Nam Chủ, Đừng Đến Đây!!!

Chương 3-4




Nguyệt Băng vừa nhìn rõ người bước vào là Hoàng Ánh Nguyệt thì đã bị cô nàng lao đến ôm chặt cứng làm cô dở khóc dở cười

- Nguyệt... Nguyệt... buông... buông ra... nghẹt thở... nghẹt thở....

- Bà có sao không? Có đau ở đâu không? Có khó chịu không?....

Và lược bỏ n từ 'Có ... không' của Ánh Nguyệt, cô chỉ mỉm cười mà không nói. Cuối cùng Hoàng Ánh Nguyệt cũng dừng điệp khúc 'Có ...không' của mình mà quan sát Nguyệt Băng. Sau khi chắc chắn là con bạn thân yêu của mình vô sự thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Biết rõ Ánh Nguyệt nghĩ gì, Nguyệt Băng lên tiếng

- Bà yên tâm đi, chết một lần mới biết ai tốt với mình, mới biết ai thật lòng với mình. Tôi sẽ không ngu ngốc nữa. Trên đời này còn nhiều chàng trai tốt hơn anh ta nữa mà thì cớ gì tôi cứ phải đâm đầu vào anh ta. Tôi quyết định sẽ "lột xác", trở thành một Hoắc Lãnh Nguyệt Băng hoàn hảo hơn. Bà thấy sao?

- Tôi cầu còn không được nữa là. Tôi cứ sợ bàcòn vương vấn tên khốn đó. Nếu bà buông được thì tôi mừng. Cố gắng dưỡng bệnh cho khỏe đi rồi tôi khao bà một chầu mừng bà lột xác.

Nhìn Hoàng Ánh Nguyệt tinh ranh cười nói, côc ũng vui vẻ. Vì vậy cô cũng trêu chọc Ánh Nguyệt

- Bảo bối, cưng thật là thương chỵ quá đi. Chỵ hứa sẽ nhanh khỏe lại để có thể đi chơi với cưng, không để cưng lẻ loi, cô đơn nữa đâu.

- Honey à, đã nói phải giữ lời đó. Honey mau sớm khỏe đi rồi về với người ta, em nhớ honey lắm đó

Cả hai vẫn vô tư cười đùa mà không hề biết cóngười đang đen mặt và có xu hướng bốc hỏa.

- HOÀNG ÁNH NGUYỆT - HOẮC LÃNH NGUYỆT BĂNG BUÔNG NHAU RA MAU

Hoắc Lãnh Thiên Hàn đen mặt bước vào kéo hai người đang ôm ấp nhau ra. Anh thật muốn điên nha, một là em gái quý báu một là cô vợ thân yêu, vậy mà cả hai vừa ôm ấp nhau vừa tán tỉnh lẫn nhau, sức chịu đựng của anh vượt mức giới hạn rồi đó

Tội nghiệp cho bạn nam nào đó, có uất ức nhưng không thể nói lẫn không thể bùng nổ được do đó là hai người phụ nữ anh yêu thương nhất sau mẹ anh nên đành cắn răng chịu đựng thôi. Số khổ số khổ aaaaa......

Sau một tuần năn nỉ, dụ dỗ, ép buộc... cuối cùng Nguyệt Băng cô cũng được Thiên Hàn cho phép xuất viện. Thu dọn hành lí xong, cô bước ra khỏi phòng bệnh. Mỗi bước đi của cô đều có người ngắm nhìn vì trông cô như thiên sứ, đầm màu xanh biển càng tôn vẻ đẹp tinh khiết của cô.

Âu Thiên Duệ cũng không ngoại lệ. Suốt cả tuần nay anh luôn buồn phiền vì biết cô sắp xa mình, sau này anh làm sao để bên cạnh cô. Biết hôm nay cô xuất viện, Âu Thiên Duệ liền quăng công việc sang một bên, chạy đến chỗ cô. Nhưng vừa thấy cô thì liền si ngốc ngắm nhìn, đến khi cô đi khỏi cũng không hay biết.
--- ------ ------ ----''''''''''--- ------ ------ -----

Khi xe của Thiên Hàn về đến Hoắc gia, cô vẫn đang lo lắng. Đã lâu rồi cô không gặp ba mẹ mình, không biết họ sao rồi?.... Cứ như thế cho đến khi Thiên Hàn kéo cô vào trong nhà cô mới hoàn hồn.

- Con gái ngoan của mẹ, con về rồi.

Mẹ Hoắc ôm lấy cô mà nức nở, ba Hoắc tuy không nói gì nhưng cô biết ông đang rất buồn và đau lòng.

- Ba mẹ, con gái biết mình thời gian qua đã làm ba mẹ đau lòng, là con gái bất hiếu. Nhưng con hứa, từ bây giờ, con sẽ không như vậy nữa. Sẽ cố gắng học tập vì gia đình mình. Sẽ không vì loại người không ra gì mà làm ảnh hưởng đến gia đình. Con hứa nhất định con sẽ làm được, ba mẹ đừng lo.

- Con đã nói ra được thì ba tin tưởng con, đừng làm cho ba và mẹ con thất vọng. Nên nhớ, bên con luôn có gia đình

- Vâng, con biết rồi, thưa ba.

Cô ôm lấy ba Hoắc mẹ Hoắc mà biểu đạt lòng mình. Phải, kể từ bây giờ, cô không còn yếu đuối, nhút nhát như xưa nữa mà cô - Hoắc Lãnh Nguyệt Băng - sẽ trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, không để ai đụng đến bản thân, gia đình và những người mà cô muốn bảo vệ nữa.

Sau đó, cô nói với ba mẹ Hoắc là cô muốn đi du học, cả hai người đều rất tán thành. Riêng Thiên Hàn có chút không nỡ vì anh không muốn xa em gái bé bỏng của mình. Nhưng việc cô đã quyết thì khó thay đổi. Ba ngày sau, cô kéo vali ra sân bay, ngước nhìn quê hương lầncuối, sau đó cất bước ra đi.

Khi Âu Thiên Duệ chạy đến sân bay thì máy bay đã cất cánh. Trong lòng tràn đầy mất mác, anh ngước nhìn theo chiếc máy bay và tự nhủ:
"Lần này anh để em ra đi vì tương lai của em. Nhưng sẽ không có lần sau đâu. Khi em trở về, anh sẽ không cho em có cơ hội chạy trốn đâu"

Năm đó, khi cô ra đi, cô được 17t