My Devil! Don't Go

Chương 6: Hắn nhất định là người xấu!




Sáng hôm sau, trên đường đến trường…

Tôi có cảm giác rất kì lạ, không hiểu sao cứ ở gần Ren là tim tôi đập thình thịch. Tôi liếc mắt sang hắn. Cứ vẫn cái vẻ ngông cuồng đó. Ren trông bảnh trai vô cùng với bộ đồng phục trường. Hắn đeo tai phone mở nhạc to hết sức, miệng ngân nga theo, hai tay đút túi quần, vai vác balo nhìn vừa bụi vừa chất. Hắn đột nhiên liếc qua tôi… và hai mắt chạm nhau.

Tôi ngay lập tức quay mặt đi, tim lại đập mạnh, còn mặt lại nóng lên cơ chứ… Ầu men! Chẳng lẽ tôi lại thích hắn. Ôi mơ đi! Có lẽ là do giấc mơ chết tiệt đêm hôm qua.

Tôi chơi đùa giữa cánh đồng hoa mênh mông bất tận. Phía xa là cảnh hoàng hôn tôi thấy ban chiều. Mây đỏ cam huyền bí, cả một bầu trời đầy tâm tư. Vẻ đẹp ấy làm tôi ngây ngất. Đột nhiên có một cánh hoa chạm vào môi tôi… và cái cánh hoa đó lại có mùi giống Ren.

Tay tôi vô thức đưa lên chạm nhẹ môi mình. Đầu óc tôi bắt đầu lạc đi đâu mất… Cho đến khi có tiếng nhạc xập xình bên tai tôi. Tôi giật mình quay về với hiện tại.

Ren gỡ một bên tai nghe và nhét vào lỗ tai tôi. Tôi và hắn cùng nghe một điệu nhạc, có cảm giác như chỉ có mình tôi và hắn trên thế gian.

“Gió mùa đông thổi nhẹ

Đưa anh đến bên em

Thì thầm tâm tư nơi anh

Rằng tình cảm của anh trao mãi nơi em

Giữ kĩ những kỉ niệm

Đem kết thành yêu thương

Anh và em sẽ cùng nhau mãi mãi”

(Iêu! T/g chém đấy nhe. Mà kinh quá! Tự viết tự thấy sến (_ _”) ).

Tôi nhìn sang hắn cười khẩy:

– Thì ra cậu cũng nghe mấy thể loại này. Đang yêu à?

– Ồ phải đấy. – Ren nhắm mắt thản nhiên nói. Hắn đứng lại.

– Thế à. – tôi nhếch mép.

– Người tôi yêu cô cũng biết đấy. – hắn đột nhiên sáp lại gần tôi.

– Hả?

– Là cô đấy ngốc. – Ren áp người tôi vào bức tường, hai tay chống hai bên để tôi khỏi chuồn đi.

– Đ… đồ… đồ khùng. – tôi cau mày đáp. Đó chỉ là bên ngoài thôi, còn bên trong lại khác. Bằng chứng là mặt tôi bắt đầu đỏ lên, còn giọng thì lắp bắp như cà lâm.

– Tôi yêu em. – Ren cúi mặt xuống sát mặt tôi, hai mắt nhắm nghiền. Ây cái tên biến thái này lại định hôn tôi hay sao ý?

Tôi giật mình đẩy hắn ra. Mặt tôi lúc này đỏ phải biết. Ren đột nhiên cúi gằm mặt nhìn đất. Tôi lo lắng nhìn hắn. Vai Ren run lên từng hồi. Tôi cứ tưởng hắn lên cơn, vội vã đến lay vai hắn. Hắn cười lớn, đưa ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.

– Cô nghĩ tôi thích cô thật à? WW các cô lúc nào cũng ngây thơ.

– Không. – mặt tôi đen lại, tôi liếc hắn một cái sắc lẻm – WW không ngây thơ như anh nghĩ đâu…

– … – hắn nhìn tôi khó hiểu, có vẻ hơi giật mình. Phải rồi, mặt tôi căng thẳng như dây đàn.

– Chỉ có tôi ngây thơ thôi.

Tôi thẳng tay đẩy hắn ra, mặt lạnh băng bước đi trước, leo lên sân thượng trường cúp học luôn!!! Trời ơi tức quá!!!!!!

Nhưng tôi bỗng thấy tiếc nuối. Lại không muốn tạm biệt hắn cơ đấy… Chết tiệt!!

– Hắn đang cố làm gì cơ chứ?!

