Mục Thần Ký

Chương 604: Gió bão nguyên từ




Tần Mục ngẩng đầu nhìn về phía La Phù Thiên, từng ngọn tế đàn hình thái chữ Kim đứng vững ở nơi cực xa, xuyên qua mây mù mỏng manh, ngờ ngợ có thể nhìn thấy được chỗ tòa tế đàn của Tiều Phu thánh nhân cùng Phược Nhật La.

Thiên địa của La Phù Thiên giống như là một bức tranh dựng thẳng, rất nhiều nơi chỉ có màu đen và màu trắng, không có những sắc thái khác. Từng ngọn núi lửa lớn bạo phát giống như là pháo hoa chúc mừng ngày lễ, tô điểm thêm cho bức tranh sơn thủy này, không đến mức quá đơn điệu.

Bọn họ còn có thể nhìn thấy được mảnh nhỏ ngôi sao trên bầu trời rơi, từng con rắn lửa hết đợt này tới đợt khác từ trên trời rơi xuống, thoạt nhìn tốc độ rất chậm nhưng trên thực tế lại nhanh đến mức đáng sợ.

Chỗ tế đàn của Tiều Phu thánh nhân cùng Phược Nhật La cách chỗ bọn họ tới ngàn dặm xa, cho dù nhìn thấy được, cũng chỉ là một điểm nhỏ bé.

Nhưng mà hắn lại có thể nhìn thấy được tia sáng và vân khí từ nơi đó truyền đến. Tế đàn tuy rằng thoạt nhìn nhỏ nhưng ánh sáng cũng rất mạnh mẽ, giống như là một mặt trời nhỏ đột nhiên dâng lên, nhưng so với ánh mặt trời phải mạnh mẽ hơn rất nhiều, cho dù là ở chỗ này cũng cảm giác chói mắt.

Mà ở chỗ của Hắc Hổ Thần và Tư bà bà, cục diện chiến đấu lại rất mạnh mẽ, mọi cử động của bốn vị Thần Ma đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Tần Mục dừng bước lại. Triết Hoa Lê cùng Tề Cửu Nghi cũng không hẹn mà cùng dừng bước lại. Ba vị thiếu niên đứng ở trên một tinh thạch cực lớn này, nhìn ra bốn phía, ở đây trời cao mây nhạt khiến cho người ta cảm giác vui vẻ thoải mái, là một địa phương tốt khó có được.

Đột nhiên, một viên tinh cầu khổng lồ di chuyển về phía bên này, viên tinh cầu kia có vẻ vô cùng to lớn, hình như bất cứ lúc nào có thể rơi xuống.

Nó đi qua nơi nào, bầu trời trở nên vặn vẹo, mặt đất không ngừng nhô ra, ngàn núi vạn khe nhanh chóng xuất hiện, cục diện cực kỳ đáng sợ.

Phía xa Hắc Hổ Thần, Tư bà bà cùng Mục Đồ La, Ngọc La Sát bất chợt xuyên qua dãy núi vừa đột ngột từ mặt đất nhô lên, ra tay độc ác về phía đối phương.

- Triết Hoa Lê có biết vì sao La Phù Thiên lại biến thành tình trạng như vậy hay không?

Tần Mục hiếu kỳ nói.

Triết Hoa Lê do dự một chút, nói:

- Ta từng nghe Phược Nhật La sư phụ nhắc qua về nguyên nhân cụ thể trong đó. Phược Nhật La sư phụ nói là có dị tinh đột nhiên tới, dừng lại ở trên không trung của La Phù Thiên, khiến không gian vặn vẹo, tạo thành thiên tai. Từ đó về sau, La Phù Thiên lại biến thành không có cách nào sinh tồn.

Hắn nói tới dị tinh, chính là những tinh cầu đổ nát trên bầu trời, từ góc độ của bọn họ nhìn qua, chúng có vẻ đặc biệt khổng lồ, thậm chí có thể thấy rõ ràng sông núi trên tinh cầu.

- Ta với sư phụ tuy rằng không phải cùng chủng tộc, nhưng là có thể cảm nhận được tâm niệm, tấm lòng son của hắn.

