Nam An Thái Phi Truyền Kỳ

Quyển 3 - Chương 42: Tiệc quần phương, tạm chọn phi




Triệu Trinh trằn trọc lăn qua lộn lại trên giường, cuối cùng ồn ào khiến Chu Tử tỉnh dậy. Chu Tử còn buồn ngủ hỏi Triệu Trinh: "Sao còn chưa ngủ?" Triệu Trinh không lên tiếng, cầm tay Chu Tử đặt lên vật căng đau phía dưới của mình.

Chu Tử mơ mơ màng màng nắm chặt, Triệu Trinh "hít" một tiếng, hút một ngụm khí lạnh.

Tay Chu Tử sờ soạng lung tung mấy cái, sau đó lại nặng nề nhắm mắt lại, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Triệu Trinh gấp như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, cuối cùng ngồi dậy đốt nến, lại bắt đầu quấy rầy Chu Tử. Hắn cởi vạt áo trung y của Chu Tử, cúi đầu lần lượt hôn mút vuốt ve hai hạt phấn hồng trước ngực Chu Tử.

Khoái cảm cực độ kích thích thần kinh khiến rất nhanh Chu Tử liền tỉnh táo lại.

Nàng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, thân thể giãy giụa lung tung, nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng đưa tay vân vê nơi đó của Triệu Trinh, cảm thấy vừa cứng vừa nóng, đang mạnh mẽ đứng thẳng dậy.

Chu Tử vừa muốn rút tay về, liền bị Triệu Trinh ấn chặt.

Hắn nhìn Chu Tử, trong đôi mắt tràn đầy cầu khẩn.

Chu Tử nhìn hắn, dưới ánh nến, ánh mắt Triệu Trinh sâu đen ẩm ướt, răng trắng như tuyết cắn chặt đôi môi đỏ tươi, thoại nhìn giống như cún con đáng thương, lòng Chu Tử lập tức mềm nhũn, nàng hôn thật nhanh lên môi hắn, nhỏ giọng nói “Nằm xuống đi!”

Triệu Trinh mừng như điên, nằm xuống thật nhanh.

Nằm thẳng thân thể xuống, ánh mắt hắn lại vẫn không chớp nhìn Chu Tử.

Trong lòng Chu Tử có cảm giác thỏa mãn, dùng tay giúp hắn giải tỏa trước, sau đó lè lưỡi liếm nhanh qua, Triệu Trinh rên rỉ một tiếng: "Chu Tử, nhanh một chút, được không?" Giọng của hắn thật thấp, vẻ mặt khó nhịn, nhìn qua lại giống như đang làm nũng.

Chu Tử cúi đầu cố gắng ngậm đỉnh đầu của hắn.

Mấy ngày kế tiếp, Triệu Trinh giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mới, càng không ngừng quấn lấy Chu Tử, bắt Chu Tử thử nghiệm mấy cái kiểu mới mà nàng nói lúc trước.

Chu Tử rất không nguyện ý, Triệu Trinh lại như đứa bé quấn lấy Chu Tử, cuối cùng luôn có thể được như ý.

Lúc này, Chu Tử nhắc lại chuyện đã nói, yêu cầu đến gặp Chương Kỳ một lần.

Gần đây Triệu Trinh đang chơi đùa gì đó với nhị hoàng tử, bận rộn như muốn phân thân, không rảnh ở bên nàng, nên bảo Triệu Phúc và Ngân Linh đi cùng Chu Tử.

Chương Kỳ nhận được thiệp mời do Triệu Phúc đưa tới, theo thời gian ước định đến quán trà gặp Chu Tử.

Hắn vừa đẩy cửa phòng trà, đã thấy Chu Tử đứng bên trong, cười tủm tỉm nhìn mình.

Hôm nay Chu Tử mặc áo lụa trắng cột vạt trước và váy lụa màu xanh lục, trên mái tóc đen mượt như mây chỉ cài một cây trâm vàng hình hoa hồng, không mang vẻ tầm thường, chỉ cảm thấy vô cùng tươi đẹp, rất khó miêu tả.

