Mỹ Nhân Khó Gả

Chương 42: Uyên ương hí thủy




Mỹ nhân vừa nghe lập tức quả quyết cự tuyệt: “Không.”

Mộ Thẩm Hoằng áp má nàng, dịu dàng hỏi: “Có đói bụng không?”

Mỹ nhân liếc mắt, ngươi nói xem?

Hắn cười hì hì nói: “Ta cũng đói.”

“Tại sao ngài không ăn?” Chưa từng nghe nói chú rể cũng phải kiêng khem.

“Ta ăn rồi, nhưng chưa no.” Hắn cười hì hì nhìn nàng, nàng hiểu ra liền đỏ mặt, lườm sắc lẹm.

“Ta đã sai Lý Vạn Phúc chuẩn bị đồ ăn rồi, để ta gọi mang vào.”

Dứt lời, Mộ Thẩm Hoằng khoác áo đứng dậy, kêu người đi vào. Sau đó lại vào giường giúp Cung Khanh mặc quần áo.

Yếm đỏ đã nhàu còn dính đầy ái dịch, tất nhiên không thể mặc.

Cung Khanh xấu hổ đỏ mặt nói: “Ngài lấy hộ thiếp một bộ xiêm y mới.”

“Đừng mặc, ăn xong còn đi tắm.” Hắn chọn một áo choàng màu đỏ tươi mặc cho nàng.

Lý Vạn Phúc dẫn người hầu vào tẩm điện, lặng lẽ dọn một mâm đồ ăn. Ti Nghi Đông Cung dẫn cung nữ vào, cung nữ lấy hỉ khăn giao lại cho Ti Nghi, lại đổi hết chăn gối trải giường bằng bộ mới.

Trong phòng tràn ngập không khí mờ ám của ái tình. Cung Khanh chịu đựng đau nhức ngồi trước bàn, cúi đầu ngượng ngùng không thôi, bọn họ nhìn thấy trải giường nhàu nát không biết sẽ nghĩ gì.

Rất nhanh sau đó, cung nữ nội thị đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Tân nương kiều diễm, e lệ thẹn thùng. Chỉ mặc một áo khoác rộng thùng thình, càng thêm phong tư yểu điệu, thướt tha như tiên. Nghĩ đến tấm thân ngọc ngà dưới lớp áo, Mộ Thẩm Hoằng lại thấy thần hồn điên đảo, đưa tay nâng cằm nàng.

Đôi mắt đen huyền, như đầm nước không thấy đáy, nàng nhìn hình mình phản chiếu, thấy đúng là dáng vẻ nũng nịu thẹn thùng lại vừa nhu nhược vừa nở nang sau lần đầu hưởng ơn mưa móc, ngượng ngùng không dám ngẩng mặt.

Lòng hắn tan chảy như dòng mật ngọt ngào. Ôm nàng đặt lên đùi, vòng tay qua eo nàng, xoa lên đôi môi anh đào, “Khanh Khanh, Khanh Khanh.” Lời nỉ non bên tai như gọi bao nhiêu cũng không đủ.

Nàng cúi đầu khẽ dạ, lòng cũng tan chảy như mật.

Hắn hỏi: “Ngày nào ta cũng thầm gọi tên nàng vô số lần, nàng có nghe thấy không?”

Nàng bật cười: “Ngài thầm gọi thế nào sao thiếp không nghe. Huống chi… ” nàng nheo mắt liếc hắn: “Lòng ngài lắt léo khó dò, ai biết tâm tư ngài thế nào?”

“Nào có lắt léo khó dò, rõ ràng là thẳng như ruột ngựa. Đêm Nguyên Tiêu, nàng nói như chém đinh chặt sắt với Hướng Uyển Ngọc rằng tuyệt đối không gả cho Thái tử. Ngẫu nhiên ta ở ngay phòng bên cạnh, từng chữ rõ ràng, nghe mà tan nát cõi lòng.”

Nàng kinh hãi: “Ngài nghe thấy sao?”

Hắn véo mũi nàng, hung tợn nói: “Không chịu gả cho ta thì ta bắt phải gả.”

“Ngài lấy ta là vì trút giận?” Nàng tức giận dẩu môi, xị mặt.

“Tất nhiên không phải.” Hắn hôn đôi môi anh đào, cười cười không nói.