Hắn nghiêm nghị nói:

- Nghe Phược Nhật La sư phụ nói, hắn vốn cũng không phải là tôn vương của Ma tộc, lúc đó tôn vương dẫn đầu rất nhiều Ma Thần đi tới dị tinh trên bầu trời, nỗ lực đánh vỡ dị tinh, hoặc đẩy chúng rời xa khỏi La Phù Thiên. Chỉ có điều trên dị tinh có rất nhiều tồn tại đáng sợ. Lúc đó tôn vương và những Ma Thần đó đi tới dị tinh, lại không thể trở về. Phược Nhật La sư phụ nói, sau đó hắn lại đi dị tinh, phát hiện tôn vương trước đây cùng tồn tại đáng sợ nơi đó đều chết trận.

Tần Mục không giải thích được, nói:

- Như vậy Phược Nhật La vì sao không có nỗ lực đánh nát những dị tinh đó, trái lại phải tiêu tốn hai vạn năm đi đánh Thái Hoàng Thiên, khiến cho nhiều Ma tộc và nhân tộc phải chết như vậy?

Triết Hoa Lê lắc đầu nói:

- Hắn giữ kín như bưng, không có nói tỉ mỉ.

Tần Mục nhìn về phía Tề Cửu Nghi, dò hỏi:

- Tề huynh là khách từ Thiên Đình đến, đối với những dị tinh có biết chút gì hay không?

Tề Cửu Nghi đang muốn nói, viên tinh cầu khổng lồ đã đi tới trên không trung của bọn họ, ba người nhất thời chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bỗng, thầm nghĩ một tiếng không xong.

Tần Mục vội vàng phát động kiếm hoàn, kiếm quang lớn giống như cây cột, đâm về phía tinh thạch dưới chân bọn họ, nỗ lực cố định bước chân của mình.

Cùng lúc đó, Triết Hoa Lê cũng đâm yêu đao về phía tinh thạch, hai chân của Tề Cửu Nghi hất văng giày ra, hóa thành móng gà, răng rắc chụp vào tinh thạch, nỗ lực bám vào tinh thạch không để cho mình bị địa từ nguyên lực của dị tinh hút đi.

Nhưng ngay lập tức, trên trán ba người xuất hiện mồ hôi lạnh.

Kiếm quang kiếm hoàn của Tần Mục bị tinh thạch bắn bay đi. Yêu đao của Triết Hoa Lê cũng không có cách nào cắm vào tinh thạch được nửa phần. Móng vuốt của Tề Cửu Nghi tuy rằng lợi hại nhưng tinh thạch thật sự cứng rắn, gần như khiến móng vuốt của hắn bị gãy.

Vù...

Địa từ nguyên lực hình thành cơn lốc điện quang, giống như là cực quang ở trên băng nguyên phía bắc bộ của Duyên Khang vậy, nhẹ nhàng đảo qua, ba người không không chế được, bay lên giữa không trung.

Ba người thiếu niên gặp nguy không loạn, từng người phát động công pháp, thi triển thần thông, nỗ lực chạy ra khỏi cơn lốc do nguyên từ điện quang này hình thành. Tần Mục hiện ra hình thái của Huỳnh Hoặc Tinh quân, đầu trâu thân người, chân đạp hai đường hỏa long, cùng dẫn theo hắn gào thét bay ra ngoài.

Triết Hoa Lê tế đao, hàng vạn hàng nghìn đao quang chớp hiện, nỗ lực phá vỡ cơn lốc.

Bên kia, thân thể của Tề Cửu Nghi lay động hóa thành một con phượng hoàng chín đầu, vỗ cánh bay, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Tần Mục cùng Triết Hoa Lê.

Chỉ có điều, mặc dù bọn họ là cao thủ đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, cũng không có cách nào thoát khỏi cơn bão nguyên từ này, bị cơn lốc cuốn theo, càng lúc càng cao.

- Hổ sư huynh ra chủ ý xấu, bảo chúng ta tới đến trên tinh thạch này! Ở đây đứng rất cao, chúng ta bị địa từ nguyên lực của dị tinh bắt được...

Trên trán của Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên hít một hơi thật dài, cuốn hết không khí xung quanh vào bên trong lồng ngực.

Nếu không có cách nào chạy ra khỏi cơn bão nguyên từ, như vậy chỉ có thể chờ đợi, nhìn cơn lốc này có giảm bớt hay không. Trên không trung không có không khí, cho nên cần phải hít một hơi giấu ở trong lồng ngực trước. Cũng may thực lực của hắn đã không quá kém, trong lồng ngực có thể chứa càng nhiều không khí hơn.

