Mùa Tuyết Rơi

Chương 13




Có người nói, ở một thành phố xa lạ, dù chỉ có một người bạn thôi, sẽ không còn cảm giác xa lạ với thành phố đó nữa… Có lẽ lần này mới là lần tôi thực sự mất anh. Phật pháp có câu, nhân quả báo ứng. Tất cả đều là báo ứng của tôi đây mà!

Hôm đó khi tôi vừa đến công ty, vẫn chưa ngồi ấm chỗ thì chủ nhiệm văn phòng gọi tôi lại: “Tử Kỳ, cô và Tiểu Lưu đi lấy tài liệu quảng cáo mới in về, hôm nay phải dùng đến”.

Tôi vâng một tiếng, rồi vội vàng cùng lái xe và Tiểu Lưu đi lấy đồ. Trên đường đi chúng tôi vui vẻ đùa rằng không biết lần này ai đến mà sếp lại có vẻ coi trọng đến vậy.

Ôm một đống tài liệu, tôi khệ nệ đi vào phòng họp. Đại Hải và Tiểu Vương đang ở bên trong nói chuyện với sếp. Khi vừa bước vào, mọi ánh mắt liền chiếu về phía tôi, Đại Hải giống như bị điện giật nhảy lên vào gào to: “Tử Kỳ?”.

Sếp tôi mỉm cười hỏi: “Mọi người quen nhau à?”.

Đại Hải nói: “Tất nhiên là quen rồi, chúng tôi là đồng nghiệp bốn năm mà”.

Sếp ngạc nhiên, tôi nhìn Đại Hải, sếp nhìn tôi, tôi ngượng ngùng cố gắng nở nụ cười. Đặt đống tài liệu lên bàn, tôi nói: “Mọi người cứ nói chuyện đi, chiều tan ca tôi sẽ mời mọi người ăn cơm”.

Đang định đi ra thì sếp tôi gọi lại: “Tử Kỳ, cô ở lại chút nữa, trước kia mọi người là đồng nghiệp của nhau, nhân dịp gặp ở đây thì cô cũng giới thiệu cho mọi người một chút về công ty đi”.

Tôi giới thiệu sao? Tôi chưa bao giờ quan tâm đến phần nghiệp vụ của công ty, ngày nào cũng chỉ đánh văn bản, làm văn thư. Mọi người trong phòng đều quay sang nhìn tôi, tôi đành cười và nói: “Các cậu cứ xem tài liệu của công ty trước, nếu có thắc mắc gì thì sẽ giải thích tiếp”.

Tôi thực sự không biết lát nữa gặp Đại Hải thì sẽ phải giải thích thế nào, chỉ ngồi yên nghe sếp quảng cáo về công ty mình. Buổi trưa trước khi ra khỏi phòng họp, sếp nói với tôi: “Hôm nay mời mọi người ăn cơm, đi cùng nhé”.

Tôi nhiệt tình mời Đại Hải và Tiểu Vương dùng bữa. Sếp đối với cảnh tượng đoàn tụ đầy cảm khái của chúng tôi thì còn hào hứng hơn cả nghiệp vụ của công tình yêu. Tôi nghĩ, không hiểu nếu Đại Hải biết tôi đến đây chỉ để làm một văn thư thì cậu ta sẽ nghĩ thế nào nữa.

Trước mặt sếp, mấy người chúng tôi cũng tỏ ra khách khí hơn, mà cũng không biết nói sao nữa. Sếp tôi là một người tinh tế, nên một lúc sau nói là có việc phải đi gấp, bảo tôi ở lại tiếp khách. Nói xong sếp nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi đành đi theo ra ngoài.

“Tử Kỳ, cô cứ ở lại nói chuyện với đồng nghiệp cũ, lần này cả công ty trông chờ ở cô đấy, làm tốt sẽ có tiền đồ”, sếp cười nói.

Ở nhà dựa ba mẹ, ra đường nhờ bạn bè. Bạn nhiều thì làm việc gì cũng dễ, tôi hiểu ý nghĩa trong câu nói của sếp.

Sếp vừa đi khỏi, không khí tại bàn ăn liền thay đổi. Tiểu Vương nói trước: “Chị Tử Kỳ, chị ép tóc thẳng rồi à, đẹp thật đấy”.

Đại Hải hỏi: “Sao chị chẳng thèm chào ai, để lại một lá thư rồi liền bỏ chạy vậy?”.

Tiểu Vương tiếp lời với giọng đầy vẻ tủi thân: “Em giống như người phạm tội ấy, phải làm bao nhiêu là biên bản, đến mức cuối cùng nhắm mắt lại cũng có thể đọc thuộc trình tự công việc ngày hôm đó”.

Tôi cười lớn: “Làm khó cậu rồi”. Liếc mắt sang, thấy Đại Hải đang tỏ vẻ không lấy gì làm vui vẻ, tôi vội nói: “Đại Hải, lâu lắm rồi không gặp, cậu vẫn đẹp trai thế nhỉ”.

Đáng tiếc là lần này không vỗ trúng mông ngựa[1] mà lại đi vỗ phải mông hổ rồi. Đại Hải nói với Tiểu Vương: “Tôi và Tử Kỳ có chuyện cần nói với nhau, Tiểu Vương, cậu bắt taxi về khách sạn trước nhé?”.

[1] Vỗ mông ngựa: Ý chỉ sự nịnh nọt.

Tiểu Vương biết ý về trước, tôi cũng không giữ lại vì có những chuyện nói trước mặt Tiểu Vương đúng là không được tốt.

Tiểu Vương vừa đi khỏi thì Đại Hải đã nói: “Đường Tử Kỳ, chị được lắm, một cú điện thoại cũng không thèm gọi về, chị có biết Ninh Thanh lo lắng đến mức suốt ngày chạy đi tìm chị không? Hai bác cũng sốt ruột không kém, còn giận tới mức phải nhập viện. Cả thành phố đều đồn ầm lên là con dâu nhà họ Ninh theo trai đấy!”.

Ninh Thanh lo lắng, Đại Hải, Tiểu Nhược lo lắng, tôi biết, nhưng nghe được chuyện bố mẹ Ninh Thanh nổi giận, thì tôi cảm thấy rất buồn. Hai bác đối với tôi thực sự rất tốt.

Bây giờ, tôi phải nói gì cho phải đây? Làm sao tôi có thể nói với Đại Hải được? Tôi buồn đến nỗi không nói được câu nào.

