Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 27




Diệp Xuyên cầm bản đồ tìm kiếm căn biệt thự trong trí nhớ, lại cố ý bỏ rất nhiều thời gian lên mạng tìm tòi, rốt cục tìm được bất động sản mang tên Doanh Thủy Loan kia.

Đến khi Diệp Ninh Đức gởi tiền bán hai căn nhà cũ vào tài khoản cho Diệp Xuyên, cậu cơ hồ không có một chút do dự cầm giấy tờ, hào hứng bỏ học chạy tới hiện trường.

Ra khỏi cửa, Diệp Xuyên mới phát hiện không thể đến đó bằng xe bus hay phương tiện giao thông công cộng khác, chỉ có thể gọi xe taxi mà thôi.

Không những vậy, toàn bộ công trường vẫn còn là một vùng lầy lội, dường như chỉ vừa mới phân lô, bóng dáng của cái tiểu khu phong cảnh tươi đẹp xa hoa trong trí nhớ còn xa tít mù khơi.

Văn phòng giao dịch vừa được xây dựng cách đây không lâu, trong đại sảnh ngoại trừ hai bộ bàn ghế, cũng chỉ trưng bày một mô hình về toàn bộ khu biệt thự.

Đa số tư liệu đều để trong hộp xếp chồng lên nhau ở một góc tối của phòng trưng bày, chưa được sửa sang lại.

Lúc Diệp Xuyên đi vào, trong văn phòng chỉ có hai nhân viên giao dịch ngồi chơi bài trên máy tính, thấy có khách tới, hai người tay chân luống cuống lấy ra mấy tờ rơi quảng cáo chạy đến tiếp đón cậu.

Diệp Xuyên cảm thấy mắc cười.

Có điều, nam khu lúc này chưa được khai phá, vùng phụ cận ngoại trừ rừng cây và hồ nước, chợ búa siêu thị đều không có, một chút bóng dáng danh khí hưng thịnh về sau của Doanh Thủy Loan cũng không thấy, khó trách lại tiêu điều như vậy.

Trên công trường cái gì cũng không nhận ra được, Diệp Xuyên chỉ có thể nhìn vào mô hình mà nhớ lại trong đầu từng chút một cảnh sắc thật mình đã từng gặp qua, vị trí hồ nước và rừng cây đều giống như trong trí nhớ, ven theo đường nhỏ bên hồ di chuyển từng chút một, tim của Diệp Xuyên không kiềm chế được đập nhanh hơn.

Cậu tìm được rồi, ngôi nhà từng làm cho tâm hồn mình xao động không thôi.

Nó nằm ở góc Tây Nam của khu biệt thự, một trệt một lầu và đứng độc lập, diện tích so với những căn khác trong toàn khu không tính là lớn, nhưng thiết kế cấu trúc phòng ốc lại rất thoải mái, thân thiện, phòng khách và phòng ngủ đều nhìn ra phía hồ nước, cảnh sắc tuyệt đẹp.

Diệp Xuyên nhớ rõ trước kia người sống ở đây còn trồng một dàn nho ở sân sau, bên dưới đặt một bộ bàn ghế để hóng mát lại còn một bể cá có hòn non bộ nho nhỏ, chỉ nhìn từ xa đã cảm thấy hoàn toàn vừa ý.

Nhân viên giao dịch xem lại ghi chép, sau đó nói với cậu, “Nhà số 16 chưa có ai mua.”

Lúc Diệp Xuyên nghe được câu này, có loại cảm giác tựa như tất cả lỗ chân lông trên người chỉ trong nháy mắt sẽ nổ tung.

Đã lâu rồi không có gặp may như vậy, có lẽ từ giờ trở đi, thật sự đến phiên mình đổi đời rồi.

“Tôi mua căn này.”

Lúc lấy giấy tờ từ trong ba lô ra, mười đầu ngón tay của Diệp Xuyên đều run rẩy.

Diệp Xuyên là một trong những khách hàng sớm nhất của Doanh Thủy Loan, lại là người duy nhất thanh toán một lần, bởi vậy được ưu đãi và giảm giá khá nhiều.

Dù vậy, số dư trong sổ tiết kiệm của Diệp Xuyên tính lại cũng không còn bao nhiêu.

Có lẽ là đã thỏa nguyện, cho nên cảm xúc hưng phấn quá mãnh liệt, nhìn con số trong sổ tiết kiệm chỉ còn không đáng kể, thế nhưng Diệp Xuyên lại không cảm thấy đau lòng.

Nhiều nhất là hai năm nữa, đường quốc lộ sẽ được kéo dài tới đây, tiếp qua một khoảng thời gian, đề án phát triển khu Nam được phê duyệt, về sau nữa, tàu điện ngầm cũng thông đến vùng này, ngày càng có nhiều đại gia bất động sản để mắt đến và bắt đầu rót tiền vào nơi đây.

