[Đồng Nhân] Muội Quang

Chương 7: Hoàn chính văn




Phát sốt còn muốn tiếp tục cái gì?! Đường Môn có chút giận dữ, tránh tay y đi tới bên cạnh bàn.

Phía sau bỗng nhiên tĩnh lặng không tiếng động, sau đó hắn nghe thấy Ngũ Độc khẽ cười nói: “Ngay cả Phệ Tâm Cổ… cũng không giữ được ngươi sao…” Y yên lặng ngồi, từ từ nhắm hai mắt, khoé môi tái nhợt mỉm cười đến chói mắt.

Đường Môn giật mình, chậm rãi đi qua, đưa cái chén cầm trong tay cho y: “Ngươi phát sốt”. Dòng nước ấm áp lan vào lòng bàn tay, nhưng lại không chảy đến trong lòng.

Chỉ là một con trùng… Vì sao lại dịu dàng như vậy…

Ngũ Độc tuỳ ý ném chén sứ sang một bên, âm thanh lanh lảnh vỡ tan quanh quẩn trong căn phòng trống trải.

“Ta bảo ngươi lại đây, tiếp tục!”

Quả thực là cố tình gây sự. Đường Môn có chút không kiên nhẫn, giọng nói lạnh lùng:  “Đây chính là ngươi nói!”. Dứt lời liền xốc chăn hung hăng đè lên, tách chân y gác lên trên vai. Ngón tay không lưu tình mà đâm vào hậu huyệt, cào cào vách tường bên trong.

Nhiệt độ nóng bỏng ngay tại vị trí giữa đùi bị xé rách, Ngũ Độc đau đớn đến run rẩy từng đợt, bàn tay mãnh liệt nắm chặt đệm chăn bên dưới. Không đợi cửa động đóng lại, vật cứng nóng bỏng đã dò xét tiến vào. Không chút dịu dàng âu yếm mà là điên cuồng quất xuyên vào, nhưng lại cảm nhận được một tia khoái cảm xông lên một đường theo xương sống. Ngũ Độc nhẹ nhàng ôm nam nhân đang vận động trên người, đem mặt vùi vào vai hắn, thấp giọng lẩm bẩm cái gì.

Đường Môn bị nơi chặt chẽ kia bao bọc, sự kích thích chưa bao giờ cảm nhận được đến nỗi làm cho hắn không bận tâm đến lời nói của y, một mặt va chạm tác cầu, khoái cảm nọ khiến trong đầu hắn chỉ còn bản năng nguyên thuỷ.

Cho tới khi xuất ra, hắn mới thấy trên vai truyền đến cảm giác ướt át, nâng lên gương mặt y, Ngũ Độc chảy nước mắt, lặng lẽ.

Đừng đi… Đừng rời bỏ ta…

Ta phải làm thế nào mới có thể giữ lại ngươi…

Ta, thật sự thật sự rất yêu ngươi…

“Đừng khóc…” Đường Môn trong lòng có chút hổ thẹn, dịu dàng hôn lên từng giọt nước mắt của y.

Ngũ Độc cười lạnh đẩy ra, dường như trở thành con người khác, ngạo mạn liếc nhìn hắn một cái, khó khăn đứng dậy, chất dịch trắng đục có lẫn tơ máu theo đùi uốn lượn chảy xuống. Gương mặt ửng hồng vì tình dục còn chưa tan đi, hạ thân đau đớn khiến đôi lông mày khẽ nhăn, chính vì thế dường như dẫn theo ngàn loại phong tình, trong mắt Đường Môn lại là một sự hấp dẫn tra tấn người khác.

Đưa tay ôm thắt lưng y kéo vào lòng, Đường Môn giống như làm nũng cọ cọ đỉnh đầu y. Ngũ Độc ngẩn người vài giây, ngữ khí lạnh lùng mang theo mười phần giận dữ: “Ngươi đồ trùng độc này, ta vất vả nuôi ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ biết tạo phản?”. Sau đó bóp chặt cổ Đường Môn, nguy hiểm nheo mắt, “Đừng tưởng rằng ngươi chỉ thế này mà muốn chi phối ta! Có một số việc ngươi muốn học cũng không học được… Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta, bằng không, ta đều có ngàn loại biện pháp khống chế ngươi!”