Đại Hải lại gào lên: “Chị đến thành phố B để tìm Triển Vân Dịch? Ninh Thanh đối tốt với chị như thế, sao chị lại có thể như vậy?”. Gào xong, cậu ta lại ngồi xuống giận dữ.

Nghĩ một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng phải nói với cậu ta: “Đại Hải, giữa tôi và Ninh Thanh, có một số chuyện rất phức tạp”.

Nghe vậy, giọng Đại Hải cũng nhẹ nhàng hơn: “Ninh Thanh hối hận lắm, anh ấy nói không nên để chị biết chuyện Triển Vân Dịch mua lại Ninh Thị”.

Tôi không nhịn được liền thanh minh cho Vân Dịch: “Không phải Vân Dịch muốn đối phó với nhà họ Ninh, chỉ là vì lúc đó anh ấy quá nóng giận thôi”.

Đại Hải cười nhạt: “Tôi thấy chị thực sự không hiểu rõ chuyện thế nào thì phải? Cách đây không lâu Ninh Thị đã mở cuộc họp cổ đông, cổ phẩn đã có sự thay đổi. Triển Vân Dịch đã nhờ người thay anh ta tham gia cuộc họp, anh ta bây giờ đã là người trong Hội hồng Quản trị rồi”.

Tôi nói với Đại Hải những gì Vân Dịch khẳng định với tôi, và nói thêm, sau này những cổ phiếu đó sẽ được bán lại cho Ninh Thị. Đại Hải thở dài: “Tử Kỳ, nhưng mà, chị và Ninh Thanh…”.

Tôi nghiêm túc nói với Đại Hải: “Lúc đó chỉ là Ninh Thanh giúp tôi, tôi đến thành phố B tìm Triển Vân Dịch vì muốn trả ân tình đó cho Ninh Thanh. Tôi và Vân Dịch không còn hiểu lầm nhau nữa, bây giờ tôi muốn bên anh ấy. Đại Hải, giúp tôi giải thích với Ninh Thanh nhé”.

Đại Hải có chút lưỡng lự: “Tử Kỳ, chiều nay Ninh Thanh sẽ tới đây, tôi đã gọi điện cho anh ấy rồi. Chị trực tiếp nói chuyện với anh ấy đi, như vậy tốt hơn”.

Cũng đúng, dù thế nào thì tôi cũng phải nói rõ cho Ninh Thanh hiểu.

Tâm trạng tôi vui vẻ trở lại, cả một thời gian dài không gặp Đại Hải, thực sự cũng thấy nhớ cậu ta. Tôi đưa Đại Hải về “thăm quan” cái tổ của tôi. Đại Hải cũng vui lắm: “Tử Kỳ, Triển Vân Dịch đúng là thay đổi rồi, bao nhiêu năm như vậy, coi như chị đã được bù đắp nhé”.

Tôi làm bộ tức giận: “Cậu nói như kiểu tôi ép anh ấy vậy”. Nói thế nhưng tôi biết mặt mình đang ửng hồng, còn trong lòng thì thấy rất ấm áp.

Đại Hải có vẻ buồn buồn: “Nhưng mà, Ninh Thanh, anh ấy chắc sẽ buồn lắm”.

Tôi im lặng một lúc, rồi nói với Đại Hải một cách dứt khoát: “Người tôi yêu không phải anh ấy, vì vậy không còn cách nào cả”.

Đại Hải nghĩ một lúc rồi cười nhạt: “Đúng là không còn cách nào, ngày đó sao chị lại nghĩ ra việc làm hợp đồng hôn nhân với anh ấy? Chuyện đó gây ra chấn động không nhỏ, như vậy không công bằng với Ninh Thanh. Còn cả bố mẹ anh ấy nữa, lẽ ra nên giải thích cho họ hiểu”.

Hợp đồng đó là do Ninh Thanh soạn ra, anh nói nếu không chơi canh bạc này thì ngay cả cơ hội anh cũng không có, anh nghĩ có lẽ sau hai năm tôi sẽ yêu anh. Bây giờ chưa đến một năm mà tôi đã đi rồi. Với bố mẹ Ninh Thanh thì đúng là thật khó đối diện, vì họ đều là những người tốt, mẹ Ninh Thanh còn mong muốn được bế cháu nữa. Tôi cảm thấy rất xấu hổ: “Nếu tôi lấy Ninh Thanh, có lẽ cả đời sẽ chỉ nhớ đến Triển Vân Dịch thôi!”.

Ninh Thanh đã đến, tôi mở cửa nhìn anh với nụ cười bình tĩnh. Trong đôi mắt Ninh Thanh ánh lên vẻ xúc động, anh nói: “Tử Kỳ, anh rất nhớ em”, nói rồi ôm lấy tôi.

Tôi cũng không đẩy ra, im lặng một lúc, tôi nói: “Đại Hải cũng có ở đây, anh vào nhà đã”.

Đại Hải cũng không để ý, cậu ta bảo muốn để tôi và Ninh Thanh yên tĩnh nói chuyện với nhau.

Tiễn Đại Hải về, tôi nói với Ninh Thanh: “Tối nay anh ăn cơm ở đây nhé, em sẽ làm cơm”.

Ninh Thanh rất vui: “Được thôi, anh chưa ăn cơm em nấu bao giờ cả”.

Tôi cười: “Vậy anh thử xem sao”.

Tôi làm mấy món sở trường: sườn xào, đậu phụ tay gấu[2], măng tươi xào thịt. Tôi nấu một nồi canh to và còn mở hai chai rượu Nhị oa đầu[3].

[2] Đậu phụ tay gấu: Một trong những món cay của Tứ Xuyên, nguyên liệu chính là đậu phụ trắng và thịt lợn nạc, kèm thêm một số loại gia vị khác.

[3] Rượu Nhị oa đầu, là nước rượu thứ hai.

Ninh Thanh nếm thử, luôn miệng khen ngon, anh nâng ly rồi nói: “Tử Kỳ, dù thế nào anh cũng muốn nói lời xin lỗi em, vì anh mà em phải đến đây tìm Triển Vân Dịch, anh không biết nói thế nào cho được”.

Tôi cũng nâng ly: “Tất cả đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa. Triển Vân Dịch sẽ không làm gì Ninh Thị đâu. Nếu anh thấy không yên tâm về số cổ phần đang trong tay anh ấy, thì các anh có thể ra giá, mua về là được”.