Tim Chương Kỳ nhảy lên, đang muốn nói chuyện, Chu Tử liền nhún người với hắn: "Chương đại ca, Chu Tử xin thỉnh tội với huynh!" (LPH: sau nhiều việc, 2 người này đã thân thiết hơn, ta đổi xưng hô nhá)

Chương Kỳ cũng cười, đưa tay nâng nàng dậy, nói: "Đừng vội, ngồi xuống trước rồi hãy nói!"

Chương Kỳ là người thông minh, sau khi về đến nhà, nghe được đầu đuôi mọi việc từ mẫu thân và người làm, thoáng nghĩ, liền đoán được là Chu Tử giở trò quỷ.

Hắn luôn luôn thông suốt, cũng không quan tâm đến những thứ này, ngồi đối diện Chu Tử, lại cười nói: "Ngược lại ta nên trịnh trọng cảm ơn nàng. Bởi vì sự cố đó, bây giờ gia phụ đã đàng hoàng ở nhà, gia mẫu rất vui vẻ!"

Hắn vừa nói thế, Chu Tử càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, lại trịnh trọng nói xin lỗi Chương Kỳ, cuối cùng nói muốn trả lại những thứ đã lừa gạt được cho Chương Kỳ.

Hiện nay Chương Kỳ đã là ông chủ lớn của Chương Phúc Ký, cửa hàng trải rộng khắp Đại Kim, sao lại để ý đến chút đồ này, dù nói thế nào cũng không cần.

Cuối cùng, thấy Chu Tử thật thành khẩn, hắn không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

Trước khi rời đi, Chương Kỳ thừa dịp Triệu Phúc và Ngân Linh xuống chuẩn bị xe ngựa, lặng lẽ hỏi Chu Tử: "Hiện tại nàng đã có hộ thiếp?"

Chu Tử không hiểu ý của hắn, mờ mịt gật đầu một cái.

Gương mặt thanh tú của Chương Kỳ thật nghiêm túc, vuốt cằm nói: "Vậy thì tốt rồi!"

Hắn chấm nước trà bắt đầu viết chữ lên bàn: "Ta đổi những thứ này thành bạc, xem như là vốn nàng góp vào chi nhánh bạc mở ở Long châu."

Chu Tử sửng sốt, Chương Kỳ nhẹ nhàng lấy tay xóa sạch, trên bàn chỉ còn đọng lại chút nước.

"Sau này ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với nàng!"

Hiệu suất làm việc của nhị biểu tiểu thư và tứ biểu tiểu thư quả nhiên rất cao, sau khi Chu Tử trở về vương phủ, phát hiện vương phủ đã là một biển hoa xanh xanh tím tím rồi.

Nàng và Ngân Linh vừa đi vừa thưởng thức hoa đào hồng phấn, các loại mẫu đơn cùng với tất cả kỳ hoa dị thảo.

Chu Tử không hiểu những thứ này, liền hỏi Ngân Linh: “Không phải là chưa tới mùa sao, sao lại có được những thứ này?”

Ngân Linh thường ở kinh thành, tất nhiên hiểu được thứ công cong quẹo quẹo ở nơi nhà cao cửa rộng này, cười nói: "Những thứ này không phải là hoa, tất cả đều là bạc!"

Thì ra trong kinh thành Kim kinh này, có nhà làm vườn đặc biệt trồng hoa trái mùa, bất quá giá tiền cao đến khó tin, chỉ khi những nơi nhà cao cửa rộng, gia tộc quyền quý thương gia giàu có cần trang hoàng, mới có thể đi mua.

Hiện tại mặc dù đã là cuối tháng hai, nhưng Kim kinh vẫn còn lạnh thấu xương, những nụ hoa mỏng manh đóa hoa xinh đẹp này sợ là không kéo dài được mấy ngày.

Chu Tử cũng có chút cảm thán.

Ngân Linh rất không chấp nhận nói: "Vương Gia cũng không sợ hai vị biểu tiểu thư bày biện hoa cỏ như vậy đâu!"

Chu Tử mong muốn tìm hiểu thông tin: "?"

