Mùa Cưới

Chương 23




Elsa cảm thấy run rẩy kỳ lạ dù rằng cô không định làm gì nguy hiểm đến tính mạng. Nếu Laurence không có mặt ở đó thì sẽ tốt hơn, cô quyết định, vì cô sẽ không phải quá lo lắng về chuyện tự biến mình thành một kẻ ngốc. Như được hướng dẫn, cô đã mang theo một đôi giày có gót cao cỡ trung bình khá chắc chắn và đang mặc một cái váy. Cô đã định mặc chiếc quần đen ưa thích nhưng rồi cảm thấy mình nên làm quen với việc di chuyển với lớp vải lòe xòe quanh chân.

“Anh ta là một giáo viên rất có uy tín. Cô sẽ ổn thôi,” Laurence nói khi họ leo những bậc thang bằng đá đến cửa chính. “Chẳng việc gì phải lo lắng cả.”

“Tôi biết tôi sẽ không chết,” Elsa nói, “và anh cũng chẳng dễ gì mà chết khi đi khám nha sĩ. Nhưng điều đó không ngăn được nỗi lo lắng của anh, đúng không?”

“Nếu điều này có thể giúp cô an ủi phần nào,” Laurence nói. “Tôi chưa bao giờ bị chết lúc đi khám nha sĩ.”

Cô liếc xéo anh khi anh nhấn chuông. “Chà, tôi cũng vậy nhưng tôi vẫn sợ!”

Laurence đã gọi điện cho Elsa vào buổi tối sau khi cô giúp Sarah và Lily gấp những tấm thiếp mời, thông báo rằng anh đã sắp xếp cho cô một buổi học nhảy. Nếu cái cô nàng Carrie đáng ghét kia đã quyết định về chuyện cô ta hay các phù dâu của cô ta nên mặc gì, cô sẽ có một lý do chính đáng để từ chối, nhưng cô chẳng có cái cớ nào cả. Nếu lúc ấy cô không uống quá nhiều rượu vang hơn cô định và cảm thấy ngà ngà say, thì cô vẫn có thể từ chối, nhưng sự kết hợp của việc rảnh rỗi và một buổi tối vui vẻ với Sarah và Lily đã khiến cô đồng ý. Và sẽ thật tuyệt khi được gặp lại anh. Cô nhận thấy chí ít mình cũng mong đợi điều đó. Tiếc là anh quá bận rộn nên sau đó họ không thể đi uống rượu, cô buồn bã nghĩ.

“Chính xác thì cô sợ cái gì?”

Cô nhăn nhó. “Biến mình thành một con ngốc.”

Anh cười. “Thà khắc phục nỗi xấu hổ trong một buổi tập riêng tư, còn hơn là để nó xảy ra trên sàn nhảy với hàng trăm người khác, đúng không?”

Cô đang định nhắc anh rằng cô làm việc này để giúp anh thì cánh cửa mở ra. Elsa gắng hết sức để mỉm cười. Cô không muốn ai khác biết cô đang sợ hãi. Nhỡ đâu còn có những người khác ở đó xem cô nhảy thì sao? Cô sẽ chết vì xấu hổ mất.

Khi cánh cửa được mở bởi một người đàn ông trông giống một cách đáng ngại với một vũ công chuyên nghiệp trong chương trình Bước nhảy hoàn vũ, sự lúng túng của cô càng tăng lên gấp bội. Nếu anh chàng giáo viên này giống như quý ông Len[39] tốt bụng, đáng yêu, chuyên gia của các chuyên gia, thì cô sẽ cảm thấy ổn. Nhưng “con sư tử” trẻ trung này chắc chắn sẽ coi thường những nỗ lực yếu ớt của cô.

[39] Leonard Gordon ‘Len’ Goodman, sinh năm 1944, giám khảo chính của cuộc thi Strictly Come Dancing (Bước nhảy hoàn vũ) của Anh.

“Xin chào!” Anh chàng mặc đồ da đang được nhắc đến nói. “Mời vào.”

Khi nhìn anh ta lần nữa, Elsa nhận ra anh ta chẳng giống bất cứ người nào trong số các ngôi sao truyền hình đó, chính sự căng thẳng đã khiến cô nghĩ vậy. Nhưng anh ta rất điển trai và di chuyển như một con báo. Họ có vẻ là những người duy nhất ở đó. Ít nhất thì không một ai khác ngoài Laurence sẽ thấy cô nhảy tệ thế nào - và dù gì anh cũng đã biết điều đó từ trước rồi.

“Không việc gì phải tỏ ra quá lo lắng như thế!” - “Con báo” nói với cô, nở nụ cười khiến lòng dạ người khác phải bối rối. “Tôi không cắn cô đâu! Tôi là Terry,” anh ta nói thêm.

