Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 1 - Chương 1




Mạc Từ cử động cơ thể, chăn mền mềm mại còn thơm mùi hoa cỏ dưới thân làm cậu đặc biệt tham niệm không muốn tỉnh lại.

Con mắt nhắm lại, đóng mở mấy lần, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng sáng sủa trong phòng.

Căn phòng sáng sủa…Chăn nệm sạch thơm? Mạc Từ đột nhiên bật dậy, mở to hai mắt đánh giá xung quanh.

Buồn ngủ từ lúc ý thức tỉnh táo lại thì biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đây là…đâu?

Mạc Từ sửng sốt nhìn thấy chiếc giường lớn cỡ Kingsize dưới thân, dưới giường là sàn gỗ đường vân rõ ràng và xa xa là TV màn hình tinh thể lỏng siêu lớn…Ánh nắng xuyên qua bức rèm hoa nhỏ xinh màu xanh da trời, chiếu lên sàn nhà trong căn phòng. Cậu thậm chí có thể thấy được ánh mặt trời chiếu xuống, bụi bặm trong không khí cao thấp chuyển động tụ tán rời rạc.

…Đây không phải là ngôi nhà nhỏ tối lạnh của cậu, cả ngày không thấy ánh mặt trời, ngôi nhà trệt lúc nào cũng bốc lên mùi nấm mốc.

Đây là làm sao?

Tối hôm qua, không phải vẫn như trước dưới kích thích của cồn rượu ngủ thật say…

Mạc Từ tựa trên gối đầu mềm mại, đầu nhanh chóng hoạt động cùng với tiếng tim đập ngày càng nhanh.

Chẳng lẽ là đám người kia đến đòi nợ cậu, nên cậu bị nhốt tại nơi này?

Không đúng, coi như là đòi nợ cũng không có nhất thiết cho cậu ở trong một căn phòng tốt như vầy…

Hơn nữa, đầu một chút cũng không có cảm thấy khó chịu sau khi tỉnh rượu.

Thứ gì đó bên người có thể bán toàn bộ đều bán, lần trả nợ cuối cùng cũng là vào một tuần lễ đêm đông gió lạnh thấu xương trước … Bọn họ không có lý do gì để liên tiếp đòi nợ.

Ngay cả phối phương trân quý nhất cũng bị cừu gia bố trí âm mưu tính toán kỹ lưỡng cướp đi…Cậu đã hai bàn tay trắng…

Mạc Từ lấy hai tay bao trùm cả khuôn mặt, cậu tận lực đem bi thương cùng hận ý trong lòng đè trở vào trong tim.

Nửa ngày qua đi, lấy tay phải ra, phát hiện trên bàn tay khép lại cũng cùng một chỗ đó có một ngón tay thon dài, sửng sờ tại trận.

Xương ngón tay rõ ràng, nhỏ dài trắng nõn. Thật lâu về trước, có người nhận xét tay Mạc Từ như vầy. Tay này giống như tay của con gái, là một bàn tay tuyệt vời của nghệ sĩ dương cầm. Đáng tiếc, chủ nhân của hai tay này thuộc thế gia ẩm thực càng đừng nói lại là con thứ, chuyên gia ẩm thực, không hợp với cầm cổ truyền. Nếu Mạc Từ là con gái, lấy về nhà chỉ để ngồi hưởng lộc ăn, lời nói trêu chọc của người kia đột nhiên hiển hiện trong đầu.

Duỗi duỗi nắm nắm, Mạc Từ dùng tay trái cầm vào ngón cái tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve.

Cái tay này…Không còn toàn vẹn vì thiếu một ngón tay…

Lúc này, đã không có vết tích nhục nhã đáng sợ đó. Cậu vốn không còn hoàn mỹ, ngón cái tay phải bị chém đứt…Cũng đã trở về.

