Mỹ Kiều Thê Của Ta

Chương 31




Ngoài phòng giải phẫu Duẫn Hạo đừng ngồi không yên, trước cửa phòng giải phẫu cứ đi qua đi lai. Trịnh mụ mụ thật sự nhịn không được: “Con, ngươi xoay chuyển khiến đầu mẹ sắp hôn mê, ngươi ngồi trong im lặng chút xíu được không a.”

“Mẹ, ta làm sao ngồi yên được, sao lại lâu vậy mà chưa có động tĩnh gì hết vậy?” Người tối quan trọng đang phẫu thuật, lòng Duẫn Hạo không thể bình tĩnh được.

“Con, sinh con là vậy a, lúc trước khi mẹ sinh ngươi cũng tốn rất nhiều thời gian.” Trịnh mụ mụ trấn an Duẫn Hạo.

“Ngươi xem bộ dáng của ngươi còn giống tổng tài tập đoàn Thần Thoại a.” Hi Triệt phía sau không chút lưu tình mà chăm biếm Duẫn Hạo.

Hàn Canh kéo kéo tay áo Hi Triệt, nhỏ giọng bên tai nói: “Duẫn Hạo khẩn trương cho Tại Trung là đúng mà.”

Tời gian trôi qua, mặc cho người nha an ủi Duẫn Hạo vẫn nôn nóng bất an, đột nhiên “Oa!” một tiếng – tiếng khóc trẻ con đem Duẫn Hạo từ địa ngực đến thiên đường.

“Sinh rồi sinh rồi, Duẫn Hạo con làm ba ba rồi.” Trịnh mụ mụ cao hứng không thôi.

“Ha ha ha, ta làm ba ba, mẹ, ngươi làm bà nội rồi.” Duẫn Hạo hưng phấn mà cười ha hả.

Qua khoảng hai phúc, người bên ngoài phòng lại nghe “Oa!” một te61ng, bọn họ sao lại quên là song thai a.

Chỉ chốc lát sau, y tá ôm hai đứa trẻ mới sinh đi ra: “Chúc mừng Trịnh tổng, thiếu phu nhân là long phượng thai, bé gái so với bé trai sớm hơn hai phút. Lớn nhỏ đều bình an, thiếu phu nhân hiện tại còn ngủ, các vị không cần lo lắng.” Vừa nói vừa đem đứa nhỏ giao cho Duẫn Hạo cùng Trịnh mụ mụ. Hai tiểu bảo bảo kia đều trắng hồng, mắt còn nhắm nhưng tiếng khóc rất to.

Duẫn Hạo cùng mụ mụ ôm hai đứa nhỏ: “Tiểu tử kia thiệt nặng tay nha.”

“Bé gái nặng 3 kg còn bé gái 4 kg.” Y tá đáp.

Duẫn Hạo trong tay ôm là bé gái, sống đến ba mươi tuổi lần đầu tiên làm ba ba, trong lòng Duẫn Hạo kích động không thôi: “Tiểu công chúa của ba ba, ba ba muốn đem những thứ tốt nhất đều cho con và em trai con.”

“Cho ta ôm một cái.” Hi Triệt từ trong tay Duẫn Hạo đoạt lấy tiểu công chúa, “Tiểu bảo bối, ta là bác của con a, Duẫn Hạo, Hàn Canh, các ngươi xem, công chúa của chúng ta có phải rất giống Tiểu Trung không.”

“Miệng giống Tại Trung, cái mũi giống Duẫn Hạo.” Duẫn Hạo nhìn gần cục cưng.

“Giống Tại Trung tốt, trưởng thành nhất định là một đại mỹ nhân.” Duẫn Hạo tự hào nói.

Trong tay Trịnh mụ mụ ôm là tôn tử: “Tôn tử của ta thật là khỏe mạnh mập mạp, xem khuôn mặt nhỏ nhắn thịt đô đô, quả thật giống y khuôn như Duẫn Hạo.”

“Đến, cho ba ba ôm con một cái đại béo.” Duẫn Hạo từ trong tay mụ mụ tiếp nhận tiểu tôn tử, “Tiểu tử kia, quả nhiên so với chị ngươi nặng hơn a.”

Chỉ thấy tiểu tôn tử và tiểu công chúa đã bị vài người lớn truyền tới truyền lui đùa vui.

