Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 2 - Chương 81




Ngôn Hi nói:'' Em có việc gì rất muốn làm cùng anh không?'' 

'' Tại sao anh lại hỏi như thế?''

Ngôn Hi liền cười, vừa tẩy trang vừa quay đầu lại, khẽ véo cằm A Hoành, cau mày nói:'' Hình như gầy đi thì phải.'' 

Sau lưng anh là một chiếc gương, trong gương bóng hai người đứng rất sát nhau, tựa như đang dựa vào nhau vậy.

Miệng A Hoành vẫn thoang thoảng mùi hương của chiếc kẹo vị quả, cô nghĩ một lát rồi cúi đầu hỏi nhỏ:'' Hè năm nay, anh đi xem phim cùng em được không?'' 

Ngôn Hi vừa soi gương vừa lau vết son cuối cùng trên môi, cau mày nói:'' Đây là việc em muốn làm cùng anh sao? Bắt buộc phải là anh hả?''

A Hoành nhìn lên trần nhà, nói:'' Cũng không hẳn là như thế, có điều lâu lắm rồi em không đi xem phim.Nhưng nếu là người khác cũng được, dù sao anh cũng không phải là người dư dả thời gian mà.'' 

Ngôn Hi nói:'' Anh nghĩ có lẽ thời gian của anh được tính bằng đồng USD.''

A Hoành cười tủm tỉm nói:'' Thế trước buổi tối ngày hôm nay anh là DJ Yan dát vàng, dát ngọc, sau buổi tối hôm nay, anh chỉ là một người qua đường bình thường, mặc dù rất có thể một ngày nào đó đeo kính râm đứng trên xe buýt và được một cô gái trẻ nào đó gọi là '' chàng đông Gioăng''.'' 

Ngôn Hi nói:'' Cảm ơn em đã dành cho anh lời đánh giá cao như vậy.'' 

Cô cười lớn:''Ha ha, đừng khách sáo.''

Anh nhìn cô với ánh mắt say đắm và nghiêm nghị:'' Thực sự không có gì muốn làm cùng anh ư?'' 

Cô liền đáp:'' Có chứ, bọn mình cót hể cùng sang Châu Phi đào vàng hoặc sang Ấn Độ biểu diễn, sau đó kiếm được rất nhiều tiền,một nửa quyên góp cho chính phủ, giữ lại một nửa mua nồi niêu xoong chảo bằng inox và một tấm thảm giữ nhiệt dùng trong mùa đông mà có thể đi chân trần lên thảm.''

Anh đặt tay lên chiếc ghế xoay, cười lớn:'' Hiện tại anh cũng có thể mua bộ nồi niêu xoong chảo bằng inox và tấm thảm giữ nhiệt cho em mà.''

A Hoành mím môi, khuôn mặt trắng ngần đỏ ửng. 

Anh nhìn cô với ánh mắt trìu mến rồi ôm cô vào lòng như ôm một đứa trẻ, dịu dàng vuốt lông mày của cô. '' Ngốc ạ, em vẫn thích Ngôn Hi như hai năm về trước ư?''

A Hoành ngẩn người. 

Cô không nhớ mình đã từng nói thích người này, liền giật thột rồi giả vờ không để ý.'' Ngôn Hi, dạo này trường anh có ai bị cách li không?'' 

Anh vuốt tóc cô rồi nói với vẻ bất lực:'' Ê,Ôn Hoành, bọn mình yêu nhau đi.'' 

''...''

Cô thích anh chàng này, ở ột mức độ nào đó thì có thể nói là thích đến mức nghiện, nắm tay, ôm hôn, ngủ cùng nhau, việc gì cũng đã làm rồi. Thế nên, có cần phải lên xe trước rồi bổ sung vé sau như vậy không? 

Hơ, thực ra ý cô là mấy năm nữa, tuổi đã lớn hơn, thái độ của mẹ và ông sẽ dịu đi, cô và anh cứ sống như thế, không cần phải nói hai năm rõ mười làm gì, đi đăng kí thế là xong...

Anh chàng kia tiu nghỉu đáp:'' Cũng phải, cũng thân mật rồi mà...'' 

A Hoành kéo áo anh, ánh mắt dịu dàng nhìn khắp nơi, chỉ không nhìn thẳng vào mắt anh, mặt đỏ bừng nói:'' Ờ, thế cứ thử xem sao.'' 