“Tôi là Laurence Gentle và đây là Elsa Ashcombe.”

“Nào, cả hai người vào đi.”

Terry dẫn đường và khi anh ta ít nhiều đã ra khỏi tầm nghe, Laurence nói, “Anh ta trẻ hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi hy vọng anh ta sẽ không làm chúng ta thất vọng.”

Elsa không có cơ hội đáp lại nhưng cô tự hỏi liệu Laurence đã xem chương trình Bước nhảy hoàn vũ bao giờ chưa. Anh không biết rằng các vũ công đều rất trẻ sao? Một cảm giác thỏa mãn chợt dâng lên làm cô thấy ấm áp - giờ thì anh cũng chẳng vui vẻ gì với chuyện này.

“Cô có đôi giày nào khác không, cưng?” Terry hỏi Elsa.

Elsa giơ cái túi đựng đôi giày đẹp nhất của cô lên. “Tôi định đi đôi này,” cô nói.

“Tốt. Cô hãy vào trong phòng tập, hay cô cần dùng nhà vệ sinh trước?”

Elsa chợt nghĩ có thể anh ta nói thế vì trông cô như sắp nôn mửa vậy. Cô thực sự hy vọng anh ta đã nhầm và đi theo hai người đàn ông vào phòng tập.

Nó là một căn phòng rộng lớn lắp gương với các ô cửa sổ ở cả hai đầu. Elsa càng thêm sợ hãi và rón rén chui vào một góc phòng để thay giày. Đôi giày gót cao cỡ trung bình mà cô đã giữ nhiều năm trời đột nhiên có vẻ lỏng lẻo và nhếch nhác. Đáng lẽ cô nên khâu thêm một cái quai bằng cao su vào chúng.

“Elsa chỉ muốn học valse,” Laurence nói. Mặc dù đó là sự thật, nhưng sự căng thẳng khiến cô tức giận với anh vì đã nói thay cô. Cô tự nhủ mình phải bình tĩnh.

Laurence chỉ đang cố gắng giúp đỡ cô thôi.

“Được rồi, hai bạn,” Terry nói. “Hãy ôm nhau đi nào. Hai bạn biết cách ôm chứ? Anh làm tốt lắm, Laurence. Còn Elsa...” Anh ta di chuyển bàn tay của Elsa.

“Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu mà không cần nhạc, chỉ để kiểm tra xem chúng ta đã biết các bước cơ bản chưa, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu nhảy thực sự.”

Elsa đột nhiên thấy lúng túng. Cô đã khá vui vẻ trong vòng tay Laurence lúc ở đám cưới, khi cô vừa mới gặp anh; bây giờ việc này tạo cho cô cảm giác thân mật kỳ lạ. Họ khởi đầu không được như ý, Terry quan sát họ một cách kỹ lưỡng, đầu nghiêng sang một bên, kiên nhẫn hướng dẫn. Elsa liếc nhìn mình qua gương. Trông cô cứng nhắc như con ma nơ canh ở xưởng làm việc của cô vậy. Laurence có thể nhảy thành thạo, vì vậy đây rõ ràng là lỗi của cô. Đúng không? Họ bắt đầu khá bực bội với nhau.

“Anh biết là có vài người sinh ra để dành cho khiêu vũ chứ?” Elsa nói, buông Laurence ra. “Còn tôi chắc là sinh ra không phải dành cho khiêu vũ.”

“Có lẽ cô cần thêm ít thời gian để bắt nhịp được,” anh đáp, và Elsa nghĩ cô phát hiện một chút thiếu kiên nhẫn trong giọng nói êm dịu thường ngày của anh. Ôi, cô đã nói cô không biết nhảy rồi mà. “Thật ra nó khá đơn giản. Tiến lên phía trước cùng nhau, lùi về phía sau cùng nhau.”

Terry nhìn Laurence rồi lại nhìn sang Elsa. “Anh biết không? Tôi nghĩ vấn đề là ở anh, Laurence ạ. Anh đang làm cho Elsa căng thẳng. Tại sao anh không đi đâu đó và quay lại sau nửa tiếng nữa để xem chúng tôi xoay xở ra sao?”

“Ồ,” Laurence nói, khá bối rối. “Anh không nghĩ là tôi đang trợ giúp cô ấy ư?”

“Không. Anh đang cho Elsa lời khuyên không giống với của tôi. Anh cứ đi ra đi và chúng tôi sẽ xoay xở ổn thỏa.”

Laurence nhìn cô với ánh mắt kỳ quặc và, khi anh rời đi, Elsa nhận thấy sự thất vọng toát lên từ đôi vai chùng xuống của anh.

