Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi

Chương 27: Cuộc sống hằng ngày cùng về nhà nào




Những ngày tiếp theo gió êm sóng lặng, trường học cũng khai giảng, Lâm Hạ có khóa thì lên lớp, lúc không có khóa thì đi công ty Tần Nhạc làm chỉ đạo mỹ thuật.

Nhạc Phổ không ngờ người này làm việc thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ hơn nữa kỹ thuật vẽ tốt, khiến gã hận không thể đào người ta đem về làm toàn chức.

Ngoại trừ cặp đôi thường show ân ái khiến kẻ vẫn tự xưng quý tộc độc thân như gã đột nhiên cảm giác mẹ nó tìm người nói chuyện yêu đương mới là vương đạo, thì nhìn toàn bộ nhân viên của mình chỉ có nam trình tự viên lôi thôi lếch thếch cùng với nữ hán tử thuộc loại bạn kể cho cô ta nghe chuyện 18+ cô ta sẽ tặng lại bạn chuyện 21+. Nhạc Phổ chỉ có cười ha ha, lại nhìn cặp chồng chồng cứ tới giờ nghỉ trưa lại dính đến cùng nhau kia.

Quả thực, sống không còn gì luyến tiếc.

Nhưng mà đáng nhắc tới là, Nhạc Kỳ bám riết không tha xin được tác giả trao quyền, cuối cùng còn bắt được tác giả cùng cô cùng nhau nghiên cứu kịch bản, cũng là một chuyện thần kỳ.

Nhạc Kỳ cuối cùng cũng vẫn tìm Tần Nhạc phối vai công, tìm Thang Viên phối thụ thứ hai. Nhưng lúc Thang Viên vào tổ, nhìn thấy tên biên kịch hô to mắc mưu, tuyên bố kiên quyết không phối, kết quả bị tập thể trấn áp.

【 biên kịch 】 Mười lăm tháng giêng: tiểu thang viên không muốn nhìn thấy người ta sao? [ ủy khuất ][ ủy khuất ]

【 nhị thụ 】 Thang Viên: tôi muốn tìm cảnh sát mạng bắt biến thái.

【 nhị thụ 】 Thang Viên: ai sửa tên trong nhóm vậy, thụ nhị thì là thụ nhị, nhị thụ là cái quỷ gì.

【 công 2 】 Diệp tử: ý đại khái là vừa nhị lại thụ ý tứ đó ^^

【 nhị thụ 】 Thang Viên: má ơi!!! Diệp tử sao có thể phối giọng công?! (╯‵□′)╯︵┻━┻

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: bởi vì ai đều có thể đánh bại Thang Viên thụ a ヽ(▽)ヽ(▽)/

【 hậu kỳ 】 Nam Hữu Kiều Mộc: vận mệnh của thụ tầng dưới chót ┬─┬ノ( ‘▽ ‘ノ)

【 trang trí 】 Nguyệt Hạ: sờ đầu Thang Viên, ngoan ngoãn tiếp thụ vận mệnh đã định đi.

【 nhị thụ 】 Thang Viên: thừa dịp vương gia vắng mặt nhanh chóng bổ nhào mỹ nhân vương phi, ngao ngao ngao ngao!!! Cầu an ủi!!!

【 trang trí 】 Nguyệt Hạ: ai nói tôi vắng mặt? [ tự hỏi ] cậu muốn bổ nhào ai?

【 nhị thụ 】 Thang Viên: … Phanh gấp.

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: hợp thể kìa, chụp hình một phát.

【 biên kịch 】 Mười lăm tháng giêng: tiểu thang viên vẫn nên đến trong lòng ngực anh đi. Sờ đầu vuốt lông cho ăn kẹo.

【 nhị thụ 】 Thang Viên: hấp hối, cảnh sát mạng mau bắt biến thái!!

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: thật ra chúng ta còn có một cái vấn đề ^^

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: chúng ta không có chủ dịch thụ.

【 trang trí 】 Nguyệt Hạ: Đậu Hủ Hoa không được sao?

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: Nguyệt Hạ?

【 trang trí 】 Nguyệt Hạ: ừa, vương gia bị tôi trấn áp rồi ~~~~^^

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: đại khái là không được, mọi người nhanh đi nhìn weibo cậu ấy 23333333

@ Mộc Dũng Đậu Hủ Hoa: quỳ cầu cơ hữu muôn nơi trăm ngàn lần đừng post ảnh! 18+! trong phần bình luận nữa mà!!!!! Mỗi ngày phải giải thích cho bác gái của tôi giải thích tới mức sắp tổn thọ mười năm rồi!!! Hu hu hu hu, quả nhiên là sầu không dứt mà, mấy ngày này không nhận kịch mới không nhận kịch mới, bị ông nội ép luyện tự quá chừng quá chừng thảm!!!