Diệp Xuyên xoa xoa mặt mình, gần như không cưỡng lại được thôi thúc muốn cười lớn, đến lúc đó, Doanh Thủy Loan sẽ không có giá mềm như bây giờ đâu.

Lúc đi ra khỏi văn phòng giao dịch với tâm trạng khoái chí, trên mặt Diệp Xuyên còn lộ vẻ tươi cười.

Tầm mắt rơi vào một người đàn ông mới bước ra từ chiếc xe hơi màu đen, nét cười còn chưa kịp thu lại, thấy người đàn ông mặc tây trang kia nhìn mình, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

“Diệp thiếu gia?”

“A, anh khỏe chứ.”

Diệp Xuyên tò mò nhìn người thanh niên trước mặt.

Kỳ thật cậu không nhớ rõ anh ta cho lắm, nhưng cái kiểu xưng hô này thật khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Ngoại trừ trợ lý của Hắc Lục, chưa từng có người nào gọi cậu là Diệp thiếu gia.

Trợ lý tiên sinh nhìn văn phòng giao dịch ở phía sau cậu, có chút ngập ngừng hỏi: “Diệp thiếu gia tới đây là.

.”

“Mua nhà.”

Diệp Xuyên cũng không nghĩ tới người đầu tiên biết tin cậu đã mua nhà, cư nhiên là một người hoàn toàn xa lạ.

Trợ lý kinh ngạc, xen lẫn trong sự ngạc nhiên tựa hồ còn có chút thích thú, “Diệp thiếu gia chọn nhà ở đâu? Cao tầng hay là biệt thự?”

“Biệt thự, nhà số mười sáu.”

Diệp Xuyên vừa nói đến đây, nét tươi cười trên mặt vô thức càng thêm rạng rỡ.

“Diệp thiếu gia vì sao lại chọn nơi này?”

Trợ lý nhìn hắn, trong mắt toát ra sự tò mò không thèm che dấu, “Đây không phải khu sầm uất, hạ tầng xung quanh hầu như chưa có gì, hơn nữa còn cách trung tâm B thị rất xa.”

“Hạ tầng có thể từ từ xây dựng, nhưng cảnh quan thiên nhiên thì không thể làm ra được.”

Diệp Xuyên cảm khái nhìn về phía hồ nước, từ tận đáy lòng cảm thấy mình thực may mắn.

“Lời này nói rất đúng.”

Trợ lý tiên sinh gật gật đầu, trong mắt toát ra vẻ khen ngợi, “Ánh mắt Diệp thiếu gia thật đặc sắc.

Đã làm xong hết thủ tục chưa?”

“Xong rồi.”

Diệp Xuyên được người xa lạ khích lệ nên có chút ngượng ngùng, “Có điều phải chờ tới mùa hè sang năm mới có thể vào ở.”

Trợ lý tiên sinh cười cười, “Đến lúc đó Diệp thiếu gia sẽ thấy rằng, sự chờ đợi này là đáng giá.”

Diệp Xuyên gật đầu, cậu đã thấy qua một tiểu khu Doanh Thủy Loan hoàn thiện, đương nhiên đối với nơi này tràn ngập tin tưởng, “Đúng vậy.

Tôi vô cùng chờ mong đấy.”

Trợ lý tiên sinh theo tầm mắt của cậu nhìn về phía hồ nước, nhẹ giọng thở dài: “Về sau nơi này cực kì đẹp.”

“Sẽ là khu dân cư cao cấp đẹp nhất B thị.”

Diệp Xuyên thập phần tán thành ý kiến này.

Trợ lý tiên sinh nhìn cậu, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

“Cậu có vẻ rất chắc chắn về điểm này nhỉ.”

Trợ lý tiên sinh cười nói: “Thành thật mà nói, tôi cảm thấy những người trẻ tuổi nếu muốn mua nhà có lẽ đều chọn khu trung tâm.”

Diệp Xuyên buông lỏng cánh tay, “Tâm hồn tôi tương đối già.”

Trợ lý tiên sinh cười rộ lên, “Không ngại lưu lại số điện thoại chứ?”

Diệp Xuyên cũng vội vàng lấy di động của mình ra, lời nói cử chỉ của vị trợ lý tiên sinh này thật thẳng thắn, Diệp Xuyên với hắn nói chuyện khá hợp nhau.

Hai người trao đổi số điện thoại, Diệp Xuyên nhịn không được hỏi hắn, “Anh cũng đến mua nhà sao?”

“Tôi nào có tiền.”

Trợ lý tiên sinh tên Tiếu Nam nở nụ cười, “Đến lo liệu công việc thôi.”

“Công việc?”

Diệp Xuyên có chút bất ngờ hỏi: “Nơi này cũng là của Hắc ca sao?”

Tiếu Nam cười lắc đầu, “Hắc tiên sinh chỉ là một trong những cổ đông thôi.”