Ninh Thanh cười: “Tử Kỳ, hôm nay anh rất vui, nào, cạn chén. Chúc em và Triển Vân Dịch mãi bên nhau”.

Tôi uống rất nhiều vì tâm trạng thấy thoải mái vô cùng, Ninh Thanh cởi mở như thế cũng làm cảm giác tội lỗi trong tôi giảm đi phần nào. Với một chút lo lắng, tôi hỏi anh: “Em nghe Đại Hải nói bố anh giận tới mức phải nhập viện, em phải làm thế nào để bác hết giận đây?”.

Ninh Thanh nhẹ nhàng bảo: “Tử Kỳ, em là người rất dễ mềm lòng, không cần lo lắng những điều này, anh giải quyết được”.

Tôi thấy yên tâm hơn, và nói với Ninh Thanh: “Có thời gian em sẽ về thăm hai bác, chỉ cần hai bác tha thứ cho em thôi”.

Bất giác, chúng tôi mỗi người đều uống hết một chai rượu loại hai lượng[4]. Tửu lượng của tôi và Ninh Thanh đều rất khá, rượu uống vào, sắc mặt dần ửng đỏ.

[4] Đơn vị đo lường của Trung Quốc, 1 lượng = 50 gam. Muốn tính ra thể tích của chai rượu còn phải dựa vào nồng độ rượu. Rượu Nhị oa đầu nồng độ thường khoảng 56 độ, chai 2 lượng tương đương với khoảng 100ml rượu.

Ninh Thanh cười nói với tôi: “Tử Kỳ, càng ngày em càng đẹp ra đấy”.

“Ninh Thanh, thật ít người tốt được như anh.”

Ninh Thanh mơ màng: “Nhưng trái tim em chỉ có Triển Vân Dịch”. Nói xong vẻ mặt anh trở nên ủ rũ.

Tôi cười lớn: “Ninh Thanh, chúng ta đều cùng tâng bốc nhau, nghe mà thấy tình cảm quá”.

“Anh không theo đuổi nổi em rồi”, Ninh Thanh đùa.

Đang nói thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi liền ra mở. Vân Dịch đang đứng dựa ở cửa, dáng điệu mệt mỏi bụi bặm, dưới chân còn có cả hành lý, chắc mới từ sân bay về.

Tôi có chút bối rối. Ninh Thanh vẫn ở trong, trên bàn còn bày đầy bát đĩa, chúng tôi lại đang uống rượu, khuôn mặt tôi đang đỏ ửng lên vì rượu nữa. Chỉ sợ Vân Dịch hiểu nhầm, tôi vội vàng nói: “Sao anh về không gọi điện trước cho em? Ninh Thanh đến rồi”.

Vân Dịch có vẻ không hiểu, vẫn đứng ngoài cửa, đúng lúc đó Ninh Thanh bước ra và hỏi: “Tử Kỳ, ai đấy?”, rồi nhìn thấy Vân Dịch, anh nhướn lông mày: “Triển Vân Dịch?”.

Tình huống này còn kịch tính hơn cả phim truyền hình, tôi nhìn hai người mà cảm thấy không khí bắt đầu ngột ngạt. Đang định mở miệng nói thì bỗng Ninh Thanh lao tới cửa và ra tay đấm đá.

Trời ạ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Tôi không thể hiểu nổi tại sao Ninh Thanh lại ra tay như vậy? Làm thế chẳng phải càng khiến sự việc thêm rắc rối sao? Tôi chưa kịp định thần, thì hai người họ đã lao vào nhau mà đấm đá ầm ĩ.

Tôi vội vàng chạy vào giữa can ngăn, không ngờ Vân Dịch lại vung tay cho tôi một cú bạt tai trời giáng, ngã dúi vào tường. Cái tát quá mạnh khiến tôi không nói được tiếng nào, đến hơi thở cũng thấy khó khăn, chỉ biết ôm mặt nhìn hai người bọn họ.

Ninh Thanh chạy vội đến ôm tôi, lúc đó tôi rất muốn mắng cho anh một trận nhưng không thể nói được, chỉ nghe thấy Ninh Thanh nói: “Triển Vân Dịch, tôi sớm đã muốn đánh chết anh rồi”.

Vân Dịch đứng đó khẽ thở dốc, hành lang quá tối nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ thấy trong ánh mắt anh có một chút thất vọng, một chút mệt mỏi.

Một lúc sau tôi mới lên tiếng được: “Vân Dịch, đây chỉ là hiểu nhầm”.

Anh chỉnh lại quần áo rồi xách vali bỏ đi, tôi cuống cuồng muốn đứng lên, Ninh Thanh đỡ tôi. Tôi lườm Ninh Thanh và chỉ nghe thấy Vân Dịch nói: “Tử Kỳ, tôi không hiểu nhầm đâu, cái vòng luẩn quẩn của các người quá lớn, hôm nay em khiến tôi thực sự rất buồn”.

Tôi không rõ ý của anh là gì, tôi không hiểu. Tôi không thể phản ứng kịp là chuyện gì đang xảy ra. Vân Dịch xách hành lý xuống cầu thang, tôi vội gạt tay Ninh Thanh và chạy đuổi theo anh, nước mắt không ngừng tuôn, tôi chỉ cố nói được một câu: “Đừng đi, không phải như thế”.

Nhưng Vân Dịch vẫn đi thẳng, không thèm ngoái đầu lại.

Tôi đờ đẫn đứng đó, sống mũi thấy cay cay, rốt cuộc tôi đang làm gì thế này? Sao anh lại hiểu nhầm đến thế? Sao anh lại nỡ đánh tôi?

Bỗng nhớ tới Ninh Thanh, tôi vội quay lại thì thấy anh đang đứng đó như không có chuyện gì xảy ra, môi tôi run lên, gào to: “Ninh Thanh!”.

Nụ cười của anh lúc này trông thật đáng sợ, vừa mang vẻ hơi buồn cười, vừa mang một chút thương hại và thêm chút giận dữ: “Em muốn biết tại sao không?”.

Trên bàn trong phòng vẫn bày đầy thức ăn và bát đữa, rượu vẫn còn chút ít trong ly. Ninh Thanh ngồi xuống và lại cầm đũa ăn cơm, vừa ăn vừa uống rượu, giống như vừa rồi chẳng hề có chuyện gì. Vậy mà trước đó tôi còn là một cô chủ nhà ân cần, vui vẻ cười nói với anh ta, còn chúc rượu cùng anh ta nữa.