Một hơi này chứa ở trong lồng ngực, có thể bảo đảm một ngày không cần hít thở, cho dù là bị đưa đến trong chân không, cũng có thể tạm thời giữ được tính mạng.

Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê cũng hít sâu, hai người bọn họ cũng là kẻ thông minh hơn người, giống như Tần Mục rất nhanh đã nghĩ đến chỗ mấu chốt.

Cơn bão lốc nguyên từ cuốn bọn họ càng bay càng cao, tinh thạch cùng La Phù Thiên phía dưới trở nên càng lúc càng xa.

Trên đầu Tần Mục xuất hiện mồ hôi lạnh, bởi vì ở trên đỉnh đầu bọn họ chính là vô số sấm sét đang di chuyển tự do.

Răng rắc...

Một đạo sấm sét thoáng động, bổ về phía hắn, nhất thời giống như là chọc vào tổ ong vò vẽ vậy, vô số sấm sét đột nhiên xuất hiện, hình thành một mảnh đại dương sấm sét mênh mông.

Tần Mục ném kiếm hoàn lên, từng thanh phi kiếm bay lượn xoay quanh toàn thân, đột nhiên hóa thành một quả cầu kim loại với phạm vi hơn trượng bao quanh Tần Mục ở bên trong, ngăn cản lôi quang.

Từng đợt sấm sét đánh vào trên kiếm hoàn, kiếm hoàn phát ra âm thanh xèo xèo, bị thiêu đốt đến đỏ bừng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị dung hòa.

Bên kia hai người Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê cũng không tốt hơn. Sấm sét cuồn cuộn, nhấn chìm ba người.

Sau một lúc lâu, lôi quang tản đi. Tần Mục vội vàng thu kiếm hoàn, chỉ thấy cơn bão lốc nguyên từ vẫn còn đang tồn tại, vẫn cuốn bọn họ giống như là con rắn bơi qua bơi lại, ánh sáng chói mắt cực rộng, trong thời gian ngắn lại biến đổi ra nhiều loại màu sắc.

Nhưng mà Tần Mục ngẩng đầu nhìn lên, trái tim dần dần trầm xuống. Chỉ thấy bọn họ đã cách xa La Phù Thiên, tiến vào trên bầu trời của dị tinh.

- Nguy rồi...

Tần Mục cảm thấy da đầu tê dại, đột nhiên nhìn thấy được màu xanh sông núi trên dị tinh, chợt hắn thoáng yên lòng một chút. Nơi này có cây cối hoa cỏ, nói rõ phải có không khí, chỉ là không biết không khí có thích hợp cho nhân tộc hít thở hay không.

Vù...

Bọn họ bị ném ra khỏi cơn bão lốc nguyên từ, ba người lăn một hồi, bay ra rất xa lúc này thân hình mới ổn định ở trên không trung.

Ba người thiếu niên đứng trên không trung, đưa mắt nhìn nhau. Chín cái đầu của Tề Cửu Nghi lay động, dần dần thu về phía trong lồng ngực, chỉ còn lại có một cái đầu hóa thành hình người.

- Chúng ta làm thế nào mới có khả năng trở lại La Phù Thiên...

Ba người nhìn lại về phía La Phù Thiên, không nhịn được cảm thấy da đầu tê dại. Đã không nhìn thấy La Phù Thiên nữa.

Không sai, La Phù Thiên biến mất, chỉ còn lại có tinh không tối tăm.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra từ trong mắt đối phương sự kinh hoàng và bất an.

Dị tinh vận hành ở bên ngoài bầu trời của La Phù Thiên, không ai biết được ngôi sao này khi nào mới có thể lại một lần nữa vận hành đến trên không trung của La Phù Thiên.

Tần Mục nhanh chóng lấy ra linh binh tính toán, chuẩn bị tính toán Chu Thiên Tinh Đấu, suy tính viên dị tinh này khi nào mới có thể lại một lần nữa đi tới La Phù Thiên. Đột nhiên hắn giật mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài bầu trời. Ngôi sao bên ngoài cùng Duyên Khang hoàn toàn khác biệt. Nói cách khác, hắn từ trong đạo môn học được Chu Thiên Tinh Đấu thuật số trận liệt, hoàn toàn vô dụng.

Hắn ngược lại có thể dựa vào quan sát tinh tượng vận hành, suy tính ra tất cả quỹ tích vận hành vì sao trên bầu trời của viên dị tinh này, tính ra tinh thuật số trận liệt, nhưng cần thời gian ít nhất là một năm mới có khả năng tính ra.

