[12 Chòm Sao] Mưa Ngâu Màu Nắng

Chương 44: Bắt gặp




Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, mọi người trong lớp đa phần đều đã đi khỏi để đến căng tin, hoặc đến chỗ nhà ăn, hay ra ngoài kiếm chỗ nào đó ăn phần đã mang theo. Duy chỉ có bảy-người-mà-ai-cũng-biết cứ ở lì lại phòng học của lớp 10-3.

Lúc này, Ma Kết và Bạch Dương ngồi cạnh nhau, xung quanh bị ba đứa nhoi nhoi Song Tử, Nhân Mã và Sư Tử bao lấy, chưa kể còn dùng ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm hai người. Chẳng biết Ma Kết cảm thấy sao, chứ Bạch Dương thì thấy thật chột dạ dù bản thân chả làm gì sai trái.

Có lẽ.

“Không thể nào tin được! Quá khó tin!”

“Lớp trưởng gương mẫu lần đầu cúp tiết, tiết sau lại tay trong tay về lớp cùng hoa khôi bậc nhất của trường!”

“Thật ảo diệu! Hai người thật sự bắt đầu hẹn hò rồi?”

Ba cái miệng của Nhân Mã, Song Tử và Sư Tử cứ liên tục hoạt động, đứa này nối tiếp đứa kia, một khoảng trống để Ma Kết hay Bạch Dương trả lời cũng không có.

Đều là kiểu người chững chạc đến hung tợn, bị gò ép nãy giờ khiến cả hai một hai đều khó chịu, đến mức sức kìm nén cũng có giới hạn.

Người đầu tiên lên tiếng là Lớp trưởng đại nhân, một phát thẳng tay quẳng ngay quyển tập trên bàn vào đầu Nhân Mã.

“Vậy có gì không tốt? Lạ lắm hả!?”

“Cái thằng này, mày-”

Bỏ hai tay đang ôm lấy đầu ra khỏi, Nhân Mã vừa định lên tiếng phản bác đã bắt gặp khuôn mặt của Ma Kết, trong vài giây cậu chợt khựng lại. Dù cho đôi mắt nhìn cậu vẫn cực kì giận dữ, cả gương mặt thư sinh của cậu chàng lớp trưởng đều đỏ ửng cả lên, đỏ tới tận mang tai.

“Ha, dù bao lâu thì mày vẫn chỉ là một thằng nhóc con dễ xấu hổ! Bày đặt giả bộ hả con~?”

“Thằng chết tiệt! Tao giết mày!”

Một bước lùi về sau, Nhân Mã mặt vui vẻ chạy đi ngay. Ma Kết đang ngồi cũng đứng ngay dậy, một mạch rượt theo Nhân Mã.

Một người là thành viên chủ chốt của đội bóng rổ nam của trường, một người là lớp trưởng hoàn hảo chỉ tệ mỗi thể lực. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, Nhân Mã dù chạy ra sao vẫn bị Ma Kết đuổi sát nút, lại còn bị kẹp cổ bẻ đầu một cách đáng thương.

“Sư! Ngư!! Cứu!!”

“Cầu trời đi con! Mày tới số rồi!!”

Chẳng biết vô tình hay cố ý, Sư Tử và Song Ngư hoàn toàn chẳng chút để ý đến cậu bạn tội nghiệp. Thay vào đó, cô và Song Tử nãy giờ vẫn cứ bám lấy Bạch Dương không rời.

“Nói xem! Làm sao mà Ma Kết đồng ý thế?”

“Cái...? Song Tử, cậu từ bao giờ-”

Tại sao Song Tử có thể nói như thể cô biết Bạch Dương thích Ma Kết? Cô nhớ rất rõ chưa từng nói cho ai biết, trừ mỗi Sư Tử là lanh chanh lóc chóc tự mình xen vào.

“Cậu...”

Nhìn điệu cười vui vẻ nhưng đầy nguy hiểm của Bạch Dương, Sư Tử lập tức lạnh sống lưng.

“Bậy hà! Tớ có nói gì đâu! U~ Song Tử thông minh vậy, chắc chắn tự mình đoán ra! Song ha?”

“Hả? À, ừa~!”

Đáp lại ánh mắt mong đợi của Sư Tử, Song Tử nở nụ cười toả nắng thường ngày của cô. Dù chỉ mới vài giây trước thôi, ánh mắt cô nhìn nhỏ bạn mình lại chứa sự dò xét.

Song Tử nửa muốn hỏi, nửa lại không, về mối quan hệ giữa Sư Tử và anh họ cô. Bằng cách nào đó, cô nhận ra, dù bản thân ở với Thiên Yết khá lâu, cậu chưa bao giờ cười sảng khoái cùng cô như thế.