Sau một lúc lâu, y hạ đôi mi có một nửa khát khao bao phủ: “Hắn… Làm sao có thể đối xử như thế thật. Ảo tưởng và sự thật… Ta cuối cùng phải phân rõ”

Y xoay người kéo chăn lên: “Ta mệt, ngươi tự lo đi”

Đường Môn đang ngốc lăng đột nhiên hiểu được cái gì, khoé môi bất đắc dĩ cười cười. Đi xuống bếp nấu nước ấm, tìm dụng cụ tắm rửa rồi vội vã đem vào phòng. Trên giường, Ngũ Độc đang co cụm lại ngủ say, hàng mi thanh tú như chiếc lược nhíu chặt, đôi môi khẽ nhếch thở dồn dập, tựa như ngủ không ngon.

Cởi bỏ quần áo, đưa tay ôm lấy y đi đến thùng gỗ (để tắm), gỡ xuống trang sức bạc trên người y, mái tóc đen dài mềm mại xoã trên vai. Dòng nước ấm áp làm Ngũ Độc thoải mái hơn chút, vẻ mặt dịu đi rất nhiều.

Bàn tay nhẹ nhàng lau rửa thân thể y, sau đó khe khẽ tham nhập vào hậu huyệt, dẫn ra chất lỏng trắng đục. Ngũ Độc thấp giọng rên rỉ, tỉnh lại.

“Ngươi… làm gì… Ưm!” Không đợi y phát cáu, Đường Môn đã nuốt vào lời nói của y. Chẳng qua chỉ là dịu dàng liếm hôn cọ xát đôi môi cánh hoa, nhưng lại toát ra một loại cảm tình yêu thương thân mật làm cho Ngũ Độc hoảng sợ không thể động đậy.

“Nơi này, phải rửa sạch” Dứt lời liền đưa ngón tay vào càng sâu bên trong. Chỗ kia hiển nhiên còn đọng lại dư vị, khoái cảm tê dại hoà chút đau đớn khiến Ngũ Độc không chịu nổi, cả người mềm nhũn nằm trong ngực Đường Môn.

Y mệt mỏi: “Ngươi làm việc này không có ý nghĩa”. Mờ mịt thấp giọng nói, “Ngươi không phải hắn…”

“Ngũ Độc, là ta” Đường Môn thở dài nâng mặt y, “Ta căn bản không hề trúng cái gì trùng độc”

“Tại sao lại có thể…” Ngũ Độc theo bản năng nói tiếp, lắc đầu. “Không thể nào. Đừng gạt ta, đừng gạt ta!” Y bắt đầu giãy giụa, “Buông ra!”

“Ta không lừa ngươi” Đường Môn mạnh mẽ khoá y vào trong ngực. “Đồ đệ ngươi trước đó cho ta một linh dược, nói rằng có thể chống lại tất cả các loại trùng độc. Trùng của ngươi đối với ta vô dụng”

“Hắn sao lại phản bội ta?! Ngươi nói bậy là muốn ta thả ngươi đi? Được, ta thả ngươi đi!” Ý thức bị Phệ Tâm Cổ phá huỷ là không thể khôi phục, thả con trùng này… A Đường thật sự sẽ rời bỏ mình vĩnh viễn… “Ngươi giả, cũng không giả được… Ai cũng đều không thể giả hắn… A Đường…” Như phát điên mà niệm vài câu chú ngữ, một con trùng độc từ ngực Đường Môn chui ra, rất nhanh bò đi mất.

“Bây giờ, ngươi hẳn là tin ta đi” Khẽ đặt nụ hôn lên trán Ngũ Độc, Đường Môn mang theo ý cười khuấy khuấy ngón tay còn vùi trong cơ thể y.

Ngũ Độc hoảng hốt trừng lớn mắt: “Ngươi… ngươi…”

“Xem ra vì ngươi mà ta cũng không còn là ta… Ta nghĩ, ngươi càng thích ta hiện tại mới đúng” Hắn cong khoé môi, động tác trên tay càng lúc tuỳ tiện.