Trong lòng Tần Mục hoàn toàn lạnh lẽo:

- Một năm của viên dị tinh này rốt cuộc là thời gian bao lâu? Là mấy tháng của Duyên Khang, hay mấy năm mấy trăm năm, hoặc là mấy nghìn năm?

Tề Cửu Nghi nhìn lại xung quanh, đột nhiên ánh mắt nhất thời sáng lên, đi về phía xa, nói:

- Bên kia có dấu vết chiến đấu lưu lại! Hai vị, chúng ta tốt nhất đi qua xem thử nói không chừng có thể tìm được biện pháp rời đi!

Tần Mục cùng Triết Hoa Lê bước nhanh đuổi theo, quả nhiên thấy di tích chiến đấu kinh người. Đây thuần túy là Thần Ma đại chiến, có đỉnh núi bị cắt đứt, có mặt đất xuất hiện chưởng ấn năm ngón tay hóa thành hồ nước, có thi thể Ma Thần to lớn nằm ở trong chiến trường, máu thịt đã hóa đi, chỉ còn lại có xương trắng.

Phía xa, một tòa thần điện cực lớn đứng sừng sững ở trên núi thần cao lớn, nguy nga tráng lệ, hình như không có bị phá hủy.

Tần Mục hơi ngẩn ra, đột nhiên dừng bước, thân hình phóng lên cao.

Triết Hoa Lê cùng Tề Cửu Nghi thấy thế, cũng vội vàng bay lên trên không trung, cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây.

- Tần huynh phát hiện ra cái gì nguy hiểm sao?

Tề Cửu Nghi liếc mắt nhìn, dò hỏi.

Tần Mục không trả lời, từ trên cao nhìn xuống sông núi địa lý xung quanh, trong lòng hắn thoáng chấn động.

Thế sông núi của dị tinh này nhìn rất quen mắt.

Hắn không khỏi nhớ tới đại điện thung lúc bên ngoài hai thuyền bỉ ngạn, cái đỉnh lớn chảy ra cát vàng của Khai Sơn tổ sư Thiên Thánh giáo, huyễn hóa ra rất nhiều địa lý đồ, sông núi địa lý của dị tinh này chính là một bức địa lý đồ trong đó.

Trên địa lý đồ có dấu hiệu của một ngôi thần điện, chắc hẳn chính là thần điện trên núi thần phía trước này.

- Đại sư huynh đã tới ở đây! Hắn có thể lại ở trong này hay không?

Tần Mục lấy lại bình tĩnh. Khai Sơn tổ sư sử dụng đỉnh lớn vẽ ra rất nhiều bức địa lý đồ, bản vẽ thứ nhất khiến cho Tần Mục tìm được nơi Thanh Hoang lão nhân ẩn cư ở trong Đại Khư, hoàn toàn giải quyết được vấn đề phức tạp của văn tự của Long tộc.

Một bức địa lý đồ này lại sẽ khiến hắn có phát hiện gì?

- Vừa rồi ta khả năng nhìn nhầm.

Tần Mục thẹn thùng, nhìn về phía hai người nói:

- Ta còn tưởng rằng là thần thông Thần Ma còn sót lại, không sao, chúng ta tiếp tục đi.

Tề Cửu Nghi cùng Triết Hoa Lê nửa ngờ nửa tin. Tề Cửu Nghi ho khan một tiếng, nói:

- Nơi này là dị tinh, ai cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu Tề huynh có phát hiện tốt nhất nói thẳng. Mọi người đồng tâm hiệp lực, mới có khả năng sống sót rời khỏi nơi đây... A?

Tề Cửu Nghi nhìn núi thần càng lúc càng gần, kinh ngạc không hiểu. Ánh mắt Triết Hoa Lê chớp động:

- Tề huynh lại phát hiện ra cái gì?

- Ngọn núi này, ngươi không cảm thấy rất quen thuộc sao?

Tề Cửu Nghi khẽ nói.

Triết Hoa Lê nhìn về phía núi thần này, trong lòng đột nhiên thoáng động, gật đầu:

- Rất giống với ngọn núi thần trong Thiên Đình, chỉ có điều ngọn núi này chắc hẳn không phải là thật.

Tề Cửu Nghi nhìn về phía Tần Mục trước mặt, lộ ra vẻ tươi cười, khẽ nói:

- Không cần nói cho hắn biết, chúng ta nắm chắc phần thắng!