Mùa Hè Có Gió Thổi Qua

Chương 25: Ngoại truyện 3




Trước đây, ông chủ đều tan tầm rất đúng giờ, một giây một phút cũng không hơn. Thế nhưng mấy ngày nay lại có chút khác thường, cơ hồ toàn bộ công ty đều có chút phát run, cho nên nhân viên cấp dưới lại chạy đến hỏi thăm thư ký Duẫn – có phải trong công ty đang điều chỉnh cơ cấu không? Ông chủ lại có động tác mới?

Thư ký Duẫn phải ứng phó thêm mấy vấn đề này, cho nên lượng công việc cũng lập tức nhiều lên không ít. Mà khiến cho thư ký Duẫn buồn rầu nhất chính là đám đàn bà mê trai. Ngay cả đi toilet mà cũng bị chặn đường, rồi dùng vẻ mặt không cam lòng mà hỏi – có phải ông chủ có bạn gái hay không?

Cô phải trả lời như thế nào đây? Việc riêng của ông chủ, cô có tư cách gì mà đi hỏi chứ. Từ đầu đến đuôi, cô chỉ dùng một câu để đáp trả lại đám đàn bà não tàn mơ ước một bước lên mây này, “Tôi không phải là thư ký riêng của ông chủ.”

Cho dù biết, cô cũng sẽ không để lộ ra một chút tiếng gió nào.

Vừa mới đi vào để cho ông chú ký tên lên văn kiện, thì thư ký Duẫn bắt gặp ông chủ đang nấu cháo điện thoại.

“Có nhớ anh không a?”

“Không nhớ?” thanh âm vốn đang trầm thấp, lập tức cất cao lên.

“Vô lương tâm.”

“Không có em, anh cô đơn đến không ngủ được . . . .”

. . . . . . .

Ngay từ đầu, ông chủ còn có chút cố kỵ, nhưng đến hiện tại, ở trước mặt thư ký Duẫn đã không còn chút kiêng nể gì. Tuy thư ký Duẫn cố gắng làm bộ như không nghe không thấy, nhưng lòng tò mò vẫn không sao nhịn được, lỗ tai cơ hồ có thể biến thành tai thỏ. Thế nhưng dưới ánh mắt sắc nhọn của ông chủ, cô vẫn phải chậm rì rì rời đi.

“Sao lại không tin? Vậy em mau trở về mà xem đôi mắt đen thui của anh đi . . .”

Thư ký Duẫn vẫn biết tính hướng của ông chủ, nhưng điều này không hề ảnh hướng đến việc cô khâm phục cùng sùng bái Sở Tâm Kiệt. Là chàng trai xinh đẹp nào đã trói chặt trái tim của người đàn ông này?

Trước đây, thư ký Duẫn cũng có mấy lần tiếp vài chàng trai trẻ lấy chuyện công mà đi tìm ông chủ, thế nhưng mặt ông chủ chưa bao giờ thay đổi, vẫn là một bộ dáng lạnh nhạt, căn bản là chẳng quan tâm, và cúp máy cũng rất nhanh. Hơn nữa, thư ký Duẫn biết – ông chủ ghét nhất là lấy thời gian làm việc trộn chung với việc riêng.

Thế nhưng hôm nay hoàn toàn khác hẳn, hay đây không phải là ông chủ?Ăn nói khép nép như vậy, quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Ông chủ, ngài coi như tiêu rồi.

Sở Tâm Kiệt mở cửa nhà ra, đập vào mặt là không khí tiêu điều, vắng vẻ.

Ngày thường hai người ở nhà, cũng là mạnh ai làm việc người nấy. Hắn ở trong phòng sách xử lý những công việc khẩn cấp, Lâm Dực ở trong phòng khách xem tạp chí hay là chơi game. Thực im lặng, ai cũng không quấy rầy ai.

Thế nhưng hiện tại, lại cảm thấy vô cùng vắng vẻ. Đồng hồ báo thức giống như ngừng chạy, hoa quả trong phòng bếp cũng đã bắt đầu hư thối, những hoa quả này là trước khi Lâm Dực đi công tác đã mua về để lấy lòng người đàn ông, còn dặn dò hắn phải ăn cho hết.

Lúc có Lâm Dực ở nhà, hai người thường thường sẽ ‘anh cướp em đoạt’, khi miếng cuối cùng lọt vào trong miệng của một người, thì người còn lại rất không cam tâm, liền quay đầu lại, dùng môi miệng để cướp đoạt lại bớt phần nào, cảm thấy ăn còn chưa đã thèm.

Thế nhưng hôm nay, Sở Tâm Kiệt hoàn toàn không có một chút gọi là thèm muốn.

