Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 20: Mầm giống




Đại Tráng lòng tràn đầy vui mừng ngồi xổm xuống, đem mấy giỏ Triệu Tử Dương yêu cầu lấy ra, không ngờ lại có hơn một trăm cái, lại cầm thêm mười giỏ bình thường, Đại Tráng có chút đau đầu phát hiện còn lại tới một trăm cái.

Thừa lúc hai người làm ngồi đếm lại số giỏ, Đại Tráng ở trong cửa hàng dạo một vòng, nhìn đến một đống hổn độn lộn xộn rải rác các trang sức bày trên quầy hàng thì hai mắt sáng lên.

“Này, ông chủ...” Đại Tráng châm chước nói: “Ông chủ, người xem, nếu dùng mấy cái giỏ này để phân loại các loại trang sức này, như vậy nhìn vừa tiện lợi vừa gọn gàng...”

Triệu Tử Dương nhướng mày, chậm rãi đi qua.

Đại Tráng thông minh lấy ra mấy cái giỏ nhỏ, thử xắp đặt lại đống hỗn độn trên quầy hàng kia.

Triệu Tử Dương nhìn xung quanh cửa hàng, có thể thấy được hai người làm bỏ rất nhiều công sức để dọn dẹp, thế nhưng bởi vì có rất nhiều loại hàng hóa hơn nữa còn khá nhỏ, làm cho người ta cảm giác chật chội hỗn độn.

Đại Tráng có chút khẩn trương nhìn Triệu Tử Dương, trong lòng kì thật rất hối hận, mình nói như vậy không biết chừng chọc giận vị tiểu thiếu gia này, thế thì việc bàn bạc lúc trước coi như xong, vật thật thảm rồi, đa phần mấy tiểu thiếu gia không thích người khác khoa tay mua chân!

Triệu Tử Dương không nói gì gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý với lời Đại Tráng nói, trong lòng kì thật cũng không để ý đến vài chục một trăm văn tiền, tùy ý nói: “Vậy lấy năm mươi cái bình thường đi.”

Đại Tráng vui mừng đáp, vội vàng kiểm tra lấy ra năm mươi cái, còn chịu khó giúp hai ngươi làm thu dọn xắp xếp lại mấy đồ trang sức nho nhỏ kia, dựa theo lời người làm nói, đem những thứ có giá cả giống nhau, hình thức bên ngoài giống nhau đặt cùng nhau.

Bận rộn cho đến nửa canh giờ sau, Đại Tráng đã xắp xếp hơn nửa số giỏ là dây buộc hoa đào đặt lên trên quầy, do dự nói: “Cái kia, ông chủ, chúng tôi còn muốn mua đồ, phải vội trở về, hôm nay sợ là không thể giúp ngài nữa, nếu không, chúng tôi, chúng tôi lần sau tập hợp sẽ đến...”

Triệu Tử Dương bình thường kì thật cũng không có ở lâu trong cửa hàng như vậy, nhiều nhất cũng chỉ lại coi qua chút sổ sách liền vội vàng theo gia đinh hoặc là về nhà, hôm nay chỉ là đối với mấy người bán giỏ này có hứng thú, cho nên cố ý ở chỗ này lâu một lát, quả nhiên, đứa nhỏ kia nhìn thật thà chất phác, dọn dẹp lại hàng hóa đôi khi lại đề ra hai câu vô cùng hữu dụng, hai người làm vốn đang bàn bạc, nghe xong lời đứa nhỏ, không thể không đồng ý rằng ý kiến của nó là tốt nhất.

“Gìa Tào, tính tiền cho hắn đi!” Triệu Tử Dương đối người làm lớn tiểu nói.

Người họ Tào vâng lời, mở ra ngăn tử, mang ra bàn tính, tách tách vài cái, rất nhanh tổng cộng lại số tiềng, lấy sáu mươi cái giỏ bình thừơng là một trăm hai mươi văn tiền, lấy một trăm năm mươi chín cái giỏ hình hoa là sáu trăm ba mươi sáu văn tiền, tổng cộng là bảy trăm năm mươi sáu văn tiền.