Nàng lại lườm hắn, tra hỏi: “Vậy là vì câu nói của Thuần Vu Thiên Mục sao?”

“Tất nhiên không phải.”

“Vậy tại sao?” Mỹ nhân nghiêm mặt, hung dữ ép cung, nghiễm nhiên thể hiện ra khí thế nữ vương của Cung phu nhân.

Mộ Thẩm Hoằng chỉ cười.

“Nói mau.” Mỹ nhân giận, đưa tay véo hông hắn, đáng tiếc hắn luyện võ từ nhỏ, da thịt cứng rắn, véo mãi vẫn không thành công.

Hắn cầm tay nàng, cười khẽ: “Chờ nàng ăn no rồi nói được không?”

Uhm, cũng tốt, ăn no cũng có sức lực bức cung.

Đồ ăn rất tinh tế, Cung Khanh không ăn nhiều, chỉ tâm tâm niệm niệm phải bức cung rốt cục hắn dành cho nàng mấy phần chân tâm.

Hắn cũng không có tâm tư ăn uống, tâm tâm niệm niệm làm thêm một lần, có lẽ thêm hai ba hay năm lần càng tốt, chẳng qua lo cho nàng lần đầu chịu ơn mưa móc, sợ là không chịu được nhiều.

Ăn xong, Lý Vạn Phúc dẫn người vào dọn bàn, lại thấp giọng nói: “Điện hạ, nước đã chuẩn bị xong.”

“Uh. Ông lui ra đi.”

Cung nữ nội thị lại lui ra ngoài.

Cung mỹ nhân thể hiện khí thế nữ vương liếc Thái tử điện hạ, “Có thể nói chưa?”

“Khi còn bé nàng hay theo Cung phu nhân tiến cung thăm Hướng Thái phi, ta bắt đầu để ý nàng từ lúc đấy.” Thái tử điện hạ bắt đầu bộc bạch cõi lòng.

“Chính xác là khi nào?”

“Khi nàng khoảng hai ba tuổi, nàng gọi ta là ‘cái bàn’ ca ca.” (cái bàn là “thai tử” )

Lâu như vậy sao? Cung Khanh bật cười, cứ tủm tỉm không thôi.

Mộ Thẩm Hoằng véo má nàng, cười nói: “Sau đó rốt cục cũng nói sõi, gọi Thái tử ca ca nũng nịu ngọt ngào như mật. Ta thích nhất nghe nàng gọi ca ca của ta, nhưng sau đó không chịu gọi ta nữa, thấy ta liền chạy trốn rất xa, tại sao?”

“Lớn thì phải thế, nam nữ thụ thụ bất thân.” Nàng còn nhớ là khoảng năm tám chín tuổi, Cung phu nhân bảo nàng không được tìm Thái tử nói chuyện hay chơi đùa nữa. Đến năm mười ba mười bốn tuổi thì rất hạn chế đưa nàng tiến cung.

“Từ đó muốn gặp nàng thật khó làm sao, chỉ có thể nhìn từ xa tại cung yến, lòng như bị cào xé. Vất vả lắm mới chờ được đến lúc nàng đến tuổi cập kê, một lòng muốn cưới nàng, nàng lại khăng khăng đòi gả cho người khác, thật đáng hận.”

Dứt lời lại hôn một cái thật bạo lực.

Nàng thẹn thùng cười hỏi: “Ngài giận lắm sao?”

“Tất nhiên.”

“Ngài còn nói, thiếp nhiều lần bị ngài… “

“Bị ta làm gì?”

Nàng ngượng ngùng nói: “Dù sao cũng là ngài bắt nạt thiếp.”

“Nàng làm ta giận, không chịu gả cho ta, không bắt nạt nàng một hai lần làm sao giải tỏa mối hận trong lòng.”

Đúng lúc đấy, nàng cảm nhận có một vật cứng thúc đằng sau. Mặt nàng ửng đỏ, vội vàng giãy dụa ra khỏi đùi hắn.

Hắn kéo tay nàng nói: “Chúng ta đi tắm đi, nước đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ngài đi trước.”

“Đi cùng đi, phòng tắm ngay sau thôi.”

