Mùa Đông Sẽ Về

Chương 13




Lại một ngày mới bắt đầu, Thủy Miên vui vẻ bước vào công ty. Cô cố ý vào sớm vì phần chương trình cô phụ trách hôm qua có lỗi nhỏ và cô đã thao thức suốt đêm để nghĩ ra cách giải quyết nó. Phòng lập trình chỉ mới có mình cô, yên tĩnh đến lạ thường càng khiến cô phát huy hết công suất. Mười ngón tay thon dài như lướt trên bàn phím, viết ra từng chuỗi code khó hiểu.

-Cuối cùng cũng xong.

Nhìn đoạn chương trình đã được tối ưu hóa, Thủy Miên vô cùng hài lòng. Cô xoay xoay cổ tay, biểu lộ tâm tình hưng phấn của mình. Nhưng khi cô vừa đứng lên khỏi ghế thì cánh cửa phòng lập trình chợt mở. Một cô gái khá xinh đẹp bước vào, mang theo chồng hồ sơ cao ngất. Nhìn thấy Thủy Miên, cô ta nở nụ cười có chút giả tạo rồi nói:

-Em giúp chị đem sấp tài liệu lên cho tổng giám đốc được không?

Thủy Miên vui vẻ đáp ứng, vì cô ta chính là người quen cũ nha. Đó là cô gái ở phòng nhân sự mà Thủy Miên tình cờ gặp hôm đi phỏng vấn – Thủy Chi. Cô hồn nhiên không hề hay biết rằng khi cô vừa mang số tài liệu đó đi thì nụ cười trên môi cô ta tắt, giọng mỉa mai nói:

-Cô đúng là ngoài dự đoán của tôi, ngoài diện mạo xinh đẹp ra thì cũng có chút năng lực. Nhưng nếu cô dám mơ tưởng đến tổng giám đốc mà vàoĐôngthì xem ra thiên đường mở cổng cô không vào, địa ngục không lối cô lại đến.

Cô ta tự cho là mình rất hiểu Nam Cung Lãnh.Với tính cách lạnh nhạt của anh, anh ghét nhất là có nhiều người làm phiền. Tài liệu mang cho anh thường thì đềusẽđược giao cho thư kí Trần mang vào, chứ mấy cô gái tự cho mình xinh đẹp mà ưỡn ẹo trước mặt anh thìsẽđược cho thôi việc sớm. Nhưng cô ta không hề hay biết rằng, có một người mà vị tổng giám đốc cao cao tại thượng kia hận không thể kề cận mỗi phút mỗi giây, và cũng là người mà cô ta vừa mới giao sấp tài liệu. Dĩ nhiên, nếu anh biết mình nhờ cô ta “tạo cơ hội” mới có thể gặp bé con của mình, có lẽ cô tasẽđược tăng lương cũng nên. Bất quá không ai cho Nam Cung Lãnh biết điều này, và điều đó đã khiến công lao làm “người tốt” của cô ta cũng không được tính.

-----



Thủy Miên đứng trước phòng của Nam Cung Lãnh có chút chần chờ rồi gõ cửa.Nghe tiếng đập cửa, anh nhíu mày, rồi nói vọng ra:

-Vào đi.

Nghe thanh âm lạnh như băng của anh, cô bỗng cảm thấy hồi hộp, hai tay cầm sấp tài liệu khẽ run. Cô cố gắng bình tĩnh, đẩy cửa bước vào.Vềphần Nam Cung Lãnh, anh đang định lên tiếng giục người gõ cửa thì thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc bước vào phòng anh, hai tay có chút run rẩy, có lẽ là vì căng thẳng. Đôi mắt đen láy đảo quanh phòng, không dám nhìn thẳng vào anh. Cô mang sấp tài liệu kia đặt lên bàn anh, cất giọng yếu ớt:

-Tổng giám đốc, em mang tài liệu đến cho anh.

Thanh âm lí nhí như tiếng mèo kêu khiến cho lòng anh không khỏi có chút suy nghĩ. Chết tiệt, bé con nhà anh vốn không sợ trời, không sợ đất, hoạt bát thiện lương, sao giờ lại trở nên nhút nhát như thế này. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra. Nghĩ đến đây, từ đáy mắt anh lóe lên những tia sáng kì dị, lạnh lẽo.
Anh không hề hay biết, cô gái nhỏ mà anh ngàn che vạn chở bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ. Cô liền vội vả bước đi. Nhưng lúc bước đi, cô không cẩn thận té ngã, va vào bình hoa trang trí. Tiếng thủy tinh vỡ xoảng xoảng cắt đứt dòng suy nghĩ của nam nhân kia. Một mảnh thủy tinh vỡ đã cứa vào đôi chân non mềm của cô, khiến nó chảy máu.

Nam Cung Lãnh vội vả chạy đến chỗ cô, không kềm được sự lo lắng:

-Em bị thương.