'' Hả?'' 

'' Việc yêu nhau mà anh nói ấy. Đằng nào thì kể cả bọn mình không hợp, cũng không thể...chia tay được đúng không?''

Từ trước đến nay anh và cô luôn ở hai cực khác nhau, tựa như kiếp trước gây nghiệp chướng, kiếp này hành hạ nhau. 

Ánh mắt Ngôn Hi vô cùng dịu dàng, anh nói:'' Nhưng có thể tình yêu sẽ khiến cho chúng mình trở nên khó tính hơn. Anh sẽ không còn cưng chìu, nhường nhịn baby của anh như bình thường nữa, em cũng sẽ không khoan dung, dịu dàng với Ngôn tiên sinh của em như trước nữa.''

A Hoành cúi đầu, mỉm cười nói:'' Em cũng nghe nói là ba phần tư cuộc đời mỗi người sẽ dành cho một người xa lạ, một phần tư còn lại là dành cho một mối tình bất chính. Hay muốn làm ba phần tư hay một phần tư.?'' 

Anh nói:''Em chỉ có một phần tư tiềm lực,còn anh thì có ba phần tư,gộp lại sẽ thành cả cuộc đời

.''

A Hoành không nói gì, thầm nghĩ, cách tính này có vẻ không chuẩn lắm, nhưng không chuẩn ở chỗ nào thì lại không nghĩ ra được. 

Anh nói chúng mình yêu nhau nhé, sau đó ở hai đầu nỗi nhớ, hai người hỏi thăm nhau, ăn cơm chưa, ngủ chưa, có khỏe không...

Cô than thở, cơm ở nhà ăn của trường càng ngày càng tệ, anh nói trường anh đang tổ chức thi hùng biện, anh ngồi ở ghế khán giả. Cô nói dạo này học viện có đôi nọ đôi kia yêu nhau rồi lại chia tay, anh tỏ ý đồng tình rồi tiện thể nhắc, dạo này anh mới phát hiện, thực ra trường anh có rất nhiều cô xinh. Cô nói:''Chú ý không phạm quy đó nhé, bọn mình yêu nhau rồi thì như người ta vẫn nói là em sẽ phải nỗi cáu với anh.'' Anh nói:'' Ờ, anh biết rồi.''

Sau đó, hai người chìm trong im lặng. 

Cô nói:'' Hôm nay trời đẹp nhỉ?'' 

Anh ngửa mặt lên nhìn bầu trời.'' Ở đây vừa mới mưa to xong.'' 

Cô liền túm ngay chủ đề này.'' Anh nhớ mặc đủ áo ấm đấy.'' 

Anh ''ờ'' một tiếng rồi nhìn lên trời, bên tay có tiếng mưa rơi lộp bộp.

'' Thôi...cúp máy đã nhé?!'' 

''Vâng...''

Chị năm vớ ngay cái gối ném vào cô, nói:''Các cậu thế mà gọi là yêu đương hả, có khác gì ngày trước đâu?'' 

Cô cười, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào trong chăn.'' Khác chứ, chị năm, khác chứ.''

Mặc dù hàng ngày cô và anh nói chuyện với nhau không quá mười phút, nhưng trước đây cô nói '' Ngôn Hi là của tôi '' thì bên cạnh có hàng tá người lườm nguýt, nói Michael Jackson cũng là của tôi. Hiện tại cô nói '' Ngôn Hi là của tôi '' thì ít nhất không ai dám phản đối. 

Thế nên, hỡi Chúa Giê Su và Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, con đã chuẩn bị xong xuôi, xin các ngài đừng lăn tăn nữa mà hãy trút hạnh phúc xuống đầu con đi.

Ngôn Hi được nghĩ hè sớm hơn A Hoành mấy ngày, đã bước sang tháng bảy, trời vô cùng nóng nực, anh không muốn A Hoành phải chịu cảnh nóng bức, chật chội trên đường, nên đã hẹn sẽ lái xe đưa cô về nhà. 

Sau khi A Hoành thi xong môn cuối cùng là môn giải phẫu học, giáo sư Lý cử mấy sinh viên đi dọn dẹp phòng thí nghiệm, rất bất hạnh là A Hoành lại nằm trong đó.

