Mưu Kế Của Quý Nữ

Chương 21




La Phương Khê năm nay mười lăm tuổi, là ái nữ của La tể tướng, vì tài mạo xuất sắc nên mỗi lần yến hội thường bị người ta lấy ra so sánh với Tống Ý Châu. Sau một thời gian bị đem ra so sánh, nàng và Tống Ý Châu cũng đã tỉnh táo hơn và thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau. Vả lại, nhà mẹ đẻ của La phu nhân với La tể tướng mặc dù không cùng chi nhưng nói gì thì nói vẫn cùng dòng họ. Có mối quan hệ như thế, La phu nhân liền đối xử với La Phương Khê như cháu gái trong nhà và rất tán thành để Tống Ý Châu kết bạn với nàng ấy. Rồi từ từ La Phương Khê và Tống Ý Châu đã trở nên vô cùng thân thiết.

Mà mẹ của La Phương Khê là Thân phu nhân với nhà Thân Đình, vị hôn phu của Công chúa Trường Tín, tính theo kiểu dây mơ rễ má lại có quan hệ thân thích, bởi vậy, tính kỹ thì La Phương Khê có thể xem như chị họ của Thân Hàm Thu.

Tống Ý Châu muốn hẹn gặp mặt Thân Hàm Thu liền tìm La Phương Khê nhờ sắp xếp. La Phương Khê đương nhiên không thể chối từ.

La Phương Khê cũng là người thông minh. Khi hẹn Thân Hàm Thu tới nhà họ La, nàng ấy không nói là Tống Ý Châu muốn gặp mà chỉ nói mình có một đồ vật mới nên đặc biệt mời em họ tới đánh giá một phen.

Thân Hàm Thu rất kiêu ngạo nên rất ít bạn tâm giao, có thể nói chỉ có nhiều lắm là một hai người, mà La Phương Khê lại là một trong số đó. Giờ được La Phương Khê mời, mặc dù cảm thấy có điều bất thường nhưng nàng ta cũng không từ chối mà đồng ý luôn và đúng giờ có mặt ở nhà họ La.

Tống Ý Châu đã tới nhà họ La từ sáng sớm. Khi nghe tin Thân Hàm Thu cũng tới, nàng mới nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Thân Hàm Thu bước vào phòng của La Phương Khê thì thấy ngay Tống Ý Châu đã ngồi ở đó. Nhớ tới chuyện Công chúa Trường Tín muốn tác hợp cho Cảnh Thế Đan và Tống Ý Châu, mặt mày nàng ta lập tức sụ xuống.

La Phương Khê thấy còn chưa kịp nói gì mà Thân Hàm Thu đã phất tay áo bỏ đi liền vội vàng la lên, “Hàm Thu, Ý Châu không muốn gả cho Huệ vương nên mới nhờ chị mời em tới gặp mặt. Mọi người cùng bàn bạc một chút xem nên tránh việc này thế nào.”

Thân Hàm Thu nghe nói thế thì trong lòng lập tức xoay chuyển. Nhớ tới trước đây Tống Ý Châu luôn đối xử lạnh nhạt với Cảnh Thế Đan, nàng ta cũng có chút tin tưởng Tống Ý Châu quả thật không muốn gả cho Cảnh Thế Đan. Sắc mặt nhất thời bớt giận dữ, nàng ta ngồi vào chỗ La Phương Khê chỉ rồi mở miệng hỏi Tống Ý Châu, “Huệ vương có điểm gì không tốt mà cô cứ một mực không muốn thấy mặt anh ta?”