Cậu đem tay phải dán vào ngực, cảm nhận được nhịp tim đập trầm ổn hữu lực. Trái tim trong ***g ngực đập đều, bình bịch, bình bịch, một hồi rung động, phảng phất một âm thanh vĩnh viễn quen thuộc. Giống như chìm vào tiếng trống trên mặt trống, mỗi một lần đánh, đều làm cho ***g ngực cảm nhận được một lực va chạm, hưng phấn khác thường.

Mạc Từ đưa ánh mắt hướng về bàn trà bên phải chiếc giường, trong chiếc khung được khảm thủy tinh lóe lên ánh sáng lóng lánh rực rỡ là một tấm ảnh. Đó là ảnh chụp chung của cậu và anh trai.

Trên gương mặt luôn luôn cứng nhắc lạnh băng của Mạc Ngôn hiện ra ý cười nhàn nhạt, lại bị người bên cạnh đột ngột đè thấp xuống, nụ cười rạng rỡ một thời của thiếu niên.

Tuổi trẻ…là thế.

Mê mang kinh ngạc trong mắt khi nhìn thấy ngày càng nhiều đồ vật cũ quen thuộc chuyển thành vô cùng sửng sốt cùng khiếp sợ.

Đây là căn phòng thời niên thiếu của cậu!

Mạc Từ đột nhiên đứng dậy, xốc cái chăn mềm lên, chẳng quan tâm mang dép, bước trên sàn gỗ vì bị ánh mắt trời chiếu lâu mà trở nên ấm áp, hướng gian phòng phía tây chạy đi. Khung thủy tinh bị cậu dùng lực hơi mạnh mà rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Mạc Từ không để ý. Vẫn bước đi.

Phòng tắm…là ở đây.

Theo trí nhớ mơ hồ, phía sau cánh cửa này sẽ là nơi rửa mặt tắm rửa.

Cậu nghĩ, phía sau cánh cửa sắp đẩy ra này sẽ là một thế giới trong hồi ức. Mạc Từ do dự trong chốc lát, rốt cục đẩy cửa ra.

Một tấm gương gần hai thước gần sát mặt đất khảm trên tường trong phòng tắm, hiện ra rõ ràng khuôn mặt của cậu.

Mái tóc ngắn xen sọc vài nhúm màu xanh lộn xộn ở trên đầu, làm cái đầu giống như vừa bị oanh tạc.

Mà trong tấm gương vĩ đại chiếu ra khuôn mặt trẻ hơn rất nhiều làm cho Mạc Từ như bị sét đánh!

Không có như hồi trước lôi thôi cực điểm dẫn đến cảm giác chán chường. Trong gương là một thiếu niên tự tin và quyết đoán, mái tóc màu đen gần như màu xanh đen càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn. Phía dưới không xa khóe mắt trái là nốt ruồi nhỏ tròn cùng với sự khiếp sợ của cơ thể cậu mà co rút nảy lên!

Đây rõ ràng là bộ dạng lúc mười bảy mười tám tuổi của cậu!

Đồng tử Mạc Từ mở lớn, từng bước một tới gần cái gương. Mỗi một cử động bước nhỏ, giống như là hao hết khí lực toàn thân.

Cảm xúc lạnh băng dưới chân không làm cho cậu dừng lại, cũng không thể làm cậu từ trong u mê gần như chấp nhất tỉnh lại táo lại.

Khi bàn tay gần sát mặt gương bóng loáng lạnh băng, làm cho người trong gương thấy rõ ràng hơn trước.

Mạc Từ gần như cho là trước mắt mình chính là một đồng thoại vô cùng mộng ảo, còn đây cũng là một ma kính có ma lực.

Mặt dán trên mặt gương, cảm giác lạnh buốt làm độ nóng sắp thiêu cháy trên mặt cậu rút đi một chút.

Hơi thở gấp gáp phả trên gương, kết thành một cụm hơi nước nhỏ, một mảnh mờ mịt.

Ai có thể tin được, thời gian quay ngược, trở lại quá khứ?

Mạc Từ suy nghĩ, giấc mộng kỳ lạ đó lại trở thành sự thật, lúc trước cảnh này trong mơ thường xuất hiện.