“Giống ở trung tốt, trưởng thành nhất định là cái đại mỹ nhân.” Duẫn hạo tự hào nói.



Trong phòng bệnh.

Duẫn Hạo bồi bên giường, Tại Trung vẫn chưa tỉnh, tảng đá trong lòng Duẫn Hạo chưa hoàn toàn buông xuống.

Rốt cuộc lông mi Tại Trung giật giật, Duẫn Hạo biết Tại Trung tỉnh lại.

“Bà xã, tỉnh?”

Tại Trung có điểm gật đầu, Duẫn Hạo đem Tại Trung nâng dậy. “Duẫn, con đâu?”

“Bọn nhỏ có nhóm y tá chăm sóc, hai cục cưng đều khỏe mạnh, xinh đẹp đáng yêu, là một trai một gái. Bảo bối, em thật lợi hại.” Duẫn Hạo để Tại Trung dựa vào người mình, ôn nhu vuốt ve tay Tại Trung.

“Bọn họ trong giống ai?”

“Con gái giống em, con trai giống anh, rất là công bằng.” Nghĩ đến hai tiểu bảo bối, trong lòng Duẫn Hạo mừng rỡ không ngừng.

Y tá đem đứa nhỏ tới, lần đầu tiên Tại Trung nhìn con mình: “Duẫn, hai cục cưng thật dễ thương.”

“Con của anh và em đương nhiên phải xinh đẹp dễ thương rồi.” Mỗi người ôm một đứa, Duẫn Hạo xoa xoa hai bảo bảo.

Hai tiểu bảo bảo hình như biết ba ba cùng giỡn với mình, đối Duẫn Hạo lộ ra nụ cười thiên sứ.

“Tại Trung, em mau nhìn a, con cười với anh.”

“Đúng đúng, hảo đáng yêu. Đúng rồi, Duẫn Hạo, tên của con anh nghĩ hảo chưa?”

“Sớm nghĩ xong rồi, con gái gọi Trịnh Trí Luật, con trai gọi Trịnh Trí Tuấn, nhủ danh con gái gọi Duẫn nhi, nhủ danh con trai gọi Tại nhi, được không?”

“Trí Luật, Trí Tuấn, Duẫn nhi, Tại nhi. Ha ha, rất êm tai, hai cục cưng, tên các con đều rất đẹp.”



Hai cục cưng đã lớn hai tháng tuổi, dáng người Tại Trung khôi phục lại như cũ, eo thon nhỏ lại trở về như cũ, Duẫn Hạo nhìn trong mắt, yêu trong lòng.

“Tại Trung a, chúng ta đã lâu rồi không ôn tồn, thân thể em cũng khỏe lại, đêm nay chúng ta…” Duẫn Hạo chưa nói dứt, đã bị một trận tiếng khóc phá hư.

“A nha, là Duẫn nhi khóc, em đi xem con.” Tại Trung vội vàng đầy Duẫn Hạo ra, chạy đến phòng trẻ con bên cạnh.

Duẫn Hạo một lần nữa bị nhục, đây đã là lần thứ mấy rồi. Chỉ cần hai tiểu tổ tông kia có động tĩnh gì, Tại Trung liền bỏ hắn một bên, nhìn cũng không thèm nhìn, ai!



Phòng trẻ con.

“Duẫn nhi, ngoan nga, đừng khóc.” Tại Trung từ giường ôm lấy Trí Luận, ôm trong tay hống.

Nghe tiếng chị mình khóc, Trí Tuấn cũng góp vui: “Oa oa!”

“Duẫn Hạo, anh còn ngồi đó, không nghe Tại nhi khóc sao?” Tại Trung đứng trước cửa kêu Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo nghe mệnh lệnh bà xã, chạy nhanh ôm Trí Tuấn: “Tại nhi của chúng ta sao lại khóc, khóc nữa ba ba đánh mông con nha.” Duẫn Hạo nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu mông Trí Tuấn.

Cái này cũng không được, Trí Tuấn càng khóc dữ hơn, Tại Trung thấy thế trấn an xong Duẫn nhi liền buông xuống nôi, chạy đến bên người Duẫn Hạo ôm lấy Tại nhi. “Tại nhi, đừng khoc mà, mami giúp con đánh ba ba nga.” Tại Trung thật lấy tay đánh Duẫn Hạo, quả nhiên Trí Tuấn không khóc, rất nhanh đều im lặng ngủ như chị gái bé.

