Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 13: Cơm rang trứng hay là trứng xào đan dược




Lần đầu tiên quán nhỏ Phương Phương náo nhiệt như thế.

Bởi vì sự kiên trăm người chạy ngoài đường, quán nhỏ Phương Phương rốt cuộc cũng được mọi người xung quanh biết đến. Mặc dù tất cả mọi người đều nhổ nước bọt chê cái quán nhỏ này ở vị trí hẻo lánh, nhưng mà ôm hiếu kỳ trong lòng mọi người đều dồn dập bước vào trong quán nhỏ.

Một vị bác gái ôm con bước vào quán nhỏ Phương Phương trông thấy mặt tiền cửa hàng nhỏ hẹp được vệ sinh hết sức sạch sẽ, trên bàn không dính một hạt bụi nói lên chủ quán là một người chu đáo. Vật dụng xung quanh được bài trí rất ấm áp, làm cho người ta có một loại cảm giác khoan khoái dễ chịu. 

Từ cách trang trí mà nói, đây đúng là một cái quán nhỏ chất lượng cao.

- Chao ôi, lão bản, chỗ này có cái gì ăn ngon không? Tiệm của ngươi bài trí đều có thể so với phòng riêng của Phượng Tiên lầu rồi!

Bác gái giúp đứa bé đang ôm trong ngực lau một chút nước mũi, tiện tay lau lau trên quần áo sau đó hướng về phía Bộ Phương nói. 

Bộ Phương nhìn chằm chằm vào tay của vị đại mụ kia, trên mặt không hề có một chút cảm xúc.

- Như bà cũng có thể đi những chỗ như Phượng Tiên lâu sao? Này bà, bà cũng biết khoát lác đấy chứ.

Ông cụ không vui, khinh thường hừ một tiếng. 

Bác gái ngay lập tức xù lông, đem đứa bé trong ngực thả xuống,hai tay chống nạnh, trơn to hai mắt dự định cùng lão đại gia kia đại chiến ba trăm hiệp.

- Khục khục, hai vị khách hàng nếu muốn ăn một chút gì đó, thực đơn ở sau lưng hai vị. Nếu hai vị muốn quyết đấu với nhau, mời tới bên ngoài quán nhỏ.

Bộ Phương từ tốn nói, ngăn lại hai vị hàng xóm đang sắp đại chiến. 

Bác gái hừ lạnh một tiếng, nghĩ tới mình đang trong quán của người khác nên cũng không tiếp tục cãi vã. Sau đó xoay người nhìn về phía thực đơn, miệng vẫn còn lẩm bẩm.

- Ta xem tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ, kinh doanh một cái quán ăn cũng không dễ dàng, bác liền ủng hộ một chút việc làm ăn của ngươi, cho một phần ….

Bác gái đột nhiên nói không ra lời, vẻ mặt giống như gặp quỷ trợn mắt nhìn vào thực đơn, khóe miệng run rẩy mãnh liệt! 

Ông cụ trong lòng nghi ngờ, quay đầu lại thấy được dáng vẻ hiện giờ của bác gái cũng theo ánh mắt mà nhìn xuống, xém tý nữa thì phun ra một ngụm máu.

- Trời ạ! Một chén cơm rang trứng giá một viên nguyên tinh? Một nhúm rau cải xanh xào có gì đặc biệt sao, mà những một trăm đồng vàng? Tại sao ngươi không đi cướp luôn đi?

Ông cụ bị dọa sợ đến nỗi chòm râu có chút run rẩy. 

Thân thể mập mạp của bác gái cũng run lên, kịch liệt nói:

- Tiểu tử nhà ngươi thật hết chỗ nói! Với giá tiền này của ngươi còn ai dám đến dùng cơm?

Vốn ông cụ cùng bác gái xích mích với nhau thế mà trở nên có cùng chung mối thù, đều hướng mũi nhọn về phía Bộ Phương. 

