Một Phần Cày Cấy, Một Phần Thu Hoạch

Chương 9: Nước hầm xương




Đại Tráng nấu gần xong thì đổ nước hầm xương với củ cải ra một cái nồi, đặt trên bếp nhỏ. Bếp nhỏ này chỉ dùng than củi, mà ở đây cũng chỉ có loại than củi này.

Để lửa nhỏ, Nhị Tráng, Đại Nựu Nhi đem hai đứa trẻ song sinh từ trong phòng ôm ra, ngồi xuống bên bếp nhỏ.

“Đại ca, Nhị Tráng, mở cửa đi, các người ở bên trong ăn gì vậy, thơm quá đi!”

Đại Tráng đang chuẩn bị lấy bánh bao hấp, chuẩn bị ăn cơm, ngoài cổng liền truyền đến một trận đập cửa “Bang bang”

Nhị Tráng bất mãn nói thầm: “Lại là tam ca ca, chắc chắn là đến ăn ké, mỗi lần nhà chúng ta có gì ăn ngon, bọn họ lại đến...”

“Nhị Tráng, ra mở cửa đi!” Đại Tráng nghiêm khác nói, một thằng đàn ông thì không nên bủn xỉn như vậy.

Nhị Tráng không tình nguyện mở cửa.

Còn chưa đến bếp, đã nghe tiếng mấy đứa con nít.

Đại Tráng bất đắc dĩ lắc đầu, lấy hai bát bột, vo thành một cục, ở trên thớt nặn vài cái, bỏ thêm hai cây củi, cho lửa lớn để hầm lại chút nước hầm xương trong nồi, rồi làm thêm một ít mì.

Đến là hai đứa nhỏ, là con thứ ba và thứ năm của đại bá, chắc chắn là lão tam mang theo cậu lão ngũ chơi, ngửi được mùi nước hầm xương ở bếp nhà mình, thế nên hai đứa nhỏ liền tới.

Nhà đại bá có năm đứa con, đứa lớn cùng đứa thứ tư là con gái, đứa thứ hai, ba, năm đều là con trai, đại đường tỉ năm nay đã được mười hai tuổi, đại bá mẫu đang định cho chị đính hôn, đại đường ca năm nay mười tuổi, được xem là nửa sức lao đông, ngày thường đều theo đại bá. Hôm nay tới hai đứa nhỏ, một đứa được một tuổi, một đứa mới ba tuổi, bé gái thứ tư kia bình thường rất ít ra ngoài, năm nay cũng chưa đầy năm tuổi. Đại bá cũng không đặt tên đứng đắn gì cho con mình, vẫn chỉ gọi là Đại Nhi, Nhị Nhi, Tam Nhi,lần này chọn chồng cho đại đường tỉ, mới tìm một cái tên gọi là Vương Tiểu Mỹ, vì thế đại bá mẫu thường hay điểm thêm mấy chữ đỏ đó lên bánh bao đưa cho mấy nhà xung quanh, để mọi người trong thôn biết đại đường tỉ lấy tên này.

Mặc kệ như thế nào, đến đây thì liền là khách, Đại Tráng cầm lấy một miếng thịt, cắt thành miếng mỏng thả vào nồi, cho mỗi đứa nhỏ một bát mì, để bọn nhỏ ngồi xung quanh bếp ăn, cho Nhị Tráng chăm sóc bọn nhỏ, còn mình thì đến nhà đại bá nói một tiếng.

Đại bá hướng về phía phòng bếp kêu lớn: “Mẹ nó, Tam Nhị cùng Ngũ Nhi ở nhà thúc nó ăn cơm chiều đó, lấy ra mấy cái banh ngô đưa cho Đại Tráng mang về đi.”

Đại Tráng vội vàng từ chối.

Đại bá mẫu ở trong bếp than thở nửa ngày, cũng chả thấy đi ra.

“Con đơi một lát!” Đại bá hiểu vợ mình thế nào nên liền đi vào, một lát sau cầm năm cái bánh bao lớn đi ra, không nói hai lời, nhét vào trong tay Đại Tráng.

“Hai đứa nhỏ kia mỗi ngày, cũng đâu ăn nhiều bánh bao như vậy...” Đại bá mẫu đứng ở cửa bếp nói, có chút vội vàng nói.

