Mùa Hè Định Mệnh

Chương 42




Khi Jeremy mở mắt ra, nó vẫn không nhìn thấy gì. Thằng bé hoảng sợ mất một lúc, không biết có phải nó đã bị mù không. Sau đó nó nhận ra mình đang ở một chỗ rất tối. Tối đến nỗi nó không nhìn thấy gì. Hoàn toàn không, kể cả đầu gối của nó lúc này đang bị kéo lên đến tận mũi vì nó nằm nghiêng về một phía bên trên thứ gì đó rất cứng và lạnh.

Mọi thứ quanh nó rất lạnh và có mùi ẩm mốc, như một tầng hầm cũ vậy. Không nơi nào trong nhà bố nó tối, lạnh và bốc mùi như nơi này. Thậm chí họ còn không có tầng hầm. Nó cảm giác nơi này như một hang động vậy.

Nó không ở trong nhà bố nó. Jeremy rùng mình khi nhận ra điều đó. Vậy nó đã chết chưa? Đây là địa ngục hay là lò luyện ngục? Mẹ nó có ở đâu đó quanh đây không? Nhưng không, mẹ phải ở trên thiên đàng chứ. Nếu có ai đó đáng được lên thiên đàng, thì người đó là mẹ.

Nó ngẩng đầu lên định nhìn xung quanh. Cơn đau nhói ở xương sọ làm nó choáng váng và buồn nôn. Đầu nó đau. Làm sao mà đầu nó lại đau được nhỉ? Nó bị ngã ư?

Rồi sau đó, rất chậm rãi, trí nhớ quay về. Nó đang ngồi trên cầu thang, rồi có ai đó – không phải Heather – đã gọi nó đến giúp giải cứu Sam. Jeremy chợt nhận ra rằng kẻ đó chính là người đã giết mẹ mình. Cái thứ mà nó nhìn thấy trong bóng tối – chính thứ đó đã quay lại tìm nó.

Jeremy thút thít khóc. Âm thanh đó làm nó sợ, và nó im bặt. Nếu như nó đang ở nơi ẩn náu của thứ đó thì sao – nếu như thứ đó đang ở gần đây, nghe ngóng chờ nó thức dậy thì sao? Thứ đó có giết thằng bé như đã giết mẹ nó không?

Rất cẩn thận, lặng lẽ, nó đặt đầu xuống nền cứng bên dưới, kéo đầu gối lên sát người hơn, rồi vòng tay ôm lấy. Cuộn tròn người thành một quả bóng nhỏ, nó lại nhắm mắt vào.

Những giọt nước mắt câm lặng lăn tràn trên hai má.