Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 26: Ruộng trũng




Đại Nựu Nhi đối với việc học kim chỉ vô cùng cao hứng. Mỗi ngày sau khi ăn cơm trưa liền không thể chờ đợi được mang theo cái giỏ nhỏ đựng kim chỉ đi tìm Vương quả phụ. Cứ như vậy qua vài ngày, rốt cục khiến cho Nhị Nựu Nhi chú ý. Hôm nay sau khi ăn cơm trưa, làm loạn muốn chơi cùng Đại Nựu Nhi. “Nhị Nựu Nhi ngoan nha, chờ em năm tuổi, đại ca cũng cho em đi học thêu thùa may vá, được không?”

Đại Tráng lôi kéo Nhị Nựu Nhi, ý đồ dỗ dành bé gái. “Không, em không muốn, em muốn đi cùng tỷ tỷ!”

Nhị Nựu Nhi không thuận theo, không bỏ qua mà nhõng nhẽo. Đại Tráng trước đây từng nghe bạn bè cha mẹ nói qua, đứa bé 3 tuổi giỏi nhõng nhẽo, ý là nói đến mấy đứa bé từ 2-4 tuổi là tuổi thích nhõng nhẽo nhất. Hiện giờ Đại Tráng thật sự sâu sắc cảm nhận được điều này. “Nhị Nựu Nhi, tỷ tỷ không phải là đi chơi. Chờ tỷ tỷ học giỏi một chút sẽ cũng Nhị Nựu Nhi chơi, được không?”

Đại Nựu Nhi cầm lấy giỏ kim chỉ bối rối nói. “Ứ ừ, em cũng muốn đi, muốn đi, muốn đi...”

Nhị Nựu Nhi vung vẩy cánh tay nhõng nhẽo. Đại Tráng vỗ trán, ngươi căn bản là không thể cùng đứa bé ba tuổi nói đạo lý, nếu nói nặng một chút, tiếng khóc sắc nhọn của bé gái có thể làm bay nóc nhà. Hơn nữa ba đứa nhỏ kia sẽ khóc theo, điều đó thật là khủng khiếp! Đại Tráng không cần suy nghĩ cũng hình dung ra được tình huống như vậy. “Đại Nựu Nhi, em đi hỏi Vương thẩm thẩm, nếu Vương thẩm thẩm nói không ngại, mang Nhị Nựu Nhi tới chơi bên người cũng được.”

Đại Tráng thỏa hiệp cùng Đại Nựu Nhi bàn bạc. “Dạ, để em đi hỏi một chút.”

Đại Nựu Nhi cắn môi nói. “Được rồi, có thể, Nhị Nựu Nhi ngoan ngoãn ở nhà chờ một chút, không được nhõng nhẽo nha!”

Đại Tráng quay đầu nhìn Nhị Nựu Nhi nói. “Dạ, tỷ tỷ phải nhanh trở về đó nha, Nhị Nựu Nhi chờ ngươi ở cửa!”

Nhị Nựu Nhi âm thanh non nớt nói. Ở hiện đại nếu nói là bông loại tốt, một mẫu có thể thu hơn 800 cân. Thu hoạch không tốt cũng có hơn 500 cân. Đại Tráng phân loại hai mẫu bông, chia đều mỗi mẫu khoảng hơn 600 cân bông, cũng không tính là rất tốt. Thế nhưng ở chỗ này cũng xem như đã tốt lắm rồi. 1 cân bông giá cũng khoảng hai đồng năm hào đến ba văn tiền. Mấy ngày nay, bông cũng đã bán không tệ lắm, Đại Tráng tính toán sổ sách, được khoảng 2 lượng tiền mặt, còn có mấy bao hạt thóc, hạt giống này nọ. Hơn nữa còn có lúa nước, Đại Tráng đang từ từ trông mong khiến món chính là cơm. Ở chỗ Vương quả phụ thật lâu vẫn chưa dám nói, Đại Nựu Nhi ấp a ấp úng, mới nói ra chuyện Nhị Nựu Nhi, Vương qua phụ ngay lập tức đáp ứng. “Mấy đứa nhỏ các ngươi thật là, chỉ việc nhỏ này cũng biến thành vậy!”

Vương quả phụ bất đắc dĩ hướng bóng lưng Đại Nựu Nhi nói một câu. Không nghĩ tới, Nhị Nựu Nhi tới chơi nhà Vương quả phụ liền nhớ kĩ, về sau hầu như mỗi ngày đều đi theo Đại Nựu Nhi. Cứ như vậy, cũng coi như giảm bớt gánh nặng cho Đại Tráng cùng Nhị Tráng, ít nhất có thể trông bớt đi một đứa bé. Đại Tráng đem bông còn sót gom lại, xách mấy chục cân đi tới nhà đại bá. “Ai, đại bá mẫu còn tính khi nào rảnh thì tìm ngươi mua chút bông nè!”

