Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 1: Gặp được MỸ NHÂN (1)




Đêm trầm như nước.

Trong ngự thư phòng, Kiền hoàng trẻ tuổi Hiên Viên Khởi Minh đang tập trung tinh thần phê duyệt tấu chương, cung nữ thái giám theo hầu chờ ngoài cửa đã khốn đốn không chịu được.

Đột nhiên, bên trong nhẹ nhàng tỏa ra một làn hương lạnh lẽo, không khí bỗng chốc trở nên quỷ dị.

Kiền hoàng khẽ cong khóe môi, đặt bút son sang một bên, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài. Mày kiếm nhướng lên, giận sao? Ha hả, xem ra chiêu này của y là đúng rồi. Tuy rằng sự tức giận của người này người bình thường khó mà gánh được, nhưng y đâu phải người bình thường…y là bậc cửu ngũ chí tôn kia mà! Người này có tức giận đến đâu cũng không làm gì được y, cùng lắm là phá hủy hoàng cung của y thôi! Không có cách nào, y chỉ tò mò vì sao người này bẩm sinh mỗi khi tức giận lại tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo kỳ lạ, cho nên mới thi thoảng dăm ba lần kiếm chuyện trêu tức hắn. (Juu: trân trọng giới thiệu đại biểu BT đầu tiên =.=”)

Có điều, chỉ tiếc, người này mấy năm gần đây không biết chạy đi đâu mất, cho nên y phải dùng chiêu “Tứ hôn” để dụ hắn về!

“Hủy bỏ” – Không hờn không giận, cũng không phập phồng như tình hình nên có mà chỉ là từng lời mềm mại như nước từ trong mũ sa truyền ra.

“Hủy bỏ cái gì?”

Kiền hoàng mỉm cười, ra vẻ không biết.

“Tứ hôn.”

“Ha hả, huynh đệ, cái này quân vô hí ngôn nha.” – Kiền hoàng vẫn cười tủm tỉm như trước.

Tài mấy cũng chịu thôi!

“Không liên quan tới ta.”

“Huynh đệ, Khúc Lưu Vân chính là nghĩa muội của trẫm, là công chúa đó!”

Không nói gì.

Ồ, dấu hiệu tốt. Kiền hoàng tiếp tục thuyết phục – “Nói đến nghĩa muội này của trẫm, thật đúng là tài mạo song toàn, xứng với ngươi là trai tài gái sắc. Đúng rồi, trẫm ở đây còn có bức họa của nàng.” – Nói xong, đứng dậy lấy trên giá sách một bức họa, mở ra trước mặt Hắc y nhân – “Ngươi nhìn một cái đi, nhất định hợp khẩu vị của ngươi.”

“Ôi, huynh đệ, ta cũng không phải người ngoài, bỏ xuống cái mũ sa chướng mắt của ngươi đi, như thế mới có thể nhìn rõ nương tử tương lai của ngươi chứ!” –Thuận tiện, hắn cũng có thể được chiêm ngưỡng “lệ dung” của thiên hạ đệ nhất mỹ nam, haha.

Thật đáng tiếc, Hắc y nhân cũng chẳng thèm để ý đến y.

Than ôi! Vẻ đẹp thần thánh thực sự ở đâu rồi?

“Hủy bỏ.” – Không suy chuyển, vẫn không thay đổi mong muốn ban đầu.

Hở? Kiền hoàng ngẩn người, đây thật khó tránh khỏi mất hết mặt mũi rồi? Cái con người này!

Mặt rồng giận dữ – “Long Diệc Hân, trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không hủy bỏ tứ hôn đã ban. Ba ngày sau cử hành đại hôn, nếu ngươi dám trốn, trẫm liền tru di cửu tộc.”

“Tùy ngươi.” – Tiếng nói vừa dứt, Hắc y nhân tựa như khi đến đột ngột biến mất.

Mềm không ăn cứng cũng không ăn! Kiền hoàng không khỏi thở dài, phải hàng phục giao long ngao du biển cả, nói dễ hơn làm!

Tuy nhiên, y vẫn tin, thế gian vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Khúc Lưu Vân ưa chơi bời lêu lổng, hành sự quái dị nhất định là khắc tinh của tiểu vương gia Long Diệc Hân.

**********

Bên ngoài hoàng thành, trong ánh trăng mờ ảo, Long Diệc Hân nói với thiếp thân hộ vệ Thanh Ảnh – “Quay về vương phủ váo cho Vương gia Vương phi biết, ta có việc đi tới Ẩn thành, mấy tháng này sẽ không về phủ.”

“Dạ.” – Thanh Ảnh nhận lệnh, toan rời đi lại quay đầu toe toét cười nói – “Chủ tử thực nhẫn tâm không bố thí cho Khúc Lưu Vân vài giọt ơn mưa móc sao? Nàng thật là đáng thương nha!”

“Nếu ngươi muốn, ta không ngại.”

Ối! Thanh Ảnh há hốc mồm, hắn nào dám chứ! Chủ tử dù không nghiêm túc với Khúc Lưu Vân kia, nàng vẫn là chủ mẫu trên danh nghĩa của hắn.

“Còn không mau đi.”

“Thuộc hạ đi ngay đây.” – Chao ôi, chủ tử mất kiên nhẫn, tốt hơn hết vẫn là chuồn nhanh.

Đuổi Thanh Ảnh đi xong, Long Diệc Hân gỡ mũ sa xuống, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, bờ môi ẩn hiện một nụ cười nhạt như có như không, mắt phượng xinh đẹp không gợn sóng, trong trẻo mà lạnh lùng sắc bén. (Juu: siêu tưởng quá, ảo diệu quá)

Kiền hoàng uy hiếp, hắn một chút cũng không để tâm. Bởi cũng không quan trọng.

Mà Khúc Lưu Vân, đối với hắn mà nói là một người xa lạ.

Hắn, Long Diệc Hân, không ép buộc bản thân làm điều gì mình không thích.