Mỹ Vị Se Duyên Anh Với Em

Chương 13: Say rượu




Triêu Dương buồn cười nhìn Đình Đình như được đại xá, thoát khỏi bàn tay cầm giữ của cô gái xinh đẹp kia, bộ dáng mạnh mẽ vẫy tay với hắn, biểu lộ gấp gáp như thể hận không sinh ra một đôi cánh dưới nách làm trái tim hắn vui vẻ vô cùng.

Triêu Dương thản nhiên đi đến trước mặt Đình Đình và Na Na, vươn tay nhẹ nhàng ôm vai Đình Đình, sau đó mỉm cười với Na Na rồi lập tức hỏi Đình Đình bên cạnh “Ra ngoài ăn cơm với bạn à?”

Đình Đình gật đầu, “Tôi có uống hai ly rượu đỏ, Na Na lo lắng tôi chạy Tiểu Thúy về nhà lại lo lắng tôi một mình đi xe taxi về nhà, đang bảo tôi gọi bạn tới đón.”

“Bạn của cô suy nghĩ rất chu đáo, người uống rượu đích thực không nên chạy xe.” Triêu Dương vương tay về phía Na Na “Cám ơn, tôi sẽ đưa Đình Đình về nhà.”

Đình Đình “Hắc hắc” cười ngây ngô một tiếng. Chỉ cần có thể thoát khỏi phần nhiệt tình quỷ quái này của Na Na, mặc kệ Triêu Dương nói gì cô cũng chỉ cười ngây ngô phụ họa.

Na Na chỉ cần liếc mắt nhìn qua là biết ngay. Triêu Dương ăn mặc thoải mái, dù trên người không có một thứ nào hàng hiệu, chỉ có một đôi giày da bò dưới chân là làm bằng thủ công ở Italy, tinh xảo nhẵn nhụi, quyết không phải một công ty châu Âu sản xuất giày da trong nước có khả năng làm được.

Na Na không dám chắc người này có phải người lái xe BMW đêm đó hay không. Đêm đó vì cô muốn tránh Đình Đình cho nên lúc từ trong phòng đi ra, trông thấy Đình Đình đứng ở cửa ra vào liền cố đứng đó một lúc lâu, chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của một người trên BMW.

“Đình Đình, người này là …?” Na Na cười hỏi.

“A, quên giới thiệu, Triêu Dương, đây là đồng nghiệp của tôi, Bảo Na. Na Na, đây là bạn của tôi, Chương Triêu Dương.”

Đầu lông mày của Na Na khẽ nhíu lại, Trương Triêu Dương? Diện mạo hình như không phải thế này?

Đình Đình rất muốn cầm cùi chỏ thọc eo Triêu Dương, anh xem kìa, nghe thấy tên của anh ai cũng phản ứng như vậy. Nhưng rốt cuộc không làm.

Triêu Dương cười nhạt một tiếng “Là Chương trong lập sớm, không phải Trương trong cung dài.”

Đuôi lông mày của Na Na nhảy lên, cô nói “Đã có bạn tới đón cô thì tôi cũng an tâm, chúng ta gặp lại trong đài.” Nói xong, lả lướt xoay người vào thang máy xuống tầng dưới đất.

Triêu Dương nhìn bóng lưng lả lướt thướt tha của Na Na, giống như nữ tử màu trắng quyết liệt đi trong trí nhớ cười một cái. Tính cách mạnh mẽ như vậy, con mắt cao ngạo như thế chỉ e Đình Đình không phải là đối thủ.

Đình Đình thấy Na Na vào thang máy rồi cửa thang máy khép lại, lúc này mới thở ra một hơi, suy sụp hạ vai xuống, hôm nay Na Na thật là kỳ quái.

Triêu Dương đẩy đẩy kính mắt, che giấu suy nghĩ sâu xa trong ánh mắt hỏi Đình Đình hai má đỏ bừng nhưng ánh mắt lại tươi sáng tựa như kim cương “Đồ ăn ở đây ăn ngon không?”

Đình Đình nhớ lại “Ăn ngon, nhưng quá đắt, nửa tháng tiền lương không còn.”

Triêu Dương nghe được cười càng sâu sắc.

