Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 33: Đàm phán!!




“Mấy đứa ăn cơm trưa chưa?” Đại Tráng vừa phủi bụi trên người, vừa nói.

“Ăn rồi, ăn rồi, do đại tỷ tỷ nấu!” Tam Nựu Nhi nhào tới trên đùi Đại Tráng như một viên đạn, miệng vui sướng kêu.

“Thực sự? Đại tỷ tỷ cho mấy đứa ăn gì?” Đại Tráng đưa tay đỡ lấy Tam Nựu Nhi, cười hỏi.

“Nấu nước nhào bột, rồi thái thịt, lửa do Nhị ca ca thổi...” Đại Nựu Nhi lắc lắc ngón tay nói.

“Không có gì, tối hôm nay đại ca sẽ dạy ngươi nấu cơm, lần sau có thể nấu được rồi!” Đại Tráng vừa cười vừa nói, trong lòng thực sự vui mừng, sau này cuối cùng cũng có người chia sẻ việc nấu cơm thổi lửa với mình...

“Dạ, dạ...” Đại Nựu Nhi liên tục gật đầu, mặc dù cao hứng vô cùng, trên mặt vẫn thể hiện dáng cười nhã nhặn.

...

Buổi tối, Ngốc Tử vẫn như cũ ở bên cạnh ăn xong cơm tối, thế nhưng lần này lại không có đàng hoàng đi về nhà, chỉ mong mỏi nhìn về phía Đại Tráng.

“Qua năm mới rồi trở lại! Đợi thêm mấy ngày nữa, ta đi qua nhà mẹ ngươi nói chút chuyện, sau đó thì tùy ngươi.” Đại Tráng vừa thu dọn chén đũa, không ngẩng đầu lên vừa nói.

“Dạ.” Ngốc Tử lên tiếng, nghĩ nghĩ rồi đi ra ngoài.

“A, đúng rồi, A Đại, chờ một chút.” Đại Tráng đứng ở cửa phòng bếp kêu lên.

Ngốc Tử nhãn tình sáng lên, hết sức cao hứng chạy tới.

“Trong bếp có nướng khoai, ngươi ăn một chút, ăn xong rồi hãy về.” Đại Tráng nói.

Năm nay được mùa thu hoạch khoai lang, Đại Tráng lựa mấy củ nhỏ với mấy củ không tốt đều lấy đi cho heo ăn, chỉ chừa lại mấy củ khoai tốt để làm giống và cho người ăn. Bởi vì thu hoạch lương thực rồi, cũng không cần khoai lang làm lương thực chính, cho nên Đại Tráng cách vài ngày liền hào phóng nướng khoai lang cho mấy đứa nhỏ có đồ ăn vặt.

Ngốc Tử đáp lại, cúi đầu đi vào trù phòng, ngồi trên băng ghế trước lò, dùng cây gạt mấy miếng củi bên trong. Nhị Nựu Nhi vừa lúc vào nhà bếp lấy nước nóng uống, thấy hai củ khoai lang đen thùi lùi lăn ra, vui mừng hoan hô một tiếng, chạy lên lượm tính ăn.

“Chậm một chút nha, không được làm dính lên áo!” Đại Tráng vôi vàng lên tiếng giúp Nhị Nựu Nhi cởi ra áo khoác ngoài, còn áo bông thì che chắn hoàn toàn.

Nhị Nựu Nhi “Dạ dạ” đáp lời, liền không kịp chờ đợi bóc vỏ khoai lang nướng vừa thổi vừa ăn một ngụm lớn.

Đại Tráng có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đại khái chính là trước đây chịu đói đến nửa năm khiến cho đứa bé gái này để lại ấn tượng sâu sắc, thế cho nên cho tới bây giờ mỗi lần ăn cái gì Nhị Nựu Nhi đều có một bộ dạng tham ăn. Đại Nựu Nhi tuy rằng cũng đã trải qua thời kì đói khát, thế nhưng bé hiểu chuyện cho nên còn có thể khắc chế mình. Tam Nựu Nhi có lẽ còn nhỏ, đối với chuyện đói bụng không có kí ức gì nên cũng không giống như Nhị Nựu Nhi.

“Nhị Nựu Nhi, ăn chậm một chút, không phải ăn cơm no rồi sao!” Đại Tráng nhìn Nhị Nựu Nhi trợn trắng cả mắt, cố gắng liều mạng nuốt xuống, bưng một chén nước ấm cho Nhị Nựu Nhi uống, thấp giọng la.

“Dạ dạ...” Nhị Nựu Nhi trong miệng tràn đầy khoai lang, nói cũng không nói nên lời.

Đại Tráng cầm ly nước để ở bên cạnh, giúp Nhị Nựu Nhi uống nước, xoay người tiếp tục rửa chén, trong lòng suy nghĩ cố gắng chờ Nhị Nựu Nhi lớn một chút biết xấu đẹp là ổn rồi...

