Nam Gian Nữ Tặc

Chương 2




Edit: kẹo

Xích Diễm hoàng triều, một trăm chín mươi mốt tuổi xuân

Xích Diễm là thủ đô của Xích Diễm hoàng triều sau khi thành lập hơn một trăm năm trước, là nghệ thuật lớn nhất cả nước, vừa là nơi buôn bán và cũng là nơi giao lưu văn hóa. Nơi đây phía tây, bắc, đông ba mặt núi vây quanh, chủ yếu những dòng sông là dòng yên tĩnh, sông tối ít ánh mặt trời, nhánh sông nhỏ v.v. . .

Mà ở Xích Diễm là trung tâm then chốt về chính (chính trị), kinh (kinh doanh), văn (văn hóa), hàng trăm lĩnh vực cùng cạnh tranh, là một trong những nơi giàu nhất cả nước cũng là nơi đấu tranh quyền lực kịch liệt nhất, xa hoa và dục vọng, ở trong này có vẻ vừa xinh đẹp lại vừa xấu xí.

Hơn nữa cả trăm lĩnh vực như thế, quan trường tất nhiên là càng sâu, ngươi lừa ta gạt, ngươi tranh ta đoạt, bằng mặt không bằng lòng, không từ thủ đoạn, ở đây tùy ý đều có thể thấy được, thấy nhưng không thể trách.

Nhưng nếu bàn về âm hiểm vô sỉ nhất trong quan trường, chỉ sợ không ai dám cùng tranh đoạt vị trí đứng đầu mà chỉ vẻn vẹn có một người, đó là chưởng quản đất đai của cả nước, hộ bộ thượng thư về tài chính Liễu Trung Hiền Liễu đại nhân.

Âm hiểm đê tiện của hắn không ai có thể sánh kịp, nhưng người ta bàn tán hăng say nhất không phải là sự tích làm chuyện đê tiện của hắn, mà là con gái đầu lòng xinh đẹp thiên tiên, diện mạo sánh với Hằng Nga, nhưng lại hành vi phóng túng, phóng đãng không kềm chế được của hắn, Liễu Như Tùng.

Dưới đời Liễu Trung Hiền không có con trai, tổng cộng có ba nữ, lần lượt là Liễu Như Tùng, Liễu Như Phong cùng với Liễu Như Bách. Ba người con gái đều là mỹ nhân số một của triều đại bấy giờ, nhưng trừ Liễu Như Tùng nổi danh kinh thành. Hai người con gái còn lại thì lại ru rú trong nhà, biểu hiện để cho người biết.

Về phần nguyên nhân Liễu Như Tùng nổi danh kinh thành, trừ cái danh là xinh đẹp lãng nữ ra, chính là do truyền thuyết tham quan Liễu Trung Hiền đối với nàng nói gì nghe nấy, mới có thể có số làm quan, một đường từ một hộ bộ ti sự (quản lí tài chính sự kiện) nho nhỏ, đến quan thị lang thứ phẩm cứ thế đến hiện giờ là nhất phẩm hộ bộ thượng thư đứng đầu các bộ, vận làm quan có thể nói là một bước lên mây, một đường hanh thông (thuận lợi).

Nàng này luận về tài mạo sắc nghệ (tài năng, dung mạo, nhan sắc, nghệ thuật) đủ cả, mới có hai mươi tuổi xuân xanh, có thể nói là nhân gian tuyệt sắc, đáng tiếc không ai dám tới cửa cầu hôn, nguyên nhân mỗi người đều biết, cũng vì phóng đãng thành tính, thông minh hơn người, khó có thể khống chế!

