mi dài thật đấy, ui tự dưng ngắm người ta thế này cậu ta mà biết thì mất mặt lắm. Lúc ấy chả hiểu sao trong đầu tôi nảy lên cái ý tồi tệ hết biết, đó là vẽ lên khuôn mặt hòan hảo của cậu ta.

Nghĩ là làm, tôi nhanh chóng lấy cái bút màu từ trong giỏ ra rồi đến gần boss Phong. Cậu ta vẫn đang ngủ chẳng hay biết gì '' tôi cười thầm''

Tư thế của hai đứa tôi hiện giờ là đè trên người boss Phong tay cầm cây bút màu với ánh mắt sắc nhọn, còn Boss thì nằm phía dưới. tóm lại tư thế này khiến cho người ta cảm thấy rất chi là mờ ám

Mở nắp bút, tôi cười đểu ngày càng tiến gần khuôn mặt cậu ta chuẩn bị xử nó thì... một bàn tay to lớn giữ tay tôi lại tiện thể chuyển tư thế nằm dưới của mình thành nằm trên tôi.

- A!

Cái? Cái gì thế này? Cậu ta nãy giờ chả lẽ giả vờ ngủ.