Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 2 - Chương 67: Em không có luồng sức mạnh đó




Typer: Y Doanh Hương

A Hoành cảm thấy mình dường như vừa trải qua một giấc mơ.

Đợt đó, cô chỉ bị cảm xoàng mà mãi chẳng khỏi được.

Cô chuyển đồ về nhà, chỉ mất hai tiếng đồng hồ. Đồ đạc, sách vở, chậu xương rồng chăm sóc từ lâu, đều đã bị dịch chuyển vị trí.

Dường như lại quay về với thành phố B ngày trước.

Mẹ và Tư Hoán ngồi bên giường cô và nói rất nhiều chuyện.

Mẹ bảo rằng: “Con không biết chứ anh con hồi nhỏ nghịch lắm, chỉ thích trèo cây, đeo chiếc mũ bảo hiểm cha con đặt riêng cho nó, đứng từ xa đã thấy trên cây có thêm một cái nồi cơm điện.”

A Hoành hắng giọng rồi cười. “Mẹ, hồi nhỏ con cũng rất ngố, thường bị người lớn vứt lên sân khấu diễn kịch, sau đó vừa nhảy vừa vỗ tay, giậm chân để thu hút du khách từ xa đến.”

Tư Hoán xoa đầu cô, cười để lộ đôi lúm đồng tiền. “A Hoành à, đợi em khỏi hẳn, cả nhà mình sẽ sang Thụy Sĩ trượt tuyết, hai bên bờ sông Zurich đẹp nhất trong mùa này đấy.”

A Hoành khẽ đáp: “Vâng, đợi em khỏi hẳn rồi đi nhé!” Sau đó, cô lại chìm vào giấc ngủ không phân biệt ngày đêm.

Ông nội cho mời rất nhiều bác sĩ có tiếng, lạ thật, chỉ là cảm xoàng mà sao kéo dài cả tháng không khỏi?

Mấy ông bác sĩ đó bắt bệnh không giống nhau, cuối cùng chỉ có một ông bác sĩ Trung y nói ra tám chữ: “Ưu tư quá độ, tâm bệnh khó chữa.”

Cô rất mệt mỏi, vừa ho khù khụ vừa cười. “Tâm bệnh không phải là bệnh, cháu chỉ thấy buồn ngủ thôi.”

Giấy gọi nhập học của trường Z được mẹ đặt trên bàn học của cô, mẹ nhìn cô và cố giấu đi chữ “hỉ” trong lòng.

Rất nhiều email gửi tới hòm thư, đều từ Mỹ gửi về, nhưng đều bị delete tất cả.

Tư Nhĩ nửa đêm lén mò sang giường cô, cười khẩy, nói: “Tôi không thấy cậu tội nghiệp, tôi coi thường cậu.”

Cô ngái ngủ, vừa dụi mắt cô vừa nói: “Nhĩ Nhĩ, tôi rất buồn ngủ, thật đấy, để tôi ngủ thêm một lúc nữa.”

Loáng thoáng có một bàn tay rất to và ấm, các ngón tay thô ráp, đầy vị nước biển áp vào má cô. “A Hoành, con buồn đến vậy sao, con rất muốn khóc ư?”

Cô nghĩ, cha ơi, đến cha cũng phải về ạ?

Sau đó, cô lại chìm trong giấc ngủ.

Lúc thực sự mở được mắt ra, A Hoành có cảm giác mình vừa bước sang một thế giới khác, ngồi bên cạnh là Phi Bạch áo trắng đang cúi đầu đọc sách.

Đáng lẽ không nên quên người này.

Cô tự mỉa mai, đúng là thời gian không chờ đợi ai.

Cô cười, nói: “Phi Bạch, em vừa nằm mơ, thoắt cái hai năm đã trôi qua rồi.”

Cố phi Bạch nói: “Bệnh lười của em nổi lên mấy ngày rồi, Noel qua rồi đấy!”

Cô bám tay vào đầu giường, cố gắng đứng dậy nhưng cánh tay và đầu đau kinh khủng.

Cố Phi Bạch cau mày, nói: “Em đừng cử động, bác sĩ dặn phải tĩnh dưỡng, không bị chấn thương sọ não là may mắn lắm rồi. Học viện đã xin nghỉ cho em, lát nữa bác cả sẽ vào thăm em.”