Ngày hôm đó, mùa xuân ấm áp, tại phủ hộ bộ thượng thư trong ngõ danh nhân kinh thành, cổng nhà sơn son, trên gắn trang sức đầu hổ, kim quang lóe sáng, đi vào nội sảnh chỉ thấy phòng lớn sơn ngói màu son lục, cùng các thanh cột xà nhà hoa văn màu sắc chiếu rọi lẫn nhau, sáng rọi xác thực loá mắt, đi qua cửa tam trọng, trải qua bốn hành lang gấp khúc, vào nội đường, liền thấy giường bình phong khảm hoa sơn đen bày trong phòng ngủ, trên giường treo màn thêu từ vải đỏ tơ vàng, một nữ tử biếng biếng nhác nhác đang nằm ngang trên đệm giường, nữ tử toàn thân cao thấp trừ bỏ một mảnh tơ trắng gấm tinh xảo bọc lấy đùi ngọc thon dài của nàng ra, chỉ có một kiện lụa đỏ bao lấy bụng, màu da này tựa như hoa đào ánh nước xuân, luận phong thái, cứ như lưu vân (mây trôi) nghênh đón ánh sáng mặt trời, mười ngón tay nhỏ xinh giống như mĩ ngọc xanh nhạt (ngọc đẹp màu sapphire), tóc dài luân lưu chạy thẳng tắp như suối mây đen.

Ánh nắng xuân ban ngày chiếu xuống, quả là một bức mỹ nhân đồ a!

Đáng tiếc, mỹ nhân này giờ phút này mày nhíu chặt, làm cho người ta thật muốn lấy khăn mỏng đem một mạt khuôn mặt u sầu kia hủy diệt.

Mỹ nhân là không nên ninh mi a, mặc dù không tổn hao gì tới sự diễm lệ này, nhưng lại làm đau lòng người a.

“Kim nhi.” Mỹ nhân phát ra tiếng, thanh âm quả thực yêu kiều giòn tan nhu lòng người.

“Dạ, đại cô nương, có gì dặn dò?” Thị nữ bên người mỹ nhân lên tiếng trả lời, bước nhanh tới.

“Mấy giờ rồi vậy?” Mỹ nhân khép hai tròng mắt mê người, nàng vẫn nằm ngang bất động như trước.

“Hồi đại cô nương, đều đã là giờ Tỵ sắp đến buổi trưa rồi.” Kim nhi lưu loát nói.

“Cha sớm nên hạ triều rồi phải không?”

“Đại nhân còn chưa hồi phủ đâu.”

Mỹ nhân liền mở mắt ra.”Còn chưa hồi phủ? Có nhắn lời nhắn về không?”

Kim nhi vuốt cằm.”Có, nghe nói tổng quản nhận được thông báo, nói đại nhân đi tham gia buổi tiệc của gia đình Lễ bộ Thượng thư Nghiêm đại nhân.”

Đôi mắt đẹp trầm xuống, hai chân xoay người ngồi dậy, chuông ngân bạch đeo ở trên mắt cá chân nhất thời thanh thúy rung động.”Nghiêm đại nhân vì sao tổ chức tiệc?”

“Gả nữ nhi, nghe nói việc hôn sự này vẫn là dây tơ do Nhị hoàng tử làm mối, đối tượng là Lại bộ thị lang Lí Dĩ Tự, nghe nói môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, oanh động kinh thành nha.”

“Nga, phải không?” Mỹ nhân khéo léo tươi cười.

“Đúng vậy! Ách. . . . . . Kỳ thật cũng không phải cái gì mà trai tài gái sắc, thiên kim của Nghiêm đại nhân kia làm sao so được với sắc đẹp của đại cô nương? Còn kém xa, còn kém xa! Lại nói, hôn lễ này là bái đường ở nhà Nghiêm đại nhân, rất giống như là chọn rể ở rể, nói ra thật sự thất lễ, đại cô nương, người nói có đúng không?” Kim nhi lau mồ hôi cười gượng.

Thật sự là đáng chết, sao lại quên Lí Dĩ Tự là tình nhân cũ của đại cô nương, tình nhân cũ cưới cô dâu mới làm vợ, tân nương lại không phải là nàng, đại cô nương đương nhiên sẽ không phải tư vị (khó chịu, không vui), mình thế mà lại còn nhắc tới chuyện này, thật sự là muốn ăn đòn! Vẫn may mà, đại cô nương tựa hồ không thấy tức giận gì.

Chắc hẳn vật đổi sao dời, đại cô nương đã không thèm để ý từ lâu, nàng lúc này mới an tâm vỗ vỗ ngực.

“Lại Bộ Thị Lang kết đôi với thiên kim Lễ bộ Thượng thư, tiền đồ không thể đếm xuể a.” Mỹ nhân tựa tiếu phi tiếu, nghe không ra có hay không ý châm chọc.