“Hoa hoa sỏa mụ, di động sao lại nằm trong tay của bác gái vậy, cậu vừa nói như vậy chúng tôi càng muốn post ảnh 18+.”

“Con chào bác, ấn vào đây →[ xem ảnh ][ xem ảnh ][ xem ảnh ][ xem ảnh ] ”

“Bác gái có nghe kịch không ạ? Con đề cử mấy bộ cho dì nha?”

“233333333333 Hoa Hoa sỏa mụ sao lại đáng thương như vậy, tôi cảm thấy thiệt là vui o(*^▽^*)o ”

“LX tiếp tục post ảnh! 18+! nha! XD”

“Con chào bác gái ạ, ngài biết cái gì là thụ sao? Chính là kiểu như hoa hoa sỏa mụ, ngài biết cái gì là công sao? Chính là kiểu như Lan Lăng, Huyền Ngư, Minh Nguyệt Dạ, bác gái ơi ngài biết cái gì là H sao → [ xem ảnh ] ”

“Ha ha ha ha, LS rất tàn nhẫn, ngồi chờ Hoa Hoa sỏa mụ bị gia pháp.”

……

Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn Tần Nhạc, đầy mặt nghi hoặc: “Weibo Đậu Hủ Hoa bị bác gái của cậu ấy phát hiện?”

Khóe miệng Tần Nhạc nhếch lên: “Đại khái là trả nợ đi?”

Lâm Hạ lắc đầu không để ý tới thần cằn nhằn đại! Sắc! Lang! Phiền toái trong lúc nói chuyện một cách cool ngầu đừng có mà thò tay vào trong quần áo phá hư họa phong.

【 nhị thụ 】 Thang Viên: cười không nín không được!!!

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: cho nên là, chúng ta tìm không thấy chủ dịch thụ!!

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: tiểu Nguyệt Hạ nè, anh muốn thử một lần hay không.

【 chủ dịch công 】 Lan Lăng: không muốn ^^

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: tôi không có hỏi anh, hỏi thụ nhà anh ~~

【 chủ dịch công 】 Lan Lăng: tưởng bở ╮(╯_╰)╭

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: thứ chiếm hữu dục khiến người ta giận sôi!!!

【 chủ dịch công 】 Lan Lăng: không phục nhào vô [ mỉm cười ]

【 trang trí 】 Nguyệt Hạ: hay là thôi đi, hơn nữa giọng anh cũng không thích hợp.

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: có chút chí khí đi chứ!!

【 trang trí 】 Nguyệt Hạ: ây, suy xét đến vấn đề an toàn cho mọi người, nên đánh mất ý nghĩ này thì tốt hơn ^^

【 nhân vật phản diện 】 Minh Nguyệt Dạ: tôi ủng hộ, mọi người quên là trong bộ kịch này thụ ngỏm à, hơn nữa có cảnh tiểu Thám Hoa thiếu chút nữa bị nhân vật phản diện ấy ~ ấy ~ sao?

【 nhân vật phản diện 】 Minh Nguyệt Dạ: tôi còn muốn sống sót đi thông đồng công 2, ngàn vạn lần xin đừng kéo tôi xuống nước [ mỉm cười ].

【 công 2 】 Diệp tử: đại nhân vật phản diện [ tạm biệt ] tôi là công là công tôi là công.

【 nhân vật phản diện 】 Minh Nguyệt Dạ: hai công gặp nhau ắt có một thụ.

【 hậu kỳ 】 Nam Hữu Kiều Mộc: mấy cái người show ân ái không có tiết tháo này! Thiệt muốn kéo Huyền Ngư vào tổ! Để anh ấy phối giọng thụ được hay không.

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: tôi bị đề nghị của cậu sợ ngây người…

【 nhị thụ 】 Thang Viên: ngây người. [ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ][ vây xem ]

【 chủ dịch công 】 Lan Lăng: lần đầu tiên CP không cần phá, liền tự động tan biến. [ vỗ tay ]

【 trang trí 】 Nguyệt Hạ: thật chờ mong.

【 nhân vật phản diện 】 Minh Nguyệt Dạ: vì sao các người đều không thể suy xét đến an toàn tính mạng của tôi vậy? [ mỉm cười ] làm sao tôi hạ thủ được.