Nhưng nếu Lâm Dực trở về mà nhìn thấy đống hoa quả đã bị hư thối, thì tâm tính tiết kiệm của cậu nhất định sẽ phát tác. Tuy bị Lâm Dực oán thán là một chuyện vô cùng hạnh phúc, thế nhưng người đàn ông vẫn ngoan ngoãn chọn lại vài loại hoa quả còn ăn được.

Mặc dù Lâm Dực tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng chỉ cần trên hoa quả có một chút hư, thì cậu liền giục đi không chút đắn đo. Cậu đã từng nói rất nghiêm túc – hoa quả hư thối là độc nhất

Người đàn ông 7 chọn 8 lựa, cuối cùng lựa được 2 quả táo còn lành lặn nhất. Sau đó đi rửa sạch vỏ, rồi bắt đầu cạp ăn. Trước đây, người đàn ông luôn ghét bỏ vỏ táo, không gọt vỏ sẽ không ăn. Thế nhưng Lâm Dực vẫn không gọt vỏ, mà còn nói – ngay một khắc gọt vỏ táo đi, thì nó đã bị oxy hóa, hoàn toàn không có dinh dưỡng. Vì thế, quả táo được bổ làm hai, mỗi người một nữa.

Thế nhưng quả lê thì lại khác, Lâm Dực rất mê tín, cậu không bao giờ bổ đôi, cậu sợ chia lìa. Người đàn ông luôn bị những hành động nhỏ bé này của Lâm Dực làm cho điên đảo quay cuồng.

Nếu hỏi Lâm Dực có bao nhiêu tốt, thì người đàn ông không sao trả lời được, hắn chỉ cảm thấy Lâm Dực rất thích hợp với hắn. Lâm Dực như là được thượng đế tạo ra để dành riêng cho Sở Tâm Kiệt, chỉ cần nghĩ như thế thì cũng có thể cười từ trong mộng cười đến tỉnh. Mà điều khiến cho Sở Tâm Kiệt càng vui vẻ hơn – đó chính là ngày mai Lâm Dực sẽ trở về.

Hắn tựa như một con chó ngoan ngoãn canh giữ nhà cửa, hiện tại nghe được tiếng bước chân của chủ nhân trở về, cái đuôi liền bắt đầu ngoe nguẩy. Nhưng Sở Tâm Kiệt cảm thấy rất có ý nghĩa, không hề có gì phải mất mặt cả. Hắn rất nhớ Lâm Dực, cực kỳ cực kỳ nhớ Lâm Dực.

Ở trên giường, lăn qua lộn lại nhưng vẫn không hề buồn ngủ, Sở Tâm Kiệt nhẫn nhịn mãi rốt cuộc cũng đứng lên gọi điện thoại cho Lâm Dực.

Bé con kia, mấy ngày nay đã bận rộn lắm nhỉ.

Nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ khuya, có chút không đành lòng đi quấy rầy giấc ngủ của Lâm Dực. Nhưng người đàn ông ngẫm lại – cảm thấy mình giống như bị ‘chồng’ ruồng bỏ ở lại nhà, thế nên quyết định ấn nút gọi.

Di động reo mãi nhưng vẫn không ai bắt máy, thẳng đến khi trong máy truyền ra tiếng ‘đô đô’ ngắt mạng. Người đàn ông cực kỳ không cam lòng, lại gọi lại.

Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ!

Người đàn ông bị ý nghĩ của mình khiến cho bắt đầu tâm thần bất an. Rốt cục ở ngay giây phút hắn sắp bùng nổ thì đầu bên kia truyền đến thanh âm vô cùng quen thuộc, “JAY. . .”

Người đàn ông vừa nghe thấy tiếng nói liền cảm thấy có gì đó không đúng, “Tiểu Dực, em làm sao vậy?”

“Em. . . đau bụng . . .” Lâm Dực thều thào, có vẻ đau không nhẹ.

“Em uống thuốc chưa?” Người đàn ông bắt đầu sốt ruột đến dậm chân.

“Đã … uống … từ sớm, nhưng .. vẫn đau. . .” Vừa nghe thấy thanh âm của người đàn ông, Lâm Dực liền cảm thấy vô cùng tủi thân, cơ hồ bắt đầu khóc nức nở.

“Ăn hải sản chứ gì. . . Quên đi, quên đi. . .” Tuy người đàn ông mở miệng đầy oán giận, nhưng đau lòng lại càng nhiều hơn.

“Em. . . Đau. . .” hơi thở mong manh.

Người đàn ông quả thực muốn cào tường, có bao giờ hắn thấy bé con có hơi thở mong manh thế này chứ, hắn gấp đến độ mồ hôi tuông ra đầy trán.

