Mua Nam Thê

Chương 44: Thổ lộ




Lửa cháy đổ thêm dầu chính là nói loại tình hình này đi?

Hoắc Ngạn khát vọng thân thể mềm mại của người trong lòng. Nếu người này vẫn không thuận theo, như vậy có lẽ y còn khống chế được con mãnh thú trong người, nhưng người này lại cho y “ngon ngọt”. Một nụ hôn nhẹ vừa rồi tựa như quăng cho con lang đang đói khát một miếng thịt xương, chẳng những không thể uy nó ăn no còn làm cho nó càng thêm khát vọng đại tiệc phong phú.

“Ta muốn ngươi!”

Không nghĩ tới nụ hôn chính mình lại có hiệu quả như vậy, Vũ Sinh sợ tới mức muốn thoát đi Hoắc Ngạn ôm ấp.

“Không được trốn!” Hoắc Ngạn siết chặt cánh tay, vây khốn người kia đang có ý đồ chạy trốn,“Đem chính mình cho ta!”

“Lão gia…… Ngô……” Không muốn nghe đến lời cự tuyệt, Hoắc Ngạn cuồng bạo hôn lên đôi môi nhỏ nhắn hồng nộn của ai đó.

Sau khi tuần tra qua mỗi một tấc lãnh địa thuộc về chính mình, đầu lưỡi bá đạo dần dần trở nên ôn nhu, đôi mắt kinh hoảng chậm rãi trở nên sương mù……

“Ân ~” Tiếng rên rỉ ngọt nị giống như đã từng quen biết làm Vũ Sinh bừng tỉnh. Ở trước mắt hắn là một màn “Uyên ương diễn hà”. Trời ạ! Tại sao có thể như vậy!

Lúc này Vũ Sinh nằm ngửa ở trên giường mềm mại, vạt áo mở rộng……. Da thịt trắng nõn cùng ánh mắt vô thố để lộ ra người này hồn nhiên, nhưng mà hồn nhiên như vậy ở trong mắt Hoắc Ngạn là vô tận mị hoặc.

Không hề chần chờ, Hoắc Ngạn đem môi thiếp thượng da thịt trắng noãn hoài niệm đã lâu.

“Lão gia, không cần.” Vũ Sinh chống đẩy, hắn vẫn không thói quen loại cảm giác bị một nam nhân khác đùa bỡn.

Hoắc Ngạn đem cổ tay mảnh khảnh của hắn áp chế ở hai bên gối đầu,“Là ngươi dụ hoặc ta trước!”

Dụ hoặc? Là nụ hôn kia sao? Hắn chỉ không muốn nam nhân lại nổi giận mà thôi!“Ta không có!”

“Ngươi có! Ngươi luôn ôn nhu, tri kỷ, thuận theo…… như vậy. Ngươi ở trước mặt ta mỗi thời mỗi khắc đều là đang dụ hoặc ta! Là ngươi làm cho ta trở nên khó kìm dục vọng. Mỗi lần nhìn thấy ngươi ta đều muốn hôn ngươi, ôm ngươi, đem ngươi đặt ở trên giường làm chuyện thân mật hơn!” Hoắc Ngạn đỏ hồng mắt ở trước mặt Vũ Sinh gầm nhẹ.

Vũ Sinh bắt đầu hối hận đã chuẩn bị rượu cho Hoắc Ngạn trong bữa tối,“Lão gia, ngươi uống say!”

“Say? Kia không phải rất tốt sao? Ta sẽ không sợ thương đến ngươi, sẽ không vào thời điểm mấu chốt mà dừng tay!” Hoắc Ngạn dùng một tay ngăn chặn đôi cổ tay nhỏ gầy của Vũ Sinh phía trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại hướng phía dưới thân đánh tới……

“Lão gia!” Cảm giác nơi tư mật phía hạ thân bị đụng chạm, Vũ Sinh sợ hãi kêu.

“Ta nói rồi, một cửa này sớm hay muộn đều phải qua!” Hoắc Ngạn nói xong liền cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn không ngừng huyên náo kia.

Nam nhân này là nghiêm túc! Quên đi, y muốn liền cho y thôi. Thuận theo lâu như vậy thì việc gì phải bướng bỉnh trong chuyện này chứ? Giãy giụa thì như thế nào? Nếu nam nhân không có ý định buông tha hắn, hắn căn bản trốn không thoát!

Có được nhận tri như vậy, Vũ Sinh chậm rãi thả lỏng thân thể chính mình.

Cảm giác được người dưới thân phóng nhuyễn thân thể, Hoắc Ngạn trở nên càng thêm vội vàng. Kéo xuống một mảnh quần áo chướng mắt cuối cùng, thân hình bạch ngọc hoàn toàn hiện ra ở trước mắt y.

“Đừng nhìn!” Vũ Sinh nghiêng mặt qua một bên yêu cầu. Tuy là ban đêm, nhưng chỉ một cây nến đỏ vẫn đem cả gian nội thất chiếu đến sáng ngời.

“Vì cái gì? Thân mình đẹp thế này là thuộc về ta!” Hoắc Ngạn nghĩ còn chưa nghĩ liền cự tuyệt. Thân thể xinh đẹp như vậy, y nhìn cả đời cũng không chán!

Cả đời? Y vừa mới nghĩ đến là cả đời sao? Y khi nào thì có ý niệm cùng một ai đó qua cả đời trong đầu? Nữ nhân bên cạnh y hết thay lại đổi, có người vì y sinh hạ đứa nhỏ, nhưng y chưa từng nghĩ qua muốn cùng các nàng chung sống cả đời, cho dù y từng nghĩ tới muốn cùng một nữ nhân kết hôn.

Thân thể kêu gào phóng thích không cho Hoắc Ngạn nhiều thời gian suy tư, hiện tại y rất muốn làm chính là “đề thương ra trận”.