Đại bá mẫu nhìn bông Đại Tráng mang theo, ánh mắt vui vẻ. “Đại bá mẫu khách sáo rồi, một chút bông này không là gì.”

Đại Tráng khách khí nói. “Đại Tráng thân thể có khỏe không? Bây giờ còn có không thoải mái không?”

Đại bá buông việc đang làm trogn tay, quan tâm hỏi. Lần trước sau khi Đại Tráng té xỉu, đại bá dẫn theo đại đường ca cùng đại đường tỷ qua thăm một chút, còn tặng hai mươi trái trứng gà. “Dạ, đã không có chuyện gì, đại bá, con hôm nay tới là có chuyện muốn nhờ người giúp đỡ.”

“Làm sao vậy?”

Đại bá có chút khẩn trương hỏi. “Lần trước bà nội A Đại lúc qua đời, đã tặng con hai mẫu ruộng tốt...”

“Có phải bọn họ lại đổi ý hay không?”

Đại Tráng còn chưa nói xong, đại bá mẫu liền gấp gáp hỏi. “Đúng là như thế, nhưng mà con đổi lấy bốn mẫu đất trũng bên bờ sông.”

Đại Tráng lễ phép trả lời. “Ôi chao, như vậy sao được! Vài mẫu đất trũng kia có lợi ích gì, bọn họ thật khinh người!”

Đại bá mẫu bất thình lình kích động đứng lên. “Không có gì, đại bá mẫu, con hôm nay tới chính là vì bốn mẫu đất trũng kia, đại bá, con muốn mời mười mấy người giúp đem đất trũng kia đào sâu thêm một thước, một ngày 10 văn tiền công, không bao cơm, cứ như vậy làm trong mười ngày được hay không?”

Đại Tráng xoay người nói với đại bá phụ. “Nếu nói mười mấy người làm trong mười ngày, hẳn là không thành vấn đề. Nhưng mà, Đại Tráng, chỗ kia vốn đã thấp, không thể trồng này nọ, con còn muốn lấy nó làm gì?”

Đại bá lo lắng hỏi. “Này, con có cách dùng khác.”

Đại Tráng cố gắng giữ kín, không trả lời câu hỏi của đại bá phụ: “Mời người, tính tiền công cuối cùng nhờ đại bá giúp đỡ trông coi dùm, tiền công của đại bá, một ngày tính 15 văn tiền, được không?”

“Đương nhiên có thể, không thành vấn đề!”

Còn không chờ đại bá phụ nói gì, đại bá mẫu liền đáp ứng. “Vậy cám ơn đại bá, đại bá mẫu, có thể mau bắt đầu không? Tốt nhất nội trong mười ngày hoàn thành, nếu không trong nhà có thể không có đủ tiền như vậy... ”

Đại Tráng thấp giọng nói. “Được, Đại Tráng, cái kia, nếu nói tiền không đủ, đại bá có thể...”

Đại bá phụ chần chờ nói. Đại bá mẫu hung dữ đá đại bá phụ một cái, làm cho đại bá phụ nuốt xuống câu nói kế tiếp. “Vậy đại bá, đại bá mẫu, con đi về trước.”

Đại Tráng cũng không để ý, đứng lên. “Không ngồi chơi một lát sao?”

Đại bá mẫu nhiệt tình giữ lại. “Không được rồi, trong nhà có mấy đứa nhỏ, chỉ có một mình Nhị Tráng ở nhà trông, con không thể yên tâm.”

Đại Tráng vừa đi ra, vừa nói. Chờ sau khi Đại Tráng đi xa, đại bá phụ mất hứng nói: “Bọn nó chỉ là mấy đứa nhỏ liều mạng làm một năm nay, có thể có bao nhiêu tiền dư? Chúng ta cũng khá tốt sao lại muốn bọn nó trả thù lao...”

“Ông ngại gì, bọn nó vất vả! Chúng ta cũng tốt quá! Ông cũng không ngẫm lại, bọn nó mấy đứa nhỏ htu hoạch so với nhà chúng ta tốt hơn nhiều, chúng ta lão đại cũng phải kết hôn, Tiểu Mỹ sắp xuất giá, bên nào mà không cần tiền...”