Trong lòng Duẫn Hạo cảm thấy vô cùng thê lương, Tại Trung bây giờ trong mắt trong lòng đều chỉ có đứa nhỏ, căn bản không thấy mình.

Tại Trung ngồi xổm bê giường con, vỗ nhẹ hai tiểu bảo bối, tiểu công chúa cùng tiểu vương tử đều ngủ thật an ổn.

“Tại Trung, hai con ngủ rồi, chúng ta trở về phòng đi.” Duẫn Hạo đến bên Tại Trung nhẹ giọng nói.

“Anh ngủ trước đi, em ở lại ngủ với Duẫn nhi và Tại nhi.” Nói là nói cho Duẫn Hạo nghe nhưng trong mắt Tại Trung chỉ nhìn đứa nhỏ cho nên không chú ý hắc mặt của Duẫn Hạo.

“Thật sự không theo anh trở về phòng?”

“Em ở lại đây.”

Đã muốn cho em cơ hội, cái này không tránh được anh. Duẫn Hạo đem Tại Trung khiêng lên vai: “A nha, anh làm gì? Mau buông em xuống.”

“Em không chịu theo anh về phòng, anh chỉ có cách khiêng em về thôi.”

“Bỏ em xuống đi mà, bỏ em xuống.” Tại Trung không ngừng đánh Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo khiêng Tại Trung ra khỏi phòng con, trong nhà còn có người làm đi lại, Tại Trung xấu hổ không dám ngẩng đầu, trong lòng biết sức mình đánh không lại Duẫn Hạo, chỉ có thể nhận mệnh.

Duẫn Hạo đem Tại Trung khiêng về phòng, lúc trên giường Tại Trung cảm thấy Duẫn Hạo tức giận. Thật cẩn thận hỏi: “Duẫn…”

Nói chưa xong môi đã bị Duẫn Hạo ngăn chặn: “Ngô ngô ngô.”

Duẫn Hạo cắn cắn môi Tại Trung, không cho y cơ hội đào thoát, cho đến khi Tại Trung suyễn khí Duẫn Hạo mới thiện tâm buông: “Tiểu bại hoại, đêm nay anh muốn hảo hảo trừng phạt em. Xem em sau này còn không nhìn đến ông xã mình hay không.”

Tại Trung nhỏ giọng than thở: “Em nào có.”

“Ân? Còn không biết sai a, xem ra nhất định phải cho em biết sự lại hại một chút.” Nói xong, tay lớn Duẫn Hạo đưa ra, áo Tại Trung liền xả xuống, Duẫn Hạo lập tức cắn cắn xương quan xanh gợi cảm.

“A! A! Duẫn, đừng cắn a.” Tại Trung chịu không nổi kích thích kêu lên.

Nói là trừng phạt, Duẫn Hạo không để ý Tại Trung hét chói tai, hàm trụ một quả phấn nộn, hắn cắn trừng phạt nhũ tiêm nhạy cảm, tay kia mò tới mông Tại Trung, dùng sức nắn nơi tròn tròn co giãn: “Bảo bối, sinh xong làn càng hoạt càng nộn.”

“A a! Duẫn.” Tại Trung đã không biết Duẫn Hạo nói cái gì, chỉ có thể bất lực rên rỉ.

Duẫn Hạo kéo quần Tại Trung xuống, tách ra hai chân thon dài trắng nõn, đem chân quấn quanh thắt lưng mình. Duẫn Hạo bỏ những trói buộc trên người, dùng sức đem nam căn kiên đĩnh cắm vào, thình lình xảy ra đau đớn, Tại Trung đã lâu chưa hoan ái nên thống khổ không thôi, Tại Trung chống đẩy Duẫn Hạo, nước mắt bừng lên.

Nhìn nước mắt Tại Trung, Duẫn Hạo vẫn rất đau lòng, động tác nhẹ lại, an ủi nói: “Bối bối, thả lỏng chút a, thả lỏng nữa nào.” Duẫn Hạo không ngừng xoa nắn dục vọng của y, hy vọng có thể giảm bớt thống khổ cho Tại Trung.