“Không, thiếp mới ăn xong, muốn chờ một lúc cho tiêu. Ngài đi trước.” Tất nhiên nàng biết dụng ý của hắn. Thẹn thùng nhích ra xa, dáng vẻ một lòng phòng tặc, vạn phần dễ thương.

Hắn cười cười: “Vậy ta đi trước.”

Cung Khanh lòng dạ rối bời, vừa vui vừa rầu. Hôn sự này vốn là không chút tự nguyện, vì đột nhiên xuất hiện chân tướng mà bất ngờ nối tiếp bất ngờ. Lời bộc bạch của hắn rõ ràng là thổ lộ phải lòng nàng từ lâu, nếu thật sự để ý nàng từ ngày còn thơ bé, vậy thì “một đời một kiếp chỉ đôi ta” cũng không phải chuyện vô vọng. Trước mắt còn một ví dụ sống, chính là Tuyên Văn Đế.

Nghĩ đến đây, Cung Khanh âm thầm quyết định, dù là Thái tử, nàng tuyệt đối không chắp tay nhượng bộ, không chia sẻ hắn với nữ nhân khác.

Hắn quay lại rất nhanh sau đó, tay áo phất phới bước nhẹ như trích tiên, trên người thoảng một mùi thơm như hương hoa lan.

“Ta bế nàng đi.”

“Thiếp tự đi.” Cung Khanh vội né tránh vòng tay của hắn.

Đi tới phòng tắm đằng sau tẩm điện, Cung Khanh ngẩn ra. Quả nhiên là phong thái hoàng gia, Cung gia đã phú quý, nhưng phòng tắm cũng chưa xa xỉ tiện nghi thế này.

Thành bể là đá cẩm thạch trắng, trên vách tường lắp một đầu rồng, nước chảy từ miệng rồng xuống, khói trắng lượn lờ, nước liên tục rót ra, đầu kia chảy vào, có lẽ là hệ thống tuần hoàn.

Trong nước rải vô số cánh hoa, chìm nổi như một vườn hoa đang nở.

Thì ra hương thơm trên người hắn là đây. Nàng không kiềm chế được hít vào một hơi thật dài, hương hoa thanh nhã làm nàng nhẹ bẫng toàn thân. Cởi áo khoác, nàng bước vào trong bể, sóng gợn dập dờn, cánh hoa tản mát, lộ ra đáy bể rải đá cuội và đá màu. Trong ao đặt một con hồng nhạn điêu khắc từ ngọc thạch, hai cánh mở rộng tạo thành một ghế nằm, nàng nằm lên lưng con hồng nhạn, cánh tay ngọc đặt trên hai cánh hồng nhạn, thoải mái thở phào một hơi.

Chỗ sưng đỏ nước ấm vỗ vễ, dần thấy dễ chịu hơn, vốn đã bị mệt mỏi suốt một ngày, lại bị hắn giằng co trên giường lâu như vậy, giờ phút này ngâm nước nóng mới biết được bản thân mệt mỏi nhường nào.

Nàng nghiêng người gục trên lưng hồng nhạn, lười biếng chẳng muốn nhúc nhích chút nào, chỉ muốn cứ thế nhắm mắt ngủ. Nhưng tuy thân thể mệt mỏi đầu óc lại thấy tỉnh táo, bởi vì hôm nay thật sự quá ly kỳ. Đầu tiên là hắn vén bức màn bí mật về duyên phận đêm Nguyên Tiêu, tiếp theo lại là kích thích ân ái chưa từng trải nghiệm.

Hai hình ảnh xẹt qua trong đầu, xoay tròn với tốc độ chóng mặt, hình ảnh nào cũng hương diễm ướt át, càng nghĩ càng đỏ mặt.

Một lúc lâu sau, nàng thấy có nhu cầu cá nhân, nghĩ đứng lên, kết quả vừa quay đầu suýt thì kêu lên thất thanh.

Mộ Thẩm Hoằng ngồi bên cạnh bể, hai tay chống cằm, nhìn nàng cười nham nhở như đang thưởng thức một bức họa. Xuân cung họa.

Hắn tới từ khi nào, còn không lên tiếng.

Nàng chỉ hận không thể co mình xuống đáy nước, đáng tiếc nước trong bể tương đối cạn, nàng lại gục lên lưng con hồng nhạn, nước chỉ sâm sấp bộ ngực căng tròn, viên tròn đỏ tươi giấu mình dưới những cánh hoa, như ẩn như hiện.