Chân A Hoành khựng lại, cô ngồi xuống mép giường, hỏi: “Bác Cố về từ bao giờ vậy?”

“Sau hôm em vào viện là cử xe quân đội chở về ngay.” Cố Phi Bạch xoa chân cho cô rồi đáp.

A Hoành cúi đầu sám hối. “Em có lỗi, em là kẻ tội đồ.”

Cố Phi Bạch nhìn cô, hỏi: “Hôm đó em nhìn thấy hết rồi chứ?”

A Hoành đáp: “Gì cơ, nhìn thấy cái gì?”

“Trước đây, anh từng nói với em rằng anh có một người bạn thân thanh mai trúc mã, người đó chính là Đỗ Khanh Khanh.” Cố Phi Bạch ngập ngừng nói, nét mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Cô rụt chân về, cười cười. “Phi Bạch, bây giờ em không muốn nói chuyện với anh về người này.”

Khuôn mặt Cố Phi Bạch căng lên. “Anh chỉ giải thích với em một lần thôi, sau này không đề cập tới nữa đâu.”

A Hoành khịt mũi, vỗ giường, nói: “Hôm nay em không nghe đấy!”

Cố Phi Bạch tức tái mặt. “Em…”

Cô vênh mặt lên dọa anh. “Cố Phi Bạch, anh có còn nhớ trước đây ông thầy bói đã nói với em như thế nào không?”

Cố Phi Bạch sững lại, nghĩ một lát rồi đáp: “Binh nhân nguyệt nương, nhất bắc nhị nam, nhị nam diệu thiện tiền chủng nhân, nhất bắc ngộ cô hậu sinh kiếp, có phải câu này không?”

A Hoành gục mặt vào lòng bàn tay, cười đáp: “Đây là vế trước, còn hai mươi chữ ở vế sau nữa: Thanh hòa vô tâm, minh tung lưỡng niệm, minh nhi phúc huệ vô song thụ, tung tắc cô bạc bánh sinh cầu.”

Cố Phi Bạch thấy cô không giận nên thở phào nhẹ nhõm.

Cô liền cười, nói: “Con người biết nghĩ thoáng mọi chuyện mới được trường thọ, đúng không? Anh không biết cảm giác sinh mệnh từ từ chảy ra ngoài cơ thể đáng sợ như thế nào đâu. Thế nên, có một số chuyện không nhất thiết phải nói bây giờ, em vẫn tiêu hóa được.”

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông cao to với mái tóc hoa râm bước vào, mắt ông rất sâu, người tỏa ra toàn mùi thuốc lá.

“Cháu chào bác ạ.”

Người đàn ông nhìn A Hoành, mừng rỡ nói: “Con gái, cuối cùng con cũng tỉnh rồi. Phi Bạch, đã gọi bác sĩ chưa? Để họ kiểm tra tổng quát cho A Hoành.”

Phi Bạch bình thản đáp: “Mặc dù bị rách da đầu nhưng bộ não không thông minh lên. Mặc dù gãy cánh tay nhưng lúc A Hoành ngủ, cháu có theo dõi, chắc là không sao.”

Người đán ông cười, mắng cậu cháu: “Thằng khỉ, bảo mày chăm sác vợ mà còn ấm ức hả, chỉ có hai ngày không được ngủ thôi đúng không? Bác mày làm nhiệm vụ còn mấy ngày mấy đêm không được chợp mắt chứ được như mày đâu. Đáng lẽ từ nhỏ phải cho mày đi theo bác thì đã chẳng đến nỗi thư sinh trói gà không chặt như bây giờ.”

Cố Phi Bạch nghiêm mặt đáp: “Quan trọng là dù cháu có thức đêm thức hôm cũng chưa chắc đã có người cảm kích.”

A Hoành ngoẹo đầu cười, che cái gối lên mặt anh. “Em cảm kích, cảm kích vô bờ, em nguyện lấy thân mình để đáp đền có được không?”

Ông Cố liền cười lớn. “Lời cảm tạ này không được, chuyện làm con dâu nhà ta đã quyết định từ lâu rồi, con nhỏ bày giảo hoạt quá!”

