Mười Năm Yêu Anh Nhất

Chương 22




Hạ Tri Thư về đến nhà, cẩn thận gấp kỹ khăn quàng cổ của Ngải Tử Du cất vào túi. Cậu ngồi rất lâu trên sô pha, cũng không nghĩ gì cả, đến khi cảm thấy hơi lạnh mới đứng dậy.

Trong căn nhà không có ai sẽ rất lạnh, là cái lạnh dù có chỉnh nhiệt độ máy điều hoà cao bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể xua tan. Hạ Tri Thư quấn chặt mình trong chăn, mơ mơ màng màng thiếp đi lần nữa.

Nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, đèn lớn trong phòng ngủ còn bật sáng trưng, không thể xua đi đêm tối dày đặc. Hạ Tri Thư nhìn đồng hồ, cậu mới ngủ chưa đầy nửa tiếng. Nhưng đã mất ngủ rồi, cảm giác tỉnh táo lại càng khó chịu hơn. Thật sự cậu không nhịn được, rất muốn nghe chút thanh âm của Tưởng Văn Húc.

Bây giờ bên nước Pháp có lẽ là hơn năm giờ chiều, hẳn sẽ không làm phiền hắn nhỉ… Hạ Tri Thư rũ mắt kiên trì nhấn từng số điện thoại của Tưởng Văn Húc. Trong danh bạ không phải không lưu số hắn, nhưng như vậy có lẽ sẽ dụng tâm hơn, trang trọng hơn. Đây là thói quen của Hạ Tri Thư.

Sau vài tiếng tút, điện thoại bắt máy rất nhanh, tiếng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông dường như có thêm vài phần ôn nhu: “Em còn nhớ gọi điện thoại cho anh ư?”

Hạ Tri Thư cầm di động trầm mặc vài giây, ban đầu cậu và Tưởng Văn Húc rất chăm gọi điện cho nhau, nhưng không có tiền trả phí điện thoại. Khi đó chuyện khiến Hạ Tri Thư vui vẻ nhất và cẩn thận nhất chính là dùng điện thoại công ty nói vài câu linh tinh với Tưởng Văn Húc. Cho dù mỗi đêm hai người đều thấy nhau, nhưng vẫn luôn cảm thấy thời gian ban ngày không gặp nhau sao mà dài thế. Rồi sau đó đã thay đổi, cảm thấy không có gì để nói nhiều, lại không có lý do gọi điện, anh không muốn để ý tới tôi tôi cũng không thèm. Mãi đến tận khi biến thành tình trạng bây giờ – mười ngày nửa tháng không gặp mặt, không gọi điện hỏi cũng rất bình thường.

“Nhớ anh.” Hạ Tri Thư điều chỉnh tâm tình, suy nghĩ lại quay về mấy năm trước đây, trong lúc nhất thời bật thốt lên.

Tưởng Văn Húc cũng sững sờ, rất lâu rồi… hắn chưa nghe những lời như vậy từ Hạ Tri Thư, hơn nữa, hình như hắn nghe ra trong hai chữ ngắn ngủi ấy có một chút nghẹn ngào. Dường như là thật, nhưng cũng có thể là ảo giác.

“Anh cũng nhớ em, hai ngày nay vẫn luôn bận mà đến khi rảnh lại sợ làm phiền em nghỉ ngơi, nên cố nhịn không gọi điện thoại cho em. Anh sẽ cố gắng nhanh một tí để sớm về.” Âm thanh của Tưởng Văn Húc có thêm chút ấm áp, trong lòng lại cuộn trào sóng lớn.

Hạ Tri Thư không ngây thơ, lý do có hay đến đâu cũng chỉ để che giấu sự thật là người ta không hề để tâm. Đến một tin nhắn Tưởng Văn Húc cũng chẳng hề gửi cho mình. Người đàn ông kia ở nước Pháp xa xôi, bên người lại mang theo cậu trai trẻ tuổi đáng yêu, đất nước lãng mạn hợp ý, vui đến quên trời đất là chuyện rất bình thường. Chỉ có bản thân mình, hơn nửa đêm rồi còn chuốc đau khổ vào người.

Hạ Tri Thư mím môi, ừ khẽ.