Ý cô là, Song Tử cảm thấy khá thắc mắc. Một chút thôi.

“Nè Sư! Mình đi ăn đi!”

Đinh Xà Phu nãy giờ vẫn ngồi yên một chỗ và dùng đôi mắt mình quan sát những chuyện xảy ra. Cậu chợt đứng dậy, không để Sư Tử kịp nhận ra, tay Xà Phu đã thản nhiên choàng qua vai cô, lại còn nở nụ cười vui vẻ.

“Úi!”

Còn đang định thoát khỏi vòng tay Xà Phu, Sư Tử lại vì cái gì đó chọi vào đầu mà kêu một tiếng. Tay xoa xoa đằng sau đầu mình, mắt nâu cafe của cô ngay lập tức đầy hận thù lườm nguýt Song Ngư đang ngồi đằng kia, vẫn còn bình thản nghe nhạc như vô tội lắm!

Được!

“Cậu muốn gây sự chứ gì?”

Tay Sư Tử đặt mạnh cục gôm vừa chọi vào đầu mình lên bàn Song Ngư, cả mắt cũng híp lại thành nụ cười cứng ngắc.

“Tôi lỡ tay.”

Điệu bộ thản nhiên của cậu ta khiến cô thêm phần bực mình.

Nhưng Sư Tử không hề biết rằng Song Ngư chính là đang nói thật. Đúng là cậu chọi cục gôm đi, nhưng không phải chọi cô mà là chọi Xà Phu. Chẳng hiểu sao, cậu ta khiến cậu cảm thấy chướng mắt và khó chịu.

“Có ai nói rằng cậu rất đáng ghét chưa?”

“Không nhớ nữa. Mà, tôi có mượn cậu phải ưa tôi đâu?”

“Tên bốn mắt chết tiệt!”

Trong lúc Sư Tử và Song Ngư một hai câu đều buông lời xỉa xói đấu khẩu với đối phương, đôi mắt màu hổ phách vui vẻ của Xà Phu từ bao giờ trở nên lạnh nhạt đến lạ.

Nó lạnh và bình thản, bất cần và vô cảm, hệt như lần đầu tiên cậu gặp Sư Tử.

Mà không, phải nói là, nó giống hệt như ánh mắt trước khi cậu gặp cô.

Vô tình, khi Song Ngư đảo mắt một vòng, cậu chợt đụng phải ánh mắt Xà Phu đang nhìn về hướng này. Hai đôi mắt đồng màu nhìn nhau vài giây rồi lập tức chán ghét khinh bỉ quay đi.

“Mà đúng ha, như Xà Phu nói, chúng ta đi ăn đi! Tớ đói rồi!”

Vừa dứt lời, cả mấy đôi mắt trong phòng đều nhìn chằm chằm vào Sư Tử, khiến nụ cười cô bỗng chốc trở nên cứng đờ.

Cô có nói điều gì sai không vậy?

“Cậu nhớ tên Xà Phu hả?”

“Một đứa óc bã đậu như cậu mà nhớ được tên thằng này, tớ có phải đang nằm mơ không?”

Một Bạch Dương dùng ánh mắt nghi hoặc đặc biệt lên tiếng, một Ma Kết thậm chí dùng tay sờ trán cô kiểm tra nhiệt độ, cùng với một Sư Tử lập tức từ ngu ngơ trở nên bất mãn.

“Quá đáng quá nha! Trí nhớ tớ tốt lắm chứ bộ!”

Từ nghi hoặc tự nhiên trở nên khinh thường rõ rệt.

Cái gì vậy chứ hả? Thật quá quắt!

“Với lại, tên cậu ta cũng dễ nhớ mà!”

Hình như vậy.

Sư Tử không hề nhận ra, trên gương mặt lạnh nhạt của Đinh Xà Phu chợt xuất hiện nụ cười vui vẻ, cả mắt cũng hơi híp lại.

“Vì đồ ăn thì có! Đúng là heo!”

“Tôi bảo cậu im đi nha!!”

Chẳng biết có phải thân nhau quá mà tính cách có phần giống nhau (trong một số ít, cực ít trường hợp) không, hệt như Ma Kết mới vừa nãy, tay Sư Tử vớ ngay quyển tập trên bàn, không chút thương tiếc chọi thẳng vào mặt Song Ngư.

Tuy nhiên, Song Ngư khác với Nhân Mã. Thay vì bị cả quyển tập đập vào đầu như thằng bạn (có lẽ) thân của mình, cậu dễ dàng tránh ngay.

Quyển tập theo đà đó bay luôn ra cửa sổ, rơi luôn xuống sân bên dưới.