Ngân Linh nghiêm trang giải thích: “Vương gia của chúng ta có bổng lộc của thân vương, có thuế thu từ đất phong, có các loại tiền thuế từ thành Nhuận Dương, người nam chinh bắc chiến, được thánh thượng ban thưởng rất nhiều, chức vụ của người lại cao, luôn có bạc mà tiêu. . . . . . Tóm lại, có không ít bạc...”

Lúc này Chu Tử mới biết thì ra Triệu Trinh còn là một ông chủ có rất nhiều ngân lượng!

“Trừ ngươi ra, Vương gia không có nữ nhân khác, cũng không có con cháu, nương nương trong cung cũng chỉ cho ngài ấy mà không yêu cầu gì ở ngài ấy, bản thân ngài ấy lại không có thời gian ra ngoài tiêu bạc, là ai cũng sẽ có núi vàng núi bạc!” Ngân Linh lại nói tiếp “Thế tử tương lai có một phụ thân như thế, thật là có phúc! Nếu là một nam tử ngày ngày rượu chè, thê thiếp thành đoàn, thì núi vàng núi bạc cũng bị xài hết!"

Chu Tử yên lặng nghe.

Dù Triệu Trinh có núi vàng núi bạc, cũng là dành cho thế tử tương lai của hắn và vương phi, không có chút quan hệ gì với nàng.

Chu Tử lại nghĩ tới câu Chương Kỳ hỏi nàng trước khi đi "Hiện tại nàng đã có hộ thiếp?", trong lòng có chút toan tính, cũng có chút buồn bực, lại vẫn nghe Ngân Linh nói chuyện.

Ngân Linh biết mình và Triệu Phúc đã được Vương Gia giao cho Chu Tử, sợ rằng tương lai sẽ theo Chu Tử cả đời, nên khi Chu Tử hỏi, chỉ cần có thể nói, nàng đều biết được bao nhiêu bèn nói cho bằng hết, có thể nói là tình báo viên tốt nhất của Chu Tử.

Trời tối khuya, Triệu Trinh mới trở về Tùng Đào Uyển.

Nguyệt tín của Chu Tử đã kết thúc, nhân cơ hội đó Triệu Trinh cuồng hoan thỏa thích một trận, cuối cùng dưới vây hãm của mình, khiến Chu Tử trở nên kiệt sức.

Trước khi ngủ, hắn mới nhớ tới tiệc quần phương ngày mai, liền dặn dò Chu Tử: "Tiệc quần phương ngày mai, nàng giúp ta xem thử khuê tú nhà nào có thể làm vương phi, ừm, cả trắc phi nữa, tốt nhất là hỏi hai biểu tỷ để lấy danh sách khuê tú được mời đến phủ ta."

Một lát sau, hắn lại bổ sung một câu: "Phải viết tên và chức vị của cha mẹ các nàng lên trước."

Chu Tử cúi đầu dạ một tiếng.

Triệu Trinh ôm Chu Tử, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Mặc dù thân thể mệt mỏi, nhưng đầu óc Chu Tử lại tỉnh táo, làm thế nào cũng không ngủ được. Nàng kéo cánh tay của Triệu Trinh để qua một bên, sau đó khoác áo đứng lên.

Nàng mở cửa sổ, ngồi xuống ghế quý phi ở trước cửa sổ.

Bên ngoài không có trăng sáng, tối như mực, gió đêm mang theo khí lạnh dội thẳng vào.

Ngày chọn phi càng lúc càng gần, mãi cho đến hôm nay, Chu Tử mới tỉnh táo biết được, ngày mai chính là ngày Triệu Trinh lựa chọn vương phi và trắc phi.

Chu Tử lấy cái hộp nhỏ chứa ngân lượng của mình ra, trong bóng tối vắng lặng nơi này sờ rồi lại sờ.

Đây mới là tài sản của nàng, những thứ khác, cái gì nàng cũng không có, chỉ có bản thân nàng.

Sáng sớm, Chu Tử liền bị gọi vào chánh phòng đến gặp hai vị biểu tiểu thư.