Khuôn mặt trắng bệch của anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh, vẫn bộ vest màu xám với chiếc áo sơ mi trắng, cái cà vạt chỉnh tề, một thái độ bình thản.

Tôi cứ như đang đứng bên này bờ sông nhìn sang phong cảnh bên kia, cứ đứng như thế, tinh thần hoảng loạn. Còn Ninh Thanh, anh ta cứ ngồi vậy trước bàn ăn, vui vẻ, nhiệt tình ăn những thứ trên bàn, như là đã phải chịu đói lâu lắm rồi mới được một bữa no vậy, mỗi lần gắp được một miếng ngon, khóe miệng lại nở nụ cười đầy mãn nguyện.

Trước kia tôi đã từng nói với Đại Hải, con người Ninh Thanh giống như tên gọi vậy, tĩnh lặng, đơn giản, an nhàn tự tại, xem nhẹ thiệt hơn. Tôi cũng đã từng nói với Vân Dịch, tôi thích sự nhẹ nhàng của Ninh Thanh, vì lúc nào anh ta cũng giữ được nụ cười dịu dàng, ấm áp. Tiểu Nhược nói anh trai của cô ấy là người khiêm tốn cẩn trọng, phẩm cách cao thượng. Vừa xong tôi còn tán dương anh ta là người có học? Chính cái người nhìn bề ngoài có vẻ vô hại ấy, người đã làm cho tôi cảm thấy day dứt, áy náy, anh ta đang làm gì vậy? Tôi nghe thấy môi mình mấp máy hỏi: “Ninh Thanh, anh đang làm gì vậy?”.

Anh ta đặt ly rượu xuống, đưa mắt nhìn tôi, đó là ánh mắt nhạo báng, chế giễu và ác độc! Phải rồi, trước đây rất lâu, trong lần tôi vô tình trở thành chủ đề cho những đàm luận trong công ty, tôi đã nói với anh ta: “Ninh Thanh, chúng ta chỉ là bạn thôi”. Anh ta cũng đã nhìn tôi bằng ánh mắt này và nói: “Chúng ta tuyệt đối không thể chỉ là bạn”.

Sao tôi lại có thể quên được? Sao lại có thể quên tại bữa tiệc do anh ta chủ trì, anh ta đã tuyên bố tôi phải lấy anh ta. Tôi đã quên anh ta quyết tâm ký hợp đồng với tôi, đó chẳng qua chỉ là một tâm kế. Tôi đã vì nụ cười của anh ta, nụ cười vô tư không mang chút tư lợi làm cho quên hết rồi sao? Để rồi chỉ còn nhớ tới sự giúp đỡ, cử chỉ chăm sóc chân tình của anh ta dành cho mình, cùng cả sự chờ đợi âm thầm của anh ta mong đến một ngày sẽ nhận được tình yêu của tôi. Nhưng anh ta cũng luôn biết rõ, biết tôi sẽ cự tuyệt, biết người tôi yêu không bao giờ có thể là anh ta.

“Vì sao vậy?” Tôi nhìn anh ta hỏi.

Tôi cảm thấy trái tim mình đang đau, và khuôn mặt tôi cũng đang rất đau khổ.

Ninh Thanh bỗng nhiên chau mày, giống như có chút gì đó bực bội nhìn tôi, nhưng vẫn không chịu trả lời. Tôi tức giận, bước thật nhanh đến và dùng tay gạt hết đồ ăn trên bàn xuống.

Người Ninh Thanh dính đầy thức ăn, anh ta đứng dậy, nhìn tôi từ trên cao, sau đó nói với tôi: “Em vẫn không hiểu sao? Từ ngày em lấy anh, anh đã không có ý định sẽ để em rời xa anh. Trước bao nhiêu người em đã đồng ý lấy anh, nên em chỉ có thể là người của anh thôi”.

Tôi định nói đó chỉ là hợp đồng, nhưng Ninh Thanh đã không cho tôi cơ hội: “Đừng nói với anh đó là hợp đồng, mới đầu là hợp đồng, anh đã chờ mong biết bao được gần em, chờ mong em sẽ quan tâm đến anh một chút, vì ngày nào chúng ta cũng ở bên nhau. Nhưng cuối cùng, anh thấy mình đã sai, trái tim em ngoài Vân Dịch ra chắc chắn sẽ không có vị trí cho anh, nên anh chỉ có thể lên kế hoạch. Tử Kỳ, em quá ngây thơ, em đã nghĩ về anh quá đơn giản, không có bữa cơm nào ăn không cả, có ai lại đại lượng như thế chứ!”.

Tôi phẫn nộ, giơ tay định tát anh ta, nhưng Ninh Thanh nhanh hơn nên đã giữ tay tôi lại, vặn ra sau lưng. Tôi đau đến nỗi nước mắt cứ thế tuôn trào. Ninh Thanh kéo tôi lại gần, đưa tay lau nước mắt cho tôi, chậm rãi nói: “Em khóc trông rất đẹp, giống như đôi mắt ngấn lệ của con cún con, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu”.

Tôi dùng sức đạp vào chân anh ta, đau quá, anh ta liền buông tôi ra. Tôi mắng: “Vẻ giả tạo của anh thật giống một quân tử chính trực! Anh đừng quên là do anh chủ động soạn hợp đồng, là anh nói tùy tôi, đi hay ở là do tôi. Anh đã nói dối!”.

