Nam Gian Nữ Tặc

Chương 10




Nhưng mà Liễu Như Tùng vẫn bị bắt rồi.

Sau khi Diêu Thường Diễm dẫn quân Mông Cổ rời đi, bởi vì bụi cỏ hỗn độn, sợ hắn khó tìm được người, nàng lặng lẽ rời khỏi phòng nhỏ, tính toán tìm một chỗ tốt chờ hắn trở về tìm nàng, nhưng bất hạnh gặp phải một người chăn cừu Mông Cổ, thấy người chăn cừu bộ dạng thành thật, cho nên nàng lừa gạt hắn nói là đi du ngoạn cùng huynh đệ bị lạc đường, không dám nói thật, nhưng người chăn dê thấy nàng dù mặc trang phục Mông Cổ, nhưng khuôn mặt và giọng nói lại giống cô nương người đại hán, lập tức lừa nàng tới nhà bạt của hắn, sau đó xoay người kêu người nhà lập tức báo cho quân Mông Cổ đến bắt người.

Chờ sau khi nàng biết bị lừa thì bên cạnh đã xuất hiện năm tên to lớn cưỡi ngựa dẫn đầu quân Mông Cổ.

Nàng hết sức kinh ngạc, co chân muốn chạy, nhưng có thể tưởng tượng được, nàng sao có thể thoát khỏi đám hung thần ác sát này, không bao lâu, nàng liền bị túm trở về nhà bạt của người chăn dê.

Dưới ánh đèn, quân Mông Cổ nhìn thấy dung mạo tuyệt diễm của nàng, ánh mắt lập tức chuyển thành tục tĩu.

“Nhìn xem, chúng ta lần này bắt được mặt hàng tốt gì a? Là một đại mỹ nhân a, một đại mỹ nhân hiếm thấy a!” Trong đó một gã đi đầu hưng phấn rống to.

Những người khác đều vây lại để nhìn cho rõ. “Má ơi, thật đúng là không phải xinh đẹp bình thường a! Ta thích!” Một tên trên mặt có vết sẹo xấu xí lớn tiếng nói.

“Đẹp như vậy có thể là giả hay không a?” Cư nhiên có người nói như vậy. (thời này chưa có phẫu thuật thẩm mĩ đâu tên kia, dám nghi ngờ tỷ tỷ *ta đạp* *ta đấm* hự hự)

“Giả á? Không thể nào? Chúng ta sờ thử xem.” Nói xong năm tên binh lính lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, bắt đầu động tay động chân với nàng sờ tới sờ lui, ăn đậu hủ của nàng.

Lúc này Liễu Như Tùng thật sự đã bị kinh hách, cuộc đời lần đầu tiên có cảm giác kinh hoảng tuyệt vọng. Những người này đều là những kẻ thô tục, không biết thương hương tiếc ngọc, xem ra nàng thật sự lâm vào hiểm cảnh rồi.

“Các ngươi lũ khốn khiếp này, dừng tay!” Nàng nhịn không được chửi ầm lên.

Mấy người quả nhiên kinh nghe thấy tiếng của nàng thì sửng sốt một chút, cái tên có vết sẹo xấu xí khuôn mặt sắc cạnh thoáng chốc nổi lên dâm loạn, cười ha ha.

“Mẹ nó, nhóc này quả là thiên hạ hiếm có, cực kì thanh tao, nhóc này ta muốn a!”

“Không được, không thể cho ngươi một người tất cả, nhóc này là của mọi người, muốn lên mọi người cùng lên!” Một tên lính mặt to khác không chịu mà nói.

“Được, cứ như vậy đi, mọi người lần lượt lên.”

Nàng nháy mắt trắng xanh mặt. “Các ngươi đừng tới gần ta!” Nàng nắm chặt vạt áo, lảo đảo lui ra sau, cho đến khi lui tới vách đá, nàng mới giật mình khủng hoảng trừng mắt nhìn mấy người đang giương nanh múa vuốt đến gần nàng ở phía trước. “Các ngươi cút ngay!” Nàng vẫn giãy dụa lần cuối.

“Ha ha ha, huynh đệ, nhóc này kêu chúng ta cút ngay kìa? Ngươi cút hay không? Ngươi cút hay không?” Binh lính đi đầu chỉ vào những người khác trêu đùa hỏi, ánh mắt khinh miệt cực kỳ.

Mọi người lắc đầu, “Muốn cút cũng là cút vào trong ngực của nhóc chứ, nào, ta lên trước.” Tên có vết sẹo xấu xí nói xong liền làm bộ cút đến bên người nàng, ôm lấy thân thể của nàng, mở miệng thối liền dán lên mặt nàng, đầu lưỡi ghê tởm dám chen vào trong miệng nàng, nàng thấy buồn nôn, lập tức cho hắn một cái tát.