Một vài giây trôi qua trong im lặng.

“Ừm... quyển tập đó của ai vậy ha?”

“À, của tớ đó!”

Nụ cười toả nắng lúc nào cũng đáng yêu thân thiện, tại sao hiện tại lại khiến Song Tử trở nên đáng sợ quá vậy??

“Tớ xin lỗi, hì. Lỡ tay hà~”

Đó chỉ là tai nạn thôi, chỉ là sự cố kĩ thuật thôi mà.

“Cậu muốn đi nhặt, hay để tớ đá cậu đi? Lựa chọn đi chứ, bạn cùng bạn thân yêu?”

Suy cho cùng, dù chỉ là họ hàng, Triệu Song Tử vẫn là cô em họ quý hoá của Triệu Thiên Yết nổi tiếng độc tài. Và chính sự quen thuộc đó khiến Sư Tử thấy ớn cả da gà.

“Mấy đứa!”

Tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi khiến cả đám đồng loạt quay sang. Lúc này, tụi nó nhìn thấy Kim Ngưu và Bảo Bình đang vui vẻ vẫy chào tụi nó ở chỗ cửa lớp.

“Ủa? Hai chị qua đây chi vậy?”

Bạch Dương chớp nhẹ đôi mắt trong veo của mình, lòng dâng lên chút thắc mắc. Tuy luôn cùng họ ngồi cùng khi ăn trưa, nhưng là hẹn ở đó chứ không hề là họ đến lớp để cùng đi.

“Bọn chị hay đi đường này mà, vô tình thấy mấy đứa vẫn còn trong lớp!”

Hai tay chống hông giả làm mặt nghiêm, Bảo Bình hất mặt lên cao ngất.

“Gãy cổ giờ!”

“Thằng nhóc con này!”

Mặc kệ Nhân Mã và Bảo Bình lườm nhau đến rách mắt, Ma Kết sau một hồi quan sát thì lên tiếng.

“Ủa, chị hai em với anh Giải không đi cùng ạ?”

Khi Ma Kết vừa dứt lời, không một ai để ý rằng ánh mắt sáng lên và nụ cười nửa miệng thích thú xuất hiện trên khuôn mặt điển trai hiền lành của Xà Phu.

Một tay ôm chặt một quyển sách trong khi tay còn lại xách theo túi đựng cơm, Kim Ngưu hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài kèm theo nụ cười dịu dàng.

“Đâu có. Chắc hai người bọn họ lại đang chí choé nữa đó! Chị nghĩ sẽ tới ngay thôi!”

“Ủa? Ai đây ai đây??”

Còn đang đấu khẩu đấu mắt cùng Nhân Mã, mắt Bảo Bình đột nhiên thu vào một hình ảnh lạ hoắc. Nhìn quanh một hồi, cô dừng lại ngay hình ảnh một cậu trai nào đó cứ bám dính lấy cô bé Sư Tử, cho đến khi bị thằng nhóc Song Ngư kéo ra rồi thù hằn nhìn nhau như kẻ thù truyền kiếp.

Trước cảnh tượng hùng hồn như vở kịch hay, cô lập tức nhíu chặt mày.

“Thằng nhóc nào đây???”

Xà Phu lúc này mới quay sang nhìn Bảo Bình, nhìn cả Kim Ngưu.

“Chào chị, là học sinh mới chuyển đến, em-”

“Hể? Học sinh chuyển trường hả? Nghe cứ như ba cái tiểu thuyết cậu hay đọc ý nhỉ Ngưu?”

“Cậu có ý gì hả Bảo?”

Xà Phu còn chưa giới thiệu xong đã bị Bảo Bình ngắt lời, lại còn nhìn cậu chằm chằm.

Ủa, cô có bị gì không vậy nè? Cái bản mặt của thằng nhóc này hình như quen lắm! Vừa lạ vừa quen! Trong bất giác, Bảo Bình quay phắt sang thằng nhóc đang cãi nhau chí choé vì những chuyện không đâu với Sư Tử.

Lạ hén!

“Chào nhóc, chị tên Bảo Bình, là thành viên câu lạc bộ và đội trưởng đội bóng rổ nữ trường mình! Chị học lớp 11-2, là bạn của mấy đứa nhóc lớp này!”

Lâu lâu cũng nói được vài câu hoa mỹ, Bảo Bình không biết “mấy đứa nhóc” kia đang nhìn mình kì quặc ra sao đâu.

“Còn chị là Kim Ngưu, rất vui được gặp em!”

Trong mắt Xà Phu, Kim Ngưu cực kì hiền lành và dễ thương, và đường nét trên mặt cô hình như giống giống với ai đó.