“Kết đôi với đại cô nương thiên kim hộ bộ đây không phải càng có tiền đồ hơn sao?” Kim nhi bật thốt lên. Hộ bộ cùng lễ bộ mặc dù đều là lục bộ, các chức cao nhất là quan thượng thư, nhưng cùng là quan nhất phẩm, của béo bở (hoa hồng, tham nhũng) lại khác nhau lớn.

Lễ bộ chưởng quản tế lễ và thi cử, vốn của béo bở sẽ không nhiều, hơn nữa Nghiêm đại nhân suy nghĩ rất bảo thủ, thái độ làm người ngay thẳng quá, mấy năm nay ngăn cản không ít con đường tiền tài của người ta, phong thái làm quan mặc dù tốt đáng tiếc mấy năm liên tục bị hạch tội, mấy năm nay Hoàng Thượng đối xử với hắn lãnh đạm không ít, nếu không có Nhị hoàng tử ở sau lưng hắn chống đỡ, chỉ sợ vận số ở quan trường đã hết từ lâu!

Không giống như đại nhân nhà nàng, khí thế đang vượng, Hoàng Thượng đối với đại nhân lại nói gì nghe nấy, việc lớn nhỏ cần thương lượng người thứ nhất tìm tới chính là đại nhân nhà nàng, cho nên Lí Dĩ Tự này bỏ qua. . . . . Di, không đúng, lúc trước hình như là đại cô nương từ bỏ người ta trước. Nhớ rõ khi đó, Lí thị lang này còn từng say xỉn tìm tới cửa, cuối cùng là bị đại nhân oanh tạc cho cút ra ngoài. . . . . .

“Nghiêm phủ bàn việc vui, có nghe nói có người nào không?” Mỹ nhân nhíu mi lại hỏi.

“Ân. . . . . . Tốt xấu cũng là chức lễ bộ đứng đầu gả nữ nhi, các bộ thượng thư hẳn là đều sẽ đến a, mà Nhị hoàng tử là người làm mối, nhất định sẽ tới, chỉ là không biết đại hoàng tử cùng tam hoàng tử có thể hay không đáp ứng lời mời tham dự?”

Mỹ nhân đưa nhẹ tay vuốt quai hàm, hơi hơi nheo mắt.”Đi, đi giúp ta chuẩn bị trang điểm, ta muốn lên Nghiêm phủ một chuyến.”

“Đại cô nương, người muốn lên Nghiêm phủ? Là muốn đi gây rối sao?” Kim nhi giật mình suy đoán.

Chỉ thấy mỹ nhân đứng lên xong tươi cười vừa ôn nhu lại là tính kế, ngay cả bộ dáng kẻ trộm như vậy cũng đẹp đến say lòng người.

Nhà Lễ bộ Thượng thư có hỉ sự, quan khách chúc mừng ngập cửa, lại, hộ, binh, hình, công năm bộ thượng thư toàn bộ đều tham dự, này sĩ diện lại không phải là cho Lễ bộ Thượng thư sắp hết hơi, mà là cho chủ hôn nhân, cũng là Nhị hoàng tử Hoàng Thượng sủng ái nhất Diêu Thường Diễm, cho nên cứ việc khoan thai đến muộn, coi như là cấp đủ mặt mũi, làm cho hôn lễ này trở nên quý khí phong quang (trang trọng, tôn quý).

Nhìn coi giờ phút này, Nhị hoàng tử ở trên cao ngồi giữa lễ đường, khí chất tự trọng đạm mạc, chính khí cương nghị, ở trên hỉ đường mỉm cười mà chống đỡ.

“Nhị hoàng tử, nguy rồi, đại hoàng tử cùng tam hoàng tử cũng đến đây, nhưng xem ra hai vị hoàng tử này cũng không phải là vì mặt mũi của người, đại hoàng tử hiển nhiên là vì tranh thủ ngôi vị chủ quan lễ bái sau đầu xuân, đáp lễ cho Nghiêm đại nhân người này miễn cưỡng lên chấp chưởng lễ bộ, về phần tam hoàng tử tựa hồ đơn thuần vì tầm hoa mà tới.” Người đang thì thầm này là tri kỉ bạn tốt của Nhị hoàng tử, bộ binh tham sự Tần Trung Anh.

