My Lord, My God (Ⅱ)

Chương 15




Trải qua lần giáo huấn này, Andre thật sự trở nên ngoan hơn rất nhiều, Andre cảm thấy Ludwig rất vừa lòng với mình hiện tại.

Kỳ thật Ludwig cũng không có bắt Andre làm gì nhiều, chỉ cần Andre ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn thì muốn thế nào cũng được, thậm chí Andre không lễ phép với mình Ludwig cũng chưa bao giờ nổi giận.

Andre cảm thấy mình giống như đã biến thành con mèo nhỏ bị Ludwig dùng xích khóa ở bên người, sau đó người nọ từ từ mài mòn móng vuốt của mình.

Qua thêm vài ngày, Ludwig nghe được tin thượng úy Elvis chuẩn bị trở về chiến trường, hơn nữa còn ra tiền tuyến tham gia chiến tranh. Lúc Elvis rời đi, radio trại tập trung không ngừng phát tin vui vẻ đưa tiễn thượng úy Elvis ra trận nguyện trung thành vì nước, tù binh trại tập trung bị sắp xếp đứng ở ngoài tuyết, cầm cờ Nazi màu đỏ xếp hàng đưa tiễn.

Trong toàn bộ trại tập trung treo đầy biểu ngữ Nazi, ngay cả trên biệt thự của Ludwig cũng theo lệ treo rất nhiều biểu ngữ màu đỏ, khiến cho trong khoảng thời gian này mỗi ngày Andre vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh sáng trong phòng bị biểu ngữ nhuộm thành màu đỏ.

Buổi sáng Ludwig tự mình chủ trì nghi lễ nhỏ tiễn Elvis rời doanh trại.

Andre vốn muốn tìm cơ hội đi ra ngoài một chút, nhưng trước đó Ludwig đã nói, nếu Andre dám bước ra khỏi cửa một bước sẽ đánh gãy hai chân Andre, Andre đành phải ngoan ngoãn ở trong nhà đọc sách, đánh đàn.

Lúc Anna tâm tình tốt rất thích bảo Andre đánh đàn cho mọi ngưởi nghe, còn không ngừng khen Andre chơi đàn dương cầm rất giỏi.

Andre chỉ cười nhẹ, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Ludwig tự tay chỉ dạy mình.

……………………

Lúc mọi người cảm thấy cuộc sống thật an nhàn, thời gian sẽ như nước chảy trôi qua thật mau.

Rất nhanh đã đến giữa tháng 1 năm 1942.

Andre vẫn như cũ, không có việc gì làm sẽ nằm ở trên giường đọc sách hoặc luyện đàn dương cầm, nhưng Ludwig lại trở nên cực kì bận rộn, hầu như mỗi ngày đều có người gọi điện thoại đến.

Sau khi Andre luyện đàn dương cầm xong sẽ nằm trên giường nhìn chằm chằm vào Ludwig dùng tiếng Đức nói chuyện với người trong điện thoại, biểu tình dị thường nghiêm túc, mày lúc nào cũng nhíu chặt.

Nói chuyện điện thoại xong, Ludwig sẽ cầm bàn đồ quốc nội nước Nga ngồi trên sô pha ngắm nghía, sau đó lại bắt đầu vẽ.

Có đôi khi thậm chí nửa ngày Ludwig cũng không nói một câu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc, cực kì tập trung, có đôi khi cả đêm cũng không ngủ.

Vài lần buổi tối Andre ngủ, sáng hôm sau tỉnh lại vẫn còn thấy Ludwig đứng bên cạnh bàn làm việc.

………………………………

“Ludwig, anh đang vẽ cái gì?” Andre buông sách, đứng ở bên người Ludwig.

Cơm trưa Ludwig cũng không ăn, đã ở trong phòng suốt một ngày.

Ludwig đầu cũng không nâng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Bé ngoan, em không cần phải biết mấy thứ này.”