“Dám đánh lão tử!” Hắn chịu đau phát cuồng, vươn tay cũng là một cái tát, đau đến mức nàng nổ đom đóm mắt, bên môi chậm rãi chảy ra tơ máu.

“Ngươi!” Nàng cắn răng nhịn đau.

Những người khác cũng không thấy gì, ha ha ha cười không ngừng, giống như đây là thói quen bọn họ đối phó với nữ nhân không nghe lời.

Nàng trái tim chết lạnh, cầu nguyện cho Diêu Thường Diễm mau chút tìm được nàng, trở về cứu nàng, chậm thêm chút nữa nàng có thể sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

“Lại đây!” Binh lính đi đầu đem nàng kéo đến trước người, càng nhìn dâm ý càng tăng. “Ta là lão Đại, ta lên trước!”

Những người khác không dám cãi, đều hỗ trợ hắn động thủ, mỗi người một tay đem nàng đặt trên giường.

“Không, xin các ngươi buông tha cho ta!” Nàng chịu đựng sợ hãi nói.

“Tha cho ngươi, có thể, chờ tất cả huynh đệ đều phát tiết xong, tự nhiên sẽ bỏ qua cho ngươi.” Tên đi đầu tục tĩu cúi người xuống, miệng ghê tởm giữ lấy nàng không buông, nàng chịu khuất nhục như vậy vẫn kiên quyết không há mồm, đầu lưỡi hắn không vào được, dứt khoát đưa một tay vặn bung hàm dưới của nàng, làm cho nàng há mồm, hắn lúc này mới tiến quân thần tốc, đối với nàng dùng mọi cách dâm loạn.

Những người khác ở một bên liên tục cười dâm đãng, nàng tức giận đến mức nước mắt chảy ròng, tên to lớn kia hôn xong đứng lên, mấy người đã sớm chờ không kịp mà tranh nhau đưa miệng lên, tràn đầy nước miếng khiến nàng ghê tởm, kinh hồn khiếp vía, giãy dụa không ngớt.

“Đại ca, nhìn mà xem thân thể của nàng a, nhìn xem nàng kiều đồn căng tròn, sờ vào nhất định thực mát nhãn.” Binh lính mặt to khống chế không được dục vọng nói.

“Đúng vậy.” Nói xong, bàn tay to vung lên, lập tức đem vạt áo trước của nàng xé rách một vệt lớn, lộ ra bộ ngực sữa trắng nõn ngon miệng.

Mấy người nhìn chằm chằm, ai cũng trợn mắt há hốc mồm. Quả là báu vật! Cái này ở Mông Cổ có tìm cũng tìm không thấy a!

Sau một lúc lâu, lấy lại tinh thần, bọn họ lập tức tranh giành nhau cùng vươn móng vuốt tập kích lên ngọc nhũ, nháy mắt trước ngực nàng đã một mảng vết thâm.

Từ nhỏ đến lớn nàng có khi nào từng phải chịu khuất nhục thế này?

Nàng khóc hô cứu mạng, từ đáy lòng cảm thấy tuyệt vọng, xem ra hắn không kịp tới cứu nàng rồi.

Cương liệt như nàng, tuyệt đối không cam lòng bị ô nhục, cũng thực không thể có lỗi với Diêu Thường Diễm, tự nàng chịu nhục, không thể liên luỵ hắn bị người nhạo báng! Nước mắt không cam lòng chảy xuống, nàng quyết ý vì hắn giữ mình mà tìm đến cái chết.

Nhắm mắt lại, toan cắn lưỡi tự sát, vừa chuẩn bị dùng sức cắn xuống, chợt nghe đến một tiếng kêu rên, nàng đột nhiên trợn mắt.

Là hắn, hắn chạy đến rồi!

Diêu Thường Diễm trong cơn giận dữ, vẻ mặt điên cuồng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, tùy tiện túm lấy một gã đang giở trò với nàng, ra tay chính là một đòn trí mạng, tên binh lính kia chỉ phát ra một tiếng kêu rên liền không còn tiếng động gì nữa.

Những người khác thấy thế đều là một trận sợ hãi. Người kia là ai?

Thấy nàng vẫn bị người đặt ở trên giường chật vật không thôi, gân xanh lập tức nổi đầy trên mu bàn tay hắn, hừng hực lửa giận như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ, cơ hồ muốn đốt tất cả những người xung quanh cho tan xương nát thịt.

Sự tức giận này khiến cho vài người sợ tới mức nhũn cả chân. “Ngươi là ai?” Rốt cục có người hỏi ra tiếng.

Hắn không trả lời, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nữ nhân hai mắt đẫm lệ lại buồn bã bị thương.”Tùng nhi.”

“Không được nhìn.” Nghiêng mặt đi, giờ phút này nàng một thân hỗn độn, khó coi đến cực điểm, ngược lại không muốn hắn nhìn thấy.

