Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 34-1: Đêm tuyết 1




Edit & Beta: Tịnh Hảo

Thời tiết lạnh, cửa sổ khép chặt, trong phòng học có vị ngọt của trà sữa thoảng qua, hòa vào các mùi khác, vừa trầm vừa ấm, chỉ làm cho người ta buồn ngủ.

Khi lên lớp 12, tiết tấu học vốn đã khẩn trương càng nhanh hơn gấp đôi, dù thái độ của Phương Huỳnh vẫn bình tĩnh quen biếng nhác, cũng bắt đầu cảm thấy có một loại cảm giác cấp bách đang đến gần.

Đợt ôn tập lần 1 của trường học đã kết thúc, đợt ôn tập lần 2 vừa mới triển khai, thì giáo viên cũng gấp gáp giống như thời gian thi đại học đang tới gần, mỗi lần nghỉ giữa tiết đều không hề có một khe hở để nghỉ ngơi, trước một giáo viên vừa đi, thì sau đó giáo viên khác sẽ đến.

Tất cả mọi người đều đang ở trong áp lực khẩn trương cao độ, dùng hết sức giành giật từng giây.

Sau khi thành tích của Phương Huỳnh tiến vào top 50 của khối, thì đã đến giới hạn, mỗi lần đều quanh quẩn trên dưới hạng 10 trong lớp, muốn tiến lên một hạng nữa, quả thật còn khó hơn lên trời.

Cô cũng tính rồi, với thành tích này, chắc chắn không thể nào học cùng một trường với Tưởng Tây Trì, nhưng có thể học ở khoa chính quy trọng điểm khác trong cùng một thành phố.

10 giờ rưỡi, trường học tan tiết tự học tối. Lại sắp thi tháng, mọi người không hề có chút hưng phấn khi tan học, đều đang mệt mỏi dọn dẹp đồ đạc, lên tiếng chào hỏi, ngáp dài rời khỏi phòng học.

Phương Huỳnh đang làm đề vật lý cuối cùng trong sách bài tập, không để ý trường đã đánh chuông tan học, khi Tưởng Tây Trì đi tới, cô mới phát hiện người trong phòng học đã đi khỏi khá nhiều rồi.

"Đi thôi, ngày mai lại đến làm."

"Chờ tớ năm phút nữa, nhanh thôi."

Tưởng Tây Trì trực tiếp đóng sách bài tập của cô lại, không nói gì kéo cô đứng dậy từ chỗ ngồi. “Đi trước thôi, về sớm một chút để nghỉ ngơi, cậu đừng quá mệt mỏi.”

“Vậy tớ mang về…”

"Đừng mang theo."

Đến bây giờ, giai cấp đã đảo lộn, người mê học không chịu nghỉ ngơi kia lại biến thành Phương Huỳnh.

Tưởng Tây Trì hiểu tại sao cô liều mạng như vậy, lúc đó nhất thời tùy hứng bảo cô học khoa tự nhiên, kết quả lại làm hại cô hơn hai năm qua không có một ngày nghỉ ngơi.

Anh lén nhìn tờ nguyện vọng cô đặt dưới góc bàn để tiếp thêm sức mạnh cho mình, trường đại học A cách trường đại học anh muốn đến rất gần, chỉ có mấy trạm tàu điện ngầm.

Phương Huỳnh ngáp một cái, thuận theo anh, “Cậu giúp tớ dọn dẹp cặp da được không?”

"Được."

Phương Huỳnh vặn mở bình giữ nhiệt uống một ngụm nước ấm, dựa vào bàn học vươn vai, nhìn Tưởng Tây Trì giúp cô dọn từng cây bút vào trong bóp viết.

Ngoài trường gió lạnh, Tưởng Tây Trì mở khóa chiếc xe đạp, quay đầu dặn Phương Huỳnh mang bao tay. Phương Huỳnh vừa sờ cặp, mới phát hiện bao tay để ở trong ngăn kéo phòng học.

“Vậy cậu đừng đạp xe, tớ chở cậu.” Tưởng Tây Trì giúp cô quấn khăn quàng cổ, leo lên xe, hai chân chống đất, chờ Phương Huỳnh ngồi lên yên sau.

Gió se lạnh lướt qua giống như mũi chỉ, làm trên mặt người ta đau đớn, Phương Huỳnh kéo khăn quàng cổ che nửa bên mặt và lỗ tai, hai tay nhét vào trong túi quần của Tưởng Tây Trì, đầu dựa vào trên lưng anh.

Chiếc xe đạp nghiền nát những chiếc lá khô mục nát rơi trên đất, vào đêm khuya, thành phố vừa yên tĩnh vừa lạnh lẽo.

