Mười Năm Thương Nhớ

Quyển 2 - Chương 80: Người đã nằm mơ sợ tỉnh mộng




A Hoành theo nhóm nghiên cứu của giáo sư Lý vào bệnh viện là vào ngày thứ bảy sau hôm cô nộp đơn đăng ký.

Lúc đầu cô hứa giữa tháng ba sẽ về thành phố B, bây giờ lịch trình khá dày nên không thực hiện được nữa. Trước khi lên đường, cô đành gọi điện thoại xin lỗi Ngôn Hi.

Giọng anh có vẽ khỏe hơn hôm trước, anh bảo cô cứ yên tâm mà đi, cố gắng đừng để bị lây nhiễm chéo. Nếu tranh thủ được thời gian, anh sẽ về thành phố H thăm cô.

A Hoành liền cười, trong lúc cúp máy, tranh thủ xung quanh không có ai, cô liền hôn trộm ống nghe một cái rồi giấu khuôn mặt đỏ bừng vào màn đêm.

Trong phòng chỉ có một mình A Hoành đi, chị năm thu dọn hành lí hộ cô, đột nhiên hỏi:"" Có phải Ngôn Hi định xin rời khỏi showbiz không?""

A Hoành liền dừng tay hỏi:"" Ai bảo thế?""

Chị năm nói:"" Dạo này công việc của Ngôn Hi đều do người mới thay, các chương trình trước đó của anh ấy cũng bỏ gần hết, mọi người đang bàn luận chuyện này.""

A Hoành đáp:"" Tớ cũng không rõ lắm, anh chàng này tính tình ngang ngạnh, thất thường, nhưng đến khi quyết định rồi thì không ai lay chuyển được.""Rồi cô lắc đầu, thở dài, sau đó nở nụ cười tươi. "" Mọi người cho anh ấy thời gian suy nghĩ đã nhé.""

Tóm lại hãy cho Ngôn Hi thời gian suy nghĩ, nếu yêu quý anh thật lòng thì hãy độ lượng nhiều hơn.

Lúc đến bệnh viện chỉ nói là lấy mẫu virus làm thí nghiệm, không ngờ dịch bệnh đã rơi vào tình trạng không thể kiểm soát.

Trong phòng bệnh nặng, bệnh nhân đeo ống thở đầy vật vã và đau đớn, gân xanh nổi hết lên và liên tục thở dốc, bệnh viện chỉ có thể dùng thuốc an thần và kháng sinh bình thường để tiêm vào tĩnh mạch cho bệnh nhân.Bác sĩ cảm thấy bất lực trước việc ngày càng có nhiều bệnh nhân nhập viện.

Lúc mới đến, cả đội nghiên cứu có mười tám người, kiên trì đến phút cuối chỉ còn lại năm người, bao gồm giáo sư Lý và bốn sinh viên.

A Hoành ở lại đó, cô không nhớ tại sao ình lại ở lại đó và lạnh lùng nhìn bạn bè ra về.

Có ai mà không sợ chết? Nhưng khi cô bế bệnh nhân nhỏ tuổi đó, nhìn em ho rũ rượi, liên tục thở dốc, vật vã trong vòng tay cô, còn khóc lóc đòi tìm mẹ mà lòng cô thấy buồn vô hạn.

Cậu bé đó tên gọi ở nhà là Tiếu Tiếu,giáo sư Lý giao cho cô nhiệm vụ chăm sóc cậu bé. Cậu bé còn rất nhỏ, vừa mới bập bẹ biết nói đã mắc phải căn bệnh này, thậm chí còn bị cách li, không được ở trong vòng tay người mẹ mà trước nay cậu chưa rời xa bao giờ.

Mẹ cậu bé không khóc mà chỉ nhờ cô chăm sóc đứa trẻ, đưa cô rất nhiều kẹo sôcôla nhờ cô gửi cho thằng bé.

A Hoành biết rõ cậu bé mắc chứng viêm phổi, không được ăn những đồ ăn có tính kích thích nhưng không nở lòng từ chối, vừa bế Tiếu Tiếu, vừa lấy sôcôla ra dỗ dành cậu.Cậu bé rất quấy, lúc nào cũng thò tay ra kéo chiếc khẩu trang trên mặt cô,cậu chưa nhìn thấy A Hoành lần nào mà chỉ bập bẹ gọi:""Chi ơi.""