Nhìn thấy vết thương màu đỏ chói mắt xuất hiện trên đôi chân trắng noãn của cô, con tim anh khẽ nhói, tâm tình dâng lên một trận ảo não. Nếu biết thế, anhsẽkhông đặt những vật bằng thủy tinh nguy hiểm như thế này trong phòng mình.
Anh bế cô đặt lên sô pha lớn trong phòng làm việc của mình. Khi cô yên vị, anh nhanh chóng lấy bông băng y tế và thuốc sát trùng từ trong hộc tủ của mình rồi dịu dàng thay cô xử lí vết thương. Nhìn ánh mắt nhu hòa của anh, Thủy Miên cảm thấy có lỗi vô cùng. Tổng giám đốc của cô dịu dàng như vậy, không hiểu sao khi nãy cô lại sợ anh được nữa. Đã thế, cô còn làm vỡ bình hoa của phòng anh nữa. Thật là, tất cả đều do căn bệnh nhút nhát của cô mà ra. Cô phải khắc phục nó.
Trong vô thức, tiểu Miên Miên không hề phát giác rằng cô đang từng bước bước ra khỏi sự sợ hãi mà Mộ Dung Ngạo đã gieo cho cô trước đó. Lúc này đây, trong mắt cô chỉ còn hình bóng người trước mặt. Uhm, nếu tổng giám đốc của cô lúc nào cũng nhu hòa như thế này thì tốt quá, nhìn thật đẹp trai. Gò má cô bất giác ứng hồng khả nghi.

Những biểu tình nhỏ đáng yêu của cô dĩ nhiên không thể nào chạy khỏi ánh mắt của người trước mặt nhưng anh giả vờ không hề hay biết để tránh cô gái ngốc này càng thêm gượng. Anh hắng giọng, lấy lại giọng nói lạnh nhạt như thường lệ:

-Em làm vỡ đồ của tôi, định bồi thường như thế nào đây?

-Em cũng không biết.

Cô ảo não nói. Nhìn cũng biết là đồ trang trí phòng anh là hàng xa xỉ. Tuy rằng cô không thiếu tiền, nhưng mèo nhỏ ham tiền là cô vẫn không muốn phải xuất ra một con số không nhỏ để trả lại anh. Bỗng, đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng giảo hoạt:

-Hay là em mời anh đi ăn nha.

Anh xoay mặt, mang dụng cụ y tế cất vào chỗ cũ. Nhìn thấy anh bước đi, cho rằng “âm mưu” của mình bị anh phát giác khiến anh không hài lòng, cô đang định nóisẽđền lợi chiếc bình mới giống y hệt cho anh thì đã nghe giọng anh truyền đến:

-Năm giờ chiều chủ nhật, quán Vĩnh Kí.

Nam Cung Lãnh chợt quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ nói:

-Hôm nay cho em nghĩ phép.

Cô đang định nói mình vẫn có thể tiếp tục công việc, thì nhìn thấy anh bật cười và bổ sung:

-Không trừ tiền công. Chỉ cần em hoàn thành nhiệm vụ của mình và mail đoạn chương trình đó cho Lý Thần là được.

Nhìn mắt bé con sáng rỡ lên, trong lòng anh không nhìn được mà cảm thán. Mèo nhỏ này, dẫu đã lớn vẫn lười như cũ. Hơn nữa cô bị thương, nên thôi, cho côvềnhà, ôm lấy máy tính lăn trên giường làm việc cũng được.

Cô vui vẻ nhìn anh rồi nở nụ cười xinh đẹp:

-Em cảm ơn.

Cô thong dong bước ra khỏi phòng, mặc cho ai kia nhìn theo bóng lưng đầy lưu luyến. Hồi lâu, khi hoàn hồn trở lại, Nam Cung Lãnh gọi cho thư kí Trần:

-Cô kêu người lên dọn lại phòng tôi.

Tưởng rằng căn bệnh sạchsẽthời kì cuối của tổng giám đốc nhà mình tái phát, thư kí Trần theo thường lệ nhanh chóng liên lạc bên bộ phận vệ sinh, gọi người lên dọn lại căn phòng vốn không có nổi một hạt bụi ấy. Nhưng chưa đến một phút sau, cô lại nhận được một tin nhắn với yêu cầu khá dị:

-Cô cho người đổi hết các đồ trang trí bằng thủy tinh đi, đừng để mấy thứ nguy hiểm ấy xuất hiện trong phòng tôi nữa.

Thứ kí Trần mắt chữ A, mồm chữ O đầy kinh ngạc. Có ai cho cô biết không, tại sao thủy tinh lại trở thành vật gây nguy hiểm vậy trời ?!?!?

Rất lâuvềsao, có một lần Thủy Miên bước vào phòng làm việc của Nam Cung Lãnh và chợt phát hiện ra rằng không hề có một vật gì làm bằng thủy tinh ở đây. Cô hỏi anh, anh chỉ nhìn cô, cười đầy cưng chiều mà không hề nói lý do.