Trong túi quần của Tưởng Tây Trì cũng nóng, Phương Huỳnh nhấc chân lên, nhẹ giọng nhẩm câu hát “Mưa dạt dào, cố hương xưa um tùm cây cỏ” (*), thì nghe thấy Tưởng Tây Trì hỏi một câu “có lạnh không”, cô vội nói “không lạnh”.

(*) Bài hát Yên Hoa Dịch Lãnh của Châu Kiệt Luân

Trong màn sương đêm phía trước có bóng đèn màu vàng cam, có sạp bán rượu gạo ở ven đường.

Tưởng Tây Trì nhìn lại, "Uống không?"

“Chắc mẹ tớ có làm đồ ăn khuya.”

Người bán rượu gạo là một ông lão tóc hoa râm, tuổi đã rất lớn, khom lưng, thở ra một khối trắng trong không khí.

Hai người đều có chút không đành lòng, Phương Huỳnh thấp giọng nói: "Chúng ta mua hai chén đi."

Tưởng Tây Trì dừng xe bên đường, hai người đi qua, gọi hai chén.

Ông lão vui vẻ nói một câu “Được”, mở một cái nắp bằng gỗ, một hơi nóng thơm ngọt tản ra.

Phương Huỳnh hít mũi, tính tham ăn đã trổi dậy, “Thơm quá!”

“Đều là do nhà ông tự làm đấy.” Ông lão cười thật thà, đưa hai ly rượu gạo qua, còn tặng bọn họ hai trứng luộc trong nước trà.

Đứng trước quán uống xong, trả chén lại, Tưởng Tây Trì dặn một câu: “Ông lão, trời lạnh, ông mau dọn quán về nhà đi ạ.”

"Được rồi!"

Rượu gạo nóng vào bụng, cơ thể ấm lên, leo lên xe, chạy một đường về tiểu khu.

Khi Tưởng Tây Trì khóa xe, Phương Huỳnh đứng ở một bên, hà hơi vào trong tay.

"Lạnh à?"

Tưởng Tây Trì nhét chìa khóa vào trong túi, nắm lấy tay của Phương Huỳnh, nhẹ nhàng chà xát.

"Cũng tạm... Gió rất lạnh đấy, cũng không biết có phải sắp tuyết rơi không."

Tưởng Tây Trì nắm lấy ngón tay cô, "Lên lầu đi, trong phòng ấm áp."

"Chờ một chút." Phương Huỳnh lắc lắc ngón tay.

Tưởng Tây Trì cười cười, để sát vào, dựa vào ánh đèn lờ mờ trước bãi đậu xe, cúi đầu chạm một cái lên môi cô, “Đi thôi.”

Trên môi còn mang theo vị ngọt của rượu gạo.

Sáng ngày hôm sau, Phương Huỳnh chải răng xong, còn chưa thấy Tưởng Tây Trì rời giường, đi qua gõ cửa, lại không nghe thấy bên trong có người trả lời.

Nghi hoặc đẩy cửa đi vào, đã thấy chăn nhú lên một cục tròn, Tưởng Tây Trì còn nằm ở trên giường.

"A Trì?"

Đến gần, lại thấy mu bàn tay anh đặt trên trán, nhíu chặt mày. Vừa đưa tay chạm vào, làn da nóng bỏng.

Phương Huỳnh cả kinh: "Cậu phát sốt à?"

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Đinh Vũ Liên: "Làm sao vậy?"

“Hình như A Trì phát sốt ạ.”

Đinh Vũ Liên đi tới sờ trán của anh, “Con mau đi ăn bữa sáng đi, đừng đến muộn, mẹ đưa A Trì đến bệnh viện.”

“Con… nếu không thì con cũng xin phép nghỉ nhé.”

“Đã sắp thi tháng rồi, đừng chậm trễ.” Đinh Vũ Liên ôm bả vai cô, “Ngoan.”

Phương Huỳnh vội vàng ăn điểm tâm xong, định đi đến phía trước, lại vào nhà nhìn Tưởng Tây Trì một lát.

"A Trì.” Đưa tay lắc anh một cái, “Tớ đến trường trước, buổi trưa trở về thăm cậu nha.”

Tưởng Tây Trì không hề phản ứng.

"A Trì?"

“Ừm.” Anh cố sức mở to mắt, nhìn cô một cái, “… Mặc ấm một chút.”

Phương Huỳnh cắn môi, "Chính cậu tinh thần không rõ còn quản tớ.”

Tưởng Tây Trì giật giật khóe miệng, giống như là muốn cười. Phương Huỳnh đưa tay chạm vào mặt anh, “Tớ đi đây, một lát cậu đến bệnh viện tiêm ngừa, ngoan nha.”

Tưởng Tây Trì: "..."

Phương Huỳnh cất bước, Đinh Vũ Liên vào phòng Tưởng Tây Trì, ngồi ở mép giường, đẩy đẩy cánh tay anh, "Tây Trì?"