Vào chánh phòng, sau khi hành lễ, Chu Tử liền đứng yên nơi đó, chờ hai vị biểu tiểu thư mở miệng trước.

Lần này hình như tâm tình Cao Diễm có vẻ rất tốt: "Ngọc Liên, sao còn chưa mang ghế cho Chu Tử cô nương?"

Chu Tử được quan tâm mà lo sợ, vội nói "Không dám".

Cao Diễm ỷ vào thân phận của mình, cũng không nhiều lời, nói thẳng: "Trinh biểu đệ có dặn dò gì không?"

Chu Tử cúi đầu nói: "Bẩm biểu tiểu thư, Vương Gia dặn rằng, muốn lấy danh sách các quý nữ đến vương phủ dự tiệc, bao gồm cả tên cha mẹ cùng chức vị đưa cho người."

"Vậy à." Cao Diễm nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, "Đã sớm chuẩn bị xong, hôm nay phái người đi đối chiếu với thực tế, sau khi thẩm tra đối chiếu xong sẽ giao cho Trinh biểu đệ."

Cao Quân ở bên cạnh vẫn không lên tiếng, thái độ rõ ràng chính là mất hứng.

Cao Diễm nhìn nàng ta một cái, trong lòng hừ một tiếng.

Kể từ lần gặp mặt đó, sau khi nghe Trinh biểu đệ nói "Ta có việc không ở trong phủ, để Chu Tử trong phòng ta giúp ta xem qua một chút là được", lúc trở về viện, vị Tứ muội muội này liền có chút không bình thường. Có lúc len lén mỉm cười, có khi lại âm thầm trừng mắt.

Vui vẻ như vậy, sợ rằng cho là Trinh biểu đệ không coi trọng các quý nữ kia, cho là muốn chọn nàng làm vương phi, về phần không vui, sợ rằng bởi vì Trinh biểu đệ vô cùng yêu thích Chu Tử, nên bất mãn trong lòng mà thôi.

Bên này Cao Diễm không nói, Cao Quân lại hỏi: "Chu Tử, ngươi định giúp Vương Gia tuyển chọn thế nào đây?"

Nàng ta rất ít nói chuyện, giọng nói rất trầm, giống như tiếng muỗi vo ve, Chu Tử vễnh tai mới miễn cưỡng nghe rõ lời nàng ta nói.

Sau khi suy tư một chút, Chu Tử đáp: "Bẩm biểu tiểu thư, nô tỳ đang muốn nhờ chỉ bảo."

Cao Quân liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "Bảo một tiện tỳ tới chọn lựa quý nữ, Trinh biểu ca thật đúng là ——"

"Tứ muội muội!" Cao Diễm cắt đứt nàng, "Mọi người cũng đang đến rồi, chúng ta nên ra ngoài nghênh đón thôi!"

Cao Quân hầm hừ đứng lên, mấy nha hoàn bên cạnh lập tức đến hầu hạ, sửa sang lại xiêm y, người thì giúp nàng khoác thêm áo choàng lông chồn, người thì tiến tiến lên đỡ nàng, người thì chuẩn bị lò sưởi cầm tay, người lại sửa sang trang điểm, nhìn như hỗn loạn, kì thực lại rất có thứ tự.

Cao Diễm biết phái đoàn săn sóc của vị Tứ muội muội này rất lớn, kéo Chu Tử nói: "Chu Tử, hai ta đi trước thôi!"

Chu Tử vội nhường một bước, khiêm nhường cúi đầu, chờ hai vị biểu tiểu thư đi trước.

Sau khi Cao Diễm và Cao Quân được nha hoàn ma ma vây quanh đi ra cửa, nàng mới đi theo.

Trong nháy mắt bước đến cửa chánh phòng, Chu Tử xót xa nghĩ: Ta có thể cố gắng chịu nhục đến như vậy, thật là lợi hại mà.

Chu Tử vừa bị gọi đi, Triệu Trinh liền ra ngoài. Kế hoạch kia của hắn và Triệu Chính đã sắp nhìn thấy kết quả rồi.