“À, chị Ngưu là chị hai tao đó! Chị tao đó!”

À, cậu biết giống ai rồi, mặc dù tính cách rõ ràng là một trời một vực.

“Ủa mà nhóc tên gì ấy nhỉ? Ơ hay, giới thiệu mà không thèm xưng tên, kiêu ghê!”

“Bảo, là do cậu ngắt lời em ấy!”

Khỏi nói cũng biết Bảo Bình lúc này ngơ ngác ra sao.

“Không sao đâu, em nói bây giờ cũng được!”

Kim Ngưu chợt nhìn ra ngoài cửa, tay vui vẻ vẫy vẫy hai người bạn của mình đang đi lại.

“Em tên Xà Phu, Đinh Xà Phu!”

Ngay khi lời vừa dứt, âm thanh của một cái gì đó vừa rơi xuống chợt vang lên, kèm theo ánh mắt của hai người vừa xuất hiện.

Ánh mắt đầy ngỡ ngàng của Xử Nữ và Cự Giải, đặc biệt là cậu.

“Mày-”

Cự Giải ban đầu còn tưởng mình bị điên, vì Xà Phu làm sao có thể ở đây?

Thằng đó không thể nào ám cậu đến mức như vậy được!

“Á rà~”

Cậu nam sinh hiền lành tri thức trong mắt Bảo Bình và Kim Ngưu, cậu nam sinh thân thiện hoạt bát trong mắt tụi nó, bỗng chốc trở nên quái lạ. Xà Phu lúc này, đang vui vẻ cười nhoẻn miệng trong khi mắt hơi nheo lại nhìn Cự Giải.

“Gặp mày ở đây, trùng hợp ghê Cự Giải ha~”

Xưng hô với tiền bối bằng “mày-tao”, tụi nó trừ phi bị mất khả năng suy nghĩ mới không nhìn chằm chằm Xà Phu.

Trong mắt tụi nó bao gồm cả Bảo Bình hay Kim Ngưu, Xà Phu đột nhiên trở nên hoang dại và lạnh lùng đến đáng sợ.

“Thằng khốn! Mày định theo đuôi tao đến bao giờ?!”

“Mày nghĩ mày có giá trị lắm hả Giải? Đây là trường học mà, cũng đâu thuộc quyền sở hữu của mày, lấy quyền gì cấm tao? Đừng quên, tao vẫn còn là học sinh đó~!”

Hình như có gì đó rất không đúng đang diễn ra. Tại sao cả đám lại tự nhiên lạnh cả sống lưng thế này, lại còn cảm thấy cái lạnh đó là từ tên con trai yếu ớt nhu mì quá mức như Cự Giải phát ra?

Điên. Điên quá đi mất!

“Đủ rồi!”

Có lẽ ngoài Xử Nữ ra, không một ai nhận ra rằng bàn tay Cự Giải đang nắm rất chặt, chặt đến mức sẵn sàng nhào tới đánh vào gương mặt kênh kiệu kia của Đinh Xà Phu.

“Phải, cậu có quyền đi học, chúng tôi cũng không có quyền cấm cậu! Nhưng tôi nói cho cậu biết, đừng có giở trò bỉ ổi!”

Xử Nữ đã bao giờ bảo rằng cô rất ghét Xà Phu hay chưa? Nếu chưa, cô sẽ nói bây giờ. Nếu rồi, cô sẽ nói nhiều hơn.

“Haha! Haha!!”

Trong căn phòng khá yên lặng đột nhiên vang lên tiếng cười, từ chính Xà Phu đang dùng tay ôm lấy bụng đến mà cười đến chảy cả nước mắt.

“Bỉ ổi? Tôi á? Tôi biết cô thích thằng đó nhiều ra sao mà Xử Nữ! Ôi trời, đến mức trông cô cứ như mẹ của nó vậy! Đừng có lo, tôi có bao giờ gây khó dễ gì cho 'con trai' của cô đâu~”

“Im lặng và biến đi, Xà Phu!”

“Đây là lớp của tao, Cự Giải!”

Không khí trong căn phòng trở nên thật ngột ngạt trước khi tất cả kịp nhận ra, đều là vì sự bắt gặp không đúng thời điểm này.

Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng giữa Xử Nữ và Cự Giải, cùng với Xà Phu, rõ ràng hơn ban ngày là có một sự thù ghét xích mích nào đó.

“A~ Quên mất ha! Bây giờ Tiểu Xử và Tiểu Giải đây là tiền bối của tôi mà nhỉ?”

Nụ cười ngay tức thì hiện lên trên gương mặt có phần ma mị của Xà Phu.

“Sau này rất mong được giúp đỡ và chỉ giáo thêm, tiền bối!”