Khi vào mười ba tháng giêng, Đại Tráng tìm dịp, một mình cùng mẹ Ngốc Tử chạm mặt.

“Ây dô, Đại Tráng thật đúng là khách ít khi đến nha!” Mẹ Ngốc Tử khoa trương cười, còn bưng theo mấy thứ điểm tâm đi ra.

“Đâu, đâu, Ngô phu nhân người mới chính là cửa lớn không dám bước a!” Đại Tráng không khách khí cầm một cái không biết là gì hoa quả khô gì lên.

“Ha ha, chúng ta chỉ là người sơn thôn nhỏ cái gì mà phu nhân với không phu nhân.” Mẹ Ngốc Tử giả vờ xấu hổ cười rộ lên, trên mặt cũng lộ ra thần sắc đắc ý.

Đại Tráng không có đáp lời, nhìn mẹ Ngốc Tử giấu đầu hở đuôi che giấu sự vui vẻ với danh xưng Ngô phu nhân.

“Được rồi, không lãng phí thời gian quý báu của Ngô phu nhân, ta hôm nay lại là vì mấy mẫu đất Ngô lão thái thái để lại cho A Đại!” Đại Tráng dằn lòng cùng mẹ Ngốc Tử nói vài câu nịnh nọt trước, rốt cục cũng đi vào vấn đề chính.

“Thế nào? Tuy rằng Ngốc Tử thích chơi với ngươi, nhưng ngươi cũng đừng nghĩ cứ thấy đầu óc Ngốc Tử mất linh hoạt mà có ý đồ gì với nhà chúng ta...” Mẹ Ngốc Tử vẻ mặt lúc nãy lập tức thay đổi, vẻ mặt đề phòng lên tiếng nói.

“Cũng không biết ai mới có y đồ với mấy mảnh đất A Đại! Còn có, A Đại lớn rồi cũng không có không linh hoạt.” Đại Tráng cũng không có giả vờ giả vịt gì, ngôn ngữ trở nên sắc bén.

“Ha, nên xử lý mấy miếng đất như thế nào là chuyện của Ngô gia chúng ta, cũng không tới phiên người ngoài như mày nhúng tay...” Mẹ Ngốc Tử khí thế hung hăng quát.

“Người nhỏ giọng dùm một chút đi! Ta đều không phải muốn cùng người cãi nhau!” Đại Tráng cau mày  nói.

“Mày, maỳ tên tiểu quỷ này...”

“Ngô phu nhân nghĩ ta trồng trọt thế nào?” Đại Tráng bình tĩnh hỏi.

“A, cái gì?” Mẹ Ngốc Tử tựa hồ bị thái độ đột nhiên thay đổi đề tài của Đại Tráng làm cho có chút ngơ ngác, một lúc mới phản ứng kịp.

“Năm ngoái nhà chúng ta thu hoạch thế nào, người cũng biết đi! Ta có thể đem bí quyết trồng trọt đều dạy cho Ngốc Tử. Người đưa cho Ngốc Tử mấy miếng đất, hằng năm sau khi thu hoạch, ngoại trừ giao cho quan phủ, còn dư lại Ngốc Tử đưa bốn phần cho người. Ngô gia sau khi ở riêng, các người để Ngốc Tử sống một mình, thu hoạch xong liền cho người hai phần, coi như cho người phí dưỡng lão, đổi thành tiền mặt hoặc lấy trực tiếp đều do người quyết định...” Đại Tráng từ từ đem suy nghĩ của mình nói ra.

“Của Ngốc Tử đều không phải là của chúng ta sao, tự chúng ta làm, đều không phải càng nhiều hơn!” Mẹ Ngốc Tử đưa mắt nói.

“Đương nhiên, nếu như người cho rằng một mình có thể tự thu hoạch như đã nói, cũng nên nhớ các người còn chưa ở riêng đâu. Hiện giờ một mình người không có quyền quyết định, đến lúc đó đất rơi vào tay người nào cũng chưa chắc chắn đâu!” Đại Tráng phân tích một chút lợi, hại.

“Nói là như vậy...” Mẹ Ngốc Tư đưa mắt.

“Nếu như người không để lại cho A Đại như đã nói, người cũng đừng nghĩ có được cái gì. Đừng quên khế đất là ở trong tay A Đại! Đến lúc đó, cho dù các người trồng cái gì, chúng ta đều có biện pháp để các người cái gì cũng không thu hoạch được!” Đại Tráng không nhịn được uy hiếp nói.

Trong lòng Đại Tráng rõ ràng mẹ Ngốc Tử đã động tâm, chỉ là đang suy nghĩ được nhiều lợi ích mà thôi, nếu không phải Ngốc Tử bây giờ còn nhỏ, nơi cần dùng tiền cũng không nhiều, Đại Tráng căn bản sẽ không tặng cho mẹ Ngốc Tử nhiều đến bốn phần thu hoạch như vậy...