“Tiểu Dực, em cố nhịn một chút, anh lập tức tới đó.” Giờ phút này, người đàn ông đã không còn suy nghĩ được gì nữa, trong đầu chỉ toàn là tiếng khóc của Lâm Dực.

Lâm Dực luôn là một đứa bé biết nhẫn nhịn. Tuy sống với người đàn ông đã rất lâu, nhưng cậu chưa từng làm nũng lần nào. Nếu không phải thật sự quá đau, thì cậu sẽ không luống cuống như vậy.

Người đàn ông chộp lấy bóp tiền, rồi phóng nhanh ra ngoài, một bên chạy như bay, một bên gọi điện thoại liên hệ.

Mẹ kiếp, sao gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy mà chuyến bay sớm nhất vẫn là sáng sớm hôm sau chứ? Mẹ nó, một đám phế thải. Người đàn ông hận đến muốn đập nát điện thoại.

Ấn cửa kính xe hơi xuống, gió ‘sưu sưu’ thổi vào bên trong xe, đại não của Sở Tâm Kiệt bắt đầu vận chuyển bình thường.

.

Diêu Diệc Chân đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh ngủ, bị Sở Tâm Kiệt đánh thức nên khẩu khí của hắn cực kỳ không tốt, nghiến răng nghiến lợi ‘alo’, sau khi nghe bên kia nói thì lên tiếng hỏi lại, “Cậu muốn mượn phi cơ làm gì?” lúc này, dưới sự trấn an của người bên cạnh nên thanh âm đã dịu lại rất nhiều.

“Tôi cần bay đến thành phố X, càng nhanh càng tốt.” Người đàn ông nói ngắn gọn.

Thời gian tạm dừng trong giây lát.

“Được.” Điện thoại cũng bị cúp cái rụp.

Thời điểm Sở Tâm Kiệt vọt vào sân bay, đã có người đứng chờ, sau đó dẫn hắn lên phi cơ, không hề trì hoãn dù chỉ một phút.

2 tiếng sau, người đàn ông đã đứng ở trước của phòng của Lâm Dực. Nhân viên phục vụ phòng bị biểu tình hung thần ác sát của Sở Tâm Kiệt khiến cho sợ hãi đến mức đút thẻ từ vào khe cửa đến mấy lần vẫn không được. Thật vất vả mới mở được cửa phòng ra, nhân viên phục vụ đã bị hơi thở đầy sát khí của người đàn ông làm cho tay chân như nhũng ra.

“Tiểu Dực, Tiểu Dực. . .” Người đàn ông vỗ nhẹ lên gương mặt tái nhợt của Lâm Dực.

. . . . .

Một lúc lâu sau, đôi mắt của Lâm Dực mới run run mà hé ra một khe nhỏ hẹp, “JAY. . .” nước mắt liền trào ra.

“Đừng nói, chúng ta đi bệnh viện.” Người đàn ông ôm lấy Lâm Dực đang nằm co ro.

“Em đang mơ sao . . .” Thân thể kề sát truyền đến độ ấm thực chân thật, nhưng cậu lại sợ chỉ chớp mắt một cái thì người đàn ông này sẽ biến mất.

“Đứa ngốc. . .” Người đàn ông cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Lâm Dực một cái.

Anh ấy đã đến. Lâm Dực cực kỳ an tâm mà nhắm hai mắt lại.

. . . . . .

Lâm Dực ở trước mặt Sở Tâm Kiệt đã trở lại bộ dáng vui vẻ.

Lúc trước, Lâm Dực rất sợ sẽ bị người đàn ông tìm cậu tính toán nợ nần, thế nhưng người đàn ông giống gì cái gì cũng đã quên, không hề đền cập tới dù chỉ một từ. Người đàn ông chưa bao giờ ở trước mặt Lâm Dực đề cập đến nỗi thất kinh cùng hoang mang lo sợ ngay lúc đó.

Trái tim vẫn luôn lo sợ của Lâm Dực dần dần bình phục lại. Thắng cho đến lúc bác sĩ nói – thân thể của Lâm Dực quả thực đã có thể xô ngã cả cây cổ thụ, thì ngay tối hôm đó, Lâm Dực liền nhận lấy sự trả thù của người đàn ông.

Người đàn ông đem tất cả lo lắng, đau đớn, hoang mang, sợ hãi biến thành hành động thực tế để nói cho Lâm Dực biết. Và rồi sau đó,  Lâm Dực phải nằm ở trên giường suốt một ngày.

Lâm Dực ở trong lòng cảnh báo chính mình, về sau đừng bao giờ tham ăn nữa . .

END