Một Quả Dâu Tây Nhỏ

Chương 1-1




Editor: coki

Vừa mới mở cửa ra, hơi nóng bên ngoài đã đập thẳng vào mặt.

Nam Ninh vâng vâng dạ dạ trong điện thoại vài tiếng sau đó đi ra ngoài, tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong KTV càng ngày càng xa, cô đi về phía quảng trường rộng lớn, hai tay phe phẩy quạt gió.

Rốt cục đã có thể nghe rõ bên kia điện thoại đang nói gì: “Ninh Ninh, tại sao chỗ con lại ồn ào như vậy, đang ở đâu đấy? Đừng có đi đến những chỗ lộn xộn.”

Nam Ninh dùng một tay chống lên lan can đài phun nước, sau đó nhảy lên, cái mông lập tức ngồi vững vàng trên đó.

“Không đi đâu cả.” Ánh mắt Nam Ninh nhìn theo một nam sinh chơi trượt ván vừa mới lướt qua: “Con và bạn bè ra ngoài ăn cơm, ca hát. Lúc này đang hát ở KTV.”

Đầu bên kia nhẹ nhàng thở ra: “Tiền có đủ không?”

“Đủ rồi.”

“Lát nữa có muốn mẹ tới đón con hay không?”

Lúc này nam sinh chơi ván trượt kia lại lướt qua người cô, mang theo một trận gió.

“Vậy lát nữa mẹ đến...”

“Chờ một chút, Ninh Ninh...” Giọng nói của cô bị cắt đứt, nụ cười trên mặt cũng biến mất. Bên kia truyền đến tiếng người nói chuyện ồn ào, rất lâu sau bên kia mới nói tiếp bằng một giọng gấp gáp: “Lát nữa mẹ bảo tài xế đến đón con, ba và mẹ còn có việc.”

Nam Ninh cúi đầu nhìn đôi chân trắng trẻo của mình: “Dạ.”

“Ngoan, mẹ yêu con, mẹ cúp máy đây.”

“Dạ.” Cô dùng tay làm lược chải mái tóc lên.

Hiện giờ bên trong rất náo nhiệt nhưng cô lại chẳng muốn trở về nghe đám bạn ồn ào huyên náo nên ngồi ở đây xem nam sinh kia chơi trượt ván. Đến khi nam sinh kia trượt qua trước mặt cô lần thứ năm thì cô mới phát hiện có chỗ không đúng.

“Ha...” Cô nhẹ nhàng đung đưa đôi chân trắng nõn: “Cho tôi mượn chơi được không?”

Nam sinh kia dùng một chân dừng ván lại, ánh mắt quang minh chính đại quan sát cô gái mặc quần short ngắn này.

Cô không cao lắm, cũng không thấy rõ mặt nhưng nhìn cặp chân trắng trẻo, thon dài, thẳng tắp lộ ra thì có lẽ cũng khá cao.

Nam Ninh nhảy xuống sau đó vỗ vỗ quần.

Nam sinh kia dùng chân đẩy ván trượt lại chỗ Nam Ninh, mắt thì nhìn đùi cô: “Biết chơi không?”

“Biết.”

Nam sinh có chút lo lắng: “Có muốn tôi giữ không?”

Nam Ninh dùng một chân đạp lên ván trượt sau đó kéo nó trượt qua trượt lại trên mặt đất, cúi đầu cười nói: “Yên tâm, tôi không ngã được đâu.”

Sau khi nói xong cô đặt cái chân còn lại lên trên ván trượt, thành thạo trượt đi.

Nam Ninh không có trượt quá xa, chỉ vòng quanh đài phun nước, nam sinh kia thì ngồi ở phía trên huýt sáo cổ vũ cô.

Nhưng nếu chỉ chơi như vậy thì không có ý nghĩa.

Nam Ninh trượt đến trước sân vận động sau đó cầm ván trượt lên cầu thang sân vận động, đứng ở phía trên đánh giá độ cao của cầu thang.

Sau khi chuẩn bị xong thì hai chân giẫm lên ván trượt rồi vọt xuống dưới.

Cô hơi cúi người, hai chân khuỵu xuống. Tóc dài bị gió thổi tung, T-shirt rộng thùng thình cũng tung bay, tất cả phấn khởi đều hòa vào trong tiếng thét chói tai.

Ván trượt nhanh chóng lướt tới chỗ đất bằng, hai tay Nam Ninh liên tục khua khoắng: “Tránh ra! Tránh ra!”

Tất cả mọi người ở phía trước đều nhanh chóng tránh ra sau đó bực mình phàn nàn.

Rất tốt, tất cả đều thuận lợi.

Nam Ninh cười tươi, hai chân linh hoạt điều khiển ván trượt, chậm lại rồi xoay vòng.

Phía trước có mấy thùng giấy xếp chồng lên nhau không cao lắm, dựa theo độ cao này thì có thể phóng qua được nên Nam Ninh dùng chân đạp hai cái lấy đà, chuẩn bị tăng tốc.

Còn hai mét, một mét....

“Rầm...”

Đột nhiên có một người xuất hiện làm cô mất thăng bằng, cả người bổ nhào về đi phía trước, ngã vào trong đống hộp giấy.

“Mẹ nó!”