Diêu Thường Diễm theo tầm mắt của hắn nhìn thấy hai vị hoàng tử khác, trên mặt đều là giữ nụ cười miễn cưỡng, hướng tới Nghiêm đại nhân nói lời chúc mừng.

Hàn huyên xong lơ đãng thoáng nhìn hắn, liền đi về phía hắn, gật đầu xem như đã xưng hô, sau đó liền thẳng tắp ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ba vị hoàng tử đồng loạt cùng ngồi, tựa hồ cấp đủ mặt mũi cho Nghiêm đại nhân, nhưng phong cảnh ở phía sau này, lại là sóng ngầm mãnh liệt mà cất giấu cảnh ngươi tranh ta đoạt khiến kẻ khác kinh hãi.

Đại hoàng tử Diêu Thường Thiên (Thiên: 千 đọc là “qian” nghĩa là nghìn, ngàn), dã tâm bộc lộ rất rõ ràng, tâm muốn tranh thủ ngôi vị hoàng đế cũng không giấu diếm, thái độ làm người không từ thủ đoạn, đối với phía trên hết sức nịnh hót, đối với phía dưới kết đảng phái rộng rãi, ý muốn đúc kết thế lực, tranh đoạt ngôi vị thái tử; Nhị hoàng tử Diêu Thường Diễm, thái độ làm người cương nghị không adua, làm việc quang minh, đối với ngôi vị thái tử chưa từng biểu đạt hứng thú, nhưng duy nhất đạt được lòng tin hoàn toàn của Hoàng Thượng, dân gian bình phẩm có danh vọng thật tốt.

Về phần Tam hoàng tử Diêu Thường Thiên (Thiên: 天, đọc là “tian” nghĩa là trời), gian xảo không bằng đại huynh trưởng, tài cán lại không bằng nhị huynh trưởng, thái độ làm người háo sắc, tâm thuật bất chính, cơ bản mọi người không thấy có tướng thiên tử, nhưng mẹ đẻ Trăn phi của hắn là phi tử mà đương kim hoàng thượng sủng hạnh nhất, dựa vào tầng quan hệ này mọi người lại không dám dễ dàng nói trước rằng hắn không có cơ hội đăng cơ, ngày nào đó Hoàng Thượng cùng mỹ nhân gập cổ xuống (kẹo chưa hiểu lắm nhưng hình như là gật đầu đồng ý đó ), nói không chừng một lúc hồ đồ liền lập hắn làm thái tử.

Bởi vậy, cuộc tranh đoạt quyền vị trong sáng trong tối này đều chém giết đến mức kịch liệt, ngay cả thần tử số một đều nhanh nhạy suy nghĩ, gió chiều nào che chiều nấy mà chọn đúng chủ, đứng về phía đối diện, nếu không một khi bất cẩn đầu quân sai minh chủ, ngày khác chắc chắn bị đấu tranh đến chết không có chỗ chôn.

Nhưng Hoàng Thượng mới chỉ trung niên, tương lai ngôi vị thái tử rơi vào tay ai còn chưa rõ ràng được, vì thế mỗi một đại thần đều mang ý xấu, ai cũng không dám đắc tội, yên lặng đợi xem hoa rơi vào nhà ai, liền thuận thế chính xác liên kết theo.

Hôn lễ đại chủ nhà Nghiêm đại nhân thấy các nhân vật trọng yếu toàn bộ đều đã đến đông đủ, nhìn một chút giờ giấc liền nói với chú rễ Lí Dĩ Tự: “Chuẩn bị bái đường .”

Tân nương thẹn thùng không thôi lúc này mới được người nâng từ nội đường đi ra.

Chỉ là tân nhân vừa vui vẻ đứng vững, cái kiệu mà trên đỉnh tỉ mỉ khắc hoa bỗng chốc nhanh nhẹn đi tới, người tinh mắt lập tức biết là ai đã tới, không ít người đều là nín thở, ánh mắt nhanh chóng từ trên người tân nhân dời đến giai nhân vô song đang nhẹ nhàng xuống kiệu.