“Thực xin lỗi, ta. . . . . . Đến chậm.” Giọng hắn khàn khàn, gần như không phát ra tiếng.

“Thiếu chút nữa chàng ngay cả những lời này cũng không kịp nói rồi.” Liễu Như Tùng một trận nghẹn ngào, nước mắt khuất nhục lại chảy ra không ngừng.

Biết nàng muốn tự sát để thủ tiết, móng tay hắn lại gần như đâm cả vào thịt, đau lòng không thôi.

Lại ra tay, lại chộp tới một tên binh lính mặt to, một nhát trên mặt hắn, hắn nhất thời hoàn toàn thay đổi, chết thê thảm.

Hai người đã chết, ba người khác đều bị hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau nghĩ tiếp theo đến lượt ai?

Chỉ là không cần nghĩ, cũng không kịp nghĩ, kẻ đi đầu bởi vì một bàn tay còn không thu hồi mà dán lên ngực đang mở rộng của nàng, kẻ chết kế tiếp tất nhiên là hắn.

Chỉ thấy Diêu Thường Diễm xoay người cầm trường kiếm trong tay, chỉ dùng một chiêu, cánh tay dán trên người nàng lập tức bị chặt đứt, lại một kiếm, trái tim đã bị người móc ra. (điêu vừa chứ, một kiếm đâm trúng tim nghe còn được, móc ra á, có mà kiếm hình cái lưỡi câu thì may ra =.=)

Hắn chưa từng tàn nhẫn như thế, nhưng giờ phút này điên cuồng như vậy, lại nhìn không thấy một tia ôn nhã.

Còn lại hai người, ánh mắt kinh hãi không nhịn được phát run, hắn ánh mắt hung ác vừa chuyển, một tên binh sĩ khác cũng đầu lăn xuống đất, mới muốn giơ kiếm, lại phát hiện tên binh sĩ trên mặt có vẹo một tay nhấc Liễu Như Tùng lên che ở trước người, một tay cầm đại đao để trên cổ nhỏ bé của nàng.

“Không không. . . . . . Không được lại đây, bằng không ta giết con nhóc này!” Hắn nhìn vào người phía trước, run giọng uy hiếp.

Diêu Thường Diễm ánh mắt rét lạnh, dị thường nghiêm khắc. “Thả nàng ra.” Hắn từng chữ từng chữ thong thả phun ra.

“Thả thả. . . . . . nàng, có thể, trừ phi ngươi không giết ta.” Hắn đưa ra điều kiện. Người này giống như từ Tu La địa ngục đi ra, giết người không chớp mắt, tàn nhẫn dọa người.

“Không thể nào.” Diêu Thường Diễm quả quyết cự tuyệt. Những người này hắn không định buông tha cho một ai, hắn muốn bọn họ mỗi người chết không toàn thây!

“Vậy vậy. . . . . . vậy đừng trách ta giết nàng trước.” Đại đao đặt ở trên cổ nàng hơi dùng lực một chút, lập tức xuất hiện một vết máu.

Nàng nhịn đau cắn môi, không kêu lấy một tiếng.

Diêu Thường Diễm thấy lại phát cuồng. “Dừng tay!” Giọng nói cuồng bạo đến cực điểm.

“Ta, ta không đấy, ta muốn giết con nhóc này!” Có con tin trong tay, lá gan của hắn hơi lớn hơn một chút, linh cơ vừa động, lôi ra ám hiệu trên người, dùng sức thổi. “Nhân mã đến cứu ta sắp đến, ngươi chết chắc rồi!” Hắn nảy sinh ác độc nói.

“Buông nàng ra.” Diêu Thường Diễm bất động, chỉ nhìn chằm chằm nữ nhân không ngừng, vẻ mặt lo lắng đau lòng.

“Thả nàng ra, ta còn có mệnh để sống sao?” Từng thấy qua thủ đoạn giết người ác độc của người kia, hắn đem con tin ôm càng chặt, dao nhỏ dán lên càng gần.

Diêu Thường Diễm ánh mắt càng thêm âm trầm, cứ thế bùng nổ, kiếm giương lên, đang muốn cắt đầu hắn, nhưng lúc này viện binh của hắn đã đến, chính là bọn quân Mông Cổ lúc trước lùng bắt hắn, bọn họ vốn ở ngay vùng phụ cận truy kích, vừa nghe thấy ám hiệu lập tức đi tới.

Người tới có hai mươi người, một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái toàn bộ vây lấy Diêu Thường Diễm, hắn tấn công lại đám binh lính này, qua mấy chiêu, người tới đã chết một nửa, nhưng số người quá nhiều, thể lực một đường tiêu hao hắn cũng lâm vào khổ chiến, trên người đã có nhiều chỗ bị đao chém, máu tươi chảy ra, thật làm cho người ta sợ hãi.

