Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 3 - Chương 12




“Cha là vì hôm trước ngất ngã xuống trước công ty đưa vào bệnh viện. Ông bị cao huyết áp, nhưng vẫn không chịu ngừng làm việc nghỉ ngơi, được đưa vào bệnh viện cứu trị, bác sĩ nói cha bị bệnh biến xuất huyết não, là bệnh trạng não xuất huyết, hôm qua sau lần đầu tiên phẫu thuật cha vẫn ở vào thời kỳ nguy hiểm, tình huống không khả quan, nên anh mới vào sáng hôm qua gọi điện cho em.”

Mạc Từ cùng Mạc Từ ngồi song song trên ghế dài, trong âm thanh sầu lo cứ tăng không giảm, khiến cho khuôn mặt anh biểu lộ vô cùng cứng nhắc.

“Sao cơ!” Mạc Từ nghẹn ngào, khẩn trương nhìn anh trai bên cạnh.

“Trước trấn định đã, A Từ.” Mạc Ngôn ý bảo Mạc Từ ngồi xuống, cau mày.

“Nguyên nhân cha ngất xỉu cùng không chịu nghỉ ngpi có liên quan rất lớn, Mạc Từ, cha ông ấy vì sao không chịu nghỉ ngơi?” Mạc Ngôn âm thanh trầm thấp khuếch tán trong không khí.

“Em biết,” Mạc Từ lặng lẽ nắm chặt nắm tay, “Công ty Mạc thị xảy ra vấn đề, đúng không, anh?” Mạc Từ lông mày vặn xoắn.

“Em nói đúng.” Mạc Ngôn không tỏ ra thần sắc kinh ngạc gì, nghe được đáp án của Mạc Từ, người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng ngược lại thoải mái một trận.

Mạc Từ hiểu, điều này đại biểu, anh không cần cùng Mạc Từ giải thích những quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp kia.

“Cổ phiếu Mạc thị bị người không chế phi pháp, xáo động rất lớn…Vào lúc bọn anh còn chưa kịp phản ứng, đã có người bí mật thu mua rất nhiều cổ phiếu trên tay cổ đông Mạc thị, cổ phiếu Mạc thị rớt điên cuồng, cha hoài nghi trong công ty có mờ ám nên mới tự mình trấn giữ tổng công ty, tăng lớn lượng công việc.”

Mạc Ngôn nhếch môi, hàm dưới căng cứng thể hiện sầu lo trong lòng của anh.

“Anh hai,” Âm thanh Mạc Từ có chút phát run, cho dù cậu có thể sớm biết rõ những việc này, cậu vẫn là đối với chuyện lần nữa xảy ra tỏ vẻ không cách nào kiềm chế được sợ hãi, “Anh hai, công ty, sẽ đóng cửa phá sản?”

“Sẽ không,” Mạc Ngôn nhìn thấy Mạc Từ biểu tình thấp thỏm lo âu, xòe bàn tay ra, vỗ vỗ bả vai Mạc Từ, “Sẽ không nghiêm trọng như vậy, chúng ta còn có cơ hội phản kích, chỉ cần tìm ra mờ ám kia, làm cho vài người cổ đông của công ty bỏ đi ý niệm bán tháo giá thấp cổ phiếu, là có thể vượt qua nguy cơ lần này.”

“Việc này, rất khó giải quyết?” Móng tay Mạc Từ đâm vào lòng bàn tay, mà bản thân không hề hay biết.

“Đúng vậy, rất khó giải quyết, chẳng qua, vì Mạc thị, anh sẽ hoàn thành cái nhiệm vụ khó giải quyết này,” Mạc Ngôn có chút cúi đầu, nhìn thấy động tác thói quen của Mạc Từ, đem khăn tay vừa rồi lau mặt cho Mạc Từ lần nữa nhét lại vào trong lòng bàn tay Mạc Từ, phát ra tiếng trách móc khiển trách nặng nề, “Cũng là người lớn rồi, làm việc vẫn là xúc động như vậy.”