Chỉ thấy một đôi chân nhỏ quấn hoa sen thêu hình chim phượng chậm rãi bước xuống mặt đất, a hoàn đi theo khẽ vén rèm kiệu, thân thủ đỡ lấy một đôi tay mảnh nộn như không có xương, mọi người được một trận hút không khí, hận không thể tự bản thân được cầm lấy đôi tay nhỏ tinh tế ngọc ngà kia, người trong kiệu rốt cục phong tình vạn chủng đứng thẳng trên đất, trên người mặc tử la sam (sam y dệt mảnh màu tím), bên dưới là sương váy ngọc bích, cài hoa cài đầu khảm phỉ thúy, một chiếc sa bào xinh đẹp bao bọc lấy thân thể mềm mại lả lướt gợi cảm của nàng, một đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào nội đường, rốt cục cất bước đi về phía mọi người.

Mọi người, không, các nam nhân đáy mắt phút chốc lóe dục hỏa, các nữ nhân thì lại là một lòng đố kị thiêu đốt.

Nàng ánh mắt mê hoặc mà nhìn chăm chú chung quanh mọi người, cố ý vô tình mà ở trên người chú rể nhìn càng nhiều hơn, thấy sắc mặt hắn trắng bệch, vừa lòng mà cười duyên một tiếng lại chuyển hướng các vị đại thần, ánh mắt tới đâu đều là liên tục hút không khí, đôi mắt đẹp đảo mắt tới ba vị hoàng tử, chỉ thấy Đại hoàng tử không hề giấu diếm hứng thú, Nhị hoàng tử lễ phép mỉm cười mà chống đỡ, chậc chậc chậc, này còn Tam hoàng tử lại là nước miếng sắp rớt xuống đầy đất , nàng nhẹ nhíu, thầm nghĩ hắn quả nhiên là người lớn mật háo sắc nhất trong triều.

Nàng cúi thấp bước đến, cung kính uyển chuyển hành lễ với ba vị hoàng tử.

“Tùng nhi, con sao lại đến đây?” Liễu Trung Hiền kinh ngạc nhìn vào nữ nhi.

Khuôn mặt xinh đẹp tươi cười quyến rũ.”Cha, nữ nhi là tới nói lời chúc mừng với bạn cũ, không tiện sao?” Mày nhăn lại, làm cho người ta cảm thấy ủy khuất, rất không đành lòng, ánh mắt có chút khiển trách mà nhìn vào Liễu Trung Hiền.

“Không phải không tiện, chỉ là không ngờ rằng con sẽ đến?”

“Cha gạt nữ nhi, là sợ nữ nhi thương tâm sao?” Nàng chuyển hướng chú rể, vẻ mặt lại chuyển thành bi ai thê lương.

Chú rể ngực cứng lại, tay nắm chặt hồng khăn thêu màu lập tức liền buông, khăn màu rơi xuống mặt đất, chú rể lại hồn nhiên bất giác, mà tân nương đã thật tức giận đến phát run.

“Như Phong. . . . .” (đoạn này kẹo k hiểu lắm, rõ ràng chị ý tên Như Tùng mà, nhưng cv lại ghi là Như Phong) Chú rể hô nhỏ, sắp sửa ở trước mặt mọi người chạy về phía giai nhân, lại vẫn là bị tân nương bên cạnh kéo lại.

“Dĩ Tự, chúc mừng ngươi tìm được lương duyên a, ta là tới chúc mừng cho ngươi nha.” Nói xong lời chúc mừng, vẻ mặt cũng vô cùng không cam lòng.

Mỗi người nhìn lên liền biết mỹ nhân đau lòng vì mất người yêu, nhưng sau một trận thương xót, đến quá nửa là vui sướng khi người gặp họa. Vừa đúng lúc giai nhân thất tình, có rất nhiều người chen lấn muốn bổ khuyết vào ghế trống này, an ủi tâm linh bị thương của nàng.

Lí Dĩ Tự lại hối hận không thôi. Hắn nên chờ một chút a, không nên giận dỗi qua loa mà đồng ý hôn sự, hiện giờ sai lầm mà đánh mất giai nhân, nhìn tân nương hiện giờ đang nắm chặt tay không buông, làm thế nào cũng không cách nào bỏ ra được, hắn hận a!