Tống Ý Châu cười khổ, “Tôi chẳng qua chỉ là một tiểu thư của Hầu phủ đang xuống dốc, làm gì có tư cách ghét bỏ Huệ vương? Được hay không được chẳng qua chỉ là do suy nghĩ của bề trên thôi. Thân tiểu thư cũng biết, mẹ tôi và Khương quý phi bất hòa với nhau, nếu tôi gả cho Huệ vương thì khác gì nhân bánh, một bên là nhà mẹ đẻ, một bên là nhà chồng, từ nay về sau chắc không còn được bình yên nữa. Cha tôi chết sớm, mọi chuyện đều dựa vào mẹ tôi nên chúng tôi mới lớn được bằng này. Tôi không muốn mẹ phải đau lòng, lại càng không cam lòng vì mẹ chồng mà bỏ mặc bà ấy. Thân tiểu thư, bất luận thế nào tôi cũng không thể gả cho Huệ vương. Tôi nghĩ, việc này chỉ có thể nhờ Thân tiểu thư giúp cho một tay, bởi vậy mới xin được gặp mặt Thân tiểu thư. Nếu Thân tiểu thư đồng ý giúp tôi, sau này khi có khả năng, tôi nhất định sẽ báo đáp mối ân tình này của tiểu thư.”

Thân Hàm Thu cũng thấy Tống Ý Châu không có vẻ gì là giả vờ nhưng nàng ta sao có thể dễ dàng đồng ý được? Nàng ta liền mở miệng nói, “Sao Tống tiểu thư biết chắc chắn ta sẽ giúp cô?”

La Phương Khê thấy Thân Hàm Thu và Tống Ý Châu đã nói chuyện cởi mở hơn liền gật đầu với bọn họ và đứng lên cười nói, “Hai người từ từ nói chuyện, tôi ra ngoài pha trà cho hai vị nhé!”

Thân Hàm Thu và Tống Ý Châu cùng đồng thanh nói, “Để xem kỹ thuật pha trà của chị thế nào.”

La Phương Khê cười cười lui ra ngoài.

Mành vừa động, bóng La Phương Khê đã biến mất ở bên ngoài. Tống Ý Châu liền nhìn thẳng vào Thân Hàm Thu và nói, “Người ngay thẳng không làm việc mờ ám. Thân tiểu thư đẩy tôi xuống nước chẳng lẽ không phải vì muốn tôi xấu mặt trước mặt Huệ vương sao? Nhưng đẩy như vậy vẫn không đạt được kết quả mà Thân tiểu thư mong muốn, Thân tiểu thư cam tâm sao?”

Thân Hàm Thu bị Tống Ý Châu nhìn thấy tâm sự trong lòng thì không khỏi trầm mặc hẳn.

Tống Ý Châu lại bình tĩnh nhìn Thân Hàm Thu và nói tiếp,”Thân tiểu thư, cô giúp tôi chính là tự giúp mình. Vả lại, nếu có thể gả cho Thuận vương, khi có cơ hội, biết đâu chừng tôi lại có thể giúp lại cô, để cô được hoàn thành tâm nguyện. Nói gì thì nói, tôi là gái chưa chồng, khi nói những lời này ra đúng là không biết xấu hổ, nhưng nếu tôi không tìm cách mà cứ thế chờ gả cho Huệ vương thì chẳng phải sẽ đau khổ cả đời sao?”

Trong lòng Thân Hàm Thu lập tức chấn động. Nàng ta nghĩ: Đúng vậy, nếu ta không nghĩ cách, chẳng lẽ chờ gả cho Thái tử, đau khổ cả đời sao?

Tống Ý Châu thấy Thân Hàm Thu mặc dù không đáp lời nhưng thần sắc đã nới lỏng ra rất nhiều liền nói tiếp, “Vẫn là nhờ Thân tiểu thư giúp cho việc này, tôi nhất định sẽ không quên ân đức của Thân tiểu thư.”

Thân Hàm Thu thấy Tống Ý Châu ăn nói khép nép và muốn nhờ vả mình thì trong lòng có chút vui sướng. Nàng ta mân mê chuỗi hạt ngọc trên cổ tay, từng hạt từng hạt một. Khi đếm tới lần thứ hai, nàng ta liền ngẩng đầu lên nói, “Được, ta sẽ giúp cô. Nhưng cô cũng phải nhớ rõ những lời đã nói hôm nay. Hôm khác nếu ta có chuyện muốn nhờ, cô không được thoái thác.”

Tống Ý Châu vui vẻ đồng ý rồi đứng lên cúi người vén áo thi lễ.