A Hoành liền cười, bé cậu bé lên để bón cơm cho cậu và nói:""Sai rồi, phải gọi là chị mới đúng, Tiếu Tiếu nhớ chưa?""

Cậu bé liền cười khanh khách:"" Chi ơi, chi ơi...chi.""

Chiếc đầu nhỏ xinh ngoẹo qua một bên, mái tóc mềm như bông, trông rất đáng yêu.

Cố Phi Bạch cũng ở lại, thấy vậy liền cau mày cảnh cáo:"" Không nên tiếp xúc quá gần, mặc dù là trẻ con nhưng vẫn là bệnh nhân.""

A Hoành liền nói:"" Là bệnh nhân nhưng dù sao cũng vẫn là trẻ con. Anh thấy nói như thế có thuận hơn không?""

Anh chàng liếc cô rồi ngạo mạn bỏ đi.

Lúc đầu triệu chứng của Tiếu Tiếu chưa nặng lắm, nhưng sau đó đột nhiên bị sốt về đêm. Trẻ nhỏ không được tiêm liều nặng, cậu bé mãi không giảm sốt, các biện pháp như chườm lạnh,lau người bằng cồn, dùng chăn hạ nhiệt đều đã thử qua hết nhưng không đem lại kết quả gì.

Bác sĩ điều trị nói:"" Em bé không ổn rồi, thông báo cho người nhà thôi.""

A Hoành bế cậu bé cả đêm, trán áp sát vào trán cậu và liên tục thay khăn lau người cho cậu như một cái máy rồi nói:"" Tiếu Tiếu, em đợi nhé, mẹ em sẽ đến nhanh thôi, rất nhanh thôi!""

Nhưng cậu bé lại ngủ rất say, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy thanh sôcôla, đến gần sáng mới buông ra. Cơ thể cậu bé vẫn rất mềm, nhưng rồi chuyển sang lạnh dần.

Vừa đến phòng,mẹ Tiếu Tiếu liền giằng ngay cậu bé ra khỏi vòng tay cô và gào khóc thảm thiết.Chị vừa gào khóc vừa đấm A Hoành thùm thụp:""Cô trả Tiếu Tiếu lại cho tôi, Tiếu Tiếu, tiếu Tiếu của tôi...""

A Hoành nhìn chị ta rồi cởi khẩu trang ra, cúi đầu nói lời xin lỗi.Quay ra chỉ thấy hành lang sâu hun hút của bệnh viện, không có ánh nắng, không có ánh đèn mà tối ôm,lạnh cóng.

Sau lưng có tiếng gọi của Cố Phi Bạch.""Ôn Hoành.""

Cô không ngoảnh lại, đôi vai mãnh khãnh trong chiếc áo blu khẽ rung lên. Đã hai tháng nay, cô không liên lạc với bất kì ai,ngày đêm ở trong bệnh viện.

Cô cầm điện thoại công cộng ở hành lang bệnh viện và nói nhỏ:"" Ngôn Hi, anh có biết không, bệnh nhân đầu tiên của em qua đời rồi.Anh không biết đó là đứa trẻ đáng yêu thế nào đâu, ngày nào nó cũng cười, tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn. Nó thích ăn sôcôla, vì còn rất nhỏ nên đêm vẫn tè dầm, dụi mắt tìm em. Nhưng từ đầu đến cuối em toàn đeo khẩu trang...thậm chí cậu bé còn không biết...em trông như thế nào..."" Nói rồi cô gục xuống và bật khóc nức nở

"" Ngôn Hi,em phải làm gì đây, em rất buồn, anh hãy cho em lời khuyên nên làm gì...""

""Ngôn Hi..."" Cô gọi tên người đó, khi cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung vì yếu đuối, cô lại muốn tìm một chỗ dựa cho riêng mình.

Cách đó không xa, có một người đàn ông với dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng đứng nhìn theo bóng cô mà mắt đỏ hoe.

Chiếc điện thoại này đã hỏng từ lâu,làm sao cô gọi đâu được

Chỉ là một sự dựa dẫm về tinh thần mà thôi.

Sao cô có thể nỡ lòng để người đó lo lắng cho mình.

Thậm chí anh ta còn chưa được gặp chàng Ngôn Hi mà cô đang nhắc đến, mặc dù đã từng nghe thấy giọng nói anh ta trong điện thoại, mặc dù lần nào người đó cũng cung kính nói rằng:"" Cảm ơn anh đã chăm sóc A Hoành, cảm ơn anh.""