Sau khi Laurence đã được sai đi mua một tờ báo, Terry bật nhạc và kéo Elsa vào trong vòng tay. “Bây giờ, đừng nhìn xuống, đừng nghĩ gì cả, chỉ cần di chuyển theo điệu nhạc. Lùi lại bằng bàn chân phải của chúng ta - giỏi lắm!”

Sau phút khởi đầu ngập ngừng, Elsa bỗng vỡ lẽ ra điều gì đó. Cô thôi nghĩ đến bàn chân mình, chỉ lắng nghe tiếng nhạc, cảm thấy áp lực của cánh tay Terry trên lưng cô khi anh ta nhẹ nhàng dẫn dắt cô, và di chuyển quanh sàn nhà với anh ta, dường như dính chặt vào bộ ngực anh ta.

Thật tuyệt vời. Cô có thể thấy hai người họ di chuyển như một - quả là trái ngược hoàn toàn so với lúc cô nhảy với Laurence. Cô không còn dáng vẻ vụng về và cứng nhắc nữa.

“Không thể tin nổi!” cô nói, một vài phút sau, giọng hơi hổn hển. “Tôi có thể cảm thấy mình đang nhảy.”

“Cô thấy đấy, những bước nhảy đã có sẵn trong đầu và bàn chân cô. Cô chỉ cần lờ đi cả hai thứ đó để chúng được thể hiện ra thật tự nhiên.” Terry cười với cô, hài lòng thấy rõ trước sự tiến bộ của cô, và tự hào vì đã có công thúc đẩy nó.

“Chúng ta có thể làm lại không?” Cô háo hức hỏi.

Họ lại lướt đi từng vòng từng vòng quanh sàn tập - sang phải, sang trái và Elsa đều xoay xở được. Cô không nghe thấy tiếng cửa mở và chỉ khi tiếng nhạc ngừng lại cô mới nhận ra Laurence đang nhìn cô và rồi nhìn sang Terry với cánh tay đang ôm cô.

“Tốt lắm,” anh khẽ khàng nói.

“Tuyệt quá đúng không? Cuối cùng tôi đã làm được! Giống như trong My fair lady vậy!”

“Cái gì cơ?” Laurence cau mày.

“Xin lỗi,” Elsa nói. “Tôi khá nghiền những vở nhạc kịch cổ.”

“Dĩ nhiên là rất tuyệt,” Terry nói và liếc nhìn đồng hồ. “Tôi e rằng học viên tiếp theo của tôi sắp đến rồi, nhưng tôi muốn hai người tập với nhau trước buổi dạ hội.”

“Cảm ơn rất nhiều, Terry,” Elsa nói, đôi mắt ngời lên sự hăng hái. “Thật là tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ dám mơ rằng tôi có thể khiêu vũ như thế.”

“Đúng vậy, cảm ơn rất nhiều,” Laurence nói. Anh vẫn có vẻ khá thờ ơ. “Tôi phải trả anh bao nhiêu nhỉ?”

“Ồ, anh phải để tôi trả tiền,” Elsa nói, lục tìm tập séc. “Tôi mới là người học mà.”

“Nhưng tôi đã sắp xếp nó cho cô, để cô có thể đến một buổi dạ hội, với tôi.” Tờ séc của Laurence được đặt lên bàn trước tờ séc của cô. “Bốn mươi bảng? Cảm ơn rất nhiều.”

“Laurence, anh phải để tôi trả tiền. Anh nhảy điệu valse rất tốt rồi. Tôi mới là người cần học.” Trước kia Elsa không bao giờ cho mình là một kẻ ủng hộ mãnh liệt thuyết nữ quyền, nhưng đột nhiên giá trị của một người phụ nữ trong cô có vẻ phụ thuộc vào việc cô trả tiền cho bài học valse của cô.

Nhưng Laurence rất cương quyết. “Không! Tôi đã sắp xếp nó vì tôi muốn cô biết nhảy. Vậy nên việc thanh toán là trách nhiệm của tôi. Tôi không muốn cô tranh luận thêm nữa.”

Khi đã ra khỏi phòng tập, Elsa cảm ơn anh một lần nữa. “Anh thực sự nên để tôi trả tiền.”

“Vớ vẩn, việc tôi bỏ tiền cũng đáng mà. Bây giờ cô đã nhảy được rồi, mặc dù tôi ước gì... đại khái là, Terry, anh ta thật tài giỏi, đúng không? Hai người có vẻ rất ăn ý khi tôi quay lại...” Laurence nhìn xuống dưới chân.

Elsa cắn môi. Anh không bận lòng vì Terry là người đã giúp cô nhảy được đấy chứ? Anh ta là giáo viên, đó là công việc của anh ta, và anh ta phải ôm cô thật chặt. Đó là một phần không thể thiếu của khiêu vũ. Laurence không ghen với Terry đấy chứ? Cô cười thầm - cô khá chắc chắn Terry là dân đồng tính.