Ninh Thanh đứng ngay trước mặt tôi, chẳng hề nổi giận: “Phải, anh đã từng nói như thế, nhưng anh nghĩ lại rồi. Em mượn cớ bận việc công ty nên không muốn gần gũi anh, em có biết anh buồn lắm không? Anh vẫn thường đứng ở cửa ngắm em ngủ, nhớ đến vẻ đáng yêu của em lúc ngủ sau khi chúng ta cùng ngắm sao. Lần đốt pháo trong ngày Tết, lần đầu tiên khi em vừa cười vừa thích thú bịt tai và kêu ré lên trong vòng tay anh, lúc đó anh đã rất muốn được bảo vệ em suốt cả cuộc đời. Trái tim em không ở bên anh, nhưng anh rất muốn được giữ em lại. Khi nghe Đại Hải nói em bị ốm, anh đã vội vã tìm một lý do chính đáng để đến thăm em, và nghĩ rằng em sẽ cảm động vì điều đó. Nhưng em lại chăm chú nhìn Triển Vân Dịch và nói muốn rời xa anh, lúc đó anh đã thấy hối hận. Anh thực sự hối hận khi làm em ngã xuống nước, anh đã xin lỗi và mong em tha thứ. Nhưng còn em, khi tỉnh lại, chỉ thấy trong mắt em ánh lên sự căm ghét. Anh đã cự tuyệt bao nhiêu người phụ nữ khác, nhưng em lại không để ý đến anh một chút nào, khi cần thì gọi anh tới, khi không cần lại bảo anh đi. Em đã chà đạp lên lòng tự trọng của anh, đã giẫm nát trái tim anh”. Khuôn mặt hiền lành của Ninh Thanh trở nên dữ tợn, vừa nói anh ta vừa tiến sát về phía tôi.

Tôi vơ bừa những thứ xung quanh nếm về phía anh ta và gào to: “Cho nên anh đã cố tình giả vờ uống say, cố tình để tôi đọc được nhật ký của anh, cố tình khiến tôi hận Triển Vân Dịch?”.

“Em nên trách bản thân mình, em tò mò và nặng tình, trái tim em quá mềm yếu, anh chỉ nói tới việc Triển Vân Dịch mua lại Ninh Thị thôi mà em đã không kiên nhẫn được rồi.”

“Nhưng anh đã không nghĩ tới tôi và anh ấy sẽ bình yên bên nhau, không nghĩ tới tôi sẽ quyết định ở bên anh ấy. Vì vậy anh cố tình không giải thích, cố tình ra tay đánh anh ấy trước?”

Ninh Thanh né những đồ vật mà tôi ném qua, nhếch mép cười: “Chỉ đoán được một nửa thôi, Tử Kỳ à!”. Thế rồi anh ta đột ngột tóm lấy tôi và bế thốc lên giường, sau đó đè cả thân hình lên người tôi. Tôi đã rất sợ nên ra sức cắn vào người Ninh Thanh, anh ta kéo hai tay tôi ra rồi giữ chắc phía trên đầu tôi, trán anh ta gì chặt vào trán tôi làm tôi không thể cử động được. Tôi nhìn vào đôi mắt Ninh Thanh, có thứ gì đó đang sôi sục, anh ta nói một câu khiến tôi phải lập tức thôi vùng vẫy: “Lẽ ra tối nay Triển Vân Dịch không dễ dàng hiểu nhầm như vậy, muốn nghe anh nói không?”.

Ninh Thanh vẫn không buông tôi ra, chậm rãi nói: “Em đúng là không hiểu chút nào hoàn cảnh khó khăn của Triển Vân Dịch. Một đứa con ngoài giá thú bỗng nhiên xuất hiện, nhưng Triển gia vẫn giao cho quản lý toàn bộ sự vụ ở Châu Á, như thế đối với Triển Vân Dịch đã là tốt lắm rồi. Nhưng ông nội anh ta lại muốn giao toàn bộ cả Triển gia cho anh ta, vì thế không ít người muốn đẩy anh ta vào chỗ chết. Anh chẳng qua chỉ cùng chung suy nghĩ với những người đó thôi. Còn em, em đã thương lượng với anh là đi đối phó với anh ta, đi lấy lại cổ phần cho nhà họ Ninh. Cả bên trong lẫn bên ngoài đều làm anh ta buồn và lo lắng, em nghĩ xem, liệu anh ta có đối phó lại được không?”.

Tôi tức giận: “Tôi đã nói với anh ấy là việc kết hôn giữa tôi và anh chỉ là hợp đồng, anh ấy chắc chắc sẽ không tin anh”.

Ninh Thanh không thèm để ý đến câu nói đó của tôi: “Từ trước tới giờ Triển Vân Dịch chưa chạm vào người em phải không? Vậy nếu anh có được em rồi, thì anh ta không tin cũng không được nữa”. Toàn thân tôi lạnh toát, đầu bỗng như muốn nổ tung, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi anh ta.

Ninh Thanh cười khẩy: “Không có tác dụng gì đâu”, rồi cúi xuống hôn cổ tôi. Tôi dùng hết sức cắn mạnh vào vai Ninh Thanh. Anh ta đau đến mức run cả người lên, đôi tay buông lỏng, tiện đà, tôi vơ luôn cái đèn ngủ ngay đầu giường đập vào người Ninh Thanh, rồi nhanh như cắt chạy ra khỏi cửa.

Ninh Thanh nói vọng từ đằng sau: “Ông nội của Triển Vân Dịch mất rồi. Lẽ ra không chết nhanh như thế đâu, nhưng vì người nhà họ Triển cho ông ta xem đoạn video về hôn lễ của người con gái mà Triển Vân Dịch vẫn kiên trì theo đuổi, để rồi đứng nhìn lão già tức giận quá mà qua đời”.

Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, Ninh Thanh vừa xoa đầu vừa nói: “Anh ta thất thế là điều đương nhiên, bố anh ta chỉ có một mình anh ta, bà vợ thì hận ông ta đến tận xương tủy. Anh ta có lỗi với mẹ, với ông nội của anh ta. À, đúng rồi, anh ta có thể tìm một cô vợ gia thế để giúp một tay mà. Em cũng có thể đi giải thích, nhưng phải cầu xin anh chứng thực cho mới được. Không thì chờ cho đến khi Triển Vân Dịch giành lại Triển gia rồi sẽ đến tìm em, không biết lúc đó anh ta sẽ tới trong tâm trạng thế nào nữa”.

Tôi nói rành rọt từng chữ: “Tại sao anh lại khốn nạn đến vậy?”.

Ninh Thanh bật cười: “Anh không có được, chẳng lẽ lại chịu đứng nhìn anh ta và em hạnh phúc vui vẻ bên nhau? Anh không nghĩ anh ta lại về sớm thế, tính ra thì phải là việc của hai, ba tuần sau cơ”.

Tôi hỏi anh ta: “Nếu anh không tìm được tôi thì sao?”

Ninh Thanh cười lớn: “Thì sẽ tìm đến anh ta, nhưng đúng là khéo thật, anh ta xuất hiện, anh ra tay cũng nhanh gọn đấy chứ? Anh thật bái phục chính sự nhanh nhạy của mình!”.