“Phu quân, chàng đi trước đi, đừng lo cho ta.” Không đành lòng thấy hắn vì cứu nàng mà đẫm máu cố sức chiến đấu, Liễu Như Tùng khóc lớn muốn hắn rời đi.

Hắn làm như không nghe thấy, nếu không có nàng đồng hành hắn nơi nào cũng sẽ không đi, một trận chém giết, nhoáng cái đối phương đã ngã xuống ba người, chỉ là hắn cũng bị trúng hai đao.

“Cầu xin chàng đi đi, đi đi, đi đi!” Nàng khóc hô, bi phẫn không thôi. Nàng không muốn hắn chết ở chỗ này a! “Chàng đi đi, đại quân còn đang chờ chàng, chàng không thể chết tại đây được a!”

Diêu Thường Diễm thở hổn hển, toàn thân là máu, tinh quang chợt tắt, khẽ quát một tiếng, dùng tất cả lực đạo, nhanh như chớp chém tới chỗ binh lính mặt sẹo, tên kia không kịp né tránh, một đường kiếm cứ thế đâm ngập một con mắt của hắn, hắn kêu thảm buông tay bắt giữ nàng, đưa tay che con mắt bị thương của mình, thống khổ bi thảm lăn lộn trên đất.

Nhân cơ hội cứu nàng, hắn ôm nàng một đường lao ra khỏi nhà bạt, nhanh nhẹn lên ngựa, hai người rốt cục nghênh ngang mà đi.

Một đường đi được vài dặm, dần dần, Liễu Như Tùng phát hiện phu quân phía sau gần như không còn khí lực, để con ngựa tự chạy như điên, nàng kinh hãi quay đầu lại, đã thấy hắn do dùng hết khí lực toàn thân mà ngất đi trên lưng nàng.

Nàng quá sợ hãi, một tay nhanh chóng giữ lấy hắn sợ hắn rớt xuống ngựa, một tay thử khống chế ngựa. Con ngựa nầy là ngựa yêu của hắn, theo hắn không ít năm, đã rất có linh tính, nàng khẽ nỉ non với nó vài tiếng, con ngựa tựa hồ nghe hiểu, dần dần chậm lại, cuối cùng dừng lại ở một chỗ hang trũng.

Nàng lo lắng chú ý tới mình đã bị lạc đường từ lâu, không biết đi con đường nào, hiện tại phu quân bị trọng thương, phía sau lại có truy binh, nàng cắn răng một cái, hang động có thể ẩn núp trước hết đưa hắn kéo lê vào trong ẩn thân, lại đem ngựa giấu gần đám xe xung quanh, để tránh bị quân Mông Cổ phát hiện đuổi giết mà đến.

Chú ý tốt hết thảy, nàng nhanh chóng trở lại bên người phu quân, thấy hắn vẫn như cũ bất tỉnh nhân sự, lòng nóng như lửa đốt sờ sờ trán hắn, không ngờ lại phát hiện ra hắn đang sốt cao. Nhất định là do miệng vết thương nhiễm trùng gây ra, nàng vội vàng cầm máu cho hắn, nhưng không cách nào thay hắn chữa thương.

“Van cầu chàng mau tỉnh lại, chỉ có chàng tỉnh lại, chúng ta mới có đường cứu, chàng mau tỉnh lại a!” Nàng ở bên người hắn khóc đứt ruột. “Không được chết a, chàng nếu chết, ta nhất định sẽ cùng chàng, ta cũng không muốn sống nữa.” Đều là tại nàng, nếu không hắn cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, thậm chí trí mạng.

Xa xa truyền đến tiếng sói hú chó sủa, nàng vẫn khóc rống không ngừng, ngay cả sợ hãi cũng quên mất, vẻ mặt thương tâm muốn chết.

“Chàng nói đúng a, ta thật không nên tới, là ta hại chàng phải chết tha hương.” Nàng sâu sắc tự trách, giọng đầy hối hận.

“Tùng. . . . . . nhi. . . . . .” Hắn khẽ tỉnh, trong mắt lộ vẻ mờ mịt u buồn.

“Chàng tỉnh!” Nghe thấy âm thanh mà kêu lên, nàng kinh hỉ vạn phần, gắt gao cầm tay hắn không chịu buông.

Nhìn thấy trên mặt nàng rơi lệ, còn từng giọt từng giọt không ngừng rơi xuống, Diêu Thường Diễm rất đau lòng, muốn đưa tay vuốt ve hai má của nàng, lại lực bất tòng tâm, vừa nâng tay liền ngã xuống, nàng chủ động đưa tay hắn áp vào hai má của mình.

“Không được chết, có nghe không? Không được chết!” Nàng vẫn còn kiêu ngạo hoang dã như vậy, hắn không khỏi mỉm cười.

