Mười Dặm Gió Xuân Không Bằng Em

Chương 36




Hách Nghĩa Thành tuy cầu hôn ngắn gọn lại không có sáng ý, nhưng vẫn khiến cho Hạ Nhã Ngôn khóc không thành tiếng.

Không còn trẻ cũng không phải chỉ riêng anh. Nhưng nếu anh quyết định lấy sự nghiệp làm đầu, Hạ Nhã Ngôn tất nhiên cam tâm tình nguyện chờ, ai bảo lòng cô đã sớm theo anh. Vậy mà, Hách Nghĩa Thành hiểu được, quý trọng cô, muốn dắt tay cô cả đời, anh đưa ra lời cam kết, kiên định mà quả quyết.

Ai nói tình yêu giống như hai đội quân đối chọi? Giữa bọn họ, chưa từng có ý đối chọi. Giữa bọn họ, chỉ cùng tạo ra thành trì kiên cố. Bảo vệ đối phương, bảo vệ lời thề "Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa".

Nhận được điện thoại báo tin mừng của Hách Nghĩa Thành, Mục Khả lại khóc.

Thấy cô cúi đầu lau nước mắt, Hạ Hoằng Huân không hiểu.

"Làm sao vậy?" Hình tượng mặt mũi nghiêm túc lạnh lùng gì, tất cả vứt bỏ, anh đau lòng kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: "Sắp sang năm mới, sao em lại khóc? Chẵng lẽ Hạ Nhã Ngôn không đồng ý? Không thể, Hách Nghĩa Thành hỏi riêng anh, ba mẹ đối với anh ta có ấn tượng tốt không? Anh cũng đã giao phó, ngay trước mặt ông nội cầu hôn để cho bọn họ yên tâm, nhất định sẽ thành công, chẳng lẽ thất bại?"

Mục Khả nghe, khóc nức nở, nước mắt nước mũi toàn bộ bôi lên quân trang của anh.

Hình Khắc Lũy và Mễ Kha hai người nhìn nhau, suy đoán có phải Hách Nghĩa Thành bên Lâm Thành xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Thấy Hạ Hi muốn gọi điện hỏi, Lệ Hành đưa ánh mắt ngăn lại. Vỗ nhẹ lưng Mục Khả, Hạ Hoằng Huân nhỏ giọng mềm mỏng: "Quên anh dạy em 'Định luật vô ưu' rồi hả? Thứ nhất, đừng vì chuyện nhỏ mà lo lắng; thứ hai, tất cả mọi chuyện đều là chuyện nhỏ; thứ ba, nếu gặp đại sự đừng hoảng hốt, xin làm theo điều thứ hai." Sau đó mỉm cười, anh trêu chọc cô: "Bây giờ còn điều thứ tư, bất kể dù chuyện lớn hay nhỏ đều giao cho anh. Đừng chỉ khóc, nói cho ông xã em biết có chuyện gì, hả?"

Mục Khả như đứa bé ôm cổ anh, nức nở: "Cậu út muốn kết hôn, em phải làm sao à?"

Đây là logic gì? Hạ Hoằng Huân nhíu mày: "Anh ta thích anh ta cưới, anh và em cùng sống với nhau, không liên quan gì, gì mà phải làm sao? Chẳng lẽ em còn muốn tái giá cho anh ta?"

"Anh mới gả cho cậu út thì có!" Mục Khả vung tay đánh anh: "Cậu út về sau sẽ cùng sống với Hạ Nhã Ngôn, nhất định sẽ không có thời gian để ý đến em, em... vui mừng không được à..."

Vui mừng? Là mất mát. Nghe lời nói không mạch lạc của cô, Hạ Hoằng Huân cười vang, cười đủ rồi, anh nói: "Bà xã à, anh đây phải phê bình em mấy câu. Cậu út em lớn thế này rồi? Hai chúng ta cùng tuổi, qua năm mới đã ba mươi lăm tuổi, theo tốc độ như bây giờ chờ con trai mình đi nhà trẻ, thầy giáo không cho anh là ông của con trai đã là may, nếu anh ta không kết hôn, thật sự cùng bà xã và con trai thành 'già, trung niên, trẻ ba thế hệ' rồi"

Mục Khả biết, với quan hệ máu mủ, cô và Hách Nghĩa Thành vĩnh viễn là người thân nhất. Cậu út tìm được người mình yêu, được hạnh phúc, cô không nên khóc, nhưng... Mục Khả hai mắt đẫm lệ: "Em chỉ là... khống chế không được chứ sao."