【 kế hoạch 】 nữ vương đại nhân chính là ta: tôi đi sửa tên cái nhóm này thành lẩu thập cẩm CP. 233333

Sau đó dự cáo vừa được phát, toàn bộ quần chúng vậy xem đều sợ ngây người, Huyền Ngư vậy mà là thụ!!! Thụ sao mà công như vậy!!! Nhưng vương gia càng công khí tràng mười phần ngao ngao ngao ngao ngao!! Thật ra đây càng phù hợp ý tác giả, tiểu Thám Hoa tuy rằng lúc đầu tính cách tương đối ôn hòa, nhưng sau này cũng trưởng thành thiếu niên kiên cường anh dũng, lúc trước cũng chính là cái loại cùng nhau sóng vai mà đi không rời không bỏ này cảm động độc giả.

Mọi người cũng thấy được poster tuyên truyền biến đổi bất ngờ, so với tranh Độc Chước vẽ lúc trước, Độc Chước nháy mắt thành phù du. Có người lật ra ảnh chụp trên weibo Kiều Sâm, có một tấm ảnh chụp cảnh sắc giống hệt bức tranh này, Nguyệt Hạ tự nhiên bị phong tặng danh hiệu chiến sĩ thi đua, không ngờ đi du lịch cũng không quên vẽ! tranh! tuyên! truyền! Vương gia thiệt tội nghiệp biết bao nhiêu, cắn! khăn! tay!!

Nguyệt Hạ: mọi nười đều là vua não bổ … Chỉ là bởi vì trời mưa không ra cửa được thôi [ tạm biệt ]

***

Đến ngày giỗ của Lâm Vãn Tình bọn họ lại đi thăm mộ, Tần Nhạc lồng tay vào cùng Lâm Hạ, Lâm Hạ vẫn tặng cho mẹ hoa hồng trắng, rút ra một cành đặt xuống trước mộ bia.

Lâu rồi Lâm Hạ cũng sẽ cảm thấy có một số việc nên buông thì buông xuống, tuy rằng y tuyệt đối không có khả năng trở về nhà họ Thẩm, nhưng nhìn nhà họ Thẩm bây giờ tứ phân ngũ liệt, cảm thấy người đàn ông kia ở dưới đó hẳn là cũng không tốt lắm.

“Mẹ ơi, con vẫn khỏe, con sẽ sống thật tốt với Tần Nhạc.”

“Ngài yên tâm, con sẽ không để Hạ Hạ chịu ủy khuất.” Tần Nhạc trịnh trọng hứa hẹn giống như mỗi lần đến đây hắn đều nói.

Ở cổng nghĩa trang, có một bé trai ôm một bó hoa lớn, ánh mắt đỏ rực, quấy khóc đòi mẹ.

“A Nhạc, có rảnh cũng nên về thăm nhà nhiều một chút, người ta già rồi thì mềm lòng.” Thật ra mẹ Tần có gọi điện thoại cho y, nói một vài chuyện cũ trước kia, Lâm Hạ nghe ra được mẹ Tần đại khái là thật sự suy nghĩ cẩn thận.

“Ừ, em cùng về với anh.”

Lâm Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn đến vẻ kiên trì trong mắt người yêu, cũng mỉm cười: “Ừ.”

***

Nhạc Phổ ngồi xuống trước mặt hắn: “Người anh em, cho xin điếu thuốc.”

Tần Nhạc ngẩng đầu nhìn gã một cái: “Không có.”

Nhạc Phổ “Hả” một tiếng, cầm lấy một cái hộp thuốc lá rất có hơi thở văn nghệ bên cạnh: “Cái này không phải hả?”

“Thuốc lá bên trong không thể hút, hút là biết tay tôi.” Tần Nhạc liếc mắt nhìn gã.

“Cái thứ thuốc lá gì tinh quý như vậy, không thể hút?”

Nhạc Phổ tay tiện mở ra, nhìn bên trong có sáu điếu thuốc, có ba điếu mặt trên là trống rỗng, còn lại mặt trên đều viết chữ số.

“Một, hai, ba? Đây là có ý tứ gì?”

Tần Nhạc giật lấy đậy hộp thuốc lại: “Tôi gọi thư ký đi mua cho cậu một hộp. Mấy điếu thuốc này liên quan đến tính phúc của tôi, không cho hút.”