Cùng nằm trong danh sách còn có Đỗ Thanh, lâu lắm rồi cô và Đỗ Thanh không nói chuyện với nhau, không phải cố tình mà dường như không có cơ hội. 

Nghe nói Đỗ Thanh và Cố Phi Bạch đã đính hôn, tiệc mời rất nhiều nhân vật vip ở miền Nam, ai cũng khen đó là cặp đôi do ông trời tác hợp, cả học viện đều được ăn kẹo mừng 

Phòng A Hoành nhận được cả hộp kẹo, mọi người ngại ăn trước mặt cô, A Hoành lại chỉ thấy buồn cười, cầm bút viết hai chữ '' cung hỉ'' thanh thoát, mềm mại trên tờ giấy đỏ đính kim tuyến, kí tên Ôn Hoành, rồi nhờ bạn trong học viện gửi đi chúc mừng đôi trai gái. 

Có điều Đỗ Thanh vẫn nhìn về cô với vẻ không được tự nhiên cho lắm. Mấy sinh viên cầm giẻ lau bàn thí nghiệm, cô nàng cũng đứng ở vị trí cách xa A Hoành nhất.

Ngoài cửa sổ, nắng yếu dần, trời cũng đỡ ngột ngạt hơn rất nhiều, gió thổi dìu dịu, tiếng ve kêu râm ran. Cô mỉm cười nhìn hàng cây xanh trước cửa sổ, đoán chắc Ngôn Hi cũng sắp đến, bèn làm nhanh tay hơn. 

Hành lang trước phòng thí nghiệm có tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa, là Cố Phi Bạch với một cô gái xinh xắn. 

Đỗ Thanh mừng rỡ bước đến chào họ.

A Hoành nhìn cô gái đi bên cạnh anh chàng, thấy rất quen, nghĩ một lát thì mới nhớ ra là con gái người bạn thân của cha Cố Phi Bạch, cô đã từng gặp một lần nhưng không có ấn tượng gì nhiều, chỉ biết cô ấy họ Trương. 

Cố Phi Bạch cau mày hỏi còn bao lâu nữa thì xong. Đỗ Thanh cười nói:''Sắp xong rồi, hai người đợi lâu quá bực rồi đúng không?''

Cô gái họ Trương nói:'' Buổi liên hoan tối nay chỉ còn thiếu tiểu thư họ Đỗ nữa thôi. Sao mà chậm thế, tìm người làm giúp không được à, việc gì tiểu thư phải nhúng tay vào.'' 

Cô gái và Đỗ Thanh có vẻ khá thân thiết, hai người cười đùa với nhau một lúc lâu. 

Trên bàn thí nghiệm cuối cùng có một lọ axit HCL, không biết ai làm thí nghiệm xong không đậy nắp nên đã bốc hơi già nửa. A Hoành tìm mãi không thấy nắp lọ đâu.

'' Tủ chứa đồ phía sau có nắp dự phòng đấy.'' Cố Phi Bạch đứng từ xa nhìn cô, bình thản nói. 

A Hoành mỉm cười gật đầu nói cảm ơn, lục tìm góc tủ thì thấy có một cái nắp cũ, rửa xong liền đậy lại. 

Thế nhưng khi cô nhìn lại thì thấy vẻ mặt Đỗ Thanh khá khó coi. 

Khi A Hoành và mấy người bạn khác tạm biệt nhau ra đến cửa, nhìn thấy ba người Cố Phi Bạch thì hơi ngập ngừng một lát rồi gật đầu mỉm cười nói:'' Nghỉ hè vui vẻ nhé!''

Đỗ Thanh nói '' cảm ơn '', còn Cố Phi Bạch thì chỉ im lặng nhìn cô, ánh mắt có gì đó buồn buồn. 

Cô gái họ Trương kia liền cười khẩy, nhướng mày nói kháy:'' À, chị là Ôn Hoành nhỉ, trước đây từng gặp nhau rồi.'' Sau đó cô ta khoác tay Đỗ Thanh nói:'' Tôi là bạn thân của Đỗ Thanh, có gì mong chị chỉ giáo nhé.'' 

A Hoành đáp lại rồi tạm biệt, không mấy để tâm, chạy ngay xuống tầng dưới, nghĩ sắp được gặp Ngôn Hi rồi thì nhìn ai cũng thấy dễ thương.