Đại đường tỉ ở trong bếp kêu một tiếng “Mẹ”, rồi kéo đại bá mẫu vào trong.

Đại bá mẫu chưa hết giận vẫn lảm nhảm trong phòng bếp.

Đại bá nhìn Đại Tráng muốn nói gì lại thôi, cuối cùng sờ đầu Đại Tráng nói: “Mau trở lại nhà ăn cơm đi!”

Đại Tráng gật gật đầu, ở bếp chào đại đường tỉ cùng đại đường ca rồi đi.

Đợi đến khi về nhà, Đại Tráng dở khóc dở cười nhìn Nhị Tráng đang gắt gao che lại  giỏ bánh báo, bát của mấy đứa nhỏ kia thì đều đã ăn sạch sẽ.

“Nhị Tráng, em đang làm gì vậy?” Đại Tráng khiển trách.

“Chúng em phải đợi đại ca cùng ăn.” Nhị Tráng còn không buông tay, cúi đầu nói.

Đại Tráng sửng sốt, trong lòng dâng một cỗ chua xót.

“Được rồi, ăn cơm nào, ăn cơm nào!” Đại Tráng tiếp đón hai đứa nhỏ nói.

Hướng bếp lò lấy ra mấy cục than củi, sau bỏ thêm mấy miếng đậu, Đại Tráng để hai đứa nhỏ song sinh vào trong cái giỏ, múc thêm một chén củ cải, vừa thổi vừa đút hai đứa nhỏ song sinh ăn.

Tam Nựu Nhi cầm lấy thìa gỗ tự múc cho mình ăn, Đại Nựu Nhi thì ở một bên coi chừng.

Ăn cơm xong, đại đường ca đến đón hai đứa em trở về.

Đại Tráng đem canh hầm củ cải với đậu trắng, lấy thêm một chén mì đưa cho đại đường ca ăn.

Đại đường ca từ chối như thế nào cũng không được, nhận lấy, ba miếng liền giải quyết hết.

Trước khi đi, mấy đứa nhỏ kia còn kéo tay Đại Tráng ồn ào nói: “Đại ca ca, đại ca ca nấu củ cải ngon quá, lần sau, em đem củ cải lại đây, đại ca ca nấu cho em ăn nha...”

Đại Tráng cười cùng nó nói đùa vài câu, rồi tiễn ba anh em ra cổng mới trở lại thu dọn phòng bếp.

Bên kia, ba anh em sau khi về nha, đại bá bắt lão tam lại giáo huấn.

“Mày ngứa ngáy tay chân hay sao, trong  nhà có đồ ăn sao không ăn? Mày ở nhà bọn nó có thể ăn no sao? Nói mau, đêm nay ăn mấy cái bánh bao?”

Lão tam khác với mấy đứa khác trong nhà đại bá, nó tính như con khỉ nhỏ, đối với loại răn dạy thế này chỉ coi như gió thoảng bên tai, bình thường thì nó chỉ sợ bàn tay của cha nó thôi, làm mặt quỷ nói: “Chúng con ăn thịt nè, so với mẹ nấu còn ngon hơn!”

Nói xong, chạy nhanh như chớp.

Để lại đại bá phía sau tức giận đến liên tục chửi bậy.

Sáng ngày thứ hai, Đại Tráng dùng chút nước canh còn lại nấu cháo, mấy đứa nhỏ ăn được vị ngọt ngào lúc trước.

Qua vài ngày, đại đường ca đem theo hai đứa em trai ôm tới bảy tám củ cải.

“Đại đệ đệ, này là củ cải các em cứ cầm lấy, không đủ thì nhà chúng ta còn đó!” Đại đường ca đem củ cải đặt tại bếp, thấp giọng nói.

Đại Tráng nghĩ nghĩ, nói: “Ngày mai em có hầm canh xương, anh cùng mọi người lại đây ăn nha!”

Lão tam liền cao hứng kêu lên, ở trong sân chạy ngược chạy xuôi la hét như điên.

Đại đường ca gật đầu, kéo hai đứa nhỏ đi.

Đại Tráng thu dọn củ cải, ngồi xuống, tiếp túc đan giỏ liễu.