Từ từ, Tại Trung đã thích ứng sự tồn tại của Duẫn Hạo, t cảm nhận được khoái cảm, Duẫn Hạo dùng một tay đem song mông cố định, bắt đầu điên cuồng rong ruổi khắp nơi trong cơ thể.

Tại Trung thấy mình sắp đạt cao trào nhưng Duẫn Hạo xấu xa không cho y phóng thích, chỉ cầu hề hề đáng thương: “Duẫn, ông xã, buông tay, cho em…”

Duẫn Hạo trừu sáp nhanh hơn, bá đỏi hỏi người dưới thân: “Sau này còn dám bỏ mặc anh không?”

“Không dám, không dám.” Tại Trung liền mạng lắc đầu.

Duẫn Hạo rốt cuộc một đạo phá tan phòng tuyến, cùng Tại Trung đạt đến cao trào. Tại Trung nằm trên giường thở phì phòm. Nghĩ vậy là xong, Duẫn Hạo đột nhiên đem Tại Trung xoay ngược lưng lai, Tại Trung hoảng sợ, quay đầu nhìn Duẫn Hạo: “Duẫn…”

“Bảo bối, em không nghĩ vậy liền đã xong chứ? Anh nói rồi, đêm nay hảo hảo trừng phạt em.”

“Không, không… a a!” Tại Trung còn chưa kịp phản ứng, Duẫn Hạo một lần nữa đem cự đại đưa vào trong thân thể y, tiểu huyệt vừa mới được yêu thương qua dễ dàng tiếp nhận. Một vòng trừu sáp mới lại bắt đầu.

Trải qua mây mưa, Tại Trung đã tiết vài lần nhưng Duẫn Hạo vẩn thừa tinh lực như cũ, như lang như hổ.

Cảm giác Duẫn Hạo không chịu buông tha mình, Tại Trung cầu xin tha thứ: “Ông xã, không thể làm nữa, đã bốn lần rồi. Em sẽ bị anh giết chết mất.”

“Không, bà xã, anh còn muốn.” Nói xong lập tức hôn lên môi Tại Trung.

“Ừ ân…”

Trừng phạt còn tiếp tục……



Hai năm sau.

Tiểu Trí Tuấn cùng tiểu Trí Luật ở vườn hoa Trịnh gia chơi đùa, bọn họ được hai tuổi đã có thể chạy nhảy, tiểu vương tử Trí Tuấn càng ngày càng giống Duẫn Hạo, sau này lớn lên nhất định là một người anh tuấn khí thế, tiểu công chúa Trí Luật càng ngày càng giống Tại Trung, sau này lớn lên nhất định là đại mỹ nhân.

Đột nhiên hai cái tiểu tử kia sảo lên.

“Trí Tuấn, ta là tỷ tỷ ngươi, ngươi sao chưa bao giờ gọi ta tỷ tỷ vậy?” Tiểu công chúa hai tay chống nạnh chất vấn tiểu vương tử.

“Hừ! Ngươi phải gọi ta ca ca, ngươi xem, ta so với ngươi cao hơn.” Tiểu vương tử không yếu thế.

“Mami nói, ta so với ngươi sinh ra trước hai phút, ta đương nhiên là tỷ tỷ.”

“Mami nhất định là nhớ lầm, ta mới là ca ca của ngươi.”

“Gọi ta tỷ tỷ.”

“Gọi ta ca ca.”

“Gọi ta tỷ tỷ.”

“Gọi ta ca ca.”

Lúc này bà nội của hai tiểu bảo bảo đã đi tới: “Tiểu bảo bối của bà nội, các ngươi gây cái gì vậy?”

Hai tiểubảo bảo nhìn thấy bà nội đến, chạy nhanh vây quanh, muốn bà nội phân xử: “Bà nội, con so với Trí Tuấn lớn hơn, hắn chưa bao giờ gọi con là tỷ tỷ.”

“Bà nội, con cao hơn Trí Luật, vì sao phải gọi tỷ tỷ a?”

“Bà nội biết rồi, nguyên lai Duẫn nhi của chúng ta muốn làm tỷ tỷ, Tại nhi cũng muốn làm ca ca a.” Trịnh mụ mụ yêu thương sờ đầu hai tiểu bảo bảo, thật là càng nhìn càng thương.

“Ân ân.” Duẫn nhi và Tại nhi cùng nhau gật gật đầu.