Tôi chạy ra khỏi nhà trong tiếng cười điên dại của Ninh Thanh, không dám quay đầu lại, may mà anh ta cũng không đuổi theo.

Tối hôm đó gió rất lớn, cơn mưa đổ xuống lạnh lẽo. Khi đợt đợt gió này qua đi thì tiết trời đẹp nhất của thành phố B cũng sẽ kết thúc.

Chạy từ trong nhà ra, trên mình tôi chỉ là bộ quần áo mỏng. Tôi lạnh đến mức toàn thân run lên, nhưng lại chẳng mang theo một đồng, màn đêm thì đang buông xuống rất nhanh. Trên đường vắng ngắt không một bóng người, ánh đèn đường chiếu xuống cũng lạnh lẽo theo. Tôi cứ thế lầm lũi đi, cứ đi vậy và hy vọng tìm được một chỗ có thể gọi điện. Nhưng mãi tôi cũng không tìm được, xung quanh chỉ có bốt điện thoại công cộng. Tôi nghiến răng gọi cho 110, giờ chỉ còn mỗi cách làm phiền cảnh sát thôi.

Lúc đó tôi cảm thấy thành phố B thật là tốt, chưa đầy năm phút sau cảnh sát đã đến rồi. Điệu bộ của tôi lúc này thật thảm hại, đầu tóc thì rối bù, quần áo thì nhăn nhúm, một bên má sưng vù lên, trên tay còn nổi vài vết tím bầm. Tôi không nhắc đến Triển Vân Dịch, cũng không nhắc đến Ninh Thanh, chỉ nói là cãi nhau với bạn trai, anh ta đã đánh tôi và bỏ đi rồi, tôi lại quên mang theo tiền.

Cảnh sát 110 nghiêm túc nghe tôi nói và ghi chép lại, sau đó nói một câu thật khó nghe: “Cãi nhau có vài câu mà đã gọi cảnh sát rồi, sao cô không đi gọi 119 đến cứu hỏa?”.

Tôi tỏ vẻ đau khổ: “Thì là vì tôi thấy tin tưởng cảnh sát hơn, mà tôi cũng không làm phiền gì nhiều đâu, có thể cho tôi mượn máy gọi điện cho bạn tôi đến đón được không?”. Anh bạn đó thật đúng là một chàng cảnh sát tốt, không cần nói đến câu thứ hai, đã lấy điện thoại của mình đưa cho tôi.

Tôi gọi điện cho Vân Dịch, nhưng anh đã tắt máy. Tôi không gọi điện cho Đại Hải, sợ liên quan đến mối quan hệ giữa cậu ta và Tiểu Nhược. Tôi gọi cho Úc Nhi, phải rất lâu sau mới thấy cô ấy bắt máy với giọng ngái ngủ: “Ai vậy?”.

“Mình, Tử Kỳ đây, Úc Nhi…” Tôi òa lên khóc, và không nói thêm được câu nào nữa.

Anh cảnh sát cầm lấy điện thoại nói chuyện với Úc Nhi rồi quay sang bảo tôi: “Để tôi đưa cô đi, phụ nữ các cô sao cứ dính lấy chuyện yêu đương là lại khổ sở vậy chứ”.

Tôi ngồi lên giường của Úc Nhi và khóc, khóc cho đến khi không còn giọt nước mắt nào để khóc nữa, nhưng cơ thể thì vẫn run lên bần bật. Úc Nhi mới đầu sợ hãi động viên tôi, nhưng hỏi vài câu không thấy tôi trả lời mà chỉ thấy khóc, nên cũng lặng lẽ ra ngoài gọi điện thoại. Tôi khóc đến nỗi mệt quá nên thiếp đi luôn, còn cô ấy vẫn chưa lên giường đi ngủ.

Thế rồi tôi cảm thấy có cái gì đó lạnh lạnh áp lên mặt mình, rất dễ chịu, và loáng thoáng nghe thấy một hơi thở gấp gáp. Dường như tôi thấy bóng Vân Dịch, một dòng nước mắt liền lăn trên gò má. Anh đưa tay ngăn lại, ánh mắt đầy vẻ thương xót. Tôi nói với anh rất nhiều, rất nhiều. Anh bảo tôi yên tâm ngủ đi, và thế là tôi yên tâm ngủ. Có anh bên cạnh rồi, tôi cảm thấy rất an toàn.

Khi tình dậy tôi không thể nào mở nổi mắt ra, tôi gọi Úc Nhi, cô ấy chạy vào nói: “Cậu tỉnh rồi à? Hôm nay mình nghỉ ở nhà với cậu. Tối qua cậu làm mình sợ quá đấy, lại còn có cả cảnh sát đưa cậu đến đây nữa chứ”.

Tôi nhăn mặt: “Sao mắt mình không thể mở nổi thế này?”.

Úc Nhi nín cười, đưa cho tôi cái gương: “Tự cậu nhìn đi, thì ra đầu heo là thế này mà ra”.

Tôi nhìn vào gương để xem khuôn mặt mình, hai mắt thì sưng húp, mặt thì bầm lên. Tôi ném cái gương xuống: “Bắt đầu đưa tin về sự kiện Đường Tử Kỳ bị hủy hoại dung nhan!”.

Tôi ngồi kể cho Úc Nhi nghe mọi việc, vừa kể nước mắt vừa lã chã rơi.

Úc Nhi nghe xong nhíu lông mày nói: “Tử Kỳ, sao cậu có thể dính vào chuyện rắc rối như vậy chứ?”.

Tôi nói đầy vẻ tủi thân: “Lúc đó mình đâu có nghĩ nhiều. Ninh Thanh nói thuyết phục lắm, điều kiện đưa ra cũng rất tốt, anh ta bảo cam tâm tình nguyện, bằng lòng đánh cược. Chẳng qua mình cũng chỉ vì hoàn cảnh, trong lòng anh ta bất bình, mình cũng không có cách nào cả”.

Úc Nhi cười nói: “Cậu giận quá rồi, dù sao anh ta cũng yêu cậu”.