Cậu còn chưa nghĩ kỹ nói cái gì tiếp theo, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nói mơ hồ ở đầu dây bên kia: “Anh Tưởng ơi… Sao anh gọi điện mãi chưa xong thế, món ăn sắp nguội hết rồi kìa…”

Giọng điệu nũng nịu, tiếng con trai trong veo, dường như đã chờ không nổi nữa.

Sắc mặt Hạ Tri Thư tái nhợt, cậu nghĩ, Tưởng Văn Húc hẳn là vô cùng cưng chiều cậu trai kia nhỉ. Năm đó đến cậu cũng chưa từng thử đi quấy rối điện thoại của Tưởng Văn Húc.

Tưởng Văn Húc bên kia cũng đột nhiên yên tĩnh lại, đến một chút tạp âm cũng không có.

Hạ Tri Thư cố gắng giữ giọng mình ổn định, cậu vẫn không muốn làm khó dễ Tưởng Văn Húc: “Hai ngày nay Bắc Kinh hạ nhiệt độ, lạnh lắm. Lúc về anh hãy gọi điện cho em, em đi sân bay đón, sẽ hầm canh xương sườn củ cải cho anh.”

“Ngoan, yêu em nhất.”

Hạ Tri Thư nở nụ cười, ngáp một cái: “Được rồi được rồi, anh đi làm đi! Em buồn ngủ lắm.”

Tưởng Văn Húc nói ngủ ngon, âm thanh rất ôn nhu.

Hạ Tri Thư cả đêm không ngủ, lòng lại bị chuyện vừa xảy ra đâm một nhát. Sau đó cậu đi khắp phòng, nhưng lại không biết bản thân mình muốn tìm cái gì, cuối cùng mệt quá ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo cầm một tập thơ đờ ra. Hạ Tri Thư cắn môi, bờ vai thon gầy run bần bật, chính cậu cũng không biết mình đang khóc, mãi đến khi trang sách ướt nhẹp, Hạ Tri Thư mới tỉnh lại.

Rạng sáng cậu mới đi ngủ, sốt rất cao, cả người đều ngây ngốc.

Báo ứng đến rồi. Hạ Tri Thư lộ ra một nụ cười giải thoát, tức giận mà bỏ bố mẹ ra đi, buông tha ý muốn ban đầu, mất đi hết thảy, đã yêu người không nên yêu.

Chuông điện thoại vang lên, Hạ Tri Thư ngẩn ra hồi lâu mới giơ tay nhận lấy: “Tưởng Văn Húc… Khó chịu quá…”

“Anh có thể đừng bỏ em không….”

“Em cũng không chọc anh nổi giận mà…”

“Sau anh có thể lừa em chứ?” Khoé mắt Hạ Tri Thư đỏ bừng, nỗi lòng một khi đã kìm nén lâu thật sự rất khó dừng lại.

” Hạ Tri Thư! Làm sao vậy? Nhà cậu ở đâu? Tôi lập tức đến ngay đây!”

Hoá ra là bác sĩ… Hạ Tri Thư ảm đạm, trong tiềm thức vẫn tin tưởng Ngải Tử Du, đứt quãng nói ra địa chỉ sau đó mới lại ngủ thiếp đi.

Ngải Tử Du cầm cái mở khoá đi vào, lúc mở cửa nhà Hạ Tri Thư ra cậu vẫn không tỉnh.

Ngải Tử Du nhìn thân hình gầy gò kia vì sợ lạnh mà cuộn mình lại, càng gầy hơn, trên gương mặt tái nhợt còn vương nước mắt, mày nhíu chặt. Ngải Tử Du đến gần mới phát hiện điện thoại vẫn chưa cúp.

Anh khom lưng ngồi xuống ôm lấy người kia, thật sự rất nhẹ. Một bên gò má của người ấy kề sát ngực anh, nhiệt độ rất cao, cao đến mức trái tim anh cũng tan chảy.

Thật sự thích, Ngải Tử Du xác nhận không nghi ngờ gì nữa.

_______________

Nếu Hạ Tri Thư không bị ung thư máu, liệu cậu có để yên cho Tưởng Văn Húc ngoại tình không nhỉ? Hay vẫn cam chịu thế này, chờ ngày giọt nước tràn ly rồi bỏ đi?