Mùa Đông Sẽ Về

Chương 43




Từ ngày hôm đó, Thủy Miên có thêm một người bạn là Lam Vi. Tuyết Băng cũng đã mấy lần kêu gào đòi gặp mặt người bạn mới nhập bọn này, nhưng không lần nào cô nàng thoát khỏi cái đuôi là tên hoa hoa công tử - Lí Thần mà cô ghét nhất. Bất quá cá nhân cô lại thấy bạn mình nghĩ một đằng, nói lại một nẻo, rõ ràng vô cùng hưởng thụ sự chiều chuộng của Lí Thần lại cứ luôn miệng hô mình không cần người ta.

Âm thầm cho người theo bảo vệ cô, Nam Cung Lãnh cuối cùng cũng có thể yên tâm hơn một chút. Anh không dám giao việc bảo vệ cho tên Ám vì không khéo, hắn lại sơ sài để người của ông ta bắt cóc cô mất thôi. Nhìn cô gái nhỏ đang tung tăng vui chơi, trong đáy lòng tầng tầng băng lãnh của anh cũng dần mềm hóa. Thời cơ cũng đã đến rồi, anh cũng nên mang cô trở về bên cạnh mình thôi.

- - - - - - -

Lam Lam cũng đã về. Thủy Miên cũng chẳng còn tâm trạng để mua sắm. Cô cầm điện thoại, ấn dãy số quen thuộc rồi nhấn nút gọi đi. Nhưng ngay khi giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên, nụ cười vừa hiện trên môi cô nhanh chóng tắt:

- Bé con, anh xin lỗi. Hội đồng quản trị vừa triệu tập một cuộc họp đột xuất, nên anh không đến đón em được.

Ngay lúc này đây, gió bấc cuốn từng cơn, tuyết vẫn đang rơi, mang màu trắng mười phần xinh đẹp phủ khắp mọi nơi. Nhưng nó lại khiến những con người đang đi một mình cảm thấy lẽ loi và lạnh lẽo. Thủy Miên ngước nhìn xung quanh, cố tìm giữa dòng người đông nghẹt một bóng người thân thuộc. Con ngươi trong trẻo không kềm được hiện lên một chút thất vọng. Hàng mi chớp chớp, cố ngăn cho những giọt lệ trong đôi mắt đẹp không rơi. Đôi môi nàng khẽ cong lên, tạo nên một nụ cười bất đắc dĩ. Nàng cười, tự trách bản thân sau có thể vô lí đến như vậy. Anh đang bận cuộc họp quan trọng kia mà, sau có thể đến đây?

Thủy Miên thất vọng ngồi xuống ghế, đôi hàng mi như cánh bướm chớp động rũ xuống che đi nỗi cô đơn vừa thoáng lên trong đáy mắt.

- Ước gì, anh ở đây!

Cô ngồi ngẩn ngơ, mặc kệ dòng người tấp nập, mặc kệ thời gian trôi qua. Đôi mắt đẹp nhìn phương xa, mang theo nổi buồn man mác. Một màn đó lọt vào trong mắt của Nam Cung Lãnh khiến lòng anh nhói đau. Chết tiệt, anh chỉ mượn cớ để tạo sự bất ngờ cho cô, không ngờ bé ngốc này lại không biết quan tâm mình như vậy.

Một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

- Bé con, em vẫn là không biết chăm lo cho bản thân mình như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác nhìn xung quanh. Bóng người quen thuộc bất ngờ xuất hiện. Đôi bàn tay to nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn, khẽ trách cứ:

- Sau không mang bao tay?

Cô gái nhỏ của hắn cười, đôi mắt lộ rõ vẻ bướng bỉnh:

- Em không thích!

Đôi mắt thâm trầm không chút kiên nễ toát ra vẻ ôn nhu và quan tâm:

- Sẽ lạnh.

- Uh.

Cô gái nhỏ khẽ gật đầu. Bé ngốc này, vẫn là dễ dỗ như vậy. Hắn mỉm cười, hơi cúi thấp người, một tay đặt phía sau, tay kia làm một cái động tác 'mời', mười phần thân sĩ.

- Thủy Miên tiểu thư, không biết tôi có thể đưa em về nhà được không. Cô gái nhỏ cười rạng rỡ, như một ánh mặt trời ấm áp giữa mùa đông:

- Đây là vinh hạnh của em, tiên sinh.

Đoạn, cô khẽ đặt lên môi người kia một nụ hôn nhẹ rồi tinh nghịch bước vào bên trong xe của hắn.

- - - - - - - -

Vừa về tới Hạ gia…

Thủy Miên ngơ ngác nhìn mọi người đã có mặt đông đủ. Ngoại trừ cha mẹ cô, dì của Nam Cung Lãnh, Lam Lam, cả Tuyết Băng và Lí Thần cũng đã có mặt. Chợt nhìn xuống dưới chân, những bông hoa hồng đỏ được sắp lại thành một trái tim lớn. Bên trái của trái tim đỏ là một chữ Lãnh được tạo nên từ hoa hồng màu đen, còn bên phải thì lại là một chữ Miên cũng được sắp từ hoa hồng màu hồng. Ngay lúc cô chưa hết ngỡ ngàng, Lí Thần và Tuyết Băng đã cắt dây của những chùm bong bóng, để cho tất cả chúng bay lên bầu trời.

Trong mắt Hứa Lam Vi cũng hiện lên vài tia tinh nghịch hiếm thấy, nhanh chóng chạy lại nơi điều khiển bật bài hát “Until you”. Giai điệu trữ tình của bài hát nhanh chóng vang lên:

It feels like nobody ever knew me until you knew me

Feels like nobody ever loved me until you loved me

Feels like nobody ever touched me until you touched me

Baby nobody, nobody,until you

(Dường như chưa từng có ai hiểu anh cho đến khi em hiểu anh

Dường như chẳng có ai yêu quý anh cho đến khi em đến và yêu anh

Dường như chẳng có ai muốn chạm vào anh cho đến khi em đến bên anh

Em yêu à chẳng có ai, cho đến khi em đến)

Chớp lấy thời cơ, Nam Cung Lãnh quỳ xuống, hít vào một hơi thật sâu rồi nở nụ cười mị hoặc:

- Miên Miên, em có chấp nhận lời cầu hôn của anh không?

Đôi mắt long lanh của Thủy Miên đảo một vòng xung quanh, nhìn thấy nụ cười cổ vũ của mọi người càng khiến mặt cô ửng đỏ. Thì ra chuyện anh bận khi nãy cũng là vì chuẩn bị tất cả mọi thứ ở đây. Cô cũng là một cô gái bình thường, cũng có giấc mộng trở thành công chúa. Hôm nay, thấy anh hóa thân làm vương tử vì mình, làm sao cô không cảm động được đây. Sau một hồi lâu ấp úng, cuối cùng cô cũng đáp lại, khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm:

- Em … em bằng lòng.

Một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nhanh chóng được anh đeo vào tay cô. Theo đó, mọi người cũng vỗ tay chúc mừng cho cập đôi trẻ tuổi.

Trong lúc mọi người đều nở nụ cười vui, không ai để ý rằng vẻ mặt của Hứa phu nhân không mấy vui vẻ. Bởi vì bà biết, kể từ giây phút này, kế hoạch báo thù của A Lãnh đã bắt đầu.