Sau đó tiếp tục xoay người cầm bút chì vẽ tới vẽ lui.

Andre cúi đầu ừ một tiếng, nhàm chán nằm trên giường chơi với ngón tay của mình.

Chốc lát sau, Andre ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã gần tối, trong phòng có mở đèn nên không thấy cảnh tượng bên ngoài, chỉ có thể thấy gương mặt của chính mình phản chiếu trên cửa sổ.

Tuy nhiên Andre vẫn nhìn thấy bông tuyết bay lả tả sau lớp màn cửa.

Thời tiết vô cùng rét lạnh.

Andre sống lâu năm ở Nga, cũng tương đối quen với hoàn cảnh nơi này, cậu xoay người ôm gối đầu vào trong ngực.

Ludwig ngẩng đầu, đột nhiên thấy Andre ôm gối đầu đứng ở bên cạnh mình, vì thế vươn tay ra nhu nhu tóc Andre:

“Ngoan, mệt thì ngủ đi.”

Lúc trước Andre cực kì không thích Ludwig làm loại này động tác này với mình, vì nó khiến cho cậu cảm thấy mình giống như trẻ con, thường thường Andre sẽ cau mày, đỏ mặt tránh tay của Ludwig.

Nhưng hôm nay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Andre lại nhẹ nhàng cầm tay Ludwig, đặt trên hai má của mình, thấp giọng nói:

“Ludwig, ngủ cùng với tôi đi, tôi không muốn ngủ một mình.”

Ludwig ngẩng đầu hôn môi Andre, trầm giọng nói: “Em ngủ trước đi, tôi làm một chút là xong rồi.”

Andre ừ một tiếng rồi leo lên giường, vốn định chờ Ludwig cùng lên giường ngủ, nhưng không biết qua bao lâu, Andre bất tri bất giác cảm thấy mệt rã rời, hai mắt đều mở không lên.

Ludwig rốt cuộc cũng buông bản đồ phân bố chiến lược trên tay, xoay người đi đến bên giường nhìn Andre, đưa tay vén vài sợi tóc của Andre rớt xuống trán, sau đó cúi đầu hôn lên môi Andre.

Andre đang mê man có chút thanh tỉnh, lúc này mới mở to mắt, giọng khàn khàn: “Ludwig……”

Ludwig thoát quần áo lên giường, sau đó xoay người tắt đèn đi. Andre ngửi được mùi thơm cơ thể và mùi xì gà thản nhiên quen thuộc, xoay người lại gác một chân lên người Ludwig, đầu nhét vào trong lòng Ludwig.

Ludwig vươn tay ôm Andre vào trong ngực.

……………………………………

Andre ngủ tương đối nhiều, hầu như mỗi ngày cậu đều nằm trên giường, vì vậy buổi sáng Andre thường tỉnh dậy rất sớm, cậu có chút ngủ không được.

“Cậu Andreyevich, cậu tỉnh rồi?”

Anna đứng chỉ huy người hầu thu dọn đồ đạc trong nhà, khi đến phòng ngủ của Ludwig, Anna đẩy cửa đi vào xem Andre.

Andre đứng dậy phát hiện trên người mình vẫn mặc đủ quần áo, giống như tối hôm qua cái gì cũng chưa làm…… Andre đột nhiên cảm thấy có chút phiền não, ngồi ở trên giường hỏi Anna:

“Anna, tối qua Ludwig có ngủ không?”

Anna nhướng nhướng mi nhìn Andre, hơi hơi nghiêng đầu nói:

“Hừm, cậu Andreyevich thân mến, tôi nghĩ chuyện này cậu rõ nhất mới đúng chứ?”

Andre thoáng cái liền đỏ mặt, xoa xoa mặt của mình, lắc đầu nói: “Tôi, tôi thật sự không biết.”

Anna cười cười:

“Quân đội cử người tới, là một trung úy, bây giờ đang nói chuyện với thiếu tá……”

Anna thở dài nhìn Andre:

“Đại khái là mấy ngày sau chúng ta sẽ không được thoải mái nữa.”