Mạc Từ kinh ngạc nhìn anh trai, ngực tuôn ra trận trận dòng nước ấm, nắm chặt khăn tay xanh mềm mại, dán ở lòng bàn tay.

“Xin lỗi, anh.” Mạc Từ thuận theo cúi đầu nhận sai.

“Em nếu không khống chế tâm trạng, tích cách như vậy, ở trên thương trường ăn phải thiệt thòi đó.” Mạc Ngôn hiếm khi khuyên nhủ vài câu, cái cằm căng cứng đường cong nhu hòa vài phần, “Mặc dù em thay đổi không ít, nhưng ở trước mặt anh, em vẫn là đứa em trai lông tóc chưa dài đâu.”

“Anh…” Mạc Từ lông mi nhăn lại, đối với so sánh của anh trai tỏ vẻ tức giận.

“Em đã trở về, phải san sẻ trách nhiệm với cha,” Mạc Ngôn rất nhanh dời đi chủ đề, làm cho Mạc Từ trên mặt hơi ửng hồng sửng sốt, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, “Trong lúc chưa tìm ra mờ ám trong công ty trước, anh sẽ cho em tạm thời tiếp quản Mạn Lôi Đặc Sâm.”

Mạc Ngôn quyết đoán quyết định.

“Anh, em không thể…” Mạc Từ nhỏ giọng nói, kéo kéo góc áo của anh trai uy nghiêm.

“Em rất muốn giúp cha phân ưu, nhưng mà phương diện quản lý khách sạn, em cái gì cũng đều không biết, sẽ xảy ra sai sót.”

“Em thừa nhận bản thân có chỗ vô dụng?” Mạc Ngôn âm thanh lãnh đạm.

“Không phải.” Mạc Từ lắc đầu.

“Vậy bắt đầu từ ngày mai, cởi một thân trang phục hưu nhàn đi, mặc âu phục của bản thân, thắt cravat, đi Mạn Lôi Đặc Sâm báo tin, anh sẽ mời nhân viên đặc biệt dạy bảo em, em chứng minh cho tốt bản thân có chỗ hữu dụng đi!”

Ánh mắt sắc bén rơi vào trên người Mạc Từ.

“Vâng.” Lần này Mạc Từ không còn cự tuyệt nữa, quyết đoán gật đầu, trong ánh mắt màu trà nhạt gạt đi cảm xúc mềm yếu, trở nên thanh tịnh sáng ngời lên.

“Bây giờ, chúng ta đi nhìn cha.” Mạc Ngôn đối với thái độ bày tỏ của Mạc Từ phản ứng không có dư thừa, giống như ngay từ đầu đã dự đoán được kết quả như vậy.

Mở cửa ra, Mạc Ngôn đi ở phía trước Mạc Từ, nửa đường hai người trùng hợp gặp phải bác sĩ vừa mới đi ra phòng bệnh đặc biệt.

“Cha tôi ông ấy, còn đang ở vào thời kỳ nguy hiểm sao?” Mạc Ngôn hỏi.

“Mạc tiên sinh, tôi vừa lúc muốn nói cho anh tin này,” Bác sĩ trên mặt ngưng trọng nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng khoan thai, “Đó là một tin tốt, Mạc lão tiên sinh vừa mới vượt qua thời kỳ nguy hiểm, đã không có trở ngại, anh hiện tại có thể đến phòng bệnh xem.” Đôi mắt bác sĩ dừng ở trên người Mạc Từ vài giây, “Tốt nhất không nên mang người không quan hệ đi vào, bệnh nhân cần yên tĩnh tuyệt đối.”

“Cậu ấy là em trai tôi.” Mạc Ngôn nói, bác sĩ nhẹ gật đầu, dẫn hai người mang vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Mạc Từ bước nhanh tiến lên, đi đến trước giường bệnh, thăm hỏi người cha một năm không gặp.

Ông cụ hơn năm mươi tuổi lún sâu trong giường bệnh, sắc mặt trắng bệch.