Sau đó, ông Cố vẫn sai Cố Phi Bạch đích thân sang phòng bác sĩ, trao đổi về bệnh tình và ngày xuất viện của A Hoành.

Lâu lắm rồi ông Cố chưa từ đơn vị về, ông nói rất nhiều chuyện với A Hoành, nào là Cố Phi Bạch có bắt nạt con không, tiền có đủ tiêu không, học hành ở trường có vất vả không, nếu vất vả thì đừng đi làm thêm nữa…Câu từ thì khéo nhưng thể hiện rõ rằng, con dâu tương lai nhà họ Cố mà túng bấn, chi tiêu tằn tiện như thế thật không hay chút nào. Chắc hẳn cha mẹ Cố Phi Bạch đã nói cho ông biết chuyện này.

A Hoành gật đầu, đáp: “Con biết ạ.”

Ông Cố liền thở dài. “Thực ra con cũng không phải ngại khi tiêu số tiền ta gửi đâu, số tiền đó…” Ông nói lấp lửng xong lại thôi.

A Hoành sực nhớ ra điều gì đó, bèn cúi đầu, nhưng rồi vẫn nói ra: “Bác ạ, bác có liên lạc gì ói mẹ và ông con không ạ?”

“Bác có, mẹ và ông con đều khỏe cả, con không phải lo gì đâu.”

Trán A Hoành lấm tấm mồ hôi, giọng mỗi lúc một nhỏ hơn nhưng rất chân thành: “Bác ạ, con đan cho ông con một cái áo len và một cái khăn choàng, bác có thể…”

Người đàn ông vỗ vai cô rồi thở dài, nói: “Được, để gộp vào chỗ quà bác gửi cho ông nội con nhân dịp tết Dương lịch rồi gửi lên cả thể. A Hoành, con đừng trách nhà họ Ôn quá tuyệt tình, có những việc một mình con không thể nghĩ ra được đâu, đợi sau này con sẽ hiểu rõ hơn.”

A Hoành ngẩng đầu nhìn lên trần nhà trắng toát, mỉm cười, nói: “ con tự bỏ trốn, con sợ đến nỗi đêm ngủ không ngon, con sợ không được làm người chính trực, con sợ...đền mạng.”

Không oán hận người khác.

Không oán hận nhà họ Ôn.

Thành phố B.

Ngôn Hi dậm chân, đôi bốt nâu tạo thành những vết giày loang lổ vì vừa đi giữa trời tuyết về. Anh gõ kính cửa một chiếc xe ô tô, có người mở cửa thò đầu ra, nhìn thấy anh liền hỏi: “Ngôn Hi, sao anh không lên xe, anh sợ lạnh nhất cơ mà?”

Ngôn Hi khẽ ngẩng lên, cười nói: “Sở Vân, giúp anh một việc được không?”

Sở Vân giật mình. “Anh phải nói việc gì trước đã.”

Ngôn Hi nói: “Chẳng có gì cả, chỉ là hôm tết Dương lịch đi ăn với anh một bữa, người khác hỏi anh với em có quan hệ gì thì em đừng phủ nhận là được.”

Sở Vân hiểu ra vấn đề. “À, anh muốn em đóng giả người yêu anh đúng không?”

Ngôn Hi trợn tròn mắt, nói: “Cô gái này thông minh quá!”

Sở Vân mở to đôi mắt tròn long lanh, tay chống cằm, nói: “Tại sao phải làm như thế, em là cô gái trinh nguyên, rơi vào tay anh thì danh tiết còn gì nữa.”

Ngôn Hi: “Bộ đồ mùa đông của Chanel, túi xách Fendi, em có chịu không? Không ok thì để anh đi tìm người khác.” Nói rồi, anh liền quay đi và rảo bước.

Sở Vân vội gọi: “Ấy ấy, Ngôn tiên sinh, sao tiên sinh chẳng có chút vitamin hóm hỉnh nào cả, chỉ ăn một bữa cơm thôi chứ gì, vì tiên sinh, bạn sẽ giúp đỡ nhiệt tình.”

Ngôn Hi quay mặt đi, cười nói: “Sở Vân, em đúng là cực phẩm gió chiều nào xoay chiều đó, mấy ngày trước còn có người cảnh báo anh phải đề phòng em, nói em tinh ranh lắm.”