“Triêu Dương, anh cũng tới ăn cơm sao?” Đình Đình chợt nhớ ra nếu như không phải trùng hợp gặp Triêu Dương thì cô còn không biết tìm cớ nào để trốn khỏi “ma trảo” của Na Na.

“Đầu bếp chính của bọn họ là bạn của tôi, hôm nay tôi đến tìm hắn ôn chuyện.” Triêu Dương chờ thang máy từ dưới đất lên lầu trở lại đại sảnh, nắm tay Đình Đình đi vào, bấm xuống tầng dưới lấy xe peugeot 207 của mình, đưa Đình Đình về nhà.

“Kỳ thật tôi tự mình có thể trở về.” Đình Đình cảm thấy thật có lỗi “Dù sao Na Na đi rồi, tôi ——”

“Cô đấy, một cô gái uống rượu, một mình về nhà không an toàn chút nào. Thân là bạn thì lẽ ra phải đưa cô về nhà.” Triêu Dương cắt ngang lời Đình Đình, “Tiểu Thúy của cô để ở đây rất an toàn, có rảnh tới lấy là được rồi.”

Đình Đình thầm suy nghĩ có xe thật tốt. Na Na chỉ cần nói buổi tối phải lái xe về nhà, liền có thể chặn lại tất cả lời mời rượu, cả đêm không dính giọt rượu nào. Đáng thương Triệu Đình Đình cô, bởi vì chạy một chiếc xe đạp điện nên không thể không đáp ứng bạn học cũ, không chịu nổi ép buộc lẫn khuyên nhủ uống rượu. Nếu như cô cũng có xe —— Đình Đình nghĩ, cô nhất định phải mua xe xe xe...

Thanh âm trong lòng vang vọng, đỏ ửng hai gò má, hai mắt rạng rỡ sáng tươi.

Triêu Dương vừa lái xe, vừa phân tâm nhìn Đình Đình lẩm bẩm không ra tiếng, trong lòng biết cô đã say lên đầu rồi.

“Đình Đình! Đình Đình! Trước tiên cho tôi biết địa chỉ nhà cô đã!” Thừa dịp trước khi cô còn chưa có hoàn toàn bị rượu chinh phục, Triêu Dương tranh thủ thời gi­an hỏi địa chỉ.

Địa chỉ? Đúng, địa chỉ! Đình Đình lắc đầu một cái, muốn nói ra địa chỉ nhớ kỹ trong đầu, đáng tiếc, rượu kia đã đi trước một bước tiếp quản đại não của cô, cả dãy chữ cùng con số tạo thành địa chỉ tựa như đám côn trùng bay tới bay lui, không cách nào bắt được.

Triêu Dương chỉ nghe thấy “Bịch” một tiếng, đưa mắt nhìn sang đã thấy đầu Đình Đình gục trên cửa kính, toàn thân rơi vào trạng thái mơ màng.


Triêu Dương than thở, rốt cuộc vẫn chậm một bước, chưa kịp hỏi địa chỉ.

Triêu Dương lái xe chậm lại rồi đỗ sát vào lề đường chỗ trạm đón taxi, cởi bỏ dây cài an toàn trên người mình rồi nghiêng người qua hộp số, vươn tay đến chỗ giữa cái đầu nhỏ của Đình Đình và cửa kính lạnh như băng, hơi dùng sức kéo về phía mình.

Đình Đình đại khái cảm thấy không ổn hơi nhúc nhích cổ, sau đó cọ má vào lòng bàn tay Triêu Dương, tìm được vị trí thoải mái nhất lại nhắm mắt lại, mũi thở ra khò khè.

Lòng bàn tay cảm nhận được mái tóc mềm mại và nhiệt độ rượu nóng cháy da, Triêu Dương có chút bất đắc dĩ.

Tại sao có thể có cô gái khờ dại không hề cảnh giác như thế?

Bọn họ mới quen bao lâu đâu? Cô cứ yên tâm như vậy mà say rượu ngủ ở trong xe của mình sao?

Trái tim Triêu Dương lại bởi vì tiếng thở khẽ khàng của Đình Đình mà phút chốc mềm xuống, từ từ kéo đầu cô vào người mình, nhẹ nhàng đặt ở trên vai.

Đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa sổ xe.

Qua cửa kính Triêu Dương trông thấy đèn báo hiệu lóe lên, còn có anh cảnh sát gi­ao thông đứng ở ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra, không khỏi cười khổ.

