Mùa Đông Sẽ Về

Chương 49




Đã hơn bốn giờ chiều…

Thủy Miên nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn chiếc đồng hồ vẫn đều đặn trôi đi. Sau khi biết những chuyện kia, cô đã ngồi ngẩn ngơ suốt một buổi trưa. Nhìn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, cô cũng không hề động đũa. Mọi chuyện đã thành ra như thế này, làm sao cô nuốt trôi cho được? Cô nhanh chóng lên phòng, lấy lí do là mình bị bệnh, gửi mail xin phép Lí Thần để được nghỉ buổi chiều. Cô không còn chút tâm trí nào để tiếp tục làm việc được nữa.

Cũng may mắn cho Thủy Miên là buổi trưa, ba mẹ Hạ không có nhà. Chỉ có dì Phương thấy được bộ dạng thê thảm của cô, nhưng cũng dì không vặn hỏi. Chứ nếu dì mà hỏi, cô cũng không biết trả lời làm sao nữa.

Một chút chua sót cùng cảm xúc đau nhói dần dần siết chặt lấy con tim cô trong vô hình. Anh thật sự lừa cô hay sao? Liệu anh đến bên cạnh cô chỉ vì muốn chiếm lấy cổ phần Hạ thị, hay anh thật sự có tình cảm với cô đây? Mà cho dù anh có tình cảm với cô hay không cũng không còn quan trọng nữa, bởi tình yêu mà anh dành cho cô chưa đủ lớn đến mức khiến anh buông tha thù hận. Anh không chọn cô mà chọn báo thù.

Không, cô không được như thế. Làm sao cô lại có thể nghĩvềanh như vậy. Chẳng qua là có sự trùng hợp ở đây, hoặc Tiêu Lãnh cố tình muốn chia rẻ tình cảm giữa anh và cô thôi. Nghĩ vậy, trong lòng cô mới dễ chịu đi một ít, cả người cũng có tinh thần hẳn lên, vội vàng lấy túi xách và đến nhà anh. Ngọn lửa niềm tin trong cô vẫn âm ỉ cháy. Nhưng liệu nósẽtắt lịm hay một lần nữa bùng lên mạnh mẽ thì còn phải xem câu trả lời của một người…

-------



Như thường lệ, ngay sau khi tan sở, anh nhanh chóng lái xevềnhà. Nhưng khác với mọi ngày, hôm nay, Nam Cung Lãnh không thể nào tập trung được. Đôi mắt anh không ngừng hiện lên sự lo lắng, bởi anh vừa nghe Lí Thần cho hay là cô bị bệnh. Tại sao mèo nhỏ kia lại bệnh được chứ, sáng sớm em ấy còn ổn lắm mà? Nghĩ vậy, tốc độ lái xe của anh lại nhanh hơn một ít. Anh phải giải quyết thật nhanh chuyện của lão cáo già Tiêu Lãnh rồi còn đi thăm tiểu Miên.

Vừa đến nhà, Nam Cung Lãnh bất ngờ thấy một cô gái đang đứng dựa người vào tường. Vẫn trong chiếc đầm xanh mà cô thích nhất, nhưng sắc mặt của Thủy Miên hôm nay tệ quá. Làn da vốn trắng nõn nà giờ lại tái nhợt đi, hơn nữa hốc mắt ửng đỏ đã chứng minh cô vừa khóc rất nhiều. Anh nhanh chóng cất xe, rồi chạy đến ôm cô vào lòng, trong giọng nói không che dấu trách móc:

-Miên Miên, Lí Thần nói em bị bệnh, tại sao không ở nhà nghỉ mà lại đến đây.

Cô nhìn thấy sự lo lắng trong mắt anh, nở nụ cười yếu ớt:

-Em có chuyện muốn nói với anh.

