Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 1 - Chương 47-2




Người đàn ông đó cười và nói với cô rằng: “A Hoành, thời gian vừa qua, cháu vất vả vì Ngôn Hi quá!”

A Hoành nhìn ông ta, trong lòng cảm thấy vô cùng trống trải. “Chú cười trông rất giống Ngôn Hi ạ.”

Ông nội nhìn cô, không nói gì nhưng sắc mặt ông rất u ám.

Ngôn Hi nấp sau lưng cô, đôi mắt to tròn lén nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó anh lại cúi xuống nghịch chiếc vòng màu bạc trên tay.

Đây là đồ chơi A Hoành mới mua cho anh. Mục đích là thu hút sự chú ý của anh để dỗ anh đưa cho cô biển số nhà. Cô đã chỉ vào phần trống trước cửa, nòi với anh rằng: “Ngôn Hi, nhà mình chẳng có số nhà, nhìn xấu lắm, nhà ai chẳng có số nhà, chỉ có nhà mình là không có, nếu không có anh dẫn đường, em không nhìn thấy số nhà, lạc đường thì làm thế nào?”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác, nghĩ hồi lâu rồi lưỡng lự đưa biển số nhà cho cô, sau đó cúi đầu dụi mũi, tỏ vẻ đau đớn vô cùng.

Tân Đạt Di lườm một cái rồi lẩm bẩm: “Lừa trẻ con là không hay tí nào đâu nhé Ôn Hoành, nhưng cũng chỉ có cậu mới có thể làm cho Ngôn Hi...”

Phần sau cậu ta không nói ra nữa.

Chỉ có A Hoành mới có thể làm cho Ngôn Hi phá lệ, cho dù là trước khi bệnh tình tái phát và sau khị bệnh tình tái phát? Hai người mang hai họ khác nha, so với khoảng cách lớn nhấn trên thế gian này sẽ cách nhau bao xa...

Cha Ngôn Hi tên là Ngôn Định Bang, hơi hơi giống tên của cha Ôn Hoành. Có lẽ, ngày trước hai nhà dã bàn với nhau rồi mới đặt tên cho con cũng chưa biết chừng. Có lẽ là muốn họ làm anh em của nhau, cũng có lẽ còn muốn làm thông gia của nhau. Nhưng điều này thì nói lên được cái gì?

Cha Ngôn Hi nhìn vào mắt A Hoành rồi khẽ thở dài, cười gượng, nói: “A Hoành là cô gái tốt bụng, cháu chơi thân với Ngôn Hi, chú rất mừng vì điều đó.”

Cụ Ôn nói thêm vào: “Đúng vậy, bọn trẻ thân với nhau là điều tốt.”

“Chỉ có điều...” Cha Ngôn Hi nói. “Bây giờ Ngôn Hi bị bệnh như thế này, mỗi lần tinh thần kích động, e rằng sẽ làm A Hoành bị thương, cháu muốn...”

Giọng A Hoành cao hẳn lên: “Không đâu ạ, Ngôn Hi không làm ai bị thương bao giờ!”

Ba Ngôn Hi tiu nghỉu, không biết nói gì, đành nhẹ nhàng xoa đầu Ngôn Hi.

Ngôn Hi có vẻ khá chịu, anh đẩy tay ông ra rồi lại nép vào sau A Hoành, mắt mở to tròn, trông vừa xa cách vừa ngây ngô.

Trước mặt nhà họ Ôn, bà Ngôn ngại nên cũng không nói chuyện gì thêm mà chỉ nói vài câu khách sáo rồi ra về.

Cụ Ôn lại gọi A Hoành vào phòng làm việc.

A Hoành dặn Ngôn Hi ngồi chơi vòng trên xô pha.

Sắc mặt cụ Ôn có vẻ khó coi. “A Hoành à, ông biết chúa và Ngôn Hi chơi với nhau rất thân, ông cũng hiểu suy nghĩ của cháu. Có điều chúng ta là người ngoài, không nên can thiệp vào việc nhà của người khác, cháu có hiểu không?”

A Hoành cúi đầu đáp: “Ông ơi, cháu chăm sóc Ngôn Hi để anh ấy không phải vào bệnh viện tâm thần không được ạ?”

