Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 140: Sư tử cái chữa thương




Tứ tẩu là nha hoàn hồi môn được Chu thị mang tới từ nhà mẹ đẻ, sau này gả cho Trần quản gia Trần Tứ nên mọi người đều gọi nàng là Tứ tẩu. Tứ tẩu đi theo Chu thị nhiều năm, biết bên ngoài Chu thị thích giả bộ hòa ái dễ gần, song bên trong là một người tàn nhẫn. Tứ tẩu chưa từng nói với bất kỳ ai rằng bản thân là một hạ nhân, làm tốt trách nhiệm là được rồi!

Nàng biết Chu thị hận không thể gỡ xương ăn thịt của Hải Đường, vì vậy nàng ta cực kỳ để ý chuyện của Hải Đường.

Sau khi Chu thị nghe Tứ tẩu báo cáo tình huống mấy năm gần đây của xưởng tơ lụa Hải Đường cải tử hồi sinh buôn bán rất tốt, cho dù nàng giỏi ngụy trang hơn nữa cũng không kìm được sắc mặt tái xanh.

Tiện nhân này tìm đâu ra sư phụ nhuộm vải giỏi như vậy?

Từ xưa đến nay sư phụ nắm giữ kỹ năng nhuộm vải cao đều là đối tượng được thương nhân tơ lụa tranh nhau cướp đoạt. Một sư phụ có tay nghề thực sự xuất sắc, ở Minh Châu tuyệt đối không lo cơm áo.

“Tứ tẩu….. Ngươi giúp ta làm một chuyện.” Chu thị cân nhắc một hồi rồi dặn dò. Tứ tẩu là thân tín của nàng, rất nhiều việc tìm nàng làm mới yên tâm.

“Phu nhân cứ dặn dò!” Tứ tẩu lên tiếng.

“Ngươi đi tìm sư phụ nhuộm vải này cho ta, sau đó ra gấp đôi giá tiền lôi kéo hắn về đây.” Chu thị nhẹ nhàng nói, trên đời này không có gì mà tiền không làm được.

Tứ tẩu do dự một chút, vụng trộm nói: “Nghe nói, sư phụ này là một người bên ngoài, ở trong xưởng tơ lụa của nàng, người ngoài chưa thấy qua bao giờ..... Người nói xem có phải tiện nhân này tìm người tình đến không!''

Thanh Tranh không muốn làm náo động, vì vậy Hải Đường ngốc nghếch dặn dò người làm không thể tiết lộ chuyện của nàng cho người ngoài biết. Người bên ngoài chỉ biết sư phụ nhuộm vải này từ vùng khác đến, không rõ tình huống bên trong lắm.

Chu thị nghe Tứ tẩu nói như thế, ngược lại kinh ngạc: ''Cũng đúng, nàng là nữ tử phong trần, không biết có bao nhiêu thủ đoạn quyến rũ... Tóm lại ngươi điều tra người này cho ta trước đã.''

”Dạ!'' Tứ tẩu lĩnh mệnh rời đi.

Hải Đường không phải là nữ tử nhỏ bé mềm yếu sợ phiền phức. Sau khi nghe Tiểu Ngọc dạy bảo, nàng lập tức hành động, bỏ ra số tiền lớn mời hai vị hành nghề chưởng quỹ nổi danh trở lại làm quản sự, lại mời mấy Phòng tiên sinh*. Hóa ra hai người làm kia theo Thanh Tranh nhuộm vải, lại mời mấy người chào hỏi khách ở bên ngoài.

*Phòng tiên sinh: Kế toán ở hiện đại. (Theo Baike)

Nói thật, lúc này Hải Đường không lo lắng về việc buôn bán tơ lụa trong cửa hàng. Nhưng có Tiểu Ngọc nhắc nhở, nàng bắt đầu khẩn trương về nguồn cung cấp, liền bảo Đỗ chưởng quỹ về nông thôn liên lạc với rất nhiều gia đình dệt vải và xưởng dệt, đảm bảo nguồn cung cấp không bị gián đoạn.

Kỹ thuật dệt vải có địa vị từ thời Tống.

Tại khu vực Giang Chiết, nhà nông có điều kiện kinh tế hơi khá một chút thì trừ làm nông ra đều làm một nghề phụ nào đó, ví dụ như trồng trà, chăn heo và dệt vải. Bởi vì vị trí địa lý đặc thù của Minh Châu nên nó đã sớm trở thành bến tàu quan trọng, vì vậy hầu như các hộ nông dân lân cận Minh Châu đều ươm tơ và dệt vải. Mà hộ sản xuất tơ lụa chuyên nghiệp và xưởng dệt nhiều vô cùng.

Đỗ chưởng quỹ không thẹn với uy danh hiển hách trong công việc, về sau được Hải Đường khai thác, nhiều lần về nông thôn, cung ứng cho mấy trăm xưởng dệt, để cho bọn họ đồng ý từ nay về sau chỉ cung cấp duy nhất cho xưởng tơ lụa Hải Đường.