Tôi không hề biết hắn đứng yên nhìn tôi bước đi, mặt hơi đỏ lên, hắn nghiến răng:

– Mình đang cố làm gì cơ chứ?!

Tôi nằm luôn ra sàn, ngước nhìn ngắm trời ngắm mây, gió hiu hiu đưa tôi chìm vào giấc ngủ sâu…



Tôi ngủ một mạch đến hết giờ học. Ấy chết rồi… Tôi cúp học… trong tháng học đầu tiên cơ đấy… Tại cái tên đó hết. Cứ dính vào hắn là tôi lại gặp xui xẻo. Nếu không phải hắn đã làm như vậy… tôi cũng đã chả có tâm trạng xấu đến nỗi phải ngủ quên thế này!! Chết tiệt!

Thôi thì dù sao cũng trễ rồi. Về nhà thôi.

Tôi rảo bước đi dưới sân, ánh mắt mơ màng nhìn về nơi nào đó xa xăm. Tiếng của Saya kéo tôi về thực tại, cô ấy có vẻ rất lo lắng cho tôi, và hình như cô ấy đã đi tìm tôi. Mồ hôi nhễ nhại trên đôi gò má của Saya, mặt đỏ ửng, thở hổn hển, nhỏ chạy về phía tôi:

– Yuki!!! Chờ đã!

– Saya? Có chuyện gì thế? – tôi đứng chờ nhỏ.

– Sao hôm nay cậu lại nghỉ học thế? – cô ấy nhíu mày nhìn tôi.

– Thì… có chút chuyện ấy mà. Nhưng thôi không sao đâu.

– Không sao cái gì chứ? Giáo viên phạt cậu trực lớp một tuần kìa! – cô ấy tức giận nói.

– … – tôi đớ mặt, cứng người.

Cô ấy vừa nói gì thế kia? Nói gì vậy…



Trên lớp,… tôi cầm cây chổi quét quét, hất hất, thở dài nườm nượp.

Ầy, làm việc vậy cũng được mà… dù gì thì tôi cũng chẳng muốn về kí túc xá gặp tên khốn khiếp kia.

Đột nhiên tôi cảm giác có một làn gió sau lưng, lại thêm cảm giác ai đó vừa chạy vụt qua… Tôi quay người lại đề phòng…

Lại có thêm một luồn gió sau lưng tôi. Cái quái… gì thế này?

Cái buột tóc trên tóc tôi tuột xuống, bình yên trên tay của một ai đó… Một tên con trai đột nhiên xuất hiện sát bên tôi, tay cầm chặt cột tóc của tôi… Anh ta mặc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là áo khoác đen có mũ trùm đầu gần như kín mặt.

– Em có còn nhớ anh không?

– Ai thế?

– Là anh đây…

Anh ta bỏ mũ ra… Là anh ta…

– Ren…

(lưu ý, Ren ở đây không phải Ren cùng phòng của Yuki, chỉ là ‘một người từng quen’ trong quá khứ).

Tôi nhìn anh ta chằm chằm… Lại lần nữa,… kí ức vụt qua rõ ràng hơn trong tâm trí tôi.

Tôi tức giận phẩy tay, tấn công anh ta. Với bàn tay đẫm máu và xụi lơ, Ren nhíu mày nhìn tôi:

– Em đối xử với người dạy phép thuật cho mình như thế đấy à?

– Tôi không quan tâm!!! Anh biến đi cho khuất mắt tôi! Anh tới đây làm gì?

– Lời chào của em sau bấy nhiêu năm xa cách thật đặc biệt nha.

– Anh biến đi! – tôi thét lớn.

– Em vẫn còn hận anh… Nhưng mọi chuyện không như em nghĩ đâu…

Ren nói, giọng buồn bã, rồi dần dần tan biến đi.

Tôi ngồi phịch xuống đất… thế là xong… tôi… hết sức rồi… tôi… sợ quá rồi… sợ phải đối diện với anh… đối diện với quá khứ kinh hoàng của mình…



Tối đó ở kí túc xá…

Trên hành lang dài lê thê, mắt cụp xuống. Tối rồi. Sau khi xong việc ở trường, tôi đã lang thang ngoài phố suốt mấy tiếng đồng hồ mới quay về kí túc xá.

Vừa mới đặt tay lên nắm cửa, tôi đã bị kéo tuột vào trong phòng. Tức là vầy, khi tôi vặn tay nắm cửa, Ren vội vàng kéo cửa, thế là tay tôi chưa kịp phản ứng buông ra, đã theo luôn vào trong. Mất đà nên tôi ngã đè lên người Ren.