Mẹ Mục Khả qua đời từ sớm, Mục Khả từ mười tuổi có thể coi là một tay cậu út Hách Nghĩa Thành nuôi nấng, sau khi trưởng thành gặp được Hạ Hoằng Huân, hai người yêu nhau kết hôn. Hôm nay Hách Nghĩa Thành kết hôn, Mục Khả rõ ràng vui mừng nhưng lại cảm thấy mất đi cái gì. Rốt cuộc cô hiểu rõ sao lúc mình lập gia đình Hách Nghĩa Thành lại khóc, Mục Khả càng cảm thấy khó chịu.

Đối với quan hệ ruột thịt của Mục Khả và Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân hiểu rõ, vì vậy anh hết sức kiên nhẫn khuyên nhủ cô. Rốt cuộc dưới sự dụ dỗ khuyên nhủ rồi giảng đạo lý của đoàn trưởng Hạ Hoằng Huân, Mục Khả cũng bật cười.

Khi Hách Nghĩa Thành nhận được tin nhắn bất mãn của Hạ Hoằng Huân: "Anh hạnh phúc, Khả Khả lại bởi vì anh kết hôn, cảm thấy mất mát khóc nức nở." Anh vui mừng cười, ngay sau đó hốc mắt ẩm ướt, nhắn lại: "Cháu gái bảo bối tôi nuôi mười sáu năm nói gả là gả cho cậu, cậu có biết bao lâu tôi mới hồi hồn lại?"

Cho nên nói Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Hoằng Huân luôn là không hợp nhau, bối phận là vấn đề tiếp theo, mấu chốt là, trong lòng họ Mục Khả trong lòng có vị trí khá lớn, lớn đến mức bọn họ trong tiềm thức có chút mâu thuẫn hoặc là ghen tỵ với đối phương. May mà trời xui đất khiến để Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn kết thành một mối nhân duyên, khiến hai đại nam nhân này chân chân chính chính thành người một nhà, nếu không bọn họ không biết "Đấu", đến khi nào?

Tiếng chuông mừng năm mới gõ vang, doanh trại lần nữa sôi trào. Các chiến sĩ giống như nghe được hiệu lệnh, cùng nhau uống rượu ở phòng ăn, lúc giao thừa mọi người cùng học làm hoành thánh. Tất cả ở trong phòng ăn, khoảng một trăm chiến sĩ đồng tâm hiệp lực làm hoành thánh, cảnh tượng hùng vĩ. Đoàn, thủ trưởng bọn họ cũng không ngoại lệ, sau khi phối hợp với Hình Khắc Lũy vì Mễ Kha tổ chức sinh nhật, mấy đại nam nhân sắn tay áo nối tiếp nhau xuống bếp, nói vì bà xã vất vả cả năm tự tay làm sủi cảo.

Thật đúng là, quân nhân chuyên nghiệp, ra chiến trường bọn họ như sói như hổ, quyết đoán sát phạt vậy mà tài nấu nướng...không ai dám khen tặng. Mặc dù năm đó cũng vì người yêu xuống bếp, nhưng làm hoành thánh tuyệt đối là điểm yếu của bọn họ. Nhìn Hạ Hoằng Huân giống như hiến vật quý bưng lên một mâm sủi cảo, Mục Khả có thể nói là ngổn ngang trong gió: "Nhớ năm đó, ông xã tôi cũng là lên được phòng khách xuống được phòng bếp, sao bây giờ ngay cả sủi cảo cũng không thành hình đây?"

Hạ Hi bên kia cũng không tốt bao nhiêu, nhưng vị đại nhân nhà cô tương đối giảo hoạt, dứt khoát cho vào chén, còn múc canh cố ý che giấu 'diện mạo' của sủi cảo. Cầm cái muỗng múc viên sủi cảo bể tan tành, Hạ Hi cười nhìn Lệ Hành: "Đồng chí Tham mưu trưởng, đây chính là cho em ăn hoành thánh thập cẩm sao?"

So sánh lại, chị dâu chính ủy rất bình tĩnh. Cầm một bàn sủi cảo nhìn bên ngoài tốt hơn một chút xíu cho An Cơ, nói: "Nửa đời cũng đã qua, đừng nói là mấy sủi cảo bị rách vỏ, nửa chín nửa sống cũng đã ăn rồi. Chỉ là uất ức cậu đại huynh đệ, chấp nhận một chút đi."

Dưới ánh mắt đầy áp bức của Ninh An Lỗi, An Cơ miễn cưỡng đón nhận.