“Ta sẽ. . . . . . không chết.” Hắn nói. Trên thực tế, hắn đã đỡ hơn nhiều, không giống như lúc trước ở trên ngựa hết sức vô lực.

“Ta bị hù chết rồi, chàng không thể bỏ lại ta mặc kệ.” Nàng sụt sịt mũi khóc thút thít.

“Ta chết. . . . . . Cũng sẽ không bỏ. . . . . . nàng mặc kệ a.” Hắn thâm tình đáp lại.

Nàng vừa muốn cuồng khóc lớn. “Không, chàng vẫn nên bỏ lại ta thì được rồi, ta không muốn chàng chết vì ta a!” Nhớ tới mới vừa rồi hắn kiên trì chết cũng không nguyện bỏ lại nàng một mình rời đi, trong lòng chua xót cùng cảm động rốt cuộc khống chế không được.

Cho dù nam nhân này chưa từng mở miệng nói với nàng lời yêu nàng, nhưng hành động của hắn đã thể hiện đầy đủ tình yêu đến chết không rời với nàng rồi. Nắm tay hắn, nàng không nhịn được run rẩy liên tục.

Diêu Thường Diễm miễn cưỡng kéo ra một tia cười. “Đừng khóc nữa, ta không. . . . . . phải đã sống lại rồi sao?”

“Ừ, vậy là tốt rồi còn sống cho tốt, đừng làm ta sợ nữa.” Nàng nghẹn ngào nói.

“Được. . . . . .” Nói xong, thể lực cạn kiệt, hắn lại dần dần ngủ say.

Liễu Như Tùng cứng lại, tưởng hắn chết đi, lập tức run rẩy dò xét hơi thở của hắn, lúc cảm nhận được hắn hô hấp còn vững vàng, mới nhẹ nhàng thở ra.

Vừa tỉnh lại, Diêu Thường Diễm cố gắng mở mắt ra, định thần nhìn chính mình đến tột cùng đang ở nơi nào.

Nhìn về phía bốn phía chỉ có ánh sáng nhạt từ bên ngoài chiếu vào, nơi này như một hang động nhỏ, lớn nhỏ đủ để cất chứa hai tới ba người.

Hắn ngủ bao lâu?

“Tùng nhi?” Hắn khẩn cấp hô.

Sau một lúc lâu không có người đáp lại, hắn nóng vội lại hô, vẫn như cũ không có tiếng vang, vì thế hắn nỗ lực ngồi dậy, nhìn thấy vết thương trên người được chiếu cố thích đáng, thậm chí còn có dược thảo băng bó.

Là Tùng nhi làm sao? Nàng lấy được thảo dược?

“Tùng nhi?” Hắn nóng vội, vận khí hô lớn.

Nàng đã xảy ra chuyện sao? Nhịn đau đang muốn đứng dậy, vừa chống tay muốn đứng lên, nàng đã trở lại.

Liễu Như Tùng thấy hắn muốn động, quá sợ hãi mà đưa hắn ép trở về trên đất nằm cho tốt. “Chàng đứng lên làm gì? Chàng cử động sẽ xé rách miệng vết thương đấy.” Miệng nàng trách cứ, trong mắt lại vui mừng. Hắn thanh tỉnh rồi, cuối cùng sống lại rồi!

“Ta không sao, nàng đi đâu vậy. . . . . . Trời ạ, tóc của nàng làm sao vậy?” Hắn giật mình nhìn thấy đầu tóc vốn đen dài của nàng không thấy nữa, chỉ còn lại có mấy sợi tóc.

“Rất xấu sao?” Nàng cười đến đỏ mặt, sờ sờ đầu tóc ngắn của mình. Tóc nàng nuôi cả đời, cư nhiên một nhát kéo sẽ không còn.

“Vi. . . . . . sao?” Hắn kinh ngạc đến mức cà lăm.

“Không phải vì mua thảo dược chữa thương cho chàng sao, ta vốn muốn lấy trang sức chàng tặng ta đi bán, nhưng mà đại thẩm bán thuốc nói là coi trọng tóc của ta, bởi vì nữ tử Mông Cổ các nàng chưa từng thấy qua sợi tóc đen nhỏ giống như của ta, muốn ta để lại tóc mới nguyện ý cho ta thuốc, cho nên ta chỉ đành cắt bỏ.” Nàng nói càng thêm xấu hổ .

“Nàng. . . . . .” Tiếng nói nghẹn ở yết hầu, hắn nói không nên lời một câu.

Nàng nhưng lại vì hắn, đem đầu tóc mỗi lần cùng hắn triền miên còn cuốn vào ngực hắn kia, là mái tóc nàng nuôi nhiều năm đen dài một đao cắt bỏ! Hắn hốc mắt khô cạn gần như nứt ra.

“Thực xấu sao? Chàng không thích sao?” Thấy hắn sợ run, nàng lo lắng hỏi. Thật sự xấu như vậy sao? Xấu đến nỗi hắn cũng nói không nên lời?