Đầu ngón tay đâm chọc thớ thịt trên tràng vách, thỉnh thoảng lại khẽ cong lên, Ngũ Độc nhịn không được kêu lên: “Dừng… dừng tay…” Trên mặt y vẫn là biểu tình khó tin được, giống như muốn kháng cự.

Nếu đây là cơn mộng, ta muốn ngay lập tức tỉnh lại.

Đừng cho ta hi vọng… Ta không có dũng khí đối mặt đau khổ khi nó mất đi…

“Không chuyên tâm…” Đường Môn dùng ba ngón tay căng chặt hậu huyệt, nước ấm lập tức tràn vào làm Ngũ Độc lúng túng nắm chặt cánh tay của Đường Môn.

Vật cứng bừng bừng khí thế để trước cửa động, Ngũ Độc bỗng nhiên hoảng sợ giãy giụa: “Đừng… Đừng mà! Ta biết ngươi muốn trả thù ta… Như thế nào cũng đều có thể, nhưng đừng đối xử với ta như vậy… Đừng như vậy! Ta biết ta sai rồi… Ta thả ngươi đi… Ngươi đi… Ta sẽ không bao giờ… gặp ngươi nữa… Không bao giờ… làm phiền ngươi…” Trong giọng nói tựa như chứa sự tuyệt vọng cùng tiếng khóc nức nở run rẩy.

Đừng làm ta tưởng rằng ngươi yêu ta rồi sau đó vứt bỏ ta… Ta không chịu nổi sự giày vò này…

Đến lúc này Đường Môn hận không thể xem trong đầu y nghĩ cái gì, tại sao vẫn luôn tự dối lòng mình như vậy!

“Ngươi không tin ta thật sao? Ta là người như vậy sao?” Hạ thân dần dần đẩy mạnh, dục vọng nóng bỏng ma xát từng tấc bên trong vách tràng khiến Ngũ Độc run lên từng đợt.

Tuyệt vọng nhắm mắt lại, Ngũ Độc thả lỏng mặc kệ nam nhân đang rong ruổi trên người mình. Đường Môn ngậm lấy vành tai y, tinh tế cắn mút, đầu lưỡi liếm từ ngoài vào trong, hơi thở ám muội quanh quẩn làm cho Ngũ Độc khẽ ngâm nga.

Đem Ngũ Độc dựa lên vách thùng gỗ, một tay cầm lấy phân thân nóng rực của y vuốt ve, một tay luồn lên phía trước xoa nắn viên thịt trước ngực.

Tình dục mãnh liệt cuộn trào, thân thể sớm đã quen với người này, trong đầu Ngũ Độc đều trống rỗng, muốn nói gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể bị động tiếp nhận người nọ, từ đôi môi mọng tràn ra âm thanh ngâm nga vô nghĩa.

“Ngũ Độc… Ta yêu ngươi” Đường Môn kịch liệt đâm vào chỗ sâu nhất bên trong hậu huyệt mẫn cảm, mà không biết người kia vì lời tỏ tình hay động tác của hắn, ngón tay siết chặt thùng gỗ, hơi co rút đạt tới cao trào. Hậu huyệt không khống chế được khe khẽ run rẩy hút chặt dục vọng của Đường Môn, hắn điên cuồng chạy nước rút sau đó bắn ra tinh dịch nóng bỏng trong cơ thể y…

“Mệt rồi?” Rửa sạch hết một mảnh bừa bãi, Đường Môn ôm y lên giường. Ngũ Độc mở to đôi mắt mông lung, ánh nhìn xa xăm không có tiêu điểm, trầm tĩnh.

“Trách ta?” Ôm vào trong lòng, Đường Môn cúi đầu kề sát vào tai y nói.