A Hoành thậm chí còn không biết rằng,ngày đó, khi từ thành phố B tới thành phố H, có một người đàn ông đã đi cùng đường với cô, còn đưa cô đến bên Cố Phi Bạch anh một cách an toàn.

Suốt hai mùa thu, người đàn ông đó đều nói:"" Trời lạnh rồi, anh có thể ở bên cô ấy nhiều hơn không?""

Có thể mua cho cô ấy thêm ít đồ ngọt không?

Có thể đưa cô ấy đến khu giải trí chơi một lần không?

Có thể ngày ngày nói với cô ấy rằng:"" Baby, em rất giỏi "" không?

Có thể...cho cô ấy một mái nhà ấm áp không?

Có thể hay không?

Anh và cô có thể thân mật nắm tay nhau, nhưng anh lại không biết cô sợ cô đơn, sợ bị phủ định, thích ăn đồ ngọt, ước mơ lớn nhất của cô là được làm vợ hiền mẹ đảm.

Thậm chí ngày cô ra khỏi nhà, chàng trai hào hoa thường xuất hiện trên màn hình tivi đó còn hỏi anh rằng:"" Có thể nói câu "" Happy birthday to you "" vào ngày mùng mười tháng một dương lịch hay không?""

Thật đáng buồn biết bao, anh tự cho rằng mình yêu cô gái này vô cùng sâu sắc, khắc cốt ghi tâm, vậy mà lại không biết ngày sinh nhật của cô.

Anh thường lạnh lùng hỏi chàng trai gọi điện thoại đó rằng:"" Anh nói chuyện với tôi với tư cách gì?""

Người đàn ông tên Ngôn Hi đó không giữ được vẻ lanh lợi, hoạt ngôn như hình ảnh của anh ta trên các phương tiện truyền thông, mà thường tỏ ra luống cuống, buồn bã trả lời rằng:"" Xin lỗi anh, anh có thể coi tôi là cha hoặc là anh của cô ấy, người có con gái hay em gái đi lấy chồng đều có suy nghĩ đó, mong anh lượng thứ.""

Tuy nhiên, có người cha, người anh nào làm được như thế không, đến khi lên sóng phát thanh, lên truyền hình đều nói về thành phố H với giọng đầy tự hào, thành phố H tuyệt vời biết bao, cảnh sắc nên thơ, sau này già trở về với cát bụi tôi cũng muốn được an táng ở đó.

Đó là vùng đất tuyệt vời vì có A Hoành của anh năm xưa, có người vợ tương lai của tôi và người mẹ hiền tương lai của những đứa con của tôi.

Tất cả đã như mây trôi nước chảy. Cố Phi Bạch nghĩ, anh chỉ xiêu lòng trước cô thiếu nữ mặc chiếc áo len mềm đứng bên cạnh chàng trai đó, khi chiếc mặt nạ bị bỏ ra, cô mỉm cười và xin lỗi. "" Xin lỗi, em không phải người mà anh muốn tìm.""

Đó là năm 1999.

Năm 2003, anh đưa tay ra và kéo cô gái yếu đuối trong chiếc áo blu trắng đó lên rồi nói:"" Ngốc ạ, đừng khóc nữa em!"

Anh cười dù mắt đỏ hoe, đưa điện thoại di động cho cô và nói:"" Chỉ là nhớ nhung mà thôi, chuyện này không khó khăn mà.""

Giáo sư Lý đưa sinh viên trở lại trường vào tháng sáu.

Lúc ấy, toàn trường đã bị đóng cửa. mệnh lệnh được đưa ra, sinh viên toàn trường không được phép tùy tiện rời khỏi trường, nếu không sẽ bị đuổi học.

A Hoành vừa mới về kí túc xá mấy ngày thì khu nhà cô ở liên tục có người bị sốt, bị đưa và bệnh viện trường cách li.Sau đó, có hai trường hợp bị bệnh viện trường xác nhận là mắc bệnh.

Và thế là họ bị cách li theo dõi nửa tháng trong kí túc xá.

Chị năm vô cùng buồn khổ, suốt ngày gào lên:"" Ôi chàng của em, khó khăn lắm chàng mới đến thành phố H một lần, không biết em có cơ hội gặp mặt hay không!""