Sở Vân vuốt mái tóc đen, chớp mắt nói: “Em không tinh ranh hả?”

Ngôn Hi liền mỉa mai. “Thực ra từ lâu anh vẫn cho rằng em sống dựa vào khuôn mặt và 36D của em.”

Sở Vân cười gượng, đáp: “DJ Yan quá khen rồi, em đâu có thực lực như DJ Yan, từ trước đến nay anh có bao giờ phải sống dựa vào khuôn mặt của anh đâu, không thể so sánh anh với những kẻ sống dựa vào bộ ngực như chúng tôi.”

Ngôn Hi nói: “Thời buổi này mồm miệng con gái đều chua ngoa như vậy ư?”

Sở Vân chống tay lên trán, hỏi: “Anh có hiểu phụ nữ không? Đừng trợn trừng vói em bằng đôi mắt to đó của anh nữa, thôi được, em sẽ nói theo cách khác, từ nhỏ đến lớn được tiếp xúc với các cô gái cùng trang lứa, anh đã bao giờ thích ai, hôn ai, chờ đợi ai và thất tình lần nào chưa?”

Ngôn Hi rút từ trong túi áo dày cộp ra chiếc điện thoại di động, xem giờ rồi bình thản chuyển sang chủ đè khác: “Sắp quay rồi, anh đi trước đây, tết Dương lịch anh sẽ lái xe đến đón em, mười giờ nhé, chờ đợi phong thái tuyệt vời của người đẹp Sở Vân.”

Ngày mùng Một tháng Một.

Khi Ngôn Hi lái xe vào sân, Sở Vân bắt đầu la lớn: “Á á á á, Ngôn Hi, tại sao mình lại đến chỗ này ăn cơm? Đây có phải… là nơi em phỏng vấn quan chức trong quân đội không?”

Ngôn Hi liền hỏi: “Lần trước em phỏng vấn ai?”

Sở Vân vừa cắn móng tay vừa đáp: “Tân Vân Nương, Tôn Công, Ngôn Cần – người này phải gọi điện ra nước ngoài để phỏng vấn, và cả Ôn Mộ Tân nữa.”

Ngôn Hi đáp: “Đúng rồi, mình đến nhà ông Ôn Mộ Tân ăn cơm.”

Sở Vân suýt ngất. “Anh đừng nói là anh có quan hệ gì với ông Ôn Mộ Tân nhé.”

Ngôn Hi lắc đầu, đáp: “Không có gì cả.”

Sở Vân vỗ tay lên ngực cho bớt hồi hộp.

Ngôn Hi nói: “Anh là cháu nội của ông Ngôn Cần.”

Sở Vân tiếp tục hét lớn: “Á á á á, đám phóng viên chó săn chui đâu hết rồi ấy nhỉ, bình thường mình có động thái nhỏ gì là bọn họ dính hơn keo con voi, tại sao chuyện động trời này mà không hề hay biết…”

Ngôn Hi giẫm chân phanh, nhìn tòa nhà màu trắng trước mặt, nheo mắt nói: “Đến rồi.”

Sở Vân có vẻ rất choáng. “Không cần anh phải nói, lần trước em đến đây phỏng vấn mà. Ngôn Hi, thôi em về đây, lần trước em đã làm phật ý cháu gái nhà này, tự nhiên giờ vác mặt đến đây để mà ăn tẩn à?”

Ngôn Hi cười, hỏi: “Em làm gì Ôn Tư Nhĩ?”

Sở Vân rầu rĩ đáp: “Em chỉ nói trông cô nàng đanh đá quá, chẳng giống bà mẹ tí nào.”

Ngôn Hi rút chìa khóa xe, cúi đầu nói: “Có gì mà sợ, giống mới là lạ.”

Đã gần hai năm rồi anh chưa đến đây, bình thường mỗi khi về nhà, thà phải đi vòng đường xa còn hơn là đi qua nhà họ Ôn.

Hôm Noel, Ôn Tư Hoán gọi điện thoại, anh từ chối nghe, đối phương lại gọi, anh lại ngắt, lại gọi, cuối cùng bực quá đành nghe máy: “Mẹ kiếp, cậu muốn gì chứ?”

Tư Hoán nói: “Ngôn Hi, ông nội tôi muốn cậu về nhà tôi ăn cơm hôm tết Dương lịch.”