“Hiện tại cho ta năm phần, sau khi ở riêng bốn phần!” Qủa nhiên, mẹ Ngốc Tử bắt đầu tính toán vấn đề phân chia, nói cách khác đã đồng ý cho Ngốc Tử trồng trọt.

“Không thể được!” Đại Tráng nói như đinh chém sắt.

“Ngươi cũng biết chúng ta còn không có ở riêng, muốn để Ngốc Tử một mình trồng trọt, cũng không phải chuyện dễ dàng mà!” Mẹ Ngốc Tử mồm mép nói.

“So với phần Ngô lão thái thái lưu lại cho A Đại, Ngô lão thái gia cũng đồng ý, trong thôn rất nhiều người cũng đều biết, người chỉ cần nói một tiếng, Ngô lão thái gia sẽ tự nhiên ủng hộ, ta thấy không có chỗ nào khó nhọc.” Đại Tráng không nhanh không chậm nói.

“Ngươi nói thật dễ...” Mẹ Ngốc Tử khí thế rõ ràng yếu đi.

“Được rồi, Ngô đại thúc có nhà không?” Đại Tráng không để ý tới bất mãn từ miệng mẹ Ngốc Tử, tự mình hỏi.

“Ai, ở phía sau nhà dọn lại củi đốt!” Mẹ Ngốc Tử theo bản năng đáp.

“Gọi Ngô đại thúc đến, chúng ta lập một phần khế ước!” Đại Tráng đứng lên nói.

Nói xong, cũng không quản mẹ Ngốc Tử kêu gọi, đi hướng đằng sau nhà.

“Được, tự A Đại trồng trọt, sau đó ở riêng cho chúng ta một phần đủ rồi, hiện tại không cần!” Ngô đại thúc thả búa trong tay xuống, đơn giản nói.

“Ngươi chết đi! Nói cái gì vậy, ta với Đại Tráng đã mới bàn rồi!” Mẹ Ngốc Tử vừa mới nghe được những lời này của chồng mình, vội vàng quát lên dẹp bỏ.

“Trong nhà có giấy bút không? Có muốn mời nhân chứng lại hay không?” Đại Tráng hỏi.

“Không cần, ta biết chữ!” Ngốc Tử khoát tay nói.

Đại Tráng kiên nhẫn chờ Ngốc Tử  nguệch ngoạc hạ xuống từng nét sau khi bị mẹ Ngốc Tử nhắc nhở. Sau đó lại cẩn thận nhìn hai lần, sau khi xác nhận không có vấn đề, kêu Ngốc Tử ký tên đồng ý, bản thân cũng ở phía dưới tên Ngốc Tử nhấn dấu vân tay và ký tên lên. Ngốc Tử cũng ký tên rồi cùng mẹ Ngốc Tử nhấn dấu vân tay. Dưới yêu cầu của Đại Tráng khế ước tổng cộng lấy 3 phần, Ngốc Tử một phần, mình một phần, ba mẹ Ngốc Tử một phần, chia nhau giữ.

“Như vậy được rồi, sau này hàng năm tháng chạp A Đại sẽ đưa tiền hoặc lương thực cùng các thứ cho các người!” Đại Tráng nhẹ nhàng nói.

“Dạ, dạ!” Ngốc Tử theo phía sau Đại Tráng, liên tục gật đầu.

“Ta đi về trước, Ngô đại thúc các người cũng đi  làm việc của mình đi!” Đại Tráng khôi phục lại bộ dạng nho nhã lễ độ nói.

“A Đại, trồng trọt thật giỏi, được tiền cũng không cần phung phí, hiểu không?” Ngô đại thúc gọi Ngốc Tử lại nói.

“A, dạ, hiểu rồi...” Ngốc Tử  rõ ràng ngạc nhiên, có chút không biết phải đáp làm sao, mắt không ngừng nhìn về phí Đại Tráng.

Đại Tráng cười với Ngốc Tử gật đầu, đi ra ngoài trước, đứng ở trong sân chờ Ngốc Tử.

Qua một lúc lâu, Ngốc Tử mới đi ra ngoài, vành mắt hồng hồng.

“Làm sao vậy?” Đại Tráng vừa đi vừa nhìn hỏi.

“Cha nói sau này phải sống thật tốt, mẹ nói, mẹ nói...” Ngốc Tử có chút ngượng ngùng nói.

“Quên đi, trong lòng hiểu là được!” Đại Tráng quay đầu lại, vội đi về.

“Mẹ nói muốn ta cùng Đại Tráng học trồng trọt, sau đó, sau đó trở lại nói cho bọn họ nghe!” Ngốc Tử nghe xong lời này của Đại Tráng, ngược lại vội vã nói ra, sau đó khẩn trương nhìn Đại Tráng.

“Ha, không có gì, bọn họ hỏi, ngươi cứ nói tình hình thực tế là được rồi!” Đại Tráng vỗ vỗ vai Ngốc Tử, cũng không có để trong lòng.

Ngốc Tử cảm kích hướng về phía Đại Tráng cười rộ lên.