A Hoành nghe thấy vậy liền lắp bắp nói:""Chị năm... nói Ngôn Hi Hi cơ?""

Chị năm lườm cô một cái rồi nói:"" Đồ vô lương tâm, chỉ biết hớn hở với gã Cố Phi Bạch trong bệnh viện.Mấy hôm trước Ngôn Hi công bố, sau khi chủ trì chương trình từ thiện trên phạm vi toàn quốc, anh ấy sẽ tạm biệt showbiz. Hội trường lớn của thành phố H là trạm dừng chân cuối cùng của anh ấy.""

A Hoành tần ngần hỏi:""Anh ấy có nói gì với tớ đâu, để tớ gọi điện cho anh ấy, sao anh ấy không nói gì nhỉ...""

Chị năm hỏi:"" Thế thường các cậu nói những chuyện gì?""

"" Tớ bảo tớ vẫn còn sống khỏe, nhưng dạo này cả trường đều bị cách li nên lâu lắm rồi tớ không có kẹo để ăn. Anh ấy bảo anh ấy cũng vẫn sống khỏe, trường anh ấy không bị cách li nhưng vì anh ấy không thích ăn đồ ngọt nên cũng lâu lắm rồi không ăn kẹo...""

Chị năm tức hộc máu, cố gắng kiềm chế ý định tẩn cả hai người, sau đó nhìn cô, thở dài nói:"" Bây giờ cậu đã biết là Ngôn Hi sẽ đến rồi chứ?""

A Hoành hỏi:"" Bao giờ?""

""Năm ngày nữa.""

A Hoành rớt nước mắt."" Lúc đó bọn mình vẫn bị cách li...""

Chị năm liền gật đầu."" Sao mà ngố thế chứ! Tớ sẽ nhờ một ông bạn nào đó giúp một tay, bọn mình ở tầng hai, chắc chắn vượt qua được!""

A Hoành rầu rĩ đáp:"" kể cả có đi thì đông người như thế, chưa chắc đã nhìn thấy anh ấy.""

Chị năm siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két nói:"" Buổi cuối cùng Ngôn Hi chủ trì, bọn mình sẽ đến chiếm chỗ hội trường lớn từ trưa! Tớ không tin là không nhìn được.""

Sau đó, trải qua muôn vànkhó khăn, cuối cùng hai cô nàng đã vượt qua được bức tường của trường. Nhưng sau đó, đột nhiên nhớ ra mình không có vé, bi kịch toàn tập...

Chị năm tức hộc máu nói:"" Trăm phương ngàn kế, cuối cùng bà lại quên mất chuyện vé.""

Nhìn bàn tay lấm lem đất cát vì trèo tường, A Hoành ngân ngấn nước mắt nói:""Chị năm, cậu bảo chắc chắn là gặp được Ngôn Hi rồi nhé, ba tháng nay tớ không gặp được anh ấy rồi, Ngôn Hi...""

Chị năm cười."" Hay là bọn mình đứng ngoài nghe tiếng thôi, anh ấy nói to lắm!""

A Hoành khóc tiếp rồi đập cửa hội trường lớn:"" Ngôn Hi ơi...""

Nhớ nhung là thế, nhớ đến cồn cào ruột gan, nhớ đến day dứt tâm can. Nhưng quan trọng là không có cơ hội,khó khăn lắm người trong mộng mới xuất hiện, nhưng lại bị cánh cửa chết tiệt này chặn ở bên ngoài.

Một người đàn ông đeo kính, dáng vẻ như là trợ lí bước đến, đẩy gọng kính lên sống mũi, tay cầm ảnh so sánh hồi lâu rồi kéo bím tóc của A Hoành hỏi:"" Chào em, có đúng không nhỉ, em là Ôn Hoành đúng không?""

A Hoành buồn rầu quay đầu lại hỏi:"" Ai hả?""

Người đàn ông đeo kính cười nói:"" Sao trông gầy và đen hơn trong ảnh nhiều nhỉ?""

A Hoành hỏi:"" Anh là ai nhỉ?""

Anh ta nói:"" À, tôi quên chưa giới thiệu, tôi là trợ lí của Ngôn Hi, anh ấy bảo tôi đưa cô vào hàng ghế vip.""

Trong tích tắc, thế giới lập tức sáng bừng, bốn mùa như xuân, chim ca líu lo, hoa tươi sắc thắm.