Nói xong, Anna liền xoay người đi ra ngoài.

Andre nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Anna, phát ngốc nửa ngày.

Kỳ thật bình thường Andre có nghe mấy người hầu và quản gia nói chuyện với nhau, biết được cuối năm ngoái Soviet đã bắt đầu phản công toàn diện với Đức ở Moscow.

Nghe nói bởi vì thời tiết khắc nghiệt, rất nhiều binh lính Đức ở Nga không chịu được thời tiết rét lạnh của Moscow mà bị chết cóng, còn có cả chết đói — khí hậu ở Đức và Moscow chênh lệch, không phải người sống lâu năm ở đây, hoặc không có điều kiện sinh hoạt tốt, sẽ không thể chịu được thời tiết này.

Đánh chiếm Moscow là một bước quan trọng trong “Chiến tranh chớp nhoáng” của Hitler, hiện tại Đức và Soviet đã bắt đầu giằng co với nhau, Soviet cơ hồ là dùng hết tất cả lực lượng để bảo trụ Moscow, hòng đập vỡ ảo tưởng tấn công chớp nhoáng tiêu diệt Soviet trong ba tháng của Adolf Hitler.

Như vậy, nếu Soviet đã bắt đầu phản công toàn diện, Đức chắc chắn sẽ phải sử dụng toàn bộ lực lượng quân sự, xem ra Ludwig sắp phải lên chiến trường.

Lúc trước Andre là hồng quân Soviet, việc này tương đối hiểu nhiều hơn người bình thường.

…………………………………………

Andre mặc áo ngủ sọc vuông vào, nhảy xuống giường đi xuống lầu.

Mới vừa đi đến đầu cầu thang thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên dưới.

“Thiếu tá, ngài tính khi nào thì hành động?” Là một giọng nam hơi khàn khàn.

“Càng nhanh càng tốt.” Hoàn toàn không có ngữ điệu, là tiếng của Ludwig.

Andre đi xuống lầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục bộ đội tác chiến đảng vệ quân, thấp hơn so với Ludwig nhưng vô cùng lực lưỡng và cường tráng, cho dù mặc quần áo cũng khiến cho người ta cảm giác được cơ thể rắn chắc.

Lúc người nọ nhìn thấy Andre cũng chỉ là ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Andre thấy trên mặt người đàn ông này có một vết sẹo thật sâu, kéo dài từ trán xuống mắt phải, một con mắt bị mù.

Andre bị diện mạo khủng bố này làm giật mình.

Người đàn ông nhìn Andre cười thân thiện, sau đó gật gật đầu với Andre.

Người này thoạt nhìn có vẻ là một người đàn ông hào sảng, Andre cũng cười cười với hắn, nhưng khi thấy Ludwig quay đầu lại liền lập tức ngừng cười, mặt nghiêm túc nhìn Ludwig.

Trên tay Ludwig cầm xì gà, lúc quay đầu thấy Andre liền vẫy tay nói: “Lại đây.”

Andre bước đi qua, Ludwig mạnh mẽ kéo Andre ôm vào trong ngực, nói với người đàn ông mặt sẹo: “Trung úy, đây là con trai của tôi, Andreyevich.”

Andre kinh ngạc mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Ludwig, hai gò má đỏ bừng.

Ludwig nhìn chằm chằm vào trung úy kia, nói với Andre: “Bảo bối, đây là trung úy Wolf.”

“Chào cậu, Andreyevich.” Wolf chào hỏi Andre.

Andre gật gật đầu, “Xin chào, trung úy.”

Ludwig vỗ vỗ mông Andre, ý bảo cậu ngồi xuống, sau đó xoay người phất tay với người hầu phía sau, “Đem chút đồ ăn lại đây.”