Bộ Phương vẫn thản nhiên như thường, vẻ mặt không có một chút thay đổi.

- Quán nhỏ định ra giá tự nhiên có quy tắc của nó, muốn ăn liền gọi, không ăn xin mời rời đi.

Muốn làm một vị thần bếp đứng đầu thế giới huyền huyễn này, tất nhiên là Bộ 

Phương phải có kiêu ngạo của mình.

Bác gái lúc này nhìn Bộ Phương giống như là đang nhìn một người điên, nhanh chóng bế lên đứa bé vẫn còn đang chảy nước mũi vội vã rời đi. Ông cụ cũng khom lưng, ngao ngán lắc đầu đi ra quán nhỏ.

Đối với việc này, Bộ Phương không để ý cho lắm. Tình huống này đã sớm nằm trong dự đoán của hắn. Giá cả đồ ăn ở quán nhỏ đã định trước hắn sẽ mất đi rất nhiều khách hàng. Bởi vì không phải tất cả mọi người đều có thể tiêu phí với giá cả đáng sợ như vậy. 

Phần lớn những người tiến vào quán nhỏ đều như bác gái, bộ mặt giống như gặp quỷ kêu lên một cái sau đó rời đi.

Người đến nhanh, đi cũng nhanh.

Quán nhỏ Phương Phương náo nhiệt lại lần nữa trở nên lạnh lẽo. Căn bản không có một người nào muốn ở chỗ này tiêu phí. 

Tiếu Tiểu Long dẫn theo người thiếu niên kia đi vào trong quán nhỏ.

Vẻ mặt của hắn có một chút hưng phấn. “Tỷ tỷ mình không có ở đây, số nguyên tinh mà mình mang theo chắc hẳn là đủ để ăn một bữa cơm rang trứng phiên bản nâng cấp rồi”.

cơm rang trứng phiên bản nâng cấp cần người phải có tu vi đạt đến Tam phẩm Chiến Cuồng mới có thể ăn một chút. Điều này rõ cơm rang trứng này không thể so sánh với những thứ tầm thường kia được. Lúc trước, cơm rang trứng bản bình thường đều có thể làm cho tu vi của hắn có sự đột phá. Lần này hắn ăn cơm rang trứng phiên bản nâng cấp còn không phải làm cho hắn thăng thiên sao! 

- Tiểu Long, Có phải ngươi nói chính là cái quán nhỏ này có cơm rang trứng vị rất ngon đúng không?

Thiếu niên đứng chắp hai tay, khí chất phi phàm, liếc nhìn quán nhỏ một cái sau đó nhàn nhạt nói.

- Đúng vậy! Tam công tử, cơm rang trứng ở quán nhỏ này là món cơm rang trứng ngon nhất mà ta đã từng ăn! Dù cho là đầu bếp nhà ta …Không đúng! Dù cho là đầu bếp nhà ngươi nấu cơm rang trứng đều kém xa nơi này nhiều! 

Tiếu Tiểu Long nhớ lại mùi thơm tỏa ra khi Bộ Phương nấu cơm rang trứng, mơ mơ màng màng híp mắt lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.

Tam công tử có chút kinh hãi, quán này lại có thể được Tiếu Long đánh giá cao như vậy. Đầu bếp nhà hắn cũng không phải dạng bình thường, thế mà nấu cơm rang trứng lại có thể kém hơn so với cái quán nhỏ nằm ở nơi hẻo lánh này?

Tam công tử đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú, quay ngươi nhìn về phía thực đơn món ăn. 

Giá cả người bình thường khó có thể chịu được làm Tam công tử có chút kinh ngạc. Nhíu lông mày, trên gương mặt anh tuấn hiên lên vẻ “Không thể tin được”.

- cơm rang trứng nơi này lại dùng nguyên tinh thanh toán? cơm rang trứng phiên bản nâng cấp có giá mười viên nguyên tinh? Lại quy định tu vi của người ăn?