“Nếu đã nói chúc mừng, ta cũng không quấy rầy các người bái đường nữa, cha, chúng ta một bên ngồi xem lễ đi.” Nói xong Liễu Như Tùng liền lôi kéo phụ thân quay về ghế ngồi, một đôi mắt đẹp từ đau thương chuyển thành hứng thú, lại quét ra bốn phía, ánh mắt bỗng nhiên cùng nhị hoàng tử Diêu Thường Diễm gặp nhau, hai người ngẩn ra, hắn đầu tiên là nhíu mi lộ ra vẻ không hờn giận, đôi mắt đẹp hình trái hạnh không khỏi khép hờ.

Hắn xem thấu ý đồ nàng tới hôm nay, không tán thành sao?

Nghĩ cũng phải, lấy khí tiết đức độ của Nhị hoàng tử, chắc hẳn đối với tâm cơ nữ nhi gia này của nàng cảm thấy rất không chấp nhận được đi?

Nàng khẽ cười một tiếng, hồi đáp hắn một cái tươi cười lộ ra lúm đồng tiền, đối mặt với khiêu khích như vậy, hắn chỉ là khiêu mi, hờ hững mà chống đỡ.

Chắc là khinh thường đi, nàng căm tức trong lòng, cảm xúc phức tạp từ từ chuyển thành nồng đậm.

Mắt đẹp quay lại đôi tân nhân, nhìn thấy chú rể lưng cứng ngắc, thực hiện ba bái lễ này quả thực tựa như thống khổ, nàng lúc này mới lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, lại liếc sang Nhị hoàng tử, chỉ thấy hắn tuấn nhan khẽ nhíu, thần sắc trang nghiêm trầm mặc.

Nàng hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt mang vẻ trào phúng mà đem ánh mắt quay lại.

“Tùng nhi, chơi đùa đã đủ chưa? Cũng đừng làm cho Nhị hoàng tử khó coi quá.” Liễu Trung Hiền nhìn thấy ánh lửa giữa ánh mắt hai người, vội vàng nói lời khuyên can, tốt xấu gì bà mối kiêm người chủ hôn của tiệc cưới này đều là Nhị hoàng tử, lại bị Tùng nhi nháo một trận, chẳng phải đã đánh mất mặt mũi của Nhị hoàng tử sao?

Hiện giờ trong triều tình thế không rõ, nàng cũng không nên thông minh một đời hồ đồ nhất thời, nhất thời vì chơi vui mà lại đắc tội Nhị hoàng tử.

“Đã biết, cha, vậy con liền trở về, chuyện gì cũng chưa làm.” Đôi tân nhân đang thực hiện lễ phu thê giao bái, nàng lại thướt tha đứng dậy, ánh mắt mọi người lập tức bay đến trên người nàng, chú rể lại thất hồn lạc phách mà quên mất khom người giao bái, chỉ là thẳng tăm tắp nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi, chỉ thiếu chưa có vứt bỏ tân nương, đuổi theo kéo lấy góc áo của nàng, cầu xin nàng đừng đi.

Bộ dáng này mỗi người đều xem ở trong mắt, cười thầm ở trong lòng, tiệc cưới này sợ là công dã tràng rồi, nếu sau khi kết hôn đôi tân nhân này thật có thể vợ chồng hòa hợp, bạch đầu giai lão, mới thật thật thật là có quỷ!

Vì thế một hồi hôn lễ vớ vẩn đến cực điểm, liền ở trước cái nhìn của mọi người mà diễn, Nghiêm đại nhân tức giận, Đại hoàng tử cười lạnh, Nhị hoàng tử trầm mặt, Tam hoàng tử thì lại một phen nước miếng ướt át, dưới đủ loại tình huống chồng chất khác nhau mà hoàn thành kết thúc.

******************

Trên điện Kim Loan

“Các con đều biết vì sao phụ hoàng gần đây ưu sầu chứ?” Hoàng Thượng bình tĩnh hỏi ba vị nhi tử yêu quý phía dưới long vị, tuổi tác của hắn còn chưa đến năm mươi, khí lực trong trẻo, cường tráng, giọng nói rõ ràng, ngân vang.

“Phụ hoàng, nhi thần biết, ngài phiền não vì chuyện thổ phỉ ở khu Kính, đúng hay không?” Tam hoàng tử híp mắt lại mà đắc ý nói. Hắn sớm đã hỏi thăm mẫu phi rõ ràng việc lo lắng của phụ hoàng ngày gần đây, nên mới có thể học thuộc đáp án từ lâu chỉ chờ phụ hoàng hỏi.