Nói xong, Ludwig lại nâng tay lên hút một ngụm xì gà, tiếp tục nói chuyện với trung úy Wolf:

“Tháng mười năm trước chúng ta được điều động đến đây, khi đó tốt hơn, chúng ta đánh Soviet trở tay không kịp, nhưng vì lí do thời tiết nên thống soái tối cao bảo tôi đóng lại ở đây làm đội dự bị, nếu bây giờ Soviet đã bắt đầu phản công toàn diện, tôi cũng nên trở về tiền tuyến.”

Trung úy kinh ngạc nhìn Ludwig:

“Thiếu tá, ngài đều biết?”

Ludwig phất tay: “Tôi không phải người của trại tập trung, bảo tôi quản tôi cũng không có hứng thú, bình thường tôi đều ở đây, tùy thời cũng chú ý đến hành động của tiền phương.”

Thượng úy thở dài một hơi, thần sắc ảm đạm nhìn Ludwig:

“Nơi này khí hậu quá kém, thiếu tá, chúng tôi thật sự rất nhớ khí hậu quê hương, rất nhiều anh em bị rét đến bệnh, năm ngoái lúc lên đường tấn công quân đội Soviet ở Moscow, kết quả mỗi ngày không phải  mưa thì là đổ tuyết, đại bác, xe tăng, toàn bộ đều bị hãm dưới lầy, bộ binh căn bản đi một bước trượt một bước, mỗi cái đại bác đều phải cần xe ngựa đến kéo mới đi được.

Chết tiệt, sau đó các anh em của chúng ta phải ngưng lại ở nửa đường chờ không quân đến tiếp viện, đến giữa tháng mười một thì bốn phía toàn bộ đều đóng băng, thẳng đến khi cả vùng đất đóng băng chúng ta mới tiến công vào bên trong, nhưng quần áo và đồ ăn lại theo không kịp! Chết rất nhiều anh em!”

Ludwig ngả người về phía sau, không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc, có vẻ như đang trầm tư.

Trung úy bên kia cũng không nói gì.

Andre còn nhớ rõ cảnh tượng mình bị bao vây trên chiến trường, sau đó bị bắt phải đầu hàng.

Khi đó là tháng mười, trời đã bắt đầu đổ mưa và tuyết, lạnh khủng khiếp.

Người Nga vốn tới từ Siberia, loại thời tiết này căn bản chẳng là gì.

Nhưng binh lính Đức vốn quen với khí hậu nắng ấm chịu được mới là lạ.

Người hầu nữ bên cạnh đem một ít thức ăn lại đây, “Ngài muốn ăn một ít không? Thiếu tá?”

Ludwig huy phất tay, nhéo nhéo khuôn mặt Andre, “Bảo bối, bao lâu rồi chưa ăn bữa sáng? Ăn nhiều một chút.”

Andre gật gật đầu, nhận thức ăn và nĩa người hầu nữ đưa qua, im lặng bưng đĩa ngồi bên cạnh ăn bữa sáng.

Trung úy tiếp tục nói:

“Do chúng ta bị trì hoãn mà quân Soviet đã tranh thủ được rất nhiều thời gian, lúc đó mọi người chỉ có áo mỏng để mặc! Mẹ kiếp, cơ hội mang tính quyết định trong cuộc chiến này đã bị bỏ lỡ…… Về sau không biết còn có thể có lại hay không! Thật sự là ức chế vô cùng!”

Trên mặt Ludwig không có biểu tình gì, chỉ mím chặt môi, gật gật đầu, đứng dậy.

“Dù thế nào đi nữa, cơ hội bỏ qua cũng đã bỏ qua rồi, trước tiên ngài vào doanh trại nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai chúng ta sẽ lên đường.”

Trung úy có vẻ vừa mừng vừa ngạc nhiên với thái độ tích cực của Ludwig, vì thế đứng lên, cẩn thận đội mũ lên đầu, khuôn mặt nghiêm túc kính quân lễ với Ludwig, sau đó xoay người đi ra ngoài.