Cô kéo vali hành lí ra tới cổng trường thì nhìn thấy chiếc xe đỏ chói của anh đã đậu ở đó. Qua tấm cửa kính tối màu, cô không thấy có ai ngồi bên trong. 

Cô không khỏi thắc mắc, ngồi xổm xuống gần chiếc xe, nhìn từng chiếc ô tô gia đình ra về, được một lúc, lại nhặt cành cây lên đếm kiến.

Hồi nhỏ cô vẫn thường cùng Tại Tại đốt tổ kiến để bắt kiến, sau đó mang vào lớp chơi. Hồi ấy còn nhỏ nên chỉ cần bỏ mấy con kiến vào chiếc chai nhựa là có thể cầm chơi cả ngày được. 

Sau đó, trên đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đôi tay lành lạnh áp lên má cô. 

Cô ngoảnh đầu lên, người đó lại bật cười. Anh vỗ nhẹ vào má cô nói:'' Ui da, baby gấu thật đấy, huấn luyện được cả kiến đi trên dây thép nữa cơ à?''

Cô giũ hết chỗ kiến trên cây đi nói:'' Anh đi đâu vậy, em đợi anh lâu rồi đấy.'' 

Anh mặc chiếc áo phông cổ rộng màu cà phê kết hợp cùng quần bò xanh, trông đơn giản, mát mẻ, mà vẫn rất sang. Mấy năm vào làng showbiz, anh cũng đã có phong cách ăn mặc của riêng mình. 

Anh lắc chiếc túi đang cầm trên tay trái nói:''Em chưa ăn gì, lát nữa mình phải lên đường cao tốc nên anh mua cho em ít đồ ăn này.''

Cô nói '' vâng '' rồi bảo:'' Anh kéo em lên với, ngồi lâu quá tê hết cả chân rồi.'' 

Anh khom lưng véo mũi cô nói:'' Càng ngày càng thích làm nũng như trẻ con, thế mà còn đòi làm mẹ hiền vợ đảm nữa cơ đấy.'' Vừa cười, anh chàng vừa đưa tay ra kéo cô đứng dậy. 

Mặt A Hoành đỏ bừng, cố chống chế:'' ai làm nũng chứ?'' 

Ngôn Hi cười, bấm chìa khóa mở cửa để cô lên xe.

Cách đó không xa có nhóm ba người vừa đi vừa cười đùa, A Hoành quay sang thì thấy là ba người mới gặp khi nãy. 

'' Khéo quá, lại gặp chị rồi!'' Cô nàng họ Trương kia liếc Ngôn Hi từ đầu tới chân và chiếc Ferrari của anh, hỏi mỉa A Hoành:'' Chị đang chuẩn bị về nhà hay định tìm một ông chồng chưa cưới nữa để được bao nuôi vậy?''

Từ trước đến nay, cô ta luôn coi thường A Hoành vì luôn được nghe cha mẹ nói rằng, cha A Hoành ỷ vào quan hệ với bác của Cố Phi Bạch mà cố nhét A Hoành cho anh. Sau đó, cha A Hoành mất, sợ Cố Phi Bạch không yêu nữa nên cô đã tự mò đến đây, thật đúng là không biết xấu hổ. 

Ngôn Hi liền phì cười, nắm tay A Hoành, nhướng mày hỏi:'' Cô gái này là bạn học của A Hoành nhà tôi ư?''

Cố Phi Bạch đang đứng chếch với phía Ngôn Hi, nhìn anh một lượt từ đầu xuống chân, rồi lại thấy A Hoành bẽn lẽn, dịu dàng đứng bên cạnh anh, trong lòng cũng hiểu ra đây là ai, bất giác nét mặt khó coi thêm vài phần, nhìn hai người bằng ánh mắt vô cảm. 

Cô nàng họ Trương liền nói mát:'' Tôi chẳng có người bạn học nào vô duyên như vậy, không tham gia tiệc đính hôn thì thôi, lại còn bày đặt viết mấy chữ lãng nhách để tặng. Ai thèm để tâm đến cái đó của cô!''

Ngôn Hi mở cửa xe nói:'' A Hoành, em lên xe trước đi.'' 

A Hoành:'' Anh định làm gì vậy, đừng có đánh phụ nữ nhé.'' 

Ngôn Hi hậm hực trợn mắt nhìn cô:'' Em nghĩ anh là hạng người đó à?'' 

A Hoành khịt mũi, thành thật gật đầu.'' Vâng.'' 