“Chời má, cậu cai thuốc hả?” Nhạc Phổ miệng há hốc, lúc gã biết Tần Nhạc hắn hút thuốc còn dữ dội hơn gã, sau này đỡ hơn một chút, nhưng cũng vẫn không cai, không ngờ Lâm Hạ có biện pháp như vậy, Nhạc Phổ không cần động não cũng biết là Lâm Hạ, hơn nữa hộp thuốc lá kia cũng là y làm đi.

Khóe môi Tần Nhạc nhếch lên cười, gật gật đầu. Con số đại biểu số lần, hút một điếu thiếu một lần, không có số hút trước, cũng có thể hút ngẫu nhiên, nhưng giữ lại không có số có thể tùy tiện đưa ra yêu cầu. Loại phương pháp này đối với người khác có lẽ lực rang buộc không mạnh, nhưng Lâm Hạ biết Tần Nhạc sẽ không lừa y. Vừa mới bắt đầu vài ngày Tần Nhạc chỉ có thể cầm hộp thuốc lá trống trơn về nhà, sau này, chỉ là nghĩ đến buổi tối chỉ có thể khổ bức ôm mỹ nhân ngủ cái gì cũng làm không được đột nhiên liền có nghị lực.

Thật ra Lâm Hạ cũng không phải tâm huyết dâng trào, mà là có một giảng viên cùng học viện nghiện thuốc lá đột nhiên bị chẩn đoán chính xác ung thư phổi giai đoạn cuối, không mấy tháng liền qua đời. Lâm Hạ lo cho sức khỏe của Tần Nhạc, tuy rằng y còn rất thích mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Tần Nhạc, nhưng vẫn khống chế số lượng hắn hút.

Tần Nhạc cũng bị chuyện này kích thích, nhìn thấy lúc người kia qua đời, những người con khi còn sống cùng luôn làm mình làm mẩy với ông lại khóc chết đi sống lại, sau khi đuổi đi Nhạc Phổ · người anh trai ngốc nghếc đang lo âu vì cuối tuần là đám cưới em gái.

Suy nghĩ lời Lâm Hạ nói, cuối cùng vẫn là chủ động gọi điện thoại cho mẹ Tần: “Ngài với ba sao rồi?”

Điện thoại được bắt mấy vẫn không có người nói chuyện, Tần Nhạc alo vài tiếng, bên kia mới truyền đến: “Tiểu Nhạc…” Thanh âm có chút nghẹn ngào. Tần Nhạc có thể mơ hồ nghe tiếng nhẹ giọng an ủi, hắn không nói chuyện chỉ là cầm điện thoại nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ.

“Cuối năm về nhà ăn cơm đi, cùng với Hạ Hạ nữa.”

Tần Nhạc sửng sốt, ánh mắt dần dần trở nên ôn nhu: “Vâng, mẹ.” Ánh mắt khi nhìn thấy người mẹ đang dỗ con bên ngoài toàn nhà dừng lại một chút, cuối cùng thoải mái nói: “Mẹ, ngài cùng ba chú ý thân thể nhiều hơn, con cùng Hạ Hạ có rảnh sẽ trở về thăm.”

Ba Tần ôm mẹ Tần sau khi cúp điện thoại bởi vì một câu của Tần Nhạc liền khóc không thành tiếng: “Ngoan, không khóc không khóc.”

“Lúc trước là anh không tốt.” Trong mắt ba Tần tràn đầy hổ thẹn. Đối với đứa con trai duy nhất này, ba Tần phụ vừa tự hào vừa áy náy. Tự hào thì không cần phải nói, áy náy bởi vì do chính mình, đứa bé này từ nhỏ liền bị cô lập. Việc mẹ Tần không để ý ông đều biết, nói đúng hơn là mặc kệ, ông cũng cảm thấy nhìn Tần Nhạc tựa như là đang nhắc nhở ông tới vết bẩn duy nhất trong hôn nhân kia. Việc làm của hai người liền diễn biến thành tình cảnh xấu hổ thuở thơ ấu của Tần Nhạc.

“Được rồi, đã là vợ chồng già rồi, em không ngại, anh cũng đừng nói nữa.” Mẹ Tần che miệng ông lại, trong nước mắt lại chứa ý cười: “Đến lúc Hạ Hạ về đây, anh đừng có mà nghiêm mặt dọa người ta.”

BaTần không nói gì, lúc trước là ai làm người khác sợ? Có chút đau rang nói: “Lại nói mỗi ngày đối diện cái gương mặt than của Tiểu Nhạc kia, anh thoạt nhìn hòa ái hơn nhiều.” Ngay cả chính mình lúc đối mặt với đứa con trai này đôi khi cũng hơi sợ.