Hắn chộp lấy vai tôi hét lên:

– Cô đi đâu mà giờ này mới về?

– Cậu trở thành quản lí của tôi từ khi nào thế? – tôi chống tay đứng lên.

Tôi trả lời lạnh lùng như thế không phải vì tôi vẫn còn giận Ren chuyện lúc sáng… mà bởi vì cứ mỗi khi ở sát bên hắn, tim tôi lại không chịu nằm yên, đâm ra tôi trở nên cáu kỉnh và khó chịu.

Thật ra khi thấy hắn lo lắng cho tôi như vậy, chuyện tôi vừa gặp tên Ren kia, hay chuyện tôi lo sợ về quá khứ cũng đều biến mất hết. Ở cạnh hắn rất là dễ chịu… nếu trái tim tôi không làm càng như vậy.

– Tôi đi tắm.

Ren đứng dậy nhìn tôi trân trân, rồi hắn thở dài sau khi tôi đóng sập cửa.

Trong khi tôi tắm, hắn ngoan ngoãn chạy ra bàn ăn ngồi đợi tôi, hôm nay hắn đã đi chợ chuẩn bị thức ăn cho cả hai.

Ban sáng khi hắn sang lớp tìm tôi để cùng về, nhưng thấy Saya lo lắng bảo không biết tôi đã ở đâu cả ngày. Hắn ngay lập tức hiểu ra tâm trạng tôi xấu là vì ai, nên hắn đã nấu bữa tối để chuộc lỗi.

Tôi bước ra từ nhà tắm, mùi hương thơm lừng của thức ăn xộc vào mũi, tôi chạy như bay xuống bếp. Đói quá!

Ren ngồi cằm gác lên tay, mắt nhắm hờ. Nhìn hắn tếu hài kinh khủng. Tôi chăm chú nhìn hắn, tim tôi lại lần nữa nhảy múa. Hắn đột nhiên mở mắt ra, tôi giật mình ngó lơ chỗ khác.

– Ngắm đủ rồi nhỉ?

– Ngắm cái đầu bư cậu đấy!

– Thế à… Mau qua đây ăn đi. – Ren vẫn chống cằm, khẽ cười nhìn tôi. Ánh mắt của hắn bỗng nhiên dịu dàng lạ… Tôi hơi đỏ mặt, nhanh chóng chạy sang ngồi xuống ghế.

Tôi ăn một cách cứng nhắc. Không thể nào bình tĩnh được. Cảm giác hắn cứ nhìn tôi từ phía đối diện làm tôi không thể cư xử bình thường được.

– Ăn đi.

– Tôi no rồi.

– Chén cơm của cậu còn nguyên luôn kìa. Mau ăn đi. – tôi nói bừa mà không thèm ngước mặt lên.

– Tự nhiên thích ngắm cô. – hắn nói.

Tôi đơ. Hoàn toàn đơ. Tôi khó hiểu nhìn hắn.

Dạo gần đây hắn cứ nói những câu như thế. Tôi không biết cái ý thực sự của hắn là gì, nhưng nó thật sự làm tôi thấy bối rối. Tôi sợ tôi sẽ thích hắn mất! Trời ạ! Dù tôi đã tự nhủ với mình tôi là WW và hắn là DW, và hắn rất là ranh mãnh nhưng trái tim của tôi vẫn không thể nào ngừng rung động. Tôi sợ! Tôi sẽ lại bước vào đoạn đường tôi đã từng bước qua… và lại vấp ngã… như ở quá khứ.

Tôi không biết sau đó hắn có còn nói gì không, tôi mặc hắn đấy. Không ăn thì đói ráng chịu. Tôi ăn.



Ăn xong thì tung tăng làm cái này, quẩy cái kia… Trễ rồi thì đi ngủ. Tôi cấm hắn lên giường, hắn ngoan ngoãn ôm gối xuống đất nằm.

Tôi gật đầu cũng đi ngủ, nhưng hắn hắt xì… một cái… hai cái… ba cái…

– Lên đây đi! Giả vờ chi cho khổ thế!

– Chờ mãi. – hắn cười khẩy rồi lại ôm gối leo lên giường, xin đính chính lại là… hắn leo luôn lên người tôi. Đấy tôi nói rồi… hắn có tốt lành gì đâu?!

– Cậu định làm gì? Tôi tấn công cậu đấy! – tôi trợn mắt.

– Thì ra cô thích là người chủ động. – hắn lại cười. Nhưng là nụ cười chết người… Rõ ràng hắn biết ý định của tôi khi nói tấn công là gì…

– … – tôi không thể phản kháng lại gì…