Mạc Từ hai tay đặt ở dưới giường bệnh khẽ run, nhịn xuống chua xót chóp mũi, Mạc Từ tinh tế quan sát khuôn mặt đã được năm tháng gọt dũa qua.

Mái tóc bình thường luôn được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ nay mất trật tự phủ thẳng lên trên trán, ông cụ trong trí nhớ nay khuôn mặt xanh mét gò má hóp sâu, bên dưới đôi mắt giữ lại mọng mắt thật to, môi không có huyết sắc nhếch lên, không phát ra âm thanh nào.

Biết rõ cha đã thoát khỏi nguy hiểm, Mạc Từ đã lâu chưa về nhà vẫn là không bỏ được tảng đá lớn trong lòng.

Hai tay nhẹ nhàng phủ lên bàn tay phải lạnh như băng đang truyền nước biển của cha, đốt ngón tay khô gầy khô quắt vô lực, các đốt ngón tay trắng đặt ở trên chiếc giường, có vẻ tái nhợt vô lực.

Mạc Từ trong lòng đắng chát, tránh qua kim tiêm, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cha, nhắm hai mắt lại.

“Đừng quá lo lắng, A Từ.” Mạc Ngôn cắt đứt tự phân tích trong lòng của Mạc Từ.

“Chuẩn bị một túi nước ấm đi.” Mạc Từ lắc đầu, đứng lên, gọi hộ sĩ trực ban tới.

Đặt xong túi nước ấm cho cha, Mạc Từ phụ kéo tốt chăn, vào lúc đi ra cửa nhớ tới Đạt tẩu muốn khuyên nhủ anh trai ăn gì đó.

“Anh, anh về nhà không?” Mạc Từ do dự hỏi.

“Không, anh tối này phải ở đây trông coi, an nguy của cha, còn nhiều vấn đề…” Mạc Ngôn mày nhíu chặt lại.

“Đạt tẩu nói qua muốn khuyên anh ăn gì đó nhiều một chút, đợt lát nữa Đạt tẩu mang thức ăn tới, anh nhất định phải ăn, thân thể anh khỏe mạnh mới nhận được bảo đảm.” Mạc Từ kiên quyết nói.

“Ừ…” Mạc Ngôn chậm rãi xoay người, cầm đem bàn vuông nhỏ mà bệnh viện đặc biệt chuẩn bị ngồi vào trên ghế, chồng văn kiện xếp thành đống ở phía trên, Mạc Từ thở dài, thu hồi ánh mắt, chuẩn bị rời đi ra ngoài tìm Đoạn Phong đã đợi lâu ở bên ngoài.

Trên đường xuyên qua hành lang, đối diện đi tới một cô gái dịu dàng đáng yêu, bộ dáng có chút quen thuộc, nhìn thấy Mạc Từ hướng cô nhìn chằm chằm, cô gái gò má đỏ hồng.

“Chị dâu?!” Mạc Từ đột nhiên nhớ tới cô gái dịu dàng ngoan ngoãn bên cạnh anh trai, vô thức kêu ra tiếng.

“Cậu là…” Cô gái cả kinh, ngẩng đầu, đôi mắt nhút nhát e lệ lộ ra biểu tình mê mang, “Cậu là?”

“Chị không phải là chị dâu bên cạnh anh hai sao, em là em trai của Mạc Ngôn.” Mạc Từ giải thích nói.

“Cậu đừng gọi bậy,” Cô gái âm thanh tinh tế, cơ thể nhỏ nhắn đáng yêu co rụt lại, lại che lỗ tai, gò má trướng đỏ bừng, “Chúng tôi còn chưa có kết hôn đó, đừng có gọi bậy tôi là chị dâu.”

Mạc Từ thấy cô gò má trướng đến đỏ bừng, sờ cái mũi, xấu hổ cười cười, “Thật xin lỗi, em không gọi chị là chị dâu, chị bây giờ đi đưa cơm cho anh hai?” Ánh mắt Mạc Từ rơi vào trên cà mèn trong tay cô.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Cô hái mơ hồ gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đôi mắt trừng lớn, vươn ra một tay duỗi hướng Mạc Từ.