Tôi giận quá sao? Khi ngủ dậy vẫn là vầng mặt trời, sau cơn bão không còn thấy đám mây che mờ nữa, chỉ có tiếng xào xạc của những chiếc lá bên ngoài. Nghĩ lại chuyện hôm qua, nghĩ lại những ngày trước, tôi không còn giận Ninh Thanh, đơn giản là tôi không thấy giận. Một bàn tay vỗ thì làm sao có thể tạo ra âm thanh được, ít nhiều thì tôi cũng phải chịu một nửa trách nhiệm. Nếu như tôi không đồng ý với hợp đồng mà anh ta đưa ra, nếu tôi không mặc áo cưới và trở thành một cô dâu bên cạnh anh ta, nếu tôi không bước vào ngôi nhà đó, ngôi nhà tuyệt đẹp mang lại cảm giác yên bình cho người khác, không mang lại cho anh ta ảo tưởng… thì anh ta đã không theo đuổi, và vẫn là chàng thư sinh nho nhã nhẹ nhàng đứng bên vườn hoa ấy.

Vân Dịch đã tắt máy, tôi không thể tìm được anh. Anh đã tát tôi, một cái tát rất mạnh, khiến tôi đau đến tận bây giờ.

Úc Nhi cho đá lạnh vào một cái túi rồi cẩn thận chườm lên mắt và má tôi. Những viên đá cho tôi cảm giác lạnh lạnh giống như cảm giác trong giấc mơ, nhưng lại không có Vân Dịch, thật sự không có.

Để túi chườm trên mặt, tôi buồn bã nói với Úc Nhi: “Úc Nhi, mình muốn bỏ tất cả, mình mệt quá rồi”.

Úc Nhi ngồi xuống, cảm thông nói với tôi: “Cậu có muốn tìm Triển Vân Dịch để giải thích không?”.

“Mình không muốn, thực ra lúc đầu mình đã định như vậy, nhưng gọi điện anh ấy toàn tắt máy nên bây giờ mình không muốn nữa. Mình mệt mỏi rồi, anh ấy chắc cũng thế. Công việc của anh ấy lại bận hơn mình. Sớm muộn rồi anh cũng hiểu, chỉ là, mình không biết rồi bọn mình có được ở bên nhau nữa không thôi.” Tôi kéo túi chườm xuống, nhìn Úc Nhi cười buồn.

Úc Nhi nói: “Nếu cậu muốn tìm gặp anh ấy, mình có thể giúp cậu”.

Tôi gượng cười: “Trải qua bao nhiêu việc như thế, không hiểu lầm sao được? Từ trước tới giờ toàn anh ấy cầu xin mình, mong mình có thể đạt được yêu cầu của gia tộc anh ấy, nhưng mình không đồng ý. Bây giờ làm sao mình có thể cầu xin anh ấy bỏ qua được? Thời đại chỉ yêu người đẹp, không yêu giang sơn đã qua lâu lắm rồi. Cậu chưa từng nghe câu ‘rượu đo gan con người, tiền đo gan anh hùng’ sao? Cậu không thể yêu cầu một con diều hâu ăn con côn trùng cho qua ngày, trong cái tổ cỏ nhỏ dưới mái hiên giống như con chim sẻ được. Mình không có quyền như thế, cuối cùng bọn mình lại là người của hai thế giới rồi”.

Tôi đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính là một người già có kinh nghiệm sống phong phú và mang màu sắc huyền bí. Năm mười tám tuổi, ông đã vét sạch gia sản, mua một hòn đảo nhỏ ở Hải Nam, Trung Quốc để sống một cuộc sống bình yên, thanh tịnh.

Một hôm, ông đi bắt cá ở bờ biển, đã chứng kiến sự sợ hãi, hoảng loạn của bầy cá trong lưới. Sau khi kéo lưới lên, ông mang số cá đó về nhà, bắt một con cho vào xô nước đục cùng với những con cá ông đã làm và chuẩn bị cho vào nồi. Đồng thời ông bắt thêm một con cá khác cho vào một cái bình nước trong, sau đó mang cả hai con cá thả lại ra biển.

Vì ông xử lý bằng hai phương thức khác nhau nên số mệnh của hai con cá cũng khác nhau.

Con cá bị thả vào xô nước đục với những con cá đã chết sau khi quay về với thế giới của mình, nó hình dung cuộc du ngoạn trong thế giới con người là một địa ngục. Con cá này đã tận mắt nhìn thấy đồng loại của mình bị giết, với những bộ phận bị phơi bày. Bên tai con cái này văng vẳng những tiếng kêu khóc tang thương của những con cá đã chết. Nó đã phải nuốt cả máu của đồng loại lẫn trong nước, nên trải nghiệm của nó là luôn bất an, cái chết treo lơ lửng trên đầu. Bởi vậy, từ nay nó quyết định sẽ chỉ ở lại dưới biển sâu để sống bình an cho đến già, không bao giờ bơi đến gần bờ biển nữa.

Còn con cá được thả vào bình nước trong, sau khi trở về với thế giới của mình, nó cho rằng mình vừa được đi qua chốn thiên đường. Khi đó nó tự tại và vô cùng an toàn chờ đợi giữa làn nước trong lành, chỉ thấy niềm vui khi nhìn hình ảnh những con cá chép vượt long môn trên tường, xung quanh là quang cảnh bài trí tao nhã, cổ kính của một gian phòng Trung Hoa. Bên tai, nó chỉ nghe thấy tiếng đàn du dương, không hề có sự đe dọa về tính mạng. Ông lão, người đưa nói lên bờ thật tốt bụng, hình ảnh của ông chẳng khác gì một ông tiên. Con cá này cho đến chết cũng không bao giờ quên những cảnh đẹp mình đã thấy.

Cuộc hôn nhân đã kéo gần khoảng cách giữa tôi và Ninh Thanh. Anh ta giống như con cá được ông lão cho vào bình nước trong, đang chỉ nhìn thấy những cảnh đẹp, khát vọng một cuộc sống như thiên đường. Vậy mà chỉ trong phút chốc đã bị thả vào dòng nước đục, không còn hy vọng, cũng không còn cảnh đẹp, chỉ chờ mổ bụng và cho vào chảo dầu. Anh ta sẽ hận, hận tại sao kết quả cuối cùng lại xuống địa ngục, chứ không phải sự hưởng thụ trên thiên đường.

Chưa từng được gần gũi, chưa từng có được, thì sẽ không tồn tại nỗi đau khổ của sự mất mát.

Tôi không thể hận Ninh Thanh.