Tưởng Tây Trì chậm chạp "dạ" một tiếng.

“Con có thể ngồi dậy không? Mặc quần áo đi, dì đưa con đến bệnh viện.”

Sau một lúc lâu, Tưởng Tây Trì chậm rãi mở mắt, "... Dạ được."

Đinh Vũ Liên ra bên ngoài đợi hơn mười phút, không nghe thấy động tĩnh, lại đi mở cửa, Tưởng Tây Trì còn nằm ở trên giường, không nhúc nhích tí nào.

Bà biết đứa nhỏ này không quá thích tiếp xúc thân thể với người ngoài, bình thường cũng rất chú ý, nhưng lúc này đành phải như vậy, lấy áo lông treo trên giá cho anh, dựa vào chiếc ghế, dìu anh.

Đinh Vũ Liên tốn rất nhiều sức, mới giúp anh mặc áo khoác vào được, đỡ ra ngoài cửa phòng.

Nửa người Tưởng Tây Trì đều dồn lên người bà, bà thẳng lưng, dưới chân còn khẽ lắc lư, thật vất vả, rốt cuộc đã đỡ vào được thang máy.

Gần tiểu khu có chỗ chữa bệnh của xã khu, sau khi đưa tới, bác sĩ nhanh chóng treo nước biển cho Tưởng Tây Trì.

Anh nằm ở trên giường bệnh nặng nề ngủ, trước mắt là một vòng thâm quầng, trên môi bởi vì nhiệt độ cao nên nổi lên một tầng da chết màu trắng.

Đinh Vũ Liên nhìn thấy liền cảm thấy đau lòng.

Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh cùng nhau lớn lên trước mặt bà, đối với bà mà nói, cũng chẳng khác nào là nửa con trai. Đứa nhỏ này có cha cũng giống như không có, muốn đi học, nhưng ông bà ngoại lại ở xa, không thường ở bên cạnh.

Cho nên chuyện của anh và Phương Huỳnh, bà cũng mở một mắt nhắm một mắt, trừ Phương Huỳnh ra, cũng không ai có thể làm bạn với anh.

Huống hồ đứa nhỏ này vô cùng hiểu chuyện, ba năm ở bên cạnh, luôn lịch sự lễ độ với bà, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng có thể gánh vác được mọi chuyện.

Đinh Vũ Liên hỏi y tá muốn một ly nước ấm, lấy bông băng ướt thấm làn môi khô của anh.

Dường như anh phát giác được, há miệng thở dốc, vô ý thức chép miệng một cái.

Đinh Vũ Liên cầm bông băng, vừa nhẫn nại vừa chầm chậm, đút cho anh một ít nước.

Để cái cốc sang một bên, chồm người sang chạm vào trán anh thử nhiệt độ, chợt nghe anh mơ hồ nói câu gì đó.

Đinh Vũ Liên dừng một chút, để sát lỗ tai vào.

Anh nhíu mày lại, lặp lại một lần nữa.

Lần này Đinh Vũ Liên nghe rõ ràng, mũi nhất thời chua xót, ngẩng đầu vuốt sợi tóc bị mồ hôi làm ướt trên trán anh, “… Không sao cả, có mẹ ở chỗ này.”

Tưởng Tây Trì treo hai chai nước liền hạ sốt, muốn trở về lên lớp, bị Đinh Vũ Liên ngăn lại, bảo anh đừng nghĩ đến chuyện lên lớp nữa, dưỡng bệnh cho tốt trước rồi hãy nói tiếp.

Giữa trưa Phương Huỳnh trở về ăn cơm, cả người mang theo khí lạnh tiến vào nhà, vừa đẩy cửa ra liền hô to một tiếng: “A Trì!”

Đinh Vũ Liên ló đầu ra từ phòng bếp, "Đang chơi game ở trong phòng đấy."

Phương Huỳnh đạp giày, thay thành giày bông, vội vã chạy vào, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Tây Trì đang dựa vào trên giường chơi PSP.

“Cậu sao rồi? Đỡ nhiều hơn chưa?” Phương Huỳnh cởi áo bông cồng kềnh trên người ra, đặt ở trên ghế, ngồi xuống mép giường, đưa tay chạm lên trán anh, kinh ngạc, “Sao vẫn còn nóng vậy!”

"... Bởi vì tay cậu lạnh.” Tưởng Tây Trì bỏ PSP xuống, kéo tay cô xuống, “Không mang bao tay à?”

“Đi gấp, nên đã quên.” Phương Huỳnh không chút để ý, “Cậu đỡ chưa?”

“Hạ sốt rồi, tớ muốn đến trường, nhưng dì không cho.”

"Đi cái gì mà đi." Phương Huỳnh trợn trắng mắt, “Cậu có thể cho người hạng 2 một ít hy vọng phản công được không?”

Tưởng Tây Trì cười ra tiếng.