Đại Tráng nghĩ nghĩ, lấy ra ba văn, mua sáu cái dây hoa buộc tóc, dây buộc tóc chỉ cần sửa sang lại một chút, dùng để may làm viền áo, giá thành không cao mà nhìn cũng xinh, một đồng có thể mua hai dây.

Đại Tráng chọn màu hồng, vàng nhạt, xanh nhạt, mỗi  màu hai dây, dự định mang về cho Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi mỗi người hai dây.

“Ông chủ, hai anh, các ngươi cứ làm việc, chúng ta đi về trước.” Đại Tráng thu dọn đồ đạc xong, lễ phép nói.

“Ừ, đúng rồi, ngươi về sau đan mấy giỏ nhỏ một chút, hình dạng cũng đặc biệt thêm một chút, mỗi tháng tới giờ mùi mang đến cửa hàng này, ta sẽ chờ.” Triệu Tử Dương dặn.

“Ha ha, các vị đi thong thả!” Hai người làm khách khí nói.

Đại Tráng liên tục gật đầu, đồng ý lời Triệu Tử Dương, gọi Nhị Tráng cùng Ngốc Tử ra ngoài.

Hơn bảy trăm văn tiền nha, đối với trong nhà Đại Tráng mà nói thật sự là một số tiền không nhỏ, Đại Tráng tính toán một chút, nơi này đồng tiền so với kiếp trước không khác nhau lắm, một ngàn văn tiền là một lượng bạc, đương nhiên là không kể phí tổn khi đổi ở cửa hàng, nói cách khác, một lượng bạc ước chừng năm trăm văn tiền, cái này hơn bảy trăm văn tiền, mua giống cùng vật liệu dùng cho xuân vị coi như dư dả.

“A Đại, Nhị Tráng, Tam Nựu Nhi, các em nghe cho rõ, trăm ngàn lần không cần nói cho người khác biết chúng ta bán giỏ được chừng này tiền, biết không!” Đại Tráng hạ giọng nói.

Ngốc Tử luôn luôn là Đại Tráng nói gì chính là cái nấy, vui vẻ hớn hở đồng ý.

Nhị Tráng tuy rằng nhỏ, nhưng cũng hiểu được sự quan trọng của tiền tài, gật đầu cam đoan sẽ không nói ra.

Tam Nựu Nhi hai tuổi nhìn nhị ca gật đầu, cũng a dua gật đầu theo.

Đại Tráng vừa lòng sờ đầu ba đứa nhỏ, lại nghĩ đến vừa rồi Nhị Tráng thế nhưng vẫn nhớ mặt tiểu thiếu gia đã phá giỏ, không khỏi nhìn Nhị Tráng nhiều lần, từ lúc đến đây, Đại Tráng cũng biết đứa em này có vẻ thông minh, không nghĩ là trí nhớ lại tốt như vậy, chỉ cần gặp qua một lần liền nhớ kĩ.

Chờ Đại Tráng đi rồi, Triệu Tử Dương xoay người đối với hai người làm dặn: “Đem mấy cái giỏ hình dạng đặc biệt cùng mười giỏ bình thường đưa tới cửa hàng vải đi, ta sẽ dặn ông chủ Lưu xử lý, qua mấy ngày nữa lại mang về cửa hàng bán.”

Hai người làm liên tục vâng dạ.

“Mấy hàng hóa còn lại, nhỏ một chút, các ngươi cũng dùng giỏ này dọn dẹp một chút đi!” Triệu Tử Dương nói lại một câu, cũng không xem sổ sách nữa, vội rời khỏi cửa hàng tới cửa hàng vải đã nhắc lúc trước.