“Tôi từng nói kiếp này không bao giờ muốn thấy người nhà họ Ôn nữa.”

Ôn Tư Hoán im lặng giây lát rồi nói: “Không chỉ mình cậu, còn có cả Lục Lưu, Tân Đạt Di và Tôn Bằng nữa.”

“Thế thì sao nào. Liên hoan to hả? Sorry, cậu tìm nhầm đối tượng rồi.”

Tư Hoán ngập ngừng một lát, giọng cũng lạnh lùng hơn: “Thế thì về lấy đồ cậu để quên ở nhà họ Ôn đi. Nếu có thể thì dắt một cô gái về, tôi không muốn nhìn thấy cảnh mẹ tôi như người đang ngồi trên đống lửa đâu.”

Đồ… để quên ở nhà họ Ôn? Sao anh không biết nhỉ?

Sở Vân kéo tay áo Ngôn Hi, nói nhỏ: “Ê, em đi không sao đấy chứ? Má ơi, anh bảo em lừa các bậc tiền bối cách mạng, em không dám…”

Ngôn Hi hậm hực quát: “Sở Vân, mẹ kiếp, em cứ tỏ ra vô tội đi, Chanel, Fendi, một, hai, ba, đứng thẳng tạo dáng nào.”

Sau khi bấm chuông cửa, hồi lâu mới có người ra mở, là Tư Hoán. Đẹp trai, mắt mày thanh tú, vẫn như ngày trước, không thay đổi gì nhiều.

Nhìn thấy Ngôn Hi và Sở Vân, Tư Hoán liền đút tay vào túi quần và tránh sang một bên. “Vào đi. Em là Sở Vân đúng không, lần trước gặp rồi, mời vào.”

Ngôn Hi thay giày, bỏ chiếc khăn vắt trên cánh tay xuống, Sở Vân theo vào cùng.

Phòng khách vẫn náo nhiệt như ngày trước, các cụ già chơi cờ, đám trẻ thì chơi mạt chược, trong bếp có tiếng phụ nữ nói chuyện, chắc là bà Uẩn và bà Trương.

Ngôn Hi thấy có cái gì đó thật mơ hồ, dường như mọi thứ ở đây không có gì thay đổi.

Sở Vân liền chọc anh: “Ê, sao anh túm khăn chặt thế làm gì, sắp rách rồi kìa.”

Ngôn Hi cúi đầu, hoa hướng dương đã không còn sắc nét như trước nữa nhưng màu vẫn rực rỡ, khiến người ta thực sự đau lòng.

“Ngôn Hi đến rồi.” Lục Lưu cười, bỏ bài xuống và đến, nhìn thấy Sở Vân, nét mặt lạnh đi mấy phần. “Đây là…”

Ngôn Hi liền đáp: “À, quên giới thiệu với mấy cậu, tôi và Sở Vân đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, tranh thủ lúc mọi người cùng có mặt, dẫn về để ra mắt.”

Tôn Bằng vừa chuyển bài vừa nhếch mép. Tân Đạt Di đang ngồi trên ghế liền bật dậy như cái lò xo, mắt chữ O mồm chữ A.

Sở Vân không nói gì mà chỉ cười bẽn lẽn.

Cụ Ôn và cụ Tân đang chơi cũng phải ngừng tay, đứng lên nhìn cô gái.

Cụ Ôn nhẹ nhàng hỏi Ngôn Hi: “Ông nội cháu biết chưa?”

Ngôn Hi bèn lắc đầu, trả lời rất đúng mực: “Cháu chưa kịp nói với ông cháu à dẫn bạn về để hai ông biết trước.”

Cụ Tân gật đầu hưởng ứng. “Con nhỏ này trong có vẻ lanh lợi đấy, rất tốt.” Nói xong thì không bình phẩm gì thêm.

Đám trẻ thì mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng và cũng không nói gì.

Bầu không khí tự nhiên gượng gạo hẳn lên.

Bà Uẩn nghe thấy tiếng Ngôn Hi liền từ bếp bước ra, nhìn thấy Ngôn Hi, mắt bà đỏ hoe. “Cái thằng nhỏ này, sao lâu lắm rồi không…”

Ngôn Hi ôm chặt bà Uẩn rồi nói: “Cháu vào đại học, bận đi làm thêm nên ít có thời gian về thăm cô.”