Không đợi đại bá phụ nói xong, đại bá mẫu liền trở nên tức giận hét lớn. Đại bá phụ lập tức bị nghẹn không nói ra lời. Đại Tráng cũng không tính quan tâm tới ích lợi của đại bá phụ cùng đại bá mẫu ở nhà như thế nào, dù sao ngay từ đầu, Đại Tráng đã không nghĩ muốn đại bá phụ làm không công, tiền này nọ đều đã tính tới. Chờ con lừa được Nhị Nựu Nhi cùng Tam Nựu Nhi gọi là “Mao mao”

có chút thịt một chút, Đại Tráng cầm 500 văn tiền đi thỉnh thợ mộc thôn lân cận hỗ trợ làm một chiếc xe gỗ hai bánh lớn. Làm xe gỗ, phải khoảng 800 văn tiền, xe nhỏ tính 500 văn tiền có vẻ khá mắc. Thế nhưng Đại Tráng yêu cầu lan can phía sau toa xe phải dùng ván gỗ chứ không dùng hàng rào, cho nên cũng không tính là chịu thiệt. Lại bổ tiền công mời người làm đất trũng, trong nhà hiện giờ tổng cộng còn thừa chỉ khoảng một lượng. Đại Tráng thở dài, việc một năm nay, tiền còn lại ngay cả sửa một căn phòng cũng không đủ. Xem ra phòng ở chỉ có thể đợi sang năm, cũng may hiện giờ mấy đứa bé đều còn nhỏ, không cần gấp gáp phân phòng như vậy. “Nhị Tráng, năm nay mùa đông cùng lễ mừng năm mới, em ở nhà ngoan ngoãn ôn lại một chút chữ cùng số ta dạy em, sang năm đầu xuân, ta đưa em đi chỗ tiên sinh!”

Đại Tráng cả ngày không phải đi chơi thì chính là cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa. “Thật sự! Đại ca, anh thật sự đưa ta đi chỗ tiên sinh?”

Nhị Tráng kinh hỉ hỏi ngược lại. “Do em cả ngày chỉ biết ở nhà chơi đùa!”

Đại Tráng cũng không ngẩng đầu lên tức giận nói. Đại Tráng đối với bé trai vốn không có kiên nhẫn như đối với bé nữ. Giống như Đại Nựu Nhi, Đại Tráng muốn làm cái gì liên quan đến nàng trước khi quyết định, nhất định sẽ hỏi trước ý kiến của nàng. Thế nhưng Nhị Tráng thì miễn đi. “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày phải ngồi viết trên cát 100 chữ, tất cả đều không được giống nhau, đã biết chưa?”

Đại Tráng thường sửa lại tư thế cầm cây gỗ của Nhị Tráng cùng Ngốc Tử, dùng chính là quy tắc cầm bút lông. Tuy rằng chỉ là dùng cây gỗ viết chữ, đến lúc thay bằng bút lông chắc chắn cũng không ổn. Thế nhưng ít nhất không cần lại vất vả sửa lại thói quen cầm bút. “Dạ, em hiểu rồi!”

Nhị Tráng cao hứng nói, hiển nhiên đối với việc có thể đến trường là vô cùng vui vẻ. Tam Tráng bập bễnh chậm rãi đi đến trước mặt Đại Tráng, rồi chợt bổ nhào lên đùi Đại Tráng. Đại Tráng sợ mảnh trúc trong tay làm bị thương Tam Tráng, vội vàng đem cái giỏ đang đan ném ra xa, cẩn thận xoa xoa tay, ôm lấy Tam Tráng, nở nụ cười. Tứ Tráng đang chơi bên cạnh thấy, cũng chập chững chạy tới, mở ra hai tay, muốn Đại Tráng ôm. Đại Tráng đem Tam Tráng chuyển qua một bên chân ngồi, vươn một tay có sức ôm Tứ Tráng ngồi trên một chân khác. Nhị Tráng đang cùng Tam Nựu Nhi chơi trò đập tay, thoáng liếc mắt thấy ánh mắt ôn nhu cuả Đại Tráng nhìn hai đứa bé sinh đôi cười nói, lén bỉu môi, đại ca cũng chỉ đối với ta mới hung dữ như vậy... Lại nói tiếp, hiện tại Đại Tráng lo lắng nhất là chuyện của hai đứa bé sinh đôi. Lúc vừa tới, hai đứa nó gầy teo nho nhỏ, dinh dưỡng lại không tốt. Cho nên Đại Tráng cũng không thể nào để ý hết, thẳng cho đến khi hai đứa bé khoảng một tuổi, Đại Tráng mới phát hiện có chuyện không thích hợp. Tứ Tráng thì khá tốt, cũng bình thường, so với mấy đứa nhỏ khác còn thông minh hơn rất nhiều. Thế nhưng thân thể lại cực kém, hơi không chú ý một chút liền cảm lạnh, tiêu chảy. Nuôi đến bây giờ, Đại Tráng không biết tốn bao nhiêu tâm tư, thời tiết có chút thay đổi liền chú ý, ăn cái gì cũng phải chú ý... Vấn đề củaTam Tráng còn lớn hơn, Đại Tráng cẩn thận kiểm tra qua, phát hiện Tam Tráng có thể trí óc bị chút chướng ngại. Không giống với Ngốc Tử chỉ số thông minh hơi thấp so với người thường, Tam Tráng hẳn là trong lúc ở trong cơ thể mẫu thân liền thiếu dinh dưỡng hoặc là từng thiếu dinh dưỡng, tóm lại là đối với sự phát triển của trí nào bị ảnh hưởng không thể vãn hồi. Tam Tráng trí lực phát triển rõ ràng chậm hơn so với mấy đứa nhỏ bình thường. Hơn nữa Tam Tráng cả đời này, có thể nhiều nhất cũng chỉ có đầu óc của ba bốn tuổi. Cũng may mắn một chút chính là, thân thể Tam Tráng cũng coi là khỏe mạnh... “Hai đứa các em nha, thật đúng là...”