Giá cả của những món ăn này cùng với những quy định của chúng hoàn toàn thay đổi cách nhìn của Tam công tử. Hóa ra cơm rang trứng còn có thế bán như vậy. 

( Câu trên nguyên bản là “Thế giới quan” của Tam công tử. Tỷ xem nếu để được, nx đệ với).

- Tam công tử, ngươi cũng đừng không tin, ngày hôm qua sau khi tỷ của ta ăn phiên bản nâng cấp của món cơm rang trứng, ngày hôm nay đã bế quan! Tu vi của nàng còn trực tiếp tăng lên một tiểu cảnh giới đây!

Tiếu Tiểu Long nói. 

- Ồ! Thần kỳ như vậy?

Tam công tử kinh ngạc, tu vi của Tiếu Yên Vũ đã đạt đến Tứ phẩm Chiến Linh. Chỉ là một chén cơm rang trứng mà thôi … Lại có thể làm cho tu vi của một vị Tứ phẩm Chiến Linh tăng lên?

Cái này còn là cơm rang trứng sao? Vẫn nên gọi là trứng xào đan dược đi? 

- Ông chủ, cho ta một phần cơm rang trứng phiên bản nâng cấp đi, tu vi của tại hạ đủ, không cần kiểm tra.

Tam Công Tử hướng về phía Bộ Phương đứng ở cách đó không xa ôn hòa nói.

- Ta cũng muốn một phần cơm rang trứng phiên bản nâng cấp! 

Tiếu Tiểu Long vội vàng nói, nhưng lời nói của hắn lại bị Tam công tử ngăn lại.

Tam Công Tử híp mắt, vẻ mặt nhu hòa nở nụ cười sờ sờ đầu Tiểu Long.

- Tiểu Long, ngươi mang theo bao nhiêu nguyên tinh? 

Sắc mặt Tiếu Tiểu Long lập tức cứng đờ, lời này vì sao lại quen thuộc như vậy?

- Mười …Mười viên!

- Ừ, vậy là đủ rồi. 

Vẻ mặt Tiếu Tiểu Long rất đặc sắc nhìn vào túi tiền có thêu hoa mẫu đơn trên tay Tam công tử. Hắn cảm thấy tựa như có một vạn mũi tên vô hình đâm vào tim hắn.

- Lần tới ca sẽ mời ngươi.

Tam công tử mỉm cười nói: 

- Hôm nay ta ra ngoài tản bộ quên mang theo tiền.

Tiếu Tiểu Long rưng rưng nước mắt, ăn một chén cơm rang trứng tại sao lại khó khăn đến như vậy?

- Ông chủ, cho ta một phần mì khô cùng một phần cải xào. 

Bộ Phương vẻ mặt không biêu tình, gật đầu một cái.

- Một phần cơm rang trứng phiên bản nâng cấp, một phần mì khô, một phần cải xào. Được, xin vui lòng chờ một chút.

Bộ Phương lặp lại một lần, sau đó xoay người tiến vào phòng bếp. 

Tiếu Tiểu Long cùng Tam công tử tìm một chỗ ngồi xuống, bài trí tao nhã làm cho Tam công tử rất hài lòng.

- Không nghĩ tới trong đế đô lại có quán ăn nhỏ trang nhã đến như vậy, thế mà trước đây ta cũng không biết. Hả! Con khôi lỗi mới vừa rồi lấy một chiến trăm đâu rồi?

Tam công tử nhìn xung quanh nói. 

Hắn đối với Tiểu Bạch có ấn tượng rất sâu sắc, một cái khôi lỗi lại có thể có năng lực thần kỳ như vậy, quả thật rất ít thấy.

Ở đại lục Tiềm Long tông môn nổi lên san sát, đế quốc đứng đầu thế giới. Ở chỗ này, đế quốc mới là chính thống, bất kỳ một chính đạo tông môn hay ma đạo tông môn nào đều không được thừa nhận.