Cảnh sát gi­ao thông ở bên ngoài xe chào một cái, sau đó ra hiệu bảo Triêu Dương quay cửa kính xe xuống. Triêu Dương liếc mắt nhìn Đình Đình tựa ở trên vai hắn, ngáy nhẹ nhàng như chú heo nhỏ, khẽ khàng quay cửa sổ xe xuống một chút.

“Đồng chí, xin quay toàn bộ cửa xe xuống.” Cảnh sát nói.

Triêu Dương một tay đỡ cái đầu nóng hổi của Đình Đình, một tay quay cửa xe xuống.

“Xin hỏi anh có uống rượu không?” Đồng chí cảnh sát gi­ao thông cúi người xuống thò đầu vào trong xe kiểm tra, vừa hít ngửi vừa cẩn thận quan sát nét mặt Triêu Dương, sau đó nhìn Đình Đình tựa trên bờ vai Triêu Dương.

“Không có.” Triêu Dương nói.

Cảnh sát gi­ao thông nhíu mày, trong xe có mùi rượu nồng như vậy mà còn nói không có? Anh ta lấy ra đồ thử nghiệm rượu rồi mời Triêu Dương xuống xe.

Đình Đình trên vai Triêu Dương giật mình, có lẽ là bị gió lạnh thổi đến “... Mẹ, đóng cửa sổ...”

Triêu Dương chú ý tới khoé miệng đồng chí cảnh sát hơi co lại, sau đó đưa đồ thử nghiệm rượu cồn vào trong xe.

Triêu Dương hả miệng thổi một hơi, chẳng bao lâu dụng cụ ra kết quả, tất cả đều bình thường. Anh cảnh sát cúi chào lần nữa rồi ra hiệu sau khi cài dây an toàn xong Triêu Dương có thể đi.

Triêu Dương tiếp tục lái xe một lần nữa. Nhìn từ trên thì đầu Triệu heo nhỏ không lớn, có điều sau khi mất đi ý thức lại nặng đến lạ, chỉ trong chốc lát mà khiến nửa cánh tay Triêu Dương run lên.

Triêu Dương bỗng nhiên cười trầm “Tôi lái xe ba năm, đây là lần đầu tiên bị cảnh sát ngăn lại, Đình Đình, cô có biết không?”

Đình Đình tự nhiên không biết, tất cả những chuyện xảy ra cô hoàn toàn không có cảm giác.

Cuối cùng Triêu Dương chạy xe nhanh về ngoài cư xá của hắn. Triêu Dương ngừng xe ở vạch đậu xe trên đường cái sau đó thở dài lục lọi túi xách của Đình Đình, tìm nửa ngày lấy ra điện thoại di động.

Hắn không biết Đình Đình có ở cùng người nhà hay không, nếu như Đình Đình ở một mình thì cũng được. Nhưng nếu như ở cùng cha mẹ thì một cô gái muộn như vậy còn chưa về nhà sẽ khiến cha mẹ chắc chắn lo lắng lắm?

Ngẫm nghĩ, Triêu Dương mở danh bạ trong điện thoại của Đình Đình ra. Quả nhiên số đầu tiên chính là trong nhà, sau đó là ba mẹ, kế tiếp là tài xế.

Tài xế —— Triêu Dương liếc mắt nhìn Đình Đình tựa trên vai hắn ngủ như chết —— hoàn cảnh gia đình thế nào mà có cả tài xế chuyên trách?

Xem xuống dưới, Triêu Dương thấy vài tên của những người có tiếng tăm lừng lẫy ở vùng này xuất hiện ở trong danh bạ.

Trong đầu Triêu Dương đã hình dung sinh động về hoàn cảnh gia đình của Đình Đình.

Đột nhiên Đình Đình trên vai kêu một tiếng: “Con muốn mua xe!”

Triêu Dương nghĩ rằng Đình Đình tỉnh lại nhưng khi nhìn sang vẫn thấy cô ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Triêu Dương bật cười, cô gái này chắc bị kích thích đây.

Rốt cục vẫn phải bấm số nhà trong danh bạ điện thoại của Đình Đình.

Sau một lát có người nhận điện thoại nói “Nhà Triệu trưởng phòng, xin lỗi ai gọi vậy?”