“Ân, khó được Tam hoàng nhi quan tâm chuyện quốc sự, cũng biết phụ hoàng vì sao mà lo lắng a.” Hoàng Thượng khen ngợi vuốt vuốt chòm râu.

“Quan tâm đến việc thiên hạ là nghĩa vụ cho đến cùng của nhi thần, vì phụ hoàng chia buồn giải phiền lại là tâm nguyện của nhi thần.” Hắn nói được mặt không đỏ khí không suyễn, nhìn Đại hoàng tử đôi mắt hiện lên màu sắc khinh bỉ, lại ngầm bực mình bỉ ổi không bằng người.

“Tam hoàng tử, con muốn giúp trẫm chia buồn giải phiền sao?” Hoàng Thượng chưa phát hiện sóng ngầm mãnh liệt giữa các hoàng tử, tiếp tục hỏi.

“Ách. . . . . . Dạ, thưa phụ vương.”

“Vậy con nói một chút xem, đối với bọn thổ phỉ Chướng Kính ngày càng phát triển lớn, nên làm thế nào cho phải?”

“Này thôi. . . . . . Còn không phải đơn giản sao, phái binh tiêu diệt bọn họ không phải được rồi sao?” Tam hoàng tử suy nghĩ một hồi, định liệu trước rồi nói.

“Tiêu diệt? Tam đệ, ngươi không thể không biết triều đình trước giờ đã phái binh tiêu diệt bốn lần, lại nhiều lần vô công mà phản, còn tổn hao không ít binh tướng, triều đình tổn thất khó có thể tính toán, ngươi vậy mà lại nói dễ dàng như vậy, ta thấy ngươi chỉ lo vui sướng nói nhảm mấy câu với phụ hoàng, còn chưa biết rõ ràng tình trạng lắm đâu.” Cơ hội vừa đến Đại hoàng tử Thường Thiên lập tức bỏ đá xuống giếng.

“Này. . . . . .” Tam hoàng tử lập tức mặt đỏ lên, không thể phản bác, chỉ có thể oán hận trừng mắt với huynh trưởng.

“Nếu Đại hoàng tử biết chỗ khó xử của triều đình, con có kế sách thần kỳ gì không?” Hoàng Thượng chuyển sang hỏi Đại hoàng tử.

“Nhi thần. . . . . . Cho rằng chiêu an (cầu hòa bình) có thể được.” Hắn miễn cưỡng nói. Trên thực tế, bọn thổ phỉ này cực kỳ ương ngạnh nhanh nhẹn dũng mãnh, nhiều lần đánh cho quan binh triều đình mặt xám mày tro, đại thần trong triều đều thúc thủ vô sách (bó tay không biện pháp), lúc này muốn hắn đưa ra sách lược đối phó, thật là đã khó càng thêm khó, chỉ đành miễn cưỡng thốt ra hai chữ chiêu an ứng đối trước.

“Chiêu an? Ân. . . . . . Nhị hoàng nhi, đến giờ con cũng không mở miệng, đối với việc chiêu an này, con thấy thế nào?” Hoàng Thượng rốt cục hỏi sang Nhị hoàng tử đang trầm mặc một bên.

Diêu Thường Diễm lúc này mới ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc.”Hồi bẩm phụ hoàng, bọn thổ phỉ Chướng Kính bành trướng cường hãn, khó có thể khống chế, dần dà trở thành cái gai trong mắt triều đình, nếu nghĩ muốn chiêu an chỉ sợ không dễ dàng, huống hồ triều đình nhiều lần phái binh tiêu diệt đều thất bại, bọn họ lại không sợ hãi, đối với triều đình căn bản không để ở trong mắt, làm sao có thể ngoan ngoãn tiếp nhận đầu hàng?”

“Ai, Nhị hoàng tử nói là đúng, này tiêu diệt cũng không được, chiêu cũng không được, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao phụ vương lại phiền não như thế.” Hoàng Thượng thở dài.

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử đã không có biện pháp lại nói không trúng điểm mấu chốt, chỉ có thể vuốt mũi bĩu môi.

“Phụ hoàng, cũng không phải là không có cách.” Diêu Thường Diễm còn nói.