“Tôi quên cùng cậu chào hỏi, xin chào, Mạc Từ em trai của Mạc Ngôn, tôi là Lý Khả.”

Đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm làm cho cô nhìn qua ngây ngô vô tư, Mạc Từ cười cùng cô nắm tay chào tạm biệt.

Mạc Từ đi trở về chỗ ban đầu, người đàn ông ngồi ở trên ghế dài yên lặng đợi cậu dựa lưng vào trên ghế dài, nghe được tiếng bước chân của Mạc Từ, đôi mắt nhắm lại của người đàn ông mở ra, đôi mắt màu đen hiện lên một tia cảm xúc khó có thể bắt được.

“Em đã trở lại.”

Người đàn ông hướng Mạc Từ gật đầu, đem áo khoác Mạc Từ cởi ra đặt ở chỗ anh lần nữa khoác lên vai Mạc Từ, “Bên ngoài trời mưa.”

Âm thanh hơi khàn khàn có chút kỳ lạ, Mạc Từ nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt tiến đụng vào đôi mắt ôn hòa màu đen của người đàn ông.

“Anh làm sao vậy?” Mạc Từ lo lắng hỏi.

“Không sao.” Người đàn ông phát ra vài tiếng cười, bởi vì hai người dựa vào rất gần, Mạc Từ rất dễ dàng phát hiện ra khác thường của Đoạn Phong.

“Anh gạt em.” Mạc Từ bắt lấy cánh tay của đối phương, kiên quyết nói, chống lại con mắt của Đoạn Phong, ánh mắt trong veo.

“Có một tin tốt và một tin xấu.” Đoạn Phong dừng một chút, mặc cho Mạc Từ bắt lấy tay anh.

“Nói mau!” Mạc Từ lông mày dựng thẳng lên, như cũ nhìn chăm chăm.

“Tin tốt là, vừa rồi anh bị gọi về nước C, công việc sau này cũng sẽ tiến hành ở nước C, anh có thể đứng cùng một chỗ với em hơn.”

“Tin xấu?” Mạc Từ buông lỏng lực đạo.

“Tin xấu là, anh tự tiện rời khỏi công ty nước F, bị người khai trừ rồi, tiền lương một tháng đều bị khấu trừ hết, vì thế, em phải giúp đỡ anh.” Nói xong lời cuối cùng, Đoạn Phong trong mắt lập lòe vui vẻ, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên.

“Hũ Nút muộn tao!” Mạc Từ đột nhiên vang lên tên gọi đã lâu lúc trước, lớn tiếng nói ra, phát tiết bất mãn mình bị Đoạn Phong đùa giỡn.

“Ừm.” Đoạn Phong so với Mạc Từ cao hơn một cái đều không thèm để ý chút nào lên tiếng đáp lại, ngón tay thon dài gõ gõ trên cái trán trơn bóng của Mạc Từ.

“Hũ Nút!” Mạc Từ khí chất hư hỏng dậm chân, không biết rằng, cậu đã rơi vào trong cạm bẫy Đoạn Phong vừa xếp đặt.

Mạc Từ bỏ một thân u buồn, hoạt bát không ít.

Mà lúc này ở dưới sự thân mật không hề ý thức được Đoạn Phong bố trí bẫy rập, tâm tình vui vẻ hơn nhiều, lặng lẽ vươn cánh tay, Đoạn Phong giữ chặt tay nắm thành nắm tay của Mạc Từ, đem nắm tay xoa nhẹ, ổn định giữ ở trong lòng bàn tay.

“Anh đói bụng, chúng mình đi ăn cơm đi, anh hiện tại không có tiền lương, em phải mời khách ăn cơm.”

Đối với Đoạn Phong đột nhiên tính cách chuyển biến, Mạc Từ bị vững chắc bắt lấy bàn tay, trong lúc nhất thời không cách nào thích ứng.