Giọng nữ đã có tuổi, còn mang theo chút ít khẩu âm Tô Tích.

Triêu Dương nhìn thoáng qua đỉnh đầu tóc rối của Đình Đình trên bờ vai, “Tôi là bạn Đình Đình.”

“A —— Đình Đình không ở nhà.” Giọng nữ khẩu âm Tô Tích nói, “Anh có việc tìm cô ấy …, gọi điện thoại cho cô là được.”

“...” Triêu Dương cười, cô quá cẩn thận rồi “Đình Đình ở trên xe tôi, cô ấy uống rượu say, tôi muốn đưa cô về nhà nhưng không biết địa chỉ ở đâu.”

“Cái gì, Đình Đình uống rượu say?” Người phụ nữ cất cao giọng, sau đó có giọng nam hỏi, Đình Đình sao vậy?

Triêu Dương báo địa chỉ nơi ở của mình “Tôi có thể đưa Đình Đình trở về, hoặc là chờ mọi người tới đón cô.”

Giọng nam nhận điện thoại “Xin hỏi anh là ai?”

“Tôi là bạn Đình Đình, họ Chương, Chương Triêu Dương.” Triêu Dương trả lời, trực giác cho hắn biết giọng nói hùng hậu này là ba Đình Đình.

“Tôi là ba Đình Đình, nhờ anh Chương đưa Đình Đình về địa chỉ ——” Triệu Kính Quọc báo địa chỉ trước “Tới cửa nói với cảnh vệ anh tìm Triệu trưởng phòng lầu số chín, bọn họ sẽ cho vào.”

“Được, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.” Triêu Dương cúp điện thoại. Hắn biết rõ địa chỉ kia, lúc học đại học thường xuyên đi ngang qua, sáng sớm buổi tối đều có thể nghe thấy tiếng gọi rời giường và tắt đèn của bên kia khiến những học sinh như bọn họ cũng tạo thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi giống bộ đội quân binh.

Lúc đó thế giới kia thật thần bí xa xôi, không thể tưởng tượng được Đình Đình lại từ nơi đó mà ra.

Trong đêm đường có vẻ vắng hơn, Triêu Dương chạy rất nhanh đến quảng trường ngũ giác rồi chạy nhanh đến đại viện của bộ đội không quân.

Cảnh vệ gác cửa ngăn xe của hắn lại kiểm tra, Triêu Dương dựa theo ba Triệu dặn, nói gặp Triệu trưởng phòng lầu số chín.

Cảnh vệ liếc mắt nhìn Đình Đình ngủ trên vai Triêu Dương rồi cúi chào cho vào.

Vừa tiến vào cửa, đã nhìn thấy một phụ nữ mập mạp mặc áo khoác quân đội dài đến chân, một tay ôm một đống đồ vẫy tay với hắn.

Triêu Dương chạy tới quay cửa kính xe xuống một chút.

“Anh là anh Chương sao?” Người phụ nữ trông thấy một cái đầu tóc xù trên vai Triêu Dương thì gấp đến độ nói ra cả tiếng địa phương.

“Dạ, cháu họ Chương, cô là người nhà Đình Đình?”

Người phụ nữ tự giác mở cửa xe ngồi vào chỗ ngồi phía sau chỉ đường cho Triêu Dương, “Đến đằng trước quẹo vòng lớn, chạy đến cuối quẹo vòng nhỏ...”

Lái xe đến trước một toà nhà biệt lập hai lầu thì dừng lại. Người phụ nữ giúp Triêu Dương đem Đình Đình xuống xe, mở áo lông cừu lớn trong tay ra bọc Đình Đình từ đầu đến chân vào bên trong, sau đó ôm vào nhà.

Triêu Dương cảm thấy chuyện của mình đã xong đang định lên xe trở về nhà, không ngờ giọng nam hùng hậu trong điện thoại gọi hắn lại.

“Cậu Chương phải không? Phiền cậu muộn như vậy còn đưa Đình Đình về nhà, mời cậu vào ngồi một lát.”

Triêu Dương trông thấy một người đàn ông trung niên mặc một bộ quân trang mặt mũi nghiêm túc đứng ở cửa thì đẩy đẩy kính mắt “Vậy cháu xin quấy rầy.”