Tiểu Ngọc rất ngạc nhiên về phương pháp này. Không làm trong nghề thì không biết tình hình trong nghề đó, nàng không hiểu làm thế nào mà Đỗ chưởng quỹ thu phục được nhiều người như vậy, chẳng lẽ hai năm nay có giao kèo kiểu này?

Hải Đường cười giải thích với Tiểu Ngọc, đây là vì nàng đưa tiền kiếm được gần đây của cửa hàng cho Đỗ chưởng quỹ mang theo bên người. Về sau Đỗ chưởng quỹ về nông thôn, đi xung quanh trấn, thông qua một số người trung gian đưa tiền cho các hộ dệt vải. Có khoản dự chi này, các hộ dệt có thể đầu tư thêm nhiều nhân lực và tinh lực để dệt vải. Đợi qua một hai tháng, Đỗ chưởng quỹ lại đi thu hàng, khi đó thì dễ làm hơn rồi.

“Thì ra là trả tiền trước! Chiêu này của Đỗ chưởng quỹ không tệ, Hải Đường, muội mời đúng người rồi.” Tiểu Ngọc cảm thấy vui mừng thay cho Hải Đường.

''Nếu vấn đề nguồn cung cấp được giải quyết, vậy chúng ta nên đi tìm đồng minh thôi.....''

Tiểu Ngọc cân nhắc, nên tìm nhà nào hợp tác đây?

Ở chỗ Hải Đường hai ngày, Tiểu Ngọc không yên lòng về Tần Xuân Nhạn đang ở trong trang viên ngoại ô, nên quay về xem nàng. Thư nhà của Tần Xuân Nhạn đã được gửi đi, nhưng hiện giờ thảm họa chiến tranh liên miên, không biết khi nào cha và huynh nàng mới có thể trở lại Minh Châu làm tang sự.

Cả người Tần Xuân Nhạn gầy đi trông thấy, càng thêm lộ vẻ thanh tú. Nàng thấy Tiểu Ngọc trở lại thì vui mừng. Chỉ là Tiểu Ngọc vừa mới ngồi xuống, Tần Xuân Nhạn liền đưa tay bắt mạch cho nàng, trong bụng Tiểu Ngọc cười thầm nàng là ''Bệnh nghề nghiệp''!

''Ừm, tỷ tỷ, tình hình thai nhi không tệ. Chỉ cần không đi đường xóc nảy nữa, nhất định có thể sinh một hài tử trắng trẻo mập mạp.'' Tần Xuân Nhạn không quên dặn dò Tiểu Ngọc, nàng sợ Tiểu Ngọc lại đi tìm Tống Tiềm.

Tiểu Ngọc nói: ''Xuân Nhạn, muội yên tâm, trong lòng ta đã bảo đảm với Thiên Thành, về sau tuyệt đối sẽ không đau buồn nữa.''

Đều mất người thân như nhau, Tần Xuân Nhạn càng sa sút hơn Tiểu Ngọc. Nàng nhìn Tiểu Ngọc cười khổ nói: “Ta là thầy thuốc thất bại, không thể tự chữa. Tiểu Ngọc tỷ tỷ.....'' Tần Xuân Nhạn thở dài, hỏi nàng: ''Sau này ta còn có thể cười được sao?

Tiểu Ngọc khẳng định nói: ''Có thể, đương nhiên có thể!''

''Vậy thì khi nào đây? Một tay tổ mẫu nuôi ta lớn, trong nhà tuy nhiều người làm nhưng chưa bao giờ tổ mẫu mượn tay người khác, ngay cả giày của ta đều do người làm..... Ta thật sự đau lòng vô cùng. Lúc tổ mẫu ra đi, ta muốn đi cùng người.''

Tiểu Ngọc kéo tay Tần Xuân Nhạn, nói: ''Một ngày nào đó, muội sẽ dần quên đi đau thương, tiếp tục sống thật tốt. Muốn nghe ta kể chuyện xưa không?''

''Kể chuyện xưa?'' Tần Xuân Nhạn khó hiểu, chưa bao giờ nghe Tiểu Ngọc kể qua chuyện xưa: ''Tỷ tỷ, tỷ kể đi.”

''Chuyện xưa này hơi dài.....'' Tiểu Ngọc chậm rãi nói ra. Đây là câu chuyện cũ nàng xem được trong tiết mục [Thế giới động vật] trong ti vi ở đời trước, chuyện xưa tên gọi [Sư tử mẹ chữa thương].

Ở trên một thảo nguyên rộng lớn, có một con sư tử mẹ mang theo bốn con sư tử nhỏ đang đi về phía trước. Bọn chúng đi mệt mỏi, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút. Sư tử cái mang theo đàn con ngừng lại bên cạnh gò đất, lại không biết phía dưới gò đất là một ổ rắn độc.

Trong gò đất là một con rắn độc khổng lồ, nó cho rằng sư tử muốn tới xâm chiếm nhà nó, liền vọt ra từ trong hang động, tấn công sư tử. Sư tử mẹ hăng hái nghênh chiến, đánh với rắn độc. Kết quả của cuộc chém giết này là, sư tử cái và các con của nó bị cắn, rắn độc cũng bị thương, chạy trốn khỏi hang.