“Ta… không rõ. Mục đích của ngươi đã đạt được, còn ở chỗ này làm gì” Ngũ Độc cười khẽ, “Muốn giết ta, ngươi có thể… Ta đương nhiên biết nhiệm vụ của ngươi là gì, ngươi động thủ được rồi…”

“Ngươi con bướm nhỏ này, tại sao lại ngốc như vậy?”. Đường Môn thật sự bất đắc dĩ, “Ta đã không còn là người của Hạo Khí Minh, ngươi rời phe, ta với ngươi quay về Nam Cương. Từ nay về sau cái gì cũng không quản, được không?”

Ngũ Độc lắc đầu: “Ta không muốn gì cả”. Sờ sờ đầu, “A Đường, ngươi cũng thật cẩn thận, nhưng ngươi nghĩ rằng độc của ta đều bị ngươi thu đi, ta sẽ không có biện pháp tự sát sao?”

Bởi vì yêu, cho nên mới quan tâm. Bị thương không sao, đau, cũng có thể chịu đựng. Nhưng bi thương khắc sâu vào lòng cùng tuyệt vọng đều còn đó, không thể phai mờ.

Không phải người nào cũng có thể dũng cảm tiến về phía trước, mệt mỏi chán chường thì vẫn buông tay. Thất bại đã nếm đủ, không dám nghĩ tới kết quả khi hi vọng tan biến nữa, ta không có kiên cường đến như vậy.

Không bằng ngủ đi, ít nhất trong mộng ta còn có thể đối với ngươi chân thật, nở nụ cười không hề giả tạo.

Đường Môn nhíu mày, có chút giận dữ: “Làm thế nào ngươi mới tin ta?”

“Ngươi… giết ta. Hạo Khí Minh tự nhiên sẽ đối xử khác với ngươi” Ngũ Độc ngữ khí thản nhiên giống như đang thảo luận việc nhỏ trong nhà.

“…” Nếu y có thể thấy, y sẽ nhìn thấy vẻ mặt Đường Môn trong nháy mắt tràn đầy bi thương cùng đau khổ.

“…….Được” Hắn hít sâu một hơi, “Nếu đây là nguyện vọng của ngươi” Tay hắn đặt sau gáy Ngũ Độc, đôi mắt vô hồn của Ngũ Độc chớp một cái, trong lòng hắn nghĩ, nếu ta có thể nhìn thấy đôi mắt ngươi một lần nữa thì tốt rồi.

Hoàn.

….mới là lạ.

(dính troll =)))))))))))))))))



Thật ấm áp…

Hơi nhúc nhích…

Thịch, thịch.

Ai? Tiếng tim đập của ai bên tai…?

Hắn… Đang cười.

Ai đang cười?

Không biết.

Thật chói mắt.

Ánh sáng…?

Ngũ Độc mở mắt ra, ánh bình minh tươi đẹp đọng lại trên đôi mi, trông như tia sáng xinh đẹp động lòng người.

Hắn kinh ngạc nháy mắt mấy cái, trí nhớ giống như thuỷ triều chảy ngược trở về khiến đầu hắn bỗng đau. Có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới.

Đường Môn ôm y vào trong ngực, tay hắn hơi hơi run, “Ngươi… rốt cuộc cũng tỉnh…”

A Đường… Còn đang…

“Hiện tại mau nói ta biết, tin tưởng ta không?” Hắn nâng cằm y, đôi mắt sâu càng trở nên thâm trầm, tựa như  trước đây đã từng cách xa thật lâu. Nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy hắn kể từ mấy năm xa nhau, Ngũ Độc biết rằng, bản thân mình lại lần nữa sa vào, cuối cùng không thể thoát khỏi.

Tình cảm này, ngoan cố theo đuổi. Giờ khắc này, y mới tin rằng, y và hắn, đều có cùng một loại tình cảm dành cho nhau.

Chờ đợi, chỉ là hai chữ đơn giản nhưng chứa đựng tất cả tình cảm nồng nàn, một chút ngọt, một chút cay, một chút vui vẻ, một chút mê mang.

“Tin ngươi”

Muội quang (ánh sáng mịt mờ?) trông ngóng, dung nhan không đổi, cảnh xuân chưa tàn, năm tháng đọng lại.Hoàn chính văn