Nam Cung Lãnh nhanh chóng mở cửa. Thủy Miên theo thường lệ, ngồi xuống ghế sô pha được đặt giữa nhà. Nhìn bóng lưng anh bận rộn dọn dẹp lại ít sổ sách để trên bàn, cô do dự hồi lâu rồi mở miệng:

-Anh có thể nói thật cho em biết một chuyện được hay không?

Anh đến tủ lạnh, lấy một bịch sữa tươi nhanh chóng đổ ra ly bưng lên đặt trước mặt cô. Nhưng cô không uống, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt mong đợi, chờ đáp án.

Nhìn bộ dạng lo lắng của cô, trong lòng anh dấy lên một sự bất an đến kì lạ. Như thường lệ, anh vuốt mái tóc mềm của cô, cất giọng ôn nhu:

-Ngốc, hỏi đi. Em còn sợ anh gạt em hay sao?

Cô nghẹn ngào nhìn anh:

-Nguy cơ của Hạ thị, có phải là do anh làm ra hay không?

Con ngươi đen kịt của Nam Cung Lãnh thoáng co rút lại, sắc mặt cũng nhanh chóng thay đổi. Anh định mở miệng giải thích, nhưng không hiểu sao lại không thể nói được lời nào. Những lời biện hộ gian dối đã bị ngăn ngang cổ họng, khiến anh không thể nào phát ra âm thanh.

-Anh…

Cô nhìn anh, đôi mắt đẹp giàn giụa nước mắt. Trong giọng nói run rẩy không hề che dấu thất vọng:

-Thì ra tôi đã tin lầm người.

Không một lời trách mắng, cũng không một lời oán than, Thủy Miên cầm lấy túi xách của mình định rời khỏi. Là cô ngu ngốc, tự làm tự chịu, còn có thể trách ai được đây? Có trách cũng chỉ trách cô, yêu lầm người không nên yêu, tin lầm một người không nên tin tưởng.

Nam Cung Lãnh nhanh chóng chặn lại trước mặt cô:

-Em nghĩ cứ vậy là rời khỏi đây ư?

Cô cong khóe miệng tạo nên một nụ cười tự giễu:

-Tôi còn ở đây làm gì nữa Nam Cung tổng.

Lời nói của cô nhanh chóng vạch rõ quan hệ giữa hai người, khiến con tim anh vô cùng khó chịu. Anh ôm người con gái trước mặt vào lòng, khẽ thì thầm bên tai cô:

-Anh xin lỗi, đừng đi…

Đừng rời xa anh mà Miên Miên. Anh không thể nào mất em được. Em là người quan trọng nhất với anh.

Ánh mắt chân thành của Nam Cung Lãnh khiến cô sững người. Vùi đầu vào lồng ngực ấm áp và rộng lớn của anh, cô khóc lớn:

-Vì em, buông tha Hạ thị, được không?

Gương mặt vốn tràn đầy đau khổ và ôn nhu của anh bỗng trở nên kiên quyết hẳn:

-Không thể.

Cả thế giới của Thủy Miên dường như sắp sụp đổ. Đây là người con trai cô yêu hay sao? Là người luôn luôn chiều chuộng cô, sủng nịnh cô, chỉ cần cô muốn anhsẽthay cô thực hiện hay sao? Cô biết cha mình có lỗi với gia đình anh, nhưng ông ấy là cha cô, làm sao cô có thể trơ mắt nhìn tâm huyết của ông hóa thành hư không được! Huống hồ, nếu Hạ thị thật sự xảy ra chuyện, phần lớn trách nhiệm đều là do cô mà ra.

Cô lấy hết sức đẩy anh ra xa, thân hình nhỏ nhắn bước đi loạn choạng gần như sắp ngã. Có lẽ, duyên phận của bọn họ đã hết rồi. Bàn tay run rẩy tháo đi chiếc nhẫn đang đeo trên tay, đưa đến trước mặt anh rồi buông xuống:

-Vậy thì mình chia tay đi.