Suy nghĩ sủi cảo trong mâm của mình với mấy sủi cảo kia hoàn toàn không bị tổn hại, Mễ Kha cười đến khóe mắt cong cong.

Nhìn Hình Khắc Lũy nhe răng cười, cô gắp một cái đút cho anh, gật đầu khen: "Anh giống như rất toàn năng à."

Hình Khắc Lũy đắc ý nhướng mày, một mặt nhai sủi cảo một mặt hướng các thủ trưởng nháy mắt.

Hạ Hoằng Huân cùng Lệ Hành thực hiện trao đổi ánh mắt, ăn ý mười phần, tấn công Hình Khắc Lũy, một mặt quở trách: "Được tiểu tử, chúng tôi giúp cậu lừa vợ, cậu lại làm cho chúng tôi mất thể diện đúng không?"

Hình Khắc Lũy không chịu yếu thế phản kháng, một mặt bản lĩnh lưu loát nhanh chóng tránh thoát thế tấn công của hai đại cao thủ, một mặt giải thích: "Cái gì lừa, cái này là lãng mạn, lãng mạn có hiểu không?!"

Hạ Hoằng Huân nắm lấy cơ hội bẻ ngoặt hai tay anh ra sau lưng: "Cậu lãng mạn khiến vị tiểu tổ tông của nhà tôi đỏ mắt!" Mắt thấy Lệ Hành đội hình cầu hôn cường đại, Mục Khả oán trách thật lâu, chuyện cách đây một năm thật vất vả mới quên được, Hình Khắc Lũy lại như vậy, Hạ Hoằng Huân có loại xúc động muốn phát điên.

Lệ Hành nhân thể quét chân anh: "Không cần nói, tối nay tôi lại được ghế salon 'chứa chấp'. Ai bảo anh bởi vì bận việc... huấn luyện, quên sinh nhật Hạ Hi, nên bị bà xã đại nhân giận dỗi.

Hình Khắc Lũy bị hai người hợp lực ấn chặt, mặt dính vào trên bàn còn không chịu phục: "Các người có thấy xấu hổ không, đường đường hai vị thủ trưởng đánh một mình em, có bản lãnh một mình đấu."

An Cơ bưng một cái mâm vọt đến bên cạnh, vừa ăn vừa hả hê: "Là một mình đấu, cậu một mình đấu với hai người bọn họ."

"Ngươi đợi đấy!" Tránh không được, 'anh hùng' nhờ Mễ Kha giúp đỡ: "Cứu anh, nàng dâu nhỏ!"

Cứ như vậy đầu năm rạng sáng mùng một, ba người đàn ông số tuổi cộng lại cũng sắp đạt tới ba con số, sĩ quan cao cấp, hoàn toàn không có hình tượng xông vào đánh nhau. Nhìn hiện trường, không chỉ Mễ Kha, mấy chị dâu cũng cười không đứng nổi.

Năm mới bắt đầu, tất cả mọi việc đều tốt đẹp như thế.

Trời rạng sáng,ầm ĩ cũng đủ, mọi người tất cả ôm bà xã trở về nhà.

Cảm động cùng vui vẻ, Mễ Kha nắm tay Hình Khắc Lũy, chân đạp ánh trăng bước chậm. Trở lại kí túc xá Hạ Hoằng Huân đã chuẩn bị sẵn, đẩy cửa phòng, nhìn thấy sắp xếp trong phòng, có thể nói quân nhân đặc biệt đều đơn giản lưu loát. Những thứ này Mễ Kha cũng đã quen, dù sao ở nhà Hình Khắc Lũy thấy anh gập chăn vuông vắn như miếng đậu hũ, để cho cô đang bình tĩnh như nước hồ thu lại gợn sóng chính là vật bày trên cửa sổ … một bó hoa hồng đỏ.

Vui mừng lại không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, Mễ Kha bước chậm đến nhìn, ngây ngốc hỏi: "Cho em sao?"

Hình Khắc Lũy mỉm cười: "Chẳng lẽ cho anh?" Đêm giao thừa là sinh nhật Mễ Kha, ngay sau đó mùng một là Valentine, anh tất nhiên nắm chắc cơ hội dụ cô vui vẻ, vì vậy trước khi đón cô tan làm, tất cả mọi việc đều chuẩn bị sẵn sàng.

Mễ Kha rất vui vẻ, cô ôm lấy hông Hình Khắc Lũy, giọng ngọt ngào: "Cám ơn anh!"