“Ta!” Hắn kích động nghiêng người ôm lấy nàng. “Đứa ngốc này!”. . . . . . Không xấu, chỉ là chưa quen.” Giọng hắn ép chặt.

Nàng nhẹ nhàng thở ra. “May mà chỉ là chưa quen, nhỡ đâu thực xấu, chàng không cần ta nữa thì làm sao bây giờ? Hay là, chàng ghét bỏ ta từng lọt vào tay đám quân Mông Cổ kia. . . . . .” Nàng nháy mắt đổi sắc mặt.

Nhắc tới đêm đó, hắn cũng chấn động.

Cảm nhận được hắn cứng ngắc, nàng càng kinh hoảng. “Nếu chàng. . . . . . Từ nay về sau không cần ta nữa, ta cũng sẽ không trách chàng.” Tuy rằng nàng vẫn chưa thật sự bị xâm phạm, nhưng như vậy đã vô cùng nhục nhã, thân phận thái tử như hắn là hàng tôn quý, lại thừa nhận thế nào đây?

“Nàng nói bậy bạ gì đó, ta sao có thể không cần nàng? Nàng có thể bị ô nhục đều do ta làm hại, ta không nên để nàng một mình trốn, càng hận chính mình không sớm chút bỏ được truy binh đi cứu nàng, mới có thể để nàng chịu nhiều đau khổ như vậy, ta hận chính là bản thân ta, bản thân ta a!” Nói đến chỗ kích động, hắn mãnh liệt ho lên, như thể muốn ho ra chính miếng thịt trong người mình.

“Chàng. . . . . .” Nam nhân tình thâm ý trọng làm cho nàng nước mắt lần thứ hai trào dâng.

“Không, ta cả đời cũng sẽ không có chuyện không cần nàng, cả đời!” Sợ nàng nghĩ lung tung mà tự động bỏ đi, hắn toàn thân kích động ôm nàng, có chút run rẩy.

“Chàng thật sự không ngại?” Liễu Như Tùng nhói lòng hỏi. Nàng thương hắn a, cỡ nào lại muốn rời khỏi ôm ấp của hắn, chỉ là. . . . . .

“Không ngại, ta tuyệt không để ý, nàng cũng không cần để ý, chúng ta đều quên nó đi, ta sẽ trợ giúp nàng quên nó.” Này đối với nàng mà nói là một đoạn trí nhớ khủng khiếp, hắn suy nghĩ nên làm thế nào giúp nàng quên đi.

“. . . . . . Được, chàng nói quên, chúng ta liền quên nó.” Nàng cuối cùng nói.

Diêu Thường Diễm thiếu chút nữa đình chỉ hô hấp, tận cho đến khi nàng nói ra những lời này, hắn mới thoáng thở ra.”Tùng nhi, ta sẽ không lại nạp phi tử khác, nàng là duy nhất của ta.” Hắn trịnh trọng đưa ra hứa hẹn.

“. . . . . . Ừ.” Nàng cảm động vừa cười lại rơi lệ. “Được, về sau cho dù chàng không cần ta cũng sẽ quấn quít lấy chàng, thẳng đến khi chàng chịu không nổi nổi điên mới thôi.” Nàng một mặt bỡn cợt nói giỡn, một mặt nghẹn ngào.

Hắn cười khổ. “Nàng nữ nhân này.”

Lau lệ cho nàng, hắn biết bởi vì chiến tranh Mông Cổ này, hai người sợ là ai cũng không rời khỏi ai.

“Đúng rồi, đây là đâu?” Hắn nghi hoặc hỏi.

“Hang động trũng, rất bí mật, chúng ta ở đây tránh tám ngày, cũng chưa có ai phát hiện.”

“A? Có thể cùng Trung Anh liên lạc không?”

Liễu Như Tùng lắc đầu. “Không, thẳng thắn mà nói, nơi này là chỗ nào ta cũng phải hỏi đại thẩm bán thuốc mới biết được, nơi này cách quân doanh của chúng ta ít nhất phải đi một ngày, ta vốn muốn mạo hiểm đi một chuyến trở về tìm cứu binh, nhưng lại lo lắng chàng, mấy nay chàng vẫn mơ màng ngủ, cho nên ta một lát cũng không dám đi. Có điều, ta chỉ hướng quân doanh cho ngựa yêu của chàng tự mình phi nước đại trở về, nói không chừng Tần đại nhân nhìn thấy ngựa của chàng, có thể theo tới cứu người.”

“Ừ, làm tốt lắm.” Nàng luôn gặp nguy không loạn, khiến kẻ khác tán thưởng.

Mới nói xong, tựa hồ chợt nghe đến ngoài động loáng thoáng tiếng vó ngựa.

