Mua Lão Bà

Chương 12




Tấn Phàm lần này về nhà phải quay về sớm vì có nguyên nhân ngoài ý muốn.

Trên đường trở về, vẻ mặt hắn vẫn là hoảng loạn vô thố, Duật vẫn là gắt gao ôm chặt lấy hắn. Tấn Phàm nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng chỉ có ở trong lòng ngực y, tâm trạng hắn mới có thể thoáng bình tĩnh.

“Vì cái gì phải làm như vậy?”

Khi Duật đem hắn đặt trên giường, hắn mới nói câu đầu tiền kể từ khi rời nhà trở về.

“Ta nghĩ muốn một đứa nhỏ, một đứa nhỏ do chính ngươi sinh ra cho ta.” Y hôn nhẹ lên trán hắn, “Ta yêu ngươi, bảo bối, ta chỉ muốn người ta yêu vì ta sinh một đứa nhỏ.”

“Chính là….. Chính làngươi vì sao không cùng ta thương lượng qua?” Đột nhiên biết mình có thai, này phải nói làm hắn chấn động cỡ nào, y có biết hay không?

“Cùng ngươi thương lượng ngươi nhất định sẽ không đồng ý.” Duật cới áo khác của cả hai, thay áo ngủ, trên giường ôm hắn, kéo chăn đắp lại,”Ta cần một người thừa kế, nếu ngươi không nguyện ý sinh cho ta đứa nhỏ, ta cũng chỉ có thể đi nhận nuôi một đứa, nhưng dù sao ta vẫn là muốn một đứa nhỏ hai chúng ta thân sinh ra.”

“Ta không nghĩ sinh đứa nhỏ, ta là nam nhân a.” Không biết bây giờ còn kịp hay không, hắn nghĩ muốn xóa bỏ đứa nhỏ.

“Không được bỏ đứa nhỏ!” Nhìn ra ý tưởng của hắn, Duật lập tức quát lên,”Ta chỉ muốn ngươi sinh cho ta đứa nhỏ thôi, chúng ta này sinh một đứa thôi, về sau nếu chưa thông qua ngươi ta sẽ không làm như vậy nữa, được không?”

“Nhưng ngươi làm ta như thế nào đi ra ngoài gặp người khác? Nếu là sản kỳ tới rồi thì làm so bây giờ? Bị người khác biết nhất định sẽ là tin động trời bị đăng lên báo a.”

“Đừng lo lắng, ta sẽ an bài tốt.” Y trấn an hôn nhẹ hắn, “Ta sẽ kêu Địch Sâm đến nhà đỡ đẻ cho ngươi, sẽ không ai biết đứa nhỏ này là do ngươi sinh cho ta, đối bên ngoài chúng ta sẽ nói là nhận nuôi nó, chờ đứa nhỏ lớn lên chúng ta nói chân tướng sự thật cho nó nghe.”

Nghe cũng không tồi, nhưng hắn vẫn là mất hứng. Hắn là nam nhân, cư nhiên phải sinh đứa nhỏ.

Chính là, ngẫm lại, quên đi, dù sao hắn cũng là người, đứa nhỏ cũng đã có, liền vì y đi. Nhưng là,”Vì cái gì là ta sinh? Ngươi như thế nào không sinh?” Hắn giận dỗi nói.

Duật lộ ra nụ cười ta khí, móng vuốt sói không an phận sờ sờ mông hắn,”Bởi vì ngươi là lão bà của ta.”

“Ngô…. Chán ghét, lấy ra.” Tấn Phàm khuôn mặt ửng đỏ. Hắn vẫn là không thể thích ứng Duật luôn đùa giỡn hắn, chiến tiện nghi hắn, trước kia cũng không có người nào đối hắn như vậy.

“Không.” Duật thấy ngượng ngùng, dục hỏa liền sôi trào, tâm lang đại chấn động,”Bảo bối, ta đã muốn vài ngày không bính ngươi.”

Tấn Phàm bị ngữ khí ai oán của y nở nụ cười,”Không được, vạn nhất làm bị thương đứa nhỏ làm sao bậy giờ?”

“Không có việc gì, ta hỏi qua Địch Sâm. Tình huống hiện tại đã ổn định, chỉ cần ta tiết chế một chút, sẽ không làm bị thương đứa nhỏ.” Nói chuyện, y đã muốn lột sạch quần áo trên người Tấn Phàm.

Tấn Phàm không có tái chống đẩy, nâng tay ôm cổ Duật.

Vài ngày không có bính hắn, y trở nên hảo nhanh. Mấy ngày nay tới giờ, hắn sợ làm bị thương đến hắn cùng đứa nhỏ, lại sợ mệt hắn, bọn họ lúc đó đã lâu rồi chưa làm.

“Ân…. Duật….. Điểm nhẹ”

Tấn Phàm bởi vì không khỏe mà ánh mắt phiếm đó làm cho Duật cơ hồ không khống chế được, nhưng hắn bận đứa nhỏ trong bụng nên không dám làm càn.

“Thả lỏng, bảo bối, bằng không ngươi sẽ đau.”

Từ sau khi hắn mang thai, Duật phát hiện thân thể hắn gần đây trở nên càng mẫn cảm so với trước kia.

Tấn Phàm cảm giác được nơi riêng tư có ngón tay Duật đang ra vào, lỗ nhỏ mở rộng, có khi hắn thật sự chán ghét cơ thể mình, chỉ cần Duật hai ba ngày không bính hắn, lỗ nhỏ liền khép chặt như đêm đầu tiên quan hệ, làm cho hắn mỗi lần Duật đi vào liền phát đau.

“Đau…… Ngô……”

Tấn Phàm cố sức bám vào ngực y, dồn dập thở hào hển, đôi mắt bịt kín một tầng sương.

“Trầm tĩnh, bảo bối, không cần dùng sức.” Duật thương tiếc hôn môi hắn,”Ta không nghĩ muốn ngươi đau”

Duật nhẹ nhàng mở rộng hoa cúc nhỏ của hắn, làm cho hắn dưới thân nhẹ nhàng thả lỏng thích ứng.

Sau một lúc lâu, Tấn Phàm rốt cục vì hắn hoàn toàn mở rộng, Duật động tác càng lớn, Tấn Phàm theo không kịp, chỉ có thể bị động tiếp nhận mọi luật động của y….