Cô không nhịn được nhíu mày, đầu gối bị trầy da nên hiện giờ rất đau rát.

“Rất xin lỗi.” Một bàn tay hơi lạnh kéo cánh tay cô dậy: “Vừa rồi không thấy cậu.”

Nam Ninh xoay người dùng tay xoa xoa đầu gối, sau đó hít vào mấy hơi.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một tờ tiền màu xanh, người nọ nói rất nhanh nhưng lại nhấn rõ từng chữ: “Cho cậu, tiền thuốc men.”

Nam Ninh không có nhận mà ngẩng đầu lên.

Người đối diện là một chàng trai, nhìn thì có vẻ không lớn lắm. Chàng trai kia liên tục quay đầu lại nhìn phía sau giống như có người đang gọi cậu ta.

Cậu ta nhét tiền vào trong tay Nam Ninh sau đó định đi.

Làm gì đi dễ vậy được.

Nam Ninh nhanh chóng giữ chặt cánh tay cậu ta sau đó kéo mạnh làm cậu ta quay đầu lại. Hai người đứng đối mặt với nhau ở trong bóng tối.

Cô đứng thẳng dậy nhưng vẫn thấp hơn chàng trai kia nửa cái đầu: “Vừa rồi cậu nói cái gì?”

Chàng trai nhíu mày, lúc này đột nhiên có một ánh sáng lướt qua chiếu sáng khuôn mặt cậu ta, mày rậm mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, lớn lên không tệ lắm. Giọng nói phía sau càng ngày càng gần. Nam Ninh thấy rõ được vẻ sốt ruột trên khuôn mặt của cậu ta.

Cậu ta nhấn mạnh từng chữ, giọng nói khàn khàn: “50 tệ, trả tiền thuốc men cho cậu.”

Sau khi nói xong thì hất tay cô ra sau đó chạy đi.

Lúc này Nam Ninh mới nhìn thấy trên tay còn lại của cậu ta cầm một hộp bánh. Sau va chạm vừa rồi có lẽ cái bánh đó đã nát bét rồi.

Nam sinh chủ ván trượt chạy tới từ đàng xa, thở hồng hộc nhặt ván trượt lên sau đó nhìn cô rồi lại nhìn người đã đi mất.

“Cậu không sao chứ?”

Nam Ninh lắc đầu, khập khiễng trở về: “Không có việc gì.”

Cô lấy điện thoại ra gọi cho đám người vẫn còn điên khùng ở bên trong phòng KTV nhưng không có người nào bắt máy nên đành phải nhắn tin.

“Thật sự không có chuyện gì sao?” Cậu ta ở đằng xa nhìn thấy cảnh hai người tông vào nhau mà suýt chút nữa linh hồn đã bị dọa đến bay ra ngoài.

“Không có việc gì, có thùng giấy lót ở phía dưới.” Nam Ninh xua tay với cậu ta: “Xin lỗi, làm cho bảo bối của cậu chịu đau chung với tôi.”

Cô chỉ chỉ cái ván trượt.

Lúc này có ánh sáng nên nam sinh kia đã thấy được khuôn mặt của cô, lúc cô cười rộ lên có hai cái má lúm đồng tiền rất sâu.

Nam sinh kia dùng một tay ôm ván trượt, tay kia sờ đầu: “À, có thể quen được người đẹp cũng là vinh hạnh của nó.”

“Em gái, em học trường nào?” Sau một hồi im lặng, rốt cục nam sinh kia cũng mở miệng.

Nam Ninh ngẩng đầu lên nói: “Tôi à, ngày mai tôi chính thức ở thành học sinh của trường Ninh Trung.”

“Ninh trung?” Nam sinh kia ho một tiếng: “Vậy là em gái nhỏ, còn tưởng rằng là sinh viên đại học.”

Nam sinh cân nhắc nhìn cô, nếu là học sinh cấp 3 thì không thể tùy tiện ra tay được.

Phía trước có người đang đi tới, Nam Ninh đưa hai tay lên vẫy sau đó nghiêng đầu nói với nam sinh kia: “Bạn của tôi đến rồi.”

Người tới là một nam một nữ, nam sinh kia nhìn chằm chằm cô vài giây sau đó vẫy tay rời đi.

“Được rồi, bye.”

“Bye.”

--- ------ ------ ------ -------

Khi Tống Thành Ngạn đến thì lập tức bày ra vẻ mặt xem chuyện vui, nhìn Nghê Hàm Hàm đỡ Nam Ninh: “Quả nhiên là già rồi nên không dùng được nữa, đi ra ngoài nghe điện thoại mà cũng bị thương được.”

Nam Ninh lườm cậu ta một cái: “Tớ là tiểu thư khuê các cửa chính không bước, cửa phụ không ra, tất nhiên là yếu ớt rồi.”

“Cậu nhìn lại mình đi, trên người cậu có miếng thịt nào giống tiểu thư khuê các?” Cậu ta ta nói xong lập tức kéo Nghê Hàm Hàm tới: “Tiểu Bạch Thỏ mới là tiểu thư khuê các.”

Tiểu Bạch Thỏ là biệt danh bọn họ đặt cho Nghê Hàm Hàm, tình tính của Nghê Hàm Hàm rất dịu dàng...