May mắn là trên mặt nước rải đầy cánh hoa, cảnh xuân vẫn được che đi ít nhiều. Nàng thẹn thùng vô hạn, không dám nhúc nhích chút nào, âm thầm cầu khẩn cánh hoa đừng tản ra, nếu không…

Hắn cười cười đứng lên, chậm rãi ngồi xổm xuống thành bể, không nhanh không chậm chạp vươn tay, khoắng nước vài cái, vì vậy, cánh hoa liền tản ra.

“Nước đủ ấm không?” Hắn cách nàng vỏn vẹn một tấc, nhìn nàng cười hì hì. Hắn cố ý, hiển nhiên là cố ý.

Nàng đỏ mặt, bối rối dùng hai tay che ngực, nhưng lại không che được phía dưới. Nếu hắn không chịu đi, dù gì hắn cũng đã nhìn, nàng nghĩ thông suốt đi ra ngoài, đứng dậy định lấy y phục mặc vào.

Khoảnh khắc nàng giơ tay, hắn đột nhiên ra tay, ôm eo nàng lăn vào trong bể.

Vừa vào trong nước, nàng liền bị hắn giữ chặt vào ngực.

Hắn cười hì hì hỏi: “Khanh Khanh đã bao giờ thấy cảnh uyên ương hí thủy chưa?”

“Chưa từng thấy.”

Da thịt nàng mướt mịn, trơn mượt như một tấm lụa, nõn nà mềm mại như mỡ đông.

“Còn một cái cắn ta chưa đòi.”

“Đừng.”

“Lần này cắn ở đâu đây?” Hắn nâng nàng đặt lên lưng hồng nhạn, hai tay vây nàng dưới thân, đánh giá từ trên xuống dưới.

Da thịt nàng mềm mại, bộ ngực ngọc ngà vẫn lưu một dấu hôn đỏ thẫm, lúc này thấy càng thêm gợi cảm.

“Bên này đi.” Dứt lời, hắn ngậm viên tròn đỏ tươi, khẽ cắn, lại liếm một vòng rồi mới buông tha. Tất nhiên không quên cắn một cái, một trái một phải, hai dấu hôn đối xứng.

Cung Khanh xấu hổ, đẩy đầu hắn ra, không cho hắn đặt môi xuống.

Hắn cười giữ tay nàng, xoay nàng lại, tấm lưng thon nổi lên mặt nước, từng đợt cánh hoa vỗ về eo lưng.

Bờ mông nàng có hai cỗ lõm nhỏ, vì căng thẳng mà gồng người, hai chỗ lõm càng thêm rõ ràng. Hắn không kiềm chế được hôn lên, mùi vị mất hồn hơn cả lúm đồng tiền.

Nàng vừa ngứa vừa thẹn, nghĩ muốn xoay người. Hắn lại đẩy nàng lên, cắn khẽ lên bờ mông ngọc ngà, lúc này mới buông tha nàng.

“Tốt lắm, cuối cùng cũng báo thù xong.”

Nàng nổi giận, xoay người, khó khăn lắm mới đánh được vào cánh tay hắn, ai ngờ lại đau phát khóc, toàn thân hắn chắc nịch vì luyện võ từ nhỏ, đánh hắn chỉ mình nàng đau.

Hắn khẽ cười một tiếng, cầm tay nàng kề lôi môi thổi thổi.

“Đau không?”

Nàng tức giận rút tay lại, “Không đau.”

“Không đau vậy thêm lần nữa.”

Lúc này nàng mới nhận ra hắn đang ám chỉ chuyện khác, vội trốn tránh. Nhưng muốn trốn đã quá muộn, hai chân bị hắn bắt lấy đặt lên hông, mượn nước mà đi vào trơn tru, sau mấy phen thăm dò tiến thẳng vào chỗ sâu nhất. Trên lưng hồng nhạn, mây mưa thất thường, uyên ương hí thủy, sóng xuân vỗ về.

Đến khi mỹ nhân thở hổn hển được buông ra thì đã sắp mềm nhũn như bùn.

Nàng oán hận nghĩ, ngày mai nhất định phải bê con hồng nhạn đi.