Hoàng đế đương thời của đế quốc Thanh Phong là Trường Phong đại đế, trị vì hơn bảy mươi năm. Thực hiện chính sách chiêu an đối với tông môn, tông môn được chiêu an liên lục bị làm cho tan rã sau đó biên chế vào quân đội. Tông môn không tuân theo sẽ bị hoàng đế phái binh thảo phạt. 

Đế quốc Thanh Phong từ khi lập quốc đến nay đã hơn nghìn năm. Lập quốc đúng vào thời đại tông môn làm chủ, khi đó giữa các tông môn loạn chiến không ngừng, danh bất liêu sinh. Theo hơn một nghìn năm phát triển, tông môn tại đế quốc dần dần suy yếu. Sau khi trải qua hai lần “Khởi nghĩa tông môn” thất bại liền thật sự bị triều đình hoàn toàn trấn áp. ( Đệ không hiểu danh bất liêu sinh ^^ 名不聊生)

Hiện nay, tông môn ở đại lục Tiềm Long suy thoái chỉ còn lại mấy trăm tông môn hậu thế. So với thời đại vạn tông xưng hùng, quat thật thê thảm không thể tả.

Mà trong mấy trăm tông môn còn tồn tại, chỉ còn lại mười đại tông môn kéo dài hơi tàn dưới uy thế của đế quốc. 

Tam công tử đã từng gặp được một tông môn suy tàn, cái tông môn này nghiên cứu lại là thuật điều khiển rối. Đối với nghiên cứu khôi lỗi đã sớm xuất thần nhập hóa, hắn đang suy nghĩ xem khôi lỗi trong quán nhỏ này cùng tông môn kia có liên hệ gì.

Chẳng qua là hình dáng của Tiểu Bạch cùng khôi lỗi mà tông môn kia nghiên cứu hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa trong cơ thể Tiểu Bạch cũng không có chân khí vận chuyển, cho nên không có khả năng lớn Bộ Phương là tàn dư của tông môn kia.

Ngay lúc hắn tự hỏi bản thân vấn đề này, từ trong phòng bếp bay ra một mùi thơm ngào ngạt. 

Cái mùi thơm kia tựa như tơ thoảng qua mặt hắn, khiến cho Tam công tử trợn to mắt, cảm giác đói bụng đột nhiên sinh ra.

- Thật là thơm!

Hắn cảm thán nói. 

Tiếu Tiểu Long đã sớm chết mê chết mệt ở trong đại dương mùi thơm, đôi mắt mông lung.

Chỉ riêng mùi thơm này đủ để sánh bằng đầu bếp nhà hắn khi thật sự nấu ăn, thậm chí vẫn có phần thắng.

Rất lâu sau đó một bóng hình thon dài từ phòng bếp đi ra. 

Nét mặt Bộ Phương không hề có chút cảm xúc tay nâng một mâm sứ Thanh Hoa, mùi thơm ngào ngạt bao phủ phía trên mâm sứ.

- cơm rang trứng phiên bản nâng cấp của ngài, mời từ từ dùng.

Bộ Phương đem mâm sứ Thanh Hoa đặt bày ở trước mặt Tam công tử, từ tốn nói sau đó quay người trở lại phòng bếp. 

Tam công tử hít một hơi thật sâu, một luồng mùi thơm theo mũi hắn tràn vào trong bụng, câu dẫn ra con sâu thèm ăn của hắn, cảm giác đói bụng như thủy triều xâm lấn tới

Mùi thơm ngào ngạt ngưng tụ ở phía trên mâm sứ không tan, sau khi hắn múc một muỗng cơm rang trứng mùi thơm ngưng tụ lại ầm rầm tán đi, giống như là một quả bom mùi thơm.

Mùi thơm ngào ngạt chỉ trong chớp mắt đập thẳng vào Tam công tử.