Cửa hàng may này cũng là do Triệu Tử Dương trông coi, ngoài bán vải dệt ra còn bán hàng may mặc, có rất nhiều vải thừa phung phí vứt đi thì rất uổng, mà không vứt đi để lại cũng không tác dụng gì, Triệu Tử Dương tính để cho mấy người thêu rảnh rỗi dùng vải thừa trang trí lại giỏ, trang trí xong thì được trả hai văn tiền, mấy người thêu này đều là gia đình nghèo, cửa hàng vải là ấn theo khéo léo bao nhiêu thì trả thù lao bấy nhiêu, mà hiện giờ việc này tuy rằng kiếm không nhiều lắm nhưng vẫn có vài người rảnh rỗi đồng ý làm.

Đại Tráng hiện giờ đã đem chuyện bán xong gần hai trăm cái giỏ quăng sau đầu, cũng không tinh lực gì mà đoán xem tiểu thiếu gia kia mua nhiều giỏ để làm cái gì!

Qua năm sau, nhà mình còn lại vài mẫu ruộng, đất đai không tốt mấy, giống cũng không phải loại dễ dàng thu hoạch, nhưng nếu là bông thì được, theo trí nhớ của thân thể này thì giống mà cha mẹ lưu lại ở trong bếp chỉ là mấy giống rau dưa bình thường mấy cái khác cũng không có gì, mà có cũng bán sạch rồi đi!

Nghĩ nghĩ, Đại Tráng mua chút bông, chút đậu, bắp cùng một số giống rau củ khác, hạt bông cùng hạt đậu giá cũng không cao, hơn nữa Đại Tráng mua nhiều, tổng cộng cũng chỉ mất trăm văn tiền.

Mua xong hạt giống, lại quay lại chợ, mua mấy đồ dùng hàng ngày, mua cho ba đứa mỗi người một cái bánh bao, Đại Tráng cũng không thèm ăn gì, lấy hai miếng bánh bao muối ăn một chút cho qua, từ lần trước trở đi tự nhiên sẽ không thể thiếu xương heo để hầm, thịt heo cũng lấy hai cân, bất luận là muốn tiết kiệm gì, Đại Tráng cũng không tính tiết kiệm ăn uống, hiện giờ là lúc mấy đứa nhỏ đang trưởng thành.

“Tráng, Đại Tráng, anh ăn, ăn!” Ngốc Tử cầm một nửa cái bánh bao, tiến đến thấp giọng bên lỗ tai Đại Tráng.

Đại Tráng nhìn Ngốc Tử một chút, lại thấy Nhị Tráng cùng Tam Nựu Nhi đang ngấu nghiến ăn bánh bao, trong lòng hơi buồn một chút, thế nhưng vẫn đè xuống, quên đi, Nhị Tráng còn nhỏ, Tam Nựu Nhi thì thôi khỏi bàn!

“Anh không muốn ăn, em ăn nhanh đi, để tí nữa là nguội đó!” Đại Tráng cười đẩy lại tay Ngốc Tử.

“Em, em ăn no!” Ngốc Tử cố chấp vẫn đưa bánh bao tới bên miệng Đại Tráng.

“Ai, đứa nhỏ này thật là, anh thật sự ăn không vào, mau ăn đi!” Đại Tráng ngăn lại tay Ngốc Tử nói.

Ngốc Tử nhìn thấy Đại Tráng kiên trì, mới tiếp tục ăn.

Cứ như vậy đẩy đi đẩy lại, Nhị Tráng liền chú ý tới bên này, cũng đem bánh bao còn nửa cái của mình tới trước mặt Đại Tráng, không nói gì.

Đại Tráng nhìn bộ dáng thèm muốn của Nhị Tráng, miệng liên tục nuốt nước miếng thì không khỏi bật cười, mình sao lại cùng đứa nhỏ so đo làm gì: “Anh thật sự không muốn ăn, mấy em ăn đi!”

Nhị Tráng trên mặt nở nụ cười thật tươi, đưa tay về, hai miếng thật to nuốt xong miếng bánh bao còn lại.