''Ồ! Bị rắn độc cắn bị thương, vậy chẳng phải là sẽ trúng độc ư?'' Nghe đến đó, Thanh Tranh đã nhập tâm hoàn toàn, không khỏi la hoảng lên.

Tiểu Ngọc cười cười, kể tiếp.

Sư tử cái trúng độc rất nặng, nhưng lại nhịn đau, tha hết bọn nhỏ đến chỗ nó cho là an toàn, ổn định lại, sau đó đi tìm nguồn nước. Nó uống chút nước, lại quay trở về, muốn mang bọn nhỏ tới nguồn nước. Sư tử cái dùng mũi ngửi, phát hiện hai con trong số các con của nó đã trúng độc chết. Nó lại dùng móng vuốt đẩy đẩy hai đứa thoi thóp khác, dùng lưỡi liếm bọn chúng, nhưng không bao lâu, bọn chúng cũng chết.

''Xuân Nhạn, nếu như muội là sư tử cái, muội sẽ làm gì?'' Nói tới chỗ này, Tiểu Ngọc chợt dừng lại, hỏi Tần Xuân Nhạn.

Vẻ mặt Tần Xuân Nhạn buồn bã, hiển nhiên là nhớ đến việc mình mất đi tổ mẫu: ''Muội..... Nếu muội là nó, nhất định cũng không muốn sống, bọn nhỏ đều chết hết.....''

Tiểu Ngọc lắc đầu, nói: ''Sư tử cái còn sống!'' Trong sự kinh ngạc trong mắt Tần Xuân Nhạn, nàng nói tiếp.

Sư tử cái ngồi ở chỗ đó, canh chừng bọn nhỏ một thời gian dài, hơn nữa còn nằm xuống bên cạnh chúng nó. Nó muốn chết chung với bọn nhỏ. Nhưng không biết trải qua bao lâu, sư tử cái lại đứng lên, một mình đi tới chỗ sâu nhất trên thảo nguyên, từ từ di chuyển bước chân.

Sau khi bị rắn độc cắn bị thương, độc tính đã từ từ lan khắp toàn thân sư tử cái, mỗi lần đi tới một nguồn nước, nó liều mạng uống nước, muốn hòa tan độc tính trong người. Cứ như vậy, sư tử cái chịu đựng từng chút từng chút, từng bước từng bước đi tới. Có vài lần, nó cho rằng mình sắp chết, nên đi tới một chỗ bí mật, ở nơi đó chờ đợi tử vong. Nhưng ở trong khoảng thời gian này, hình như độc tính trong cơ thể nó tiêu tan một chút, có lẽ nó có thể sống sót. Vì vậy, sư tử cái lại mạnh mẽ cố gắng đứng lên, đi về phía trước.

''Cuối cùng chuyện xưa này có kết quả thế nào?'' Xuân Nhạn không nhịn được hỏi kết quả.

''Kết quả là, sư tử cái tìm được bầy đàn của mình, tiếp tục lang thang với các thành viên trong đàn trên thảo nguyên.'' Tiểu Ngọc nói: ''Xuân Nhạn, biết vì sao ta muốn kể cho muội nghe chuyện xưa này không?''

Tần Xuân Nhạn như có điều suy nghĩ, yên lặng nói: ''Muội hiểu.''

Tiểu Ngọc nói: ''Sau này Thiên Thành không còn ở bên cạnh ta..... Nên ta dùng chuyện xưa này để an ủi mình. Xuân Nhạn, sống trên đời, đều có thể gặp phải bất kỳ tổn thương nào, giống như con sư tử cái kia, khi nó mang theo đàn con đến nghỉ chân bên cạnh gò đất, nó không thể biết có một ổ rắn ẩn núp bên trong. Mà ta, sao lại không như vậy? Mong đợi cùng đoàn tụ với Thiên Thành, chàng lại mất tích bất thường.....''

Tần Xuân Nhạn nắm chặt tay Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc mỉm cười ý bảo nàng đã khá hơn nhiều: ''Nhưng mà, ta có hài tử, cho nên ta cố gắng vượt qua. Xuân Nhạn, chúng ta mất mát, có thể là người thân nhất, có thể là khoản thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời, có thể bị thương..... Cuộc sống có mất mát, nhưng chúng ta luôn luôn phải sống tiếp.''

Tiểu Ngọc vuốt bụng: ''Vì hài tử, ta muốn sống tiếp. Vì người nhà muội, Xuân Nhạn, muội cũng phải sống thật tốt, cười một cái được không?''

Nhìn ánh mắt Tiểu Ngọc dịu dàng, rốt cuộc Tần Xuân Nhạn nở nụ cười nhiều ngày không thấy. Cuối cùng nàng cũng hiểu, tại sao Tiểu Ngọc có thể khôi phục lại nhanh như vậy, bởi vì nội tâm nàng có sự kiên cường mạnh mẽ.

Tiểu Ngọc ôm bả vai Xuân Nhạn, yên lặng nghĩ: ''Thiên Thành, ta sẽ giống như con sư tử cái, dùng phần đời còn lại trị thương cho mình.''

Lúc này, nàng vẫn không biết Tống Tiềm đã xuất hiện tại Nghiêm Châu.