Triệu Trinh luôn thích ước đoán suy xét thật tốt mọi việc trước, suy tính hết các loại tình huống có thể xảy ra, sau đó lên kế hoạch cụ thể, từng bước mà áp dụng.

Giống như lần này, hắn và Triệu Chính thâm nhập từng bước, sau đó lại từng bước làm tan rã, lại ‘nội ứng ngoại hợp’, cuối cùng mới chịu ‘bắt giặc phải bắt tướng’, một chiêu là xong việc!

Hiện tại, bọn họ đã tiến hành đến bước ‘từng bước làm tan rã’, rất quan trọng, quyết không thể phớt lờ.

Tới tham gia tiệc quần phương hôm nay không hổ là danh môn quý nữ của kinh thành, ăn mặc càng thêm tranh đua hơn kém, Chu Tử yên lặng đi theo sau Cao Diễm và Cao Quân, hiểu thêm được rất nhiều. Nàng cũng không tin tưởng Triệu Trinh thật sự để nàng quyết định chuyện chọn phi, chẳng qua chỉ đến thưởng thức và quan sát thôi.

Biện Chi Lâm từng viết trong bài thơ ngắn《 đoạn chương 》: "Em đứng trên cầu ngắm cảnh quang, trên lầu trông cảnh lại ngắm em."

* Ông Biện Chi Lâm sinh ra tại tỉnh Giang Tô miền Đông Trung Quốc, từng làm Giáo sư chuyên ngành tiếng Tây-ban-nha trường Đại học Bắc Kinh và làm Nghiên cứu viên Viện Hàn lâm Khoa học xã hội Trung Quốc, ông qua đời năm 2000. Ông viết bài thơ "Đoạn chương" vào tháng 10 năm 1935, là một trong những bài thơ hay được lưu truyền rộng rãi trong lịch sử thơ ca Trung Quốc của thế kỷ 20. Bài thơ gồm 4 câu:

Em đứng trên cầu ngắm cảnh quang,

Trên lầu trông cảnh lại ngắm em.

Vầng trăng làm đẹp nhà em đó,

Em làm tươi đẹp giấc mộng người.*

Chu Tử đang nhìn những danh môn quý nữ dự tiệc, những quý nữ nắm bắt tin tức nhanh nhạy kia cũng lặng lẽ quan sát nàng.

Các nàng đã sớm biết, cô nương ăn mặc như nha đầu đứng sau Cao nhị và Cao Tứ tiểu thư, chính là nha đầu thông phòng được Nam An vương Triệu Trinh yêu thích nhất, tên là Chu Tử.

Những quý nữ này vô cùng tò mò về nàng.

Kết quả không như Chu Tử đoán, buổi tối Triệu Trinh trở về Tùng Đào Uyển, cầm lấy danh sách tỉ mỉ xem qua một lần, sau đó nói với Chu Tử: “Chuẩn bị bút và mực đỏ (chu sa).”

Chu Tử chuẩn bị bút mực xong, Triệu Trinh cầm bút lên, chấm mực đỏ, ở hàng thứ nhất "tiểu thư con chánh thất của phủ Vương Thừa Tướng" viết lên phía trước hai chữ ——"Vương phi", đặt bút lên trước hàng thứ năm "ngũ tiểu thư con chánh thất của Lại bộ Thị lang Nhạc Liên Quan " viết hai chữ ——"Trắc phi".

Viết xong những thứ này, Triệu Trinh liếc Chu Tử một cái: "Chu Tử, còn muốn để ai làm trắc phi nữa?"

Lúc này lòng Chu Tử như bị dao cắt, sao có thể nói ra lời, chỉ lặng im không nói.

Triệu Trinh cười nói: "Vậy tự ta chọn thôi!"

Hắn đặt bút trước hàng thứ mười sáu "Đại tiểu thư con chánh thất của Chính nghị đại phu Mao Thuận Đào" viết hai chữ ——"Trắc phi", sau đó đưa bút cho Chu Tử: "Mệt chết lão tử mà!"

Chu Tử cầm lấy, bước ra ngoài đi rửa bút.