“Này dễ làm nha, làm cho ba ba mai của các con sinh thêm tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội, như vậy Duẫn nhi cũng làm tỷ tỷ, Tại nhi cũng làm ca ca.”

Bây giờ Tại Trung đã có tiếng trong giới sáng tác nhạc, cùng Duẫn Hạo tan sở. Buổi tối Duẫn Hạo cùng Tại Trung cùng đi về nhà. Nhìn ba ba và mami đã về, hai tiểu bảo bảo chạy nhanh ra đón.

“Ba ba!” Tại nhi chạy về Duẫn Hạo.

“Mami!” Duẫn nhi chạy về Tại Trung.

Hai vợ chồng ôm hai bảo bối: “Có nhớ ba ba và mami không?” Duẫn Hạo nhìn đứa con gái xinh đẹp giống bà xã mình như đúc, vô cùng thỏa mãn.

“Có mà, ba ba và mami, con và Duẫn nhi đều nhớ hai người nha.” Tại nhi nãi thanh nãi khí nói.

“Là mami không tốt, không có thời gian ở với các con.”

“Không sao, mami, mami sinh tiểu đệ đệ và tiểu muội muội theo chúng con ngoạn đi, như vậy con và Tại nhi đều làm tỷ tỷ và ca ca.” Duẫn nhi chờ mong nhìn Tại Trung, giống như Tại Trung lập tức có thể biến ra tiểu đệ đệ và tiểu muội muội liền vậy.

“Ha ha, nguyên lai hai tiểu bảo bối hôm nay nhiệt tình như vậy là có mục đích nha, bà xã, chúng ta không thể làm cho con thất vọng nga.”

“Anh…” Con còn ở đây, Tại Trung không nói gì được.

“Duẫn nhi, Tại nhi, chuyện này a, các con không thể gấp gáp nga, cho ba ba và mami chút thời gian.” Duẫn Hạo nói với bọn nhỏ như vậy.



Buổi tối trong phòng Duẫn Hạo.

“Bà xã, hôm nay em cũng nghe hai tiểu bảo bối yêu cầu rồi, chúng ta có phải nên thoải mãn bọn nhỏ hay không?” Vừa tắm xong trên người Tại Trung càng thơm, Duẫn Hạo nhịn không được từ sau ôm lấy không ngừng hít.

“Chúng ta đã có Duẫn nhi và Tại nhi, nhất nam nhất nữ đã hảo, em không cần lại sinh.”

“Hắc hắc, kỳ thật anh cũng nghĩ vậy, bất quá chuyện nên làm chúng ta cũng nên làm đi.” Nói xong liền kéo Tại Trung ôm lấy, ấn giường.

Duẫn Hạo yêu say đắm vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Tại Trung, mê muội thưởng thức người dưới thân: “Tại Trung, nếu anh không gặp được em có lẽ hiện tại anh vẫn còn chơi đùa. Em biết không? Em tạo cho anh hạnh phúc thật sự không chỉ là một chút.”

“Duẫn, em cũng vậy. Nếu không gặp anh, em chắc còn làm công để chữa bệnh, trả nợ cho ca, làm sao giống như bây giờ có một ông xã yêu thương em cùng hai đứa nhỏ đáng yêu như vậy.” Tại Trung cũng vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của ông xã nhà mình.

“Mụ mụ nói, duyên phận chúng ta bắt đầu khi em hai tháng tuổi, em nhất định phải là bà xã của anh.”

“Em chút ấn tượng cũng không có a?”

“Anh cũng không nhớ rõ, em sao lại nhớ rõ được?” Là mụ mụ nói cho Duẫn Hạo biết hôn sự này là do Duẫn Hạo đáp ứng lúc ấy, Duẫn Hạo cả kinh, nguyên lai chính mình trước đây đã thích Tại Trung rồi.

“Duẫn, anh vĩnh viễn sẽ tốt với em như vậy sao?”

“Hôm nay so với hôm qua càng yêu em, ngày mai so với hôm nay càng yêu em!”

“Duẫn, em cũng vậy, vĩnh viễn yêu anh, cả đời cũng thế.”

Duẫn Hạo và Tại Trung sẽ mãi yêu nhau, hạnh phúc phía trước cũng sẽ là mãi mãi……