“Là quân Mông Cổ sao?” Nàng kinh hãi. Rốt cục bị tìm thấy rồi sao?

“Bình tĩnh, nàng nghe xem, tiếng vó ngựa cùng ngựa Mông Cổ tựa hồ không giống?” Diêu Thường Diễm cẩn thận phát hiện. “Là người của chúng ta, nói không chừng là Tần Trung Anh đến đây.” Hắn hưng phấn nói.

“Phải không?” Nàng vui mừng hết sức. “Ta đi ra ngoài xác nhận.”

Quả thực, Tần Trung Anh đến đây.

“. . . . . . Quân ta cùng đại quân Mông Cổ hôm trước chính thức chiến tranh, bởi vì ngươi ở đâu không rõ, lòng quân hoảng loạn, trận này chúng ta thất bại, có điều bây giờ ngươi đã trở lại, lần sau hai quân lại đánh tiếp, chúng ta sẽ không sợ nữa.”

Diêu Thường Diễm cùng Liễu Như Tùng cuối cùng an toàn trở lại quân doanh, giờ phút này hắn đang nằm trên giường trong lều nguyên soái, lắng nghe Tần Trung Anh báo cáo chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Mà Liễu Như Tùng thì thảnh thơi ăn một chút đồ ăn phong phú, vì chiếu cố hắn, vừa muốn trốn quân Mông Cổ, nàng đã lâu không ăn no rồi.

“Phụ hoàng biết ta mất tích không?” Diêu Thường Diễm hỏi.

“Thực có lỗi, ngày thứ ba vẫn chưa có tin của ngươi, ta bất đắc dĩ đã đưa thư về kinh bẩm báo rồi.” Tần Trung Anh cúi đầu nói.

“. . . . . . Không sao, vậy chúng ta phải tốc chiến tốc thắng chấm dứt trận chiến tranh này, chậm một chút Trăn phi nhất định thừa cơ lại hành động.”

“Aiz, đều là ta thiếu kiên nhẫn.” Tần Trung Anh có chút tự trách.

“Không trách ngươi được, là ta chính mình không chú ý, mới có thể lâm vào hiểm cảnh.” Diêu Thường Diễm cũng không cho Tần Trung Anh biết chuyện hai người từng trải qua, chỉ tóm gọn là mình bị đao chém thương, tuy rằng bạn tốt nhìn thấy tóc ngắn của ái thê xong cũng một trận khiếp sợ, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng bâng quơ nói qua loa, ý muốn bảo hộ danh tiết cho vợ.

“Không, là ta không làm tròn trách nhiệm bảo hộ, nếu không nhìn thấy hành tung của bảo mã của ngươi, ta chỉ sợ đến nay còn chưa tìm thấy ngươi. . . . . .”

“Các người đủ chưa? Còn như vậy nữa, người Mông Cổ cũng sắp đánh tới rồi a!” Liễu Như Tùng nghe không nổi hai nam nhân ghê tởm kẻ tung người hứng nói.

Tần Trung Anh lúc này mới mặt đỏ im miệng.

“Được rồi, chúng ta cũng nên thảo luận phương pháp tác chiến đối phó với quân Mông Cổ rồi.” Nàng lau lau bàn tay vừa gặm chân cừu.

“Ngươi cùng chúng ta thảo luận?” Tần Trung Anh có chút ngạc nhiên.

“Ừ, có gì không đúng sao?” Nàng nhướng mày.

“Chuyện này. . . . . .” Hắn hồ nghi nhìn về phía người nằm trên giường. Một nữ nhân biết gì về binh pháp?

Diêu Thường Diễm hé miệng cười. “Ngươi nghe thử nàng nói đi?”

“Hả?” Hắn càng kinh dị hơn, thái tử cũng tin tưởng nàng hiểu được chiến thuật dùng binh? “Ách. . . . . . Được rồi, ngươi đã nói thử đi.” Sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của Diêu Thường Diễm, hắn chỉ có thể cố mà tạm thời nghe một chút.

Biết hắn không tín nhiệm nàng, Liễu Như Tùng nhưng cũng không quá để ý, bắt đầu nói: “Mông Cổ ở chỗ phương Bắc, địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, chúng ta nếu muốn thắng, phải dùng chiêu độc, mà chiêu độc này, phải cần thiên thời địa lợi phối hợp mới được.”

“A, sau đó thì sao?” Hắn dần dần chuyên tâm.

“Ngươi có biết Kì Nham tự đúng không? Kì Nham tự địa thế hình hồ lô khép kín, bên trong sâu rộng mà cửa ra lại dài nhỏ, đúng là địa hình tiêu chuẩn dễ vào khó ra, hơn nữa kì diệu nhất chính là cửa ra của nó chỉ có một chỗ, chúng ta chỉ cần thừa dịp quân Mông Cổ tụ tập hết, rồi xuất ra trọng binh mai phục, bên đường lại thêm mai phục mọi phía, như vậy bọn họ có chắp cánh cũng không thể bay.”