"Cám ơn cái gì, em là vợ anh, cần phải làm." Tiếng nói tản đi, anh thuận thế đè cô vào vách tường, cúi người hôn.

Hình Khắc Lũy trên người có mùi thuốc lá nhàn nhạt, lúc này hòa với mùi rượu trên miệng anh, khiến Mễ Kha mơ màng muốn say. Cô không kiềm lòng được nhắm mắt lại, đón nhận nhiệt tình của anh. Hôn đến hai người không thở được, Hình Khắc Lũy không nỡ rời đi môi của cô, sau đó cảm thấy chưa đủ hôn lên cổ cô một cái.

Một lúc sau, anh vỗ vỗ lưng của cô: "Nghỉ ngơi đi, mệt mỏi một ngày rồi." Nhưng Mễ Kha không buông anh ra.

Tham luyến hơi ấm trong ngực anh, Mễ Kha nhỏ giọng yêu cầu: "Ôm em một lát nữa!" Tay ôm chặt hơn, vòng qua hông anh.

"Ôm đến nghiện rồi hả, còn ôm nữa?" Anh trêu chọc cô, nhưng ngược lại dùng sức ôm cô.

Mễ Kha kề mặt trước ngực Hình Khắc Lũy, nghe nhịp tim đập có lực của anh, nhắm hai mắt lại.

"Được chưa, cũng năm phút rồi, nghiện ôm cũng đủ rồi, ngủ đi." Thấy Mễ Kha còn không có ý buông tay, Hình Khắc Lũy cười nhẹ, "Vậy thì lại thêm 5 phút." Ngay sau đó nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Hiện tai ôm em nhiều hơn 5 phút, tối nay sẽ phải ngủ ít hơn 5 phút, anh có chút thua thiệt à."

Mễ Kha vẫn mặc kệ ôm chặt anh. Hình Khắc Lũy liền bế cô ngồi ở ghế sa lon, nói: "Rửa mặt! Ngủ!" Sau đó lưu loát cởi áo vứt lên giường đi thẳng vào phòng tắm.

Mễ Kha thừa dip anh tắm ngồi ngắm bó hoa, đợi cô từ trong túi xách lấy ra áo ngủ, Hình Khắc Lũy từ phòng tắm đi ra.

"Nhanh như vậy đã tắm sạch sẽ?" Ánh mắt nhìn theo giọt nước từ cơ ngực anh chảy xuống, Mễ Kha lấy quân trang đưa qua: "Cũng không sợ bị cảm!"

"Sao lại không sạch sẽ? Anh còn dùng sữa tắm đấy." Hình Khắc Lũy cũng không mặc áo, đưa tay sờ sờ lồng ngực: "Còn dùng rất tốt, anh da dày thịt béo cũng trơn mịn, không tin em sờ sờ?" Lời vừa nói đã định kéo tay Mễ Kha, làm cô xấu hổ vội chạy chốn.

Trong phòng tắm, xả nước Mễ Kha nhìn bóng mình trong gương, suy nghĩ không khống chế được nghĩ lại cảnh ban đêm cùng Hình Khắc Lũy ôm nhau ngủ. Nhịp tim đập nhanh, có ngượng ngùng, có ngọt ngào, thậm chí còn có chút mong đợi và lo lắng.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm bị đập mạnh hai cái, âm thanh trầm thấp của Hình Khắc Lũy ở bên ngoài vang lên: "Làm gì đó nàng dâu nhỏ? Tắm lâu như vậy?"

Lại còn giục cô! Mễ Kha vội vàng đáp lại: "Được rồi, anh mệt cứ ngủ trước đi."

Cũng biết cô xấu hổ trốn anh. Bị rượu kích thích Hình Khắc Lũy tâm tình thật tốt, giọng nói tươi cười: "Nhanh lên một chút! Cho em ba phút, tắm xong! Tập họp! Ngủ!"

Chờ Mễ Kha đến phòng ngủ thì Hình Khắc Lũy nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, cố ý nhìn đồng hồ, anh mặc áo thun sát nách phê bình: "Đồng chí Mễ Kha, quan niệm về thời gian quá kém, đã trễ năm phút! Sau này thu thập, còn không sắp xếp đội ngũ, không báo cáo...." Thấy Mễ Kha chỉ lo cười không hướng tổ chức báo cáo, anh giọng nói vang lên ra khẩu lệnh: "Từ bên trái phòng ngủ, chạy bộ lên giường!"

Người đàn ông này sao lại càng lúc càng đáng yêu như thế? Mễ Kha cười khanh khách nhảy lên giường, nhào vào ngực anh.