Bà Uẩn liền gật đầu. “Cô biết chứ, Ngôn Hi lớn rồi, bắt đầu hiểu biết rồi, cô mừng lắm.”

Rồi ánh mắt bà dừng lại trên người Sở Vân, thấy cô gái này xinh xắn, lanh lợi, hoàn toàn… không giống với con bé, biết chắc chắn là Ngôn Hi đã buông xuôi, bà bỗng cảm thấy như trút đi được một gánh nặng, hồ hởi chuyện trò với Sở Vân.

Tư Nhĩ ngồi bên bàn mạt chược, lạnh lùng buông một câu: “Mẹ.”

Bà Uẩn dường như không nghe thấy, có vẻ bà rất quý mến Sở Vân nên bận rộn tiếp đón cô bé.

Tư Nhĩ đứng dậy, liếc Ngôn Hi và cô gái ngồi bên cạnh một cái rồi lặng lẽ lên lầu. Phong cách đó của mẹ và Ngôn Hi đều không phải mà cái mà cô quen.

Tư Hoán thế chân Tư Nhĩ, tiếp tục chơi mạt chược với ba anh chàng kia, bầu không khí lại sôi nổi trở lại, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngôn Hi ngồi xem ti vi với Sở Vân, Sở Vân hỏi nhỏ: “Anh quen đám Lục Lưu lâu rồi hả?”

Ngôn Hi ậm ờ đáp một tiếng, ti vi đang chiếu quảng cáo nhưng anh xem rất tập trung.

Sở Vân thấy có gì vướng vướng ở dưới mông, liền đứng dậy kiểm tra thì hóa ra, cô đang ngồi trên một chiếc khăn choàng màu xanh lam, đường đan gọn gàng, cảm giác rất sạch sẽ, ấm áp. Cô cảm thấy mình đang đóng vai bạn gái Ngôn Hi, để xứng đáng với Chanel và Fendi thì phải dẻo mỏ một chút, nghĩ vậy bèn cười, khen: “Cô ơi, khăn choàng của cô đẹp quá ạ, cô mua ở đâu mà khéo thế?”

Ngôn Hi nheo mắt, đầu ngón tay khựng lại, đang định chạm vào chiếc khăn choàng thì Sở Vân lại đưa cho bà Uẩn, thế nên anh chỉ bắt được không khí mà thôi.

Lúc ăn cơm, vì muốn để các cụ vui nên đám thanh niên giả vờ ngoan ngoãn, thỏ non, nói toàn những lời hay ý đẹp.

Sở Vân ngoan ngoãn nói về chủ đề chiến tranh theo sở thích của các cụ, kí ức sục sôi lại hiện về, hai cụ bị chuốc không ít rượu.

Cụ Ôn mặt đỏ gay, không còn nghiêm nghị như bình thường mà tỏ ra hiền từ hơn. “Giỏi lắm, con nhỏ này khá hơn con nhỏ nhà tôi, nói chuyện rất chu đáo, thằng Hi có con mắt đó.”

Nét mặt Ngôn Hi không biểu lộ cảm xúc gì. “Vâng, rất ổn.”

Tư Nhĩ liền nói xen vào, ngắt lời Ngôn Hi: “Ông này, sao cháu lại có thể không bằng chị MC này được?”

Bà Uẩn liền vỗ vai con gái. “Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng có xen vào, ăn cơm đi.”

Trên bàn bày một đĩa sườn chua ngọt, Ngôn Hi cắn một miếng rồi cau mày, bỏ xuống. Bọn họ cũng uống không ít rượu, chúc qua chúc lại, thanh niên nên cũng muốn so bì cao thấp. Ngôn Hi lấy cớ tranh thủ đi ra ngoài cho thoáng.

Bên cạnh cái cây với những cành khô trơ trụi, cửa sổ đó vẫn đóng chặt, anh đã từng ngẩng đầu nhìn lên và gọi thế ngày này qua ngày khác, dường như chỉ giây tiếp theo thôi cửa sẽ được mở, một cái đầu thò ra và nằm sấp xuống thành cửa sổ, nở nụ cười ấm áp, hỏi: “Anh, ăn cơm chưa, Ngôn Hi?”