Cụ Ôn giận dữ quát: “Lộn xộn! Nó ốm đau như thế, cháu còn phải đi học, có bao nhiêu sức lực để hầu hạ nó? Cháu gái của ông tương lai tươi sáng như thế, sao có thể để người khác hủy hoại tương lai của cháu được! Huống chi trông nó èo uột như thế, lại mắc bệnh điên thế này, vừa sinh ra đã suýt lấy đi mạng của mẹ nó, chắc chắn nó sinh ra để đòi nợ nhà họ Ngôn! Từ trước đến nay, nhà họ Ôn chúng ta chưa làm điều gì có lỗi với nhà họ Ngôn cả, mặc dù nhà họ từng là ân nhân của ta, nhưng bao nhiêu năm qua, có gì cần báo đáp đã báo đáp hết rồi. Giờ cháu còn muốn gì nữa?”

Lần đầu tiên ông nội bày tỏ ý kiến dứt khoát và không cho cô cơ hội thương lượng như vậy.

Đẹp trai, vô phúc, gây họa cho cha mẹ, Ngôn Hi... tội không thể cứu được nữa ư?

A Hoành không thể cười, càng không thể khóc, chủi đứng trân trân ở đó, trước mtắ là màn đen tối mịt.

Cô ra khỏi nhà thì thấy Ngôn Hi đang đứng ở cổng, chiếc vòng đã rơi xuống đất. A Hoành cúi xuống nhặt chiếc vòng, nước mắt bất ngờ rơi lã chã.

Cô nhìn đôi giày đỏ dưới chân Ngôn Hi và nhặt chiếc vòng lên một cách khó khăn rồi đứng dậy, gượng cời, đưa cho anh. “Sao anh lại đứng ở đây?”

Anh không trả lời mà chỉ cầm chiếc vọng, ngn1 tay mềm mại chạm nhẹ lên mắt A Hoành, rụt rè nói: “Nước.”

A Hoành nhìn vào mắt anh, ánh mắt ngây thơ ấy vừa như vô cảm, ừa như đang thắc mắc điều gì đó.

Cô liền cười, trách: “Ngốc thế, đấy là nước mắt không phải nước đâu.”

Anh liền bắt chước cô, vừa cố gắng nuốt nước mắt vừa mỉm cười, giống hệt như thật.

Cô liền thở dài, nói: “Ngôn Hi, anh muốn học khóc như em ư? Ngốc quá, mắt sẽ đau đấy.”

Hơn nữa, anh có biết gì đâu mà bắt chước được?

Đó là nước mắt em khóc vì anh.

Anh không vì ai, tại sao phải khóc?

Ngôn Hi nhìn cô và vẫn mỉm cười, bắt chước điệu bộ đó, nhìn rất buồn cười, muốn khóc mà vẫn cố nhịn, dần dần, nước mắt lại rơi lã chã.

Cô vô cùng sửng sốt nhưng vẫn cười, dịu dàng khen: “Giống quá!”

Anh cũng cười, bắt chước cô thành nghiện.

Cô chỉ biết rằng, người mắc chứng cuồng loạn bắt chước rất giỏi. Nhưng cô không hề biết rằng, người mắc chứng cuồng loạn, thỉnh thoảng cũng có lúc tỉnh táo.

Cha Ngôn Hi chỉ nói xin nghỉ phép, xem ra không có ý định ở nhà dài ngày.

A Hoành nói chuyện với cha Ngôn Hi, giọng nhẹ như gió thoảng: “Ngôn Hi sẽ không tấn công cháu hoặc người khác đâu bác ạ. Bác hãy tin cháu, kể cả bác đưa anh ấy sang Mỹ thì cũng đừng cho anh ấy vào viện, bệnh của anh ấy chưa nặng đến mức đó đâu, đó là... nơi không thích hợp với Ngôn Hi đâu ạ.”

Giọng cô vô cùng khẩn thiết, ông Ngôn không nói gì.

Nhà có một chậu xương rồng xanh tốt đặt trước cửa sổ, bình thường đều là A Hoành chăm sóc.

Ngôn Hi lại đứng trước chậu xương rồng nghịch chiếc vòng. Đột nhiên, anh hét lên thất thanh, tinh thần có vẻ vô cùng kích động.

A Hoành, cha Ngôn Hi bước đến, thấy Ngôn Hi nhổ bật cả gốc cây xương rồng lên. Gai xương rồng vừa dày vừa cứng đâm vào tay anh, bàn tay tóe máu. Anh túm cây xương rồng, nhìn A Hoành với nét mặt bi thương rồi ném thẳng vào cô.

A Hoành sững sờ nhìn Ngôn Hi mà quên cả né tránh, cây xương rồng rơi trúng vào gấu quần cô.

Cô nói, Ngôn hi nhà mình rất ngoan, không tấn công ai, đặc biệt là cô.

Cô nói, bác Ngôn hãy tin cháu, đừng đưa Ngôn Hi vào viện.

Và thế là, anh đã phá vỡ lời thề của cô.