Từng có một đoạn thời gian, tỉnh lại giữa lúc nửa đêm. Trong ngôi nhà trệt nhìn không thấy ánh trăng, ngồi trên mép giường nhỏ hẹp. Hút vào thứ thuốc lá rẻ tiền, phun ra nuốt vào khói trắng, ánh mắt mê mang.

Giấc mộng về căn phòng sạch sẽ đó, năm tháng tốt đẹp đó đã bị cất giấu thật sâu.

Tuổi trẻ quyết đoán, thanh xuân lãng phí vô biên. Tùy tiện nói cười, không chút nào để ý đến ánh mắt lạnh băng của người khác. Gây chuyện thị phi tùy thích, để cho người nhà thu thập cục diện rối rắm.

Tuổi trẻ à… tuyệt vời biết bao.

Nhưng mà, khi tỉnh. Mùi nấm mốc gay mũi vô tình xông vào đại não cậu, làm tan vỡ giấc mộng kiều diễm của cậu.

Quả đắng của bản thân, chỉ có duy nhất bản thân mới biết.

Căm ghét bản thân làm ra sự tình không cách nào vãn hồi, căm ghét bản thân bên trong mềm yếu, căm ghét bản thân tê liệt nội tâm, căm ghét bản thân liên tục đánh bạc nghiện vào trong máu.

Bởi vì làm sai, cậu cửa nát nhà tan; Bởi vì mềm yếu, cậu bán đi bí phương quan trọng của gia tộc; Bởi vì u mê, cậu giữa những giấy tờ lộn xộn đánh mất chính mình; Bởi vì nghiện cờ bạc, cậu bồi toàn bộ bản thân mình…Cũng gồm, ngón tay cái.

Mất đi tất cả, từ nhà giàu cao cao tại thượng xuống thành nghèo rớt mùng tơi, thành một kẻ lang lang đánh bạc thành tánh.

Bởi vì đứng ở nơi cao, cho nên té xuống chính là thịt nát xương tan. Không bao giờ, có dũng khí đứng lên lần nữa.

Cái gọi là tâm cao khí thịnh, sau một lần thất bại gần như là mang tính hủy diệt, trong những ánh mắt vũ nhục cười nhạo của những người khác, dù xương cốt có cứng rắn đến đâu cũng sẽ bị hung hăng bẻ gẫy, khí thịnh tràn đầy cũng sẽ bị đè ép đến tan vỡ tiêu tán.

Lúc đó, cỡ nào hy vọng có một hồi giấc mộng đẹp để thôi miên bản thân, giấu đi quẫn cảnh chán nản hiện tại.

Mộng đẹp trở thành sự thật, thời gian quay ngược, hy vọng xa xỉ khó tin lại trở thành thật.

…..

“Tiểu thiếu gia? Cậu dậy chưa?” Âm thanh hết sức quen thuộc ngoài cửa đưa cậu từ trong suy nghĩ lộn xộn kéo về hiện tại.

Mạc Từ sửng sốt, cũng không trả lời. Rồi sau đó cái thanh âm quen thuộc kia lần nữa vang lên, tiếng đập cửa cùng với tiếng mở cửa, cửa mở ra…

“A? Tiểu thiếu gia, đợi cậu rửa mặt xong rồi đi xuống lầu ăn điểm tâm a.” Người tới nhìn thấy cậu thoáng gật đầu, trên mặt treo nụ cười thuần phác.

Người phụ nữ tóc được búi gọn gàng khoảng bốn mươi tuổi gì đó, mặc trang phục người hầu màu xanh và trắng. Khóe mắt kèm theo một ít nếp nhăn nhỏ, đôi lông mày dày kết hợp với đôi mắt nhỏ, đôi môi dày cùng khuôn mặt hơi lớn một chút, cả người hiện ra một khí chất thật thà chất phác.

Thân hình bà cũng không cao gầy, cánh tay có chút thô to, khung người rắn chắc, nhìn thì thấy giống phụ nữ làm nông hơn. Nhưng lúc cười, trên gương mặt không còn trẻ lại mang theo vẻ thuần phác, làm cho người khác thấy rất thoải mái.