“Thực tài giỏi.”

Diệp Xuyên làm sao cũng không tưởng tượng được một người lăn lộn trong giới xã hội đen cư nhiên lại xem trọng thân phận trong sạch như vậy.

“Hắc tiên sinh nghe được chắc sẽ rất cao hứng.”

Tiếu Nam cười đáp: “Tôi nói với Hắc tiên sinh một tiếng, sẽ giảm giá cho cậu.”

“Tôi đã làm thủ tục xong rồi.”

Diệp Xuyên có chút tiếc nuối vỗ vỗ ba lô, “Tiền cũng trả hết rồi.”

“Không sao.”

Tiếu Nam vỗ vai cậu, “Trả tiền rồi cũng có thể hỏi mà, có tin gì tôi gọi điện thoại cho cậu.”

Diệp Xuyên cũng cười, “Được, đến lúc đó mời anh ăn cơm.”

Tiếu Nam nhìn ngoài trời, “Cậu không vội đúng không? Nếu vậy, chờ tôi khoảng mười lăm phút, tôi cho cậu quá giang.

Nơi này khó gọi xe lắm.”

Diệp Xuyên gật đầu đáp ứng, nơi này đón xe quả thực rất bất tiện.

Đứng dựa vào chiếc xe bên cạnh, trong lòng Diệp Xuyên có loại cảm giác như tâm sự dồn nén nhiều năm rốt cục đã giải quyết xong, tâm tình thoải mái trước nay chưa từng có.

Gia đình.

Diệp Xuyên tự nói với chính mình, rốt cục mình cũng có nhà rồi.

Một ngôi nhà, bên trong có đồ nội thất mà mình yêu thích, có thể treo lên bức màn sắc màu ấm áp, giống như ngôi nhà cũ từng treo.

Đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy phong cảnh ưa thích, biết đâu một ngày nào đó, ngôi nhà này còn có thêm một người nguyện ý làm bạn với mình đi hết nửa đời còn lại.

Gia đình này, nhất định không thể chờ người khác tới rồi mới tạo lập nên.

Diệp Xuyên nheo mắt lại, có chút xót xa nghĩ, cho dù không có ai yêu thương, cũng phải tự yêu lấy bản thân mình mới được.

Vòng vo nhiều năm như vậy, đây là bài học khắc sâu nhất trong vận mệnh của mình.

Trở lại nội thành, vừa lúc qua giờ cơm chiều, Diệp Xuyên mời Tiếu Nam ăn bữa cơm, hắn cũng sảng khoái đồng ý.

Diệp Xuyên gọi điện thoại kêu thêm Thiệu Khải, Đàm Lâm và La Kiện, thấy có thêm vài người cùng đi, Tiếu Nam đề nghị đi ăn lẩu.

Diệp Xuyên chuẩn bị dùng một bữa cơm lớn thay cho đại tiệc, đây là phương thức truyền thống để chúc mừng chính mình, rốt cục thoát ly khỏi hàng ngũ giai cấp vô sản.

Quán bán các món lẩu có tên là Bình An Cư, nằm trong cái ngõ nhỏ, có một cây hòe ngay phía trước, hoàn toàn khuất mình tại khu Đông.

Nhìn bên ngoài, Bình An Cư chỉ là một ngôi nhà kiểu cũ bình thường, tường màu xám ngói đỏ, có hơi cũ nát.

Nhưng khi đẩy hai cánh cửa màu đỏ thẫm ra, sẽ thấy một khoảnh sân vô cùng rộng rãi, bồn hoa cây cảnh bố trí có vẻ tự nhiên.

Trên ngọn cây, mái hiên treo rất nhiều đèn lồng có khung gỗ, Diệp Xuyên tưởng tượng lúc đèn lồng được thắp sáng lên hẳn là rất đẹp.

“Khi thời tiết ấm áp, rất nhiều khách hàng yêu cầu nhân viên trong quán đem bàn đặt ở ngoài sân để dùng cơm.”

Tiếu Nam nói khi dẫn mọi người vào: “Bất quá tôi chưa thử qua lần nào.”

“Anh thường tới đây sao?”

Diệp Xuyên hỏi hắn.

Tiếu Nam gật đầu, “Quán này đã lâu đời lắm rồi, hương vị của nước lẩu độc đáo, hơn nữa các món viên của họ rất có danh tiếng.

Cá, tôm rồi còn thịt viên nữa, món nào cũng ngon hết.”

Thiệu Khải cũng nói: “Mùa đông có tuyết mà đến nơi này ăn lẩu hẳn là rất có không khí ha.”

Tiếu Nam gật đầu, “Chủ quán cũng rất yêu tuyết, những lúc tuyết rơi, đều lưu giữ lại trong sân, trông rất đẹp.”

Diệp Xuyên cũng thấy tò mò, “Vậy đi, khi nào tuyết rơi chúng ta lại đến đây.”