Ngôn Hi:''...''

Anh quay đi, thở dài, rồi lấy một tấm séc ra, đưa cho Cố Phi Bạch, bình thản nói:'' Anh xem và điền vào nhé, cụ Ôn nói rồi, chi phí sinh hoạt, ăn ở của cô cháu gái cụ trong hai năm, hết bao nhiêu tiền của nhà họ Cố các anh thì anh cứ ghi từng đó, mặc dù nhà họ Ôn không phải anh gia vọng tộc gì nhưng cũng không bao giờ muốn nhận ơn huệ của người khác.''

Cô nàng họ Trương nhìn thấy tấm séc có vẻ giật thột, nhưng vẫn cứng giọng:'' Nhà họ Ôn nào?'' 

Ngôn Hi cười khẩy nói:'' Ít nhất kiếp này cô cũng không thể vào nhà họ Ôn được. Cố Phi Bạch, không biết năm xưa, khi anh và Ôn Hoành đính ước, không biết bác anh đã nói gì nhỉ?'' 

Cố Phỉ Bạch siết chặt nắm đấm, mặt lạnh như tiền, nghiến răng nói:'' Vốn không dám trèo cao, chỉ vì bạn thân có tấm thịnh tình!''

Hai cô nàng đứng bên nghe thấy anh nói vậy, mặt đều tái nhợt đi. 

Tiếng tăm của nhà họ Cố ở vùng Giang Nam lớn như thế, phần lớn là dựa vào quyền thế của bác Cố Phi Bạch trong quân đội. Bác của Cố Phi Bạch nói ra hai chữ '' trèo cao '', chứng tỏ nhà Ôn Hoành thực sự không đơn giản chút nào.

Ngôn Hi nhìn hai cô nàng kia, bình thản nói:'' Từ trước đến nay,Ôn hoành luôn là hòn ngọc của gia tộc. Tôi khuyên chân tình là từ sau các vụ không nên làm những việc liên lụy đến tương lai của cha mẹ và anh em mình.'' 

Sau đó,vẻ mặt Ngôn Hi cũng dịu hơn, anh lịch sự gật đầu với Cố Phi Bạch rồi lên xe, nhấn ga, quay vô lăng và cho xe chạy mất.

A Hoành vừa cắn miếng bánh mì bơ vừa nói:'' Anh bốc phét giỏi thật đấy, em là viên ngọc của gia tộc từ bao giờ nhỉ?'' 

Anh lườm cô nói:'' Sao lại không phải viên ngọc. Ở nhà, anh chỉ muốn được công kênh em trên đỉnh đầu thôi.'' 

Cô liền cắn tiếp miếng bánh mì, nghĩ bụng, mặc dù ở nhà họ Ngôn không được sủng ái, nhưng ít nhất cũng được nắm quyền tài chính.

Lên đường cao tốc, cô bắt đầu thấy buồn ngủ, nhưng sợ anh lái xe một mình dễ ngủ gật nên cô cố gắng kiềm chế để nói chuyện với anh. Nhưng sau một ngày thi cử, cô thật sự rất mệt, cuối cùng không chịu được nữa, đành nghiêng đầu ngủ thiếp đi. 

Ngôn Hi cười, đóng trần xe lại và lấy chiếc áo khoác để sau lưng ra để lên người cô rồi bật rađiô.

Cô DJ với chất giọng ngọt ngào đang dẫn chương trình gửi tặng ca khúc cho người mình yêu thương, ngoài cửa xe, trời tối dần, đèn phản quang trên đường cao tốc lướt qua vùn vụt như nước chảy. 

Cô DJ nói:'' Bạn có số điện thoại với số đuôi 6238 nói anh ấy muốn tặng ca khúc cho cô bé lọ lem và người mẹ kế của cô gái, anh nói bà mợ và Rose đều mong muốn mẹ kế của cô bé lọ lem dũng cảm hơn, biến thành hoàng tử và cùng cô bỏ trốn!''

Ngôn Hi nhìn về phía trước, mắt chợt nhạt nhòa. 

Cô gái đó nghiêng đầu bên cửa sổ và ngủ ngon lành như bao năm về trước. 

Anh đưa tay khẽ vuốt tóc cô, dịu dàng và run rẩy. 

Mọi thứ xung quanh tĩnh lặng như tờ.