Mạc Từ còn nhớ, bà là Đạt tẩu vợ của Đạt thúc quản gia Mạc gia. Phụ trách ăn uống hằng ngày của toàn thể bốn miệng người Mạc gia, ngẫu nhiên cũng hỗ trợ quét dọn vệ sinh, là một người hầu tận chức tận trách cần cù và thật thà, rất được người trong nhà yêu mến cùng kính trọng.

“Tiểu thiếu gia?” Đạt tẩu đã đi tới, lo lắng nhìn Mạc Từ một cái, đem nghi vấn muốn hỏi Tiểu thiếu gia hôm nay vì sao dậy sớm như vậy nuốt vào trong bụng, “Tiểu thiếu gia, cậu không thoải mái?”

Động tĩnh trong phòng Mạc Từ rất lớn, từ lúc Đạt tẩu ở lầu hai quét dọn hành lang đã nghe thấy cái thanh âm, hình như là thứ gì đổ bể.

Bà xác nhận là động tĩnh ở trong phòng Tiểu thiếu gia nên mới gọi cậu rời giường.

Mặt Tiểu thiếu gia có chút tái nhợt, như là sinh bệnh.

Đạt tẩu còn chưa mở miệng, Mạc Từ đã lên tiếng.

Thanh âm giống như là bị vắt ra từ cổ họng, hết sức khó khăn.

“…Không có.”

Đây là lần đầu tiên Mạc Từ dùng thân thể này mở miệng nói chuyện, rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, nhưng khi phát ra Mạc Từ cảm thấy linh hồn mình run rẩy.

“Thật sự không có việc gì?” Đạt tẩu còn có chút chần chờ, thấy Tiểu thiếu gia rời khỏi toilet. Vốn đang bán tín bán nghi, nghe thấy thanh âm trầm khàn của Tiểu thiếu gia thì càng thêm xác định cậu sinh bệnh.

“Không có, cháu rất khỏe, Đạt tẩu.” Nói lần nữa, đã dễ dàng hơn nhiều, Mạc Từ giật nhẹ khóe miệng, lộ ra một nụ cười gượng ép, xoay người nhặt lên khung cùng thủy tinh, chậm rãi rút ảnh ra, cẩn cẩn dực dực để trên bàn trà.

“Tiểu thiếu gia!” Đạt tẩu tăng thêm thanh âm, không quan tâm Mạc Từ kinh ngạc, kéo cậu sang một bên ngồi trên ghế sô pha, vội vàng xuống lầu mang nhiệt kế tới. Năm phút đồng hồ sau thấy số độ nhiệt kế hết thảy bình thường, mới để xuống an tâm thở dài. Lại xuống lầu chuẩn bị bữa sáng. Lúc gần đi không quên dặn dò Mạc Từ xuống lầu ăn cơm, lại có chút từ ái nhìn Mạc Từ một cái: “Tiểu thiếu gia, Đại thiếu gia tối hôm qua đã trở lại.”

Mạc Từ nhìn thân ảnh bận rộn của bà, mới vừa rồi cảm thụ được quan tâm ấm áp, kinh ngạc đến nói không ra lời.

Đạt tẩu trong trí nhớ cảm giác hiện hữu rất mờ nhạt, là người ít lời, là trưởng bối cần cù chăm chỉ. Mà bản thân…chưa bao giờ thật sự nhìn qua bà.

Mạc Từ cầm khăn mặt lau mặt, mờ mịt nghĩ.

Bản thân trong gương cũng là vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt xa xôi.

Cho tới hiện tại, cậu còn không dám tin chắc, cảnh trong mơ trở thành thật.

Tay phải để trên tay vịn cầu thang quen thuộc, dọc theo hướng vòng tròn, từng bước một đi xuống bậc thang.

Cảm xúc bóng loáng lạnh băng dưới tay, từng phút từng giờ nhắc nhở cậu, đây không phải mơ!