Ngoài tên anh ra, người đó dù rất giỏi nhưng cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Giờ này cũng ngẩng mặt nhìn lên nhưng không còn thấy… người đó nữa.

Thấy hơi men đã bớt được phần nào, Ngôn Hi lại đi vào trong. Nhìn thấy anh, Sở Vân có vẻ yên tâm hơn rất nhiều. Cô ghé sát vào tai anh, thì thầm: “Anh đi đâu vậy?” Dường như nhờ có hơi men, cảm giác giữa hai người gần gũi hơn rất nhiều.

Ngôn Hi cười, đáp: “Ra ngoài một lát cho thoáng, em đừng uống nhiều quá, lát nữa anh không chịu trách nhiệm kéo em về nhà được đâu.”

Sở Vân cầm tay anh lắc lắc, nũng nịu lắc đầu. “Không sao đâu, em có thể bám anh mà.”

Và thế là cảnh tượng này lại lọt vào mắt ai đó.

Tư Hoán đứng dậy, thở dài, nói: “Đồ đạc của cậu ở trên lầu, mấy hôm trước cô Trương suýt nữa thì vứt đi vì tưởng là rác.”

Ngôn Hi nhìn Tư Hoán, nói: “Lên lấy cùng tôi.” Theo sau là Sở Vân đã ngà ngà say.

Căn phòng nằm lọt trong tán cây đó vẫn vô cùng sạch sẽ, gọn gàng. Sách vở trên bàn được xếp rất ngăn nắp. Trên bậc cửa sổ là cây xương rồng, một thời gian dài sống trong phòng nên đã có phần héo úa. Đâu có như anh, đến khi về nước, tòa nhà màu trắng của họ Ngôn để không, người thì đã bỏ đi.

Tư Hoán lấy từ trong tủ ra một hộp giấy vuông và đưa cho Ngôn Hi. “Tôi mở ra mới biết… là đồ của cậu.”

Sở Vân tò mò nhìn gian phòng. “Đây là phòng của ai mà ngoài bút mực, giấu nghiên ra thì chẳng còn gì khác vậy?”

Chẳng còn gì khác…

Tư Hoán liền cười. “Con bé không thích những món đồ mà các cô gái khác thích.”

Ngôn Hi ôm hộp giấy, ngón tay bấm mạnh vào thành hộp, cúi đầu, hỏi nhỏ: “Sao cậu biết?”

Tư Hoán quay mặt đi, môi tái nhợt.

Trong phòng, điện thoại bất ngờ đổ chuông.

2:00 PM.

Chuông chỉ đổ một hồi đã bị Tư Nhĩ ở phòng đối diện nhấc máy.

Do có lò sưởi nên cả hai phòng đều mở cửa cho thoáng, qua cánh cửa phòng đối diện có thể nhìn thấy nét mặt Ôn Tư Nhĩ rất luống cuống khi nghe điện thoại.

Cô nói: “Sao lại gọi điện về, đã bảo là gọi di động cho tôi cơ mà?”

Cô nói: “Khỏe, mọi người đều khỏe, thế đã nhé. À, lần sau đừng tặng những món đồ rẻ tiền đó nữa nhé, mọi người không dùng đâu.”

Cô nói… cô còn định nói gì đó nhưng bị một người túm chặt cổ tay, quay lại hóa ra là Ngôn Hi.

Tư Nhĩ nói: “Ngôn Hi, anh điên à, là bạn em gọi đến!”

Ngôn Hi nghiến răng ken két ra lệnh: “Nhắc lại lần nữa, đưa điện thoại đây!”

Tư Nhĩ hoảng quá, nhìn anh trân trân. Cuối cùng cũng buông tay ra.

Anh áp ống nghe vào tai, tóc mái che kín mắt, hồi lâu mới buông điện thoại xuống với nét mặt vô cảm.

Rơi dưới đất là chiếc hộp giấy kia.

Một bức tranh có tên là Ánh bình minh.

Một đôi giày vải bạc màu trắng được giặt sạch sẽ.

Ngày xửa ngày xưa, anh đi đôi giày này, tay cầm ô tìm đến chỗ cô bị lạc đường.

“A Hoành, anh đưa em về nhà nhé!”