Mắt chị năm sáng như đèn pha, kéo tuột A Hoành vào trong, tay cầm gậy phát sáng, giữa hội trường lớn chật kín, bọn cô ngồi ngay hàng ghế đầu tiên với vẻ đầy tự hào.

Hơ, bên trái là chủ nhiệm phòng giáo vụ, bên phải là... phó củ nhiệm phòng giáo vụ. Vừa giơ gậy phát sáng hô "" DJ Yan,em yêu anh như chuột yêu gạo "" thì có người ngồi sau chọc cô:"" Bạn này trật tự nào.""

Chị năm ngoái đầu lại, ơ, ông cụ mặt hiền từ này nhìn quen thế nhỉ, chẳng phải... chẳng phải...là thầy hiệu trưởng đó ư? Nước mắt lưng tròng, cô nhìn lên sân khấu,mẹ ơi, anh chàng sắp xếp khéo thế.

Lúc Ngôn Hi giới thiệu chương trình thì A Hoành và chị năm bước vào, anh mỉm cười rồi tiếp tục chuyên tâm vào công việc của mình.

A Hoành ngồi dưới sân khấu nhìn anh chăm chú.

Không giống...ngày thường lắm. Dường như toàn thân anh phát ra một luồng sáng lấp lánh như chú đom đóm trong ngày hạ, dịu dàng, tuyệt đẹp nhưng mờ ảo.

Chị năm nhìn list giới thiệu chương trình và lớn tiếng reo:"" A Hoành, lát nữa Ngôn Hi còn hát một bài gì nữa đấy, tên là Biển mùa thu gì đó.""

A Hoành hít một hơi thật sâu rồi hỏi:"" Anh ấy hát hả?""

""Sao?"" Chị năm hỏi lại.

A Hoành tần ngần nói:"" Cậu phải tìm bông nhét vào tai trước đi, lát nữa tai bị điếc thì đừng có trách tớ.""

Chị năm xúc động nói:"" Gì cơ, cậu không biết anh ấy hát bài My Prayer hay thế nào đâu, một ngày ba bữa của tớ sống vào việc nghe bài đó đấy. Nói cho cậu biết nhé, cậu đừng có ỷ lại là sống chung một mái nhà với chàng rồi nói xấu chàng nhé."

A Hoành hậm hực đáp:"" Tớ nói xấu anh ấy ư, thôi đi, ngũ âm có ra gì đâu...""

Sau đó, không nhớ là tiết mục thứ tư hay thứ năm từ dưới lên, anh cầm micro đứng giữa sân khấu. Dường như chàng trai đó đang hát bằng cả sinh mệnh của mình.

Nửa đêm tỉnh giấc giữa nỗi cô đơn anh thường suy nghĩ mông lung

Nếu mở cửa ra và nhìn thấy biển cả

Lúc bị lãng quên,nó có tồn tại hay không

Người ấy lựa chọn ra đi, cũng phủ định tình yêu

Kể từ ngày hôm đó, anh phát hiện ra bản thân mình

Một phần nào đã chết, không còn muốn có tương lai

Biển cả không hiểu rằng, sóng đánh vào bờ cát

Mùa hạ đã qua, có bao giờ trở lại

Tựa vết chân trần trên bờ cát, quyến luyến mãi không thôi

Đợi thời gian vùi lấp

Không tài nào lí giải, tình yêu bị thay thế

Anh không còn dám đưa tay với tình yêu

Tâm trạng đầy u ám, nhớ mùa hạ cháy bỏng

Biển mùa thu...

Anh vừa hát câu "" thời khắc bị lãng quên, có tồn tại hay không "" vừa bước đến trước sân khấu, cúi xuống, lấy từ trong túi áo com lê ra chiếc kẹo màu lam trong suốt và nhìn A Hoành đắm đuối, đưa vào miệng cô. Anh nở nụ cười đầy vẻ yêu chiều rồi xoa đầu cô. Sau đó, anh ngửa đầu ra phía sau,vầng trán sáng ngời, một tay cầm micro, hát một ca khúc làm điên đảo tâm hồn giữa biển người mênh mông.

Anh hát, anh lựa chọn ra đi, cũng phủ định tình yêu.

Anh nói, không tài nào lí giải, tình yêu bị thay thế.

Biển cả chưa bao giờ hiểu, nhưng em yêu ơi, em có hiểu hay không?