“Tinh diệu a. . . . . . Chỉ là, quân Mông Cổ cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể tụ tập một chỗ chờ chúng ta tiến đến chém giết đây?” Tần Trung Anh chợt nghe diệu kế của nàng liền lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, nhưng tiện đà tưởng tượng không khỏi khờ dại. Bọn quân Mông Cổ này sao có thể ngoan ngoãn đến Kì Nham tự để lâm vào mai phục của bọn họ chứ?

Không thể nào, hắn quả quyết lắc đầu.

“Đúng vậy, quân Mông Cổ không phải kẻ ngốc, không thể nào tụ tập hết một chỗ chờ chúng ta đi tiêu diệt bọn họ, cho nên lúc trước ta mới vẫn phiền não mưu kế này không thể thực hành, có điều sau khi cùng Tùng nhi thương thảo, nàng nói cho ta một sự kiện, một sự kiện đủ để giải quyết lỗ hổng này.” Diêu Thường Diễm mắt lộ tinh quang nói.

“Nói như vậy biện pháp này là ngươi nghĩ ra, mà lỗ hổng là do nàng giúp ngươi giải quyết?” Tần Trung Anh càng thêm kinh ngạc.

“Đúng vậy. Tùng nhi, nói đi, đem kế sách hoàn hảo của nàng nói cho Trung Anh nghe.” Hắn nuông chiều mỉm cười cổ vũ.

“Ừ, Tần đại nhân, ngươi cũng biết Mông Cổ hàng năm có một ngày đại sự quốc gia, gọi là『 Ngao Bao 』(ngao bao: gò đống - người Mông Cổ dùng làm cột mốc hoặc biên giới, có lúc được thờ cúng như ở nơi của thần linh) chứ? Đây là lễ hiến tế cúng bái đặc trưng của người Mông Cổ. Người Mông Cổ hàng năm đều cử hành nghi thức『 tế gò đống 』, đem ý nguyện của trái tim truyền đạt với 『 Trời cao trường sinh 』.

“Bọn họ phi thường coi trọng ngày hội này, hơn nữa đem ngày hội này trở thành ngày thần thánh. Mỗi lần đến ngày hôm đó, mặc kệ già trẻ hay binh mã đều tụ tập một chỗ cùng vui vẻ, hơn nữa sẽ tổ chức thi đấu cưỡi ngựa, bắn tên và đấu vật v. . .v. . ., mà lần này địa điểm tổ chức lễ mừng chính là thảo nguyên xung quanh Kì Nham tự a!” Nàng lộ ra ánh mắt lanh lợi thông minh.

“Cho nên chúng ta chỉ cần phái ra ba đội kỵ binh, tránh làm dân chúng vô tội bị thương, vào cùng ngày thừa dịp bọn họ không phòng bị mà đang hết sức thoải mái, đem đại quân Mông Cổ lùa vào trong Kì Nham tự, sau đó, quân Mông Cổ tức thì lâm vào trạn pháp của chúng ta, tùy cho chúng ta xâm lược tiêu diệt.” Diêu Thường Diễm tiếp lời.

“A!” Tần Trung Anh nghe choáng váng. Thật là một cái diệu kế độc, mà kế độc này chính là do đôi vợ chồng này nghĩ ra a! Hắn nhìn qua nhìn lại hai người, chỉ thấy nam tuấn tú nữ yêu kiều, hoàn toàn là trai tài gái sắc, nhưng hắn sao cứ cảm thấy hai người căn bản là nam gian nữ tặc, sài, lang, hổ, báo tiêu chuẩn a!

Như sở liệu, ba ngày sau, ở đại thảo nguyên xung quanh Kì Nham tự cử hành một trận lễ mừng long trọng sảng khoái. Lúc uống say hết sức, ba đội nhân mã đã đem đại quân Mông Cổ không chú ý lùa đi rời khỏi thảo nguyên mà tiến vào Kì Nham tự, điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là, ngày đó dân chúng bình thường cùng quân đội hỗn loạn, có một ít dân chúng vô tội cũng đi theo vào Kì Nham tự.

Vì tránh làm bị thương người vô tội, Diêu Thường Diễm hạ lệnh chỉ giết binh lính không được làm bị thương dân chúng, nhưng vẫn có một nhóm quân Mông Cổ thừa dịp loạn phá vòng vây Kỳ Nham tự.

Mà nhóm quân Mông Cổ chạy ra đó rõ ràng có chủ soái của bọn họ, vì diệt cỏ diệt tận gốc, bọn họ quyết định lại dùng thêm vài ngày tiêu diệt, có thể đạt được toàn thắng đem trận chiến tranh này chấm dứt, sau đó khải hoàn trở về.

Hết