Triển Vân Dịch cũng vậy, không tới Tô Hà, anh sẽ không biết được ở đó có nơi đẹp đẽ và ấm áp đến vậy. Trong khi khách du lịch đi ngắm vẻ đẹp tự nhiên của ngôi làng, thì anh lại ở lại, và hòa nhập vào cuộc sống của những người trong thị trấn. Ở nơi đó anh đã yêu sự trong trắng, thuần khiết của một cô gái vùng sơn cước, nguyện một lòng có được cô và bảo vệ cô. Điều khác ở anh và Ninh Thanh là anh cũng thấy thiên đường, nhưng thiên đường của anh lại tồn tại cùng địa ngục.

Tôi mang lại thiên đường cho anh, nhưng cũng mang cho anh địa ngục. Còn một lựa chọn thứ ba, khi anh đã qua thiên đường, qua địa ngục và trở về với nước. Tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ. Khi anh đã thích hợp với môi trường sinh tồn, thì thiên đường hay địa ngục cũng sẽ dần nhòa đi trong ký ức của anh.

“Tử Kỳ, cậu luôn cảm thấy cậu và Triển Vân Dịch là người của hai thế giới khác nhau. Cậu không xứng với anh ấy, nhưng cậu lại kiêu ngạo và không chịu nhượng bộ. Không phải cậu không có khả năng, mà là cậu không có ý chí. Núi không chuyển qua đây thì ta tự tới đấy[5], nhưng đến cả cái chí khí này cậu cũng không có, vì thế cậu mệt mỏi là tất nhiên. Mà cậu cũng nghĩ bi quan quá đấy, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện rồi, cậu nghỉ đi, sau đó mọi việc sẽ tốt thôi”, Úc Nhi khuyên tôi.

[5] Ngụ ý là: Nếu không thể thay đổi sự tình, ta nên tự thay đổi chính mình.

Núi không chuyển qua đây thì ta tự tới đấy. Câu nói này thật hay. Tôi không đủ khả năng để tới bên ngọn núi của Vân Dịch, thì cũng phải cố gắng sống thoải mái một chút. Có lẽ một ngày nào đấy, khi tôi và Vân Dịch gặp lại, tôi sẽ giữ bộ mặt vui vẻ như không có chuyện gì, nhất quyết không để anh thấy bộ dạng thảm thương của mình. Có lời bài hát đã viết rằng, “Em hãy sống hạnh phúc hơn anh, để anh không thấy mình ra đi uổng phí”.

Tôi ngồi dậy nói với Úc Nhi: “Úc Nhi, mình muốn tìm việc khác. Cậu quen biết nhiều, có thể giới thiệu giúp mình được không?”.

Úc Nhi tỏ ra vui sướng: “Cậu hiểu ra nhanh thế sao?”.

Tôi tức giận: “Không phải mình hiểu ra nhanh, chỉ là không thể sống mà cứ trách bản thân mãi được”. Tôi nhẹ nhàng dựa đầu vào vai cô ấy: “Úc Nhi, mình chỉ có anh ấy là người thân duy nhất. Cho dù có được ở bên nhau hay không, thì mình sống tốt, anh ấy sống tốt, thế là được rồi”.

Úc Nhi đưa tôi về nhà trọ, đám đồ đạc lộn xộn tối qua đều đã được thu dọn sạch sẽ. Tôi thở dài, dường như tất cả chưa từng xảy ra vậy.

Trên bàn có một lá thư.

Ninh Thanh chỉ viết một câu: “Tử Kỳ, em hãy sống thật tốt, anh sẽ không hận em nữa”.

Tôi cười, vẫn là một Ninh Thanh tự tại, đứng ngoài lẽ đời.

Chuyện của Triển gia, Triển Vân Dịch tự giải quyết, chuyện của Ninh gia, Ninh Thanh tự chịu trách nhiệm.

Tôi quay lại nói với Úc Nhi: “Trên đời vẫn còn nhiều người tốt mà”.

Úc Nhi cười không nói gì, tôi lại bảo: “Cậu cũng là một người tốt, cho nên cậu nhất định phải giới thiệu cho mình một công việc tốt, môi trường làm việc thoải mái, đi làm không phải dập thẻ, lương không dưới sáu nghìn tệ, ngoài ra phải có cả tiền thưởng nữa. Công ty phải có tiền đồ phát triển, sếp không được già quá, tốt nhất là một người trẻ tuổi đẹp trai…”.

Triển Vân Dịch biến mất, Úc Nhi cũng không giấu tôi, cô ấy nói anh đã sang Anh, sau này thường sẽ chỉ ở bên Hồng Kông..

Tôi ngày ngày ngồi ngắm bức ảnh chụp trên núi Thái Sơn, nhớ lại khi đó đã nói rằng, chúng sẽ tái hiện hành trình chuyến đi. Từ chân núi lên đến Thiên Nam Môn, tôi đều nhớ rất rõ, bức ảnh nào chụp ở đâu, chúng tôi đã nói những gì, đã làm gì.

Tôi thích nhất là bức ảnh chụp anh từ trên cao, anh cắm cúi vừa cười vừa chạy đến bên tôi. Tôi cho những bức ảnh đó vào khung, rồi xếp lần lượt lên bàn, mỗi ngày nhìn thấy nó, đều thấy lòng ấm áp vui vẻ.

Không biết anh nghĩ thế nào, nhưng tôi đã lựa chọn ở lại thành phố B.

Có người nói, ở một thành phố xa lạ, dù chỉ có một người bạn thôi, sẽ không còn cảm giác xa lạ với thành phố đó nữa. Thành phố B bây giờ là nơi tôi muốn lưu lại nhất. Hẳn là trái tim tôi không muốn xa anh hơn nữa.

Có lẽ lần này mới là lần tôi thực sự mất anh. Phật pháp có câu, nhân quá báo ứng. Tất cả đều là báo ứng của tôi đây mà!

Tôi không còn ý định tìm anh giải thích nữa, chỉ muốn ở lại đây. Dù cả đời không thể quên được anh, thì tôi cũng sẽ cứ sống như vậy.

Tất cả trong nháy mắt lại trở về con số không. Thành phố C trở thành một trải nghiệm xa xôi. Ninh Thanh, Ninh Nhược, Đại Hải sẽ trở thành những nhân vật mờ dần trong ký ức sâu thắm. Tôi, năm nay hai mươi tám tuổi, sẽ bắt đầu lại từ đầu.