Thân Hàm Thu khoát tay một cái rồi cao giọng hướng ra ngoài hô, “Phương Khê, trà đâu?”

“Đến đây!” La Phương Khê đang bưng trà liền cất tiếng trả lời và tiến vào. Nàng ấy cười nói, “Thử xem tài nghệ pha trà của tôi thế nào nào!”

Tống Ý Châu và Thân Hàm Thu đón lấy tách trà rồi hớp một ngụm và khen, “Quả nhiên tay nghề rất khéo!”

Ở một nơi khác, La phu nhân lại tới Tô phủ bái kiến Đan lão phu nhân.

Chờ nha hoàn bưng trà lên, Đan lão phu nhân vẫy tay ra hiệu bảo nha hoàn lui ra rồi cười nói, “Hôm nay phu nhân đặc biệt tới đây chắc là có chuyện quan trọng phải không?”

La phu nhân cũng không ngại ngùng nói thẳng chuyện Công chúa Trường Tín muốn tác hợp cho Cảnh Thế Đan với Tống Ý Châu cho bà ta biết.

Sự việc có liên quan tới Công chúa Trường Tín nên Đan lão phu nhân nghe cực kỳ cẩn thận. Khi nghe xong, bà ta rất bất ngờ. Không ngờ tin tức quan trọng thế này lại không phải do Tô chiêu nghi nói cho bà ta mà là do La phu nhân đến nói cho biết. Có khi hiện giờ Tô chiêu nghi còn chưa biết tin này.

La phu nhân trông thấy vẻ kinh ngạc của Đan lão phu nhân liền cố ý nói, “Chẳng lẽ lão phu nhân chưa biết chuyện này?”

Đan lão phu nhân tránh không trả lời câu hỏi mà hỏi ngược lại, “Phu nhân đến nói cho ta biết việc này là có ý gì?”

La phu nhân uyển chuyển nói, “Tôi tới nói cho lão phu nhân biết việc Công chúa Trường Tín muốn tác hợp cho Huệ vương và Ý Châu của chúng tôi, ý tứ thế nào đã rất rõ ràng. Bà ấy vẫn một lòng hướng vào Thái tử như trước đây, con gái nhà bà ấy chỉ làm Thái tử phi chứ không làm vương phi đâu ạ.”

Tim Đan lão phu nhân chợt nảy lên. Bà khép hờ hai mắt lại và nắm chặt lấy chén trà, “Cho dù là vậy thì chuyện này liên quan gì đến chúng tôi?”

Mắt thấy Đan lão phu nhân vẫn giả vờ không hiểu, La phu nhân lại nói tiếp với giọng dứt khoát,”Nếu Huệ vương cưới Ý Châu của chúng tôi, Thái tử tái hôn với Thân Hàm Thu, thì Thuận vương điện hạ còn được lợi lộc gì nữa?”

Lúc này, thấy La phu nhân đã nói toạc ra mọi chuyện, Đan lão phu nhân mới hỏi, “Vậy ý phu nhân là gì?”

La phu nhân trả lời, “Tôi xin có mấy lời đại bất kính. Chiêu nghi nương nương ở trong cung mấy năm nay, lại sinh được Thuận vương điện hạ mà ngay cả vị trí phi cũng không có được, có thể thấy địa vị của nương nương trong lòng Hoàng thượng thế nào. Người mà nương nương có thể dựa vào chỉ có Thuận vương điện hạ. Nhưng Thuận vương điện hạ tuổi còn trẻ nên chưa lập được nhiều công trạng, ngài ấy có muốn tìm một hôn sự thập toàn thập mỹ cũng không dễ dàng gì. Còn Ý Châu nhà chúng tôi mấy năm nay vẫn luôn giúp tôi xử lý mọi việc trong phủ, nó rất hiểu cách bày mưu tính kế, tính tình lại có chừng mực, thực sự là một đứa con gái có thể giúp đỡ phu quân của mình…” Nói tới đây bà liền dừng lại.

Đan lão phu nhân giương mắt nhìn La phu nhân. Thật lâu sau bà ấy mới nói một câu.