Đại Tráng bất đắc dĩ cảm thán một câu. “Đại ca, đại ca, sao vậy?”

Tứ Tráng lanh lợi hỏi. “Ca, ca...”

Tam Tráng cũng theo Tứ Tráng bậm bẹ kêu. “Ngoan a, đại ca không có việc gì, chúng ta tiếp tục đếm nào!”

Đại Tráng ôn hòa cúi đầu nói. “Đại ca, đại ca! Tứ Tráng đã học xong, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...”

Tứ Tráng vừa vỗ tay, vừa đếm một mạch đến ba mươi. “Oa, Tứ Tráng lợi hại như vậy, đến, để đại ca hôn một cái!”

Đại Tráng cười nói, trong lòng thầm kinh ngạc, bình thường đứa bé một tuổi, cho dù đặc biệt dạy, giống như Tứ Tráng vậy, chỉ học một lần, rất ít có thể nói hết một lúc. Kiếp trước, mình cũng có một đứa cháu, cha mẹ của bé dạy thiệt nhiều lần, nhưng mà nếu ai đột nhiên hỏi bé gái đó đếm số, bé vẫn sẽ quên một vài số... Tứ Tráng cao hứng hôn một cái trên mặt Đại Tráng, sau đó “Khánh khách”

cười rộ lên. Tam Tráng nhìn, cũng đưa miệng, lung tung trên mặt Đại Tráng cắn một miếng, cắn Đại Tráng đến nước miếng đầy mặt. “Rồi, Tam Tráng cũng ngoan lắm, đến, Tam Tráng, em đếm số cho đại ca nghe đi!”

Đại Tráng mỉm cười nói với Tam Tráng. “Số, số, một... ba, bốn... bảy, tám...”

“Sai rồi, sai rồi, ca ca, sai rồi, phải là một, hai, ba...”

Tứ Tráng xoay bàn tay nhỏ xíu nói. “Một, hai, ba...”

Tam Tráng ngốc nghếch lặp lại theo Tứ Tráng, cứ như vậy lặp lại cũng đếm thiếu một hai số. Tứ Tráng không ngại phiền dạy lại một lần nữa cho Tam Tráng... Đại Tráng cũng không nhúng tay vào, nhìn hai anh em giúp đỡ lẫn nhau, về sau, hai đứa bé sinh đôi này phải dựa dẫm giúp đỡ cho nhau mới được... Cùng hai đứa bé sinh đôi chơi một lúc, Đại Tráng gõ đầu, cả ngày bắt mấy đứa nhỏ kia học này học kia, chính mình lại không có làm việc gì, thật đúng là... Năm nay, Đại Tráng trước đó đã để ý thu gom củi, ngoại trừ bình thường nhặt củi, còn có lúc thu hoạch bông vải giữ lại thân cây, cho nên hiện giờ chỉ cần lên núi kiếm hai lần, nhặt mấy nhánh củi to một chút đem về, như vậy cũng đủ rồi, cho nên trọn mùa đông cũng nhàn hạ. “Khụ khụ...”

Tứ Tráng đang chơi, đột nhiên ho khan vài tiếng. Đại Tráng vội vàng thu hồi suy nghĩ, khẩn trương đi qua xem quần áo Tứ Tráng, có phải bị ướt hay không, hay là mặc quá ít. Một chút sơ ý cũng không thể, nếu không phải kêu Ngưu đại phu... A, đúng rồi, Ngưu đại phụ, hiện giờ cũng phải học một chút trung y cơ bản, cho dù không thể xem bệnh cho người khác, ít nhất trên núi cũng phân biệt một ít thảo dược thông thường, giống như Tứ Tráng bệnh tật nhỏ nhặt, tự mình cũng có thể xử lý một chút, không phải tốt lắm sao! “Được, cứ như vậy, ngày mai liền bớt chút thời gian đi tìm Ngưu đại phu hỏi chút, không biết ông ấy có thu nhận đồ đệ không...”

Đại Tráng một mình nhỏ giọng tự nói.