“Con có thượng sách?” Hoàng Thượng nhất thời như được cứu vớt thế chủ, đôi mắt sáng lên.

“Thượng sách thì không dám, phụ hoàng tạm thời nghe một chút. Chướng Kính khoáng sản phong phú, nhiều hầm đường đạo có ngòi nổ, nhi thần cho rằng, trước kia tiêu diệt thổ phỉ thất bại, là do không biết lợi dùng địa thế, ngược lại để cho đám thổ phỉ lợi dụng ưu điểm của địa thế, ẩn thân thông qua đường đạo mà xuất quỷ nhập thần, tổn thất nghiêm trọng.”

“Thì ra đây là nguyên nhân nhiều binh mà bắt không được trộm cướp.” Hoàng Thượng vỗ lên long ỷ, bừng tỉnh đại ngộ.”Vậy đã biết nguyên nhân, hoàng nhi nói mau, phải làm thế nào để chế trụ bọn họ?” Hoàng Thượng đảo qua khuôn mặt u sầu.

“Dùng hỏa công.”

“Hỏa công? Diệu kế, diệu kế a!” Hoàng Thượng bỗng nhiên mừng rỡ. Thổ phỉ lợi dụng đường hầm ẩn thân, bọn họ liền hỏa công, dựa vào chỗ thông gió của đường đạo để cổ vũ hỏa lực cháy sạch, bắt bọn họ trốn chui như chuột phải chạy ra, quan binh chỉ cần mai phục một bên, có thể ôm cây đợi thỏ, dễ dàng đem cả đám thổ phỉ, giết cho một manh giáp cũng không còn, vậy còn có thể không tiêu diệt thành công sao, diệu a!

Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử cũng thầm kêu biện pháp hay, đáng tiếc kế sách thần kỳ này không phải bọn họ nghĩ ra, công lao sợ rằng lại để Nhị hoàng tử chiếm giữ.

“Nhị hoàng nhi, con vì phụ hoàng hiến diệu kế này, muốn phụ hoàng thưởng cho con cái gì?” Long tâm cực kì vui mừng, mở miệng muốn thưởng.

“Nhi thần không cầu phần thưởng, chỉ cầu xin ban chỉ cho con tự mình đi dẹp loạn.” Diêu Thường Diễm chính khí yêu cầu.

“Con muốn tự mình trải qua nguy hiểm?” Hoàng Thượng kinh ngạc.

“Thổ phỉ một ngày không trừ, chung quy gây họa đến nền tảng lập quốc, bởi vậy nhi thần muốn tự mình tiêu diệt thổ phỉ, vì phụ hoàng dẹp loạn giải ưu.” Hắn thần sắc thanh minh nghiêm chỉnh.

Hoàng Thượng rất là tán thưởng.”Một khi đã như vậy. . . . . . Được rồi, hoàng nhi vậy con liền. . . . . .”

“Phụ hoàng, nhi thần cũng xin ban chỉ đi tiêu diệt.” Đại hoàng tử liền đuổi theo trước khi Hoàng Thượng quyết định mà cũng vội vàng xin ban chỉ.

“Đại hoàng tử, con cũng muốn xin ban chỉ đi tiêu diệt?” Hoàng Thượng càng kinh dị.

“Dạ, nhi thần cũng nguyện ý lãnh binh dẹp loạn, xin phụ hoàng ân chuẩn.” Nếu trận chiến này qua đi mà tất thắng trở về, hắn sẽ không cần phải đem công lao cho một mình Nhị đệ độc chiếm, luận thưởng công, hắn khẳng định tuyệt đối không thua người ta.

“Con. . . . . . Phụ hoàng, con cũng muốn xuất binh, xin phụ hoàng ân chuẩn.” Tam hoàng tử Diêu Thường Thiên nhìn thấy thần sắc vui sướng của Đại hoàng tử, tuy rằng sợ chết, cũng biết đây là cơ hội tốt để thưởng công, vì thế nhanh chóng theo vào.

“Các ngươi đều muốn xin ban chỉ xuất binh a?” Hoàng Thượng có chút đăm chiêu, lúc trước mỗi người tránh không kịp chuyện, này hội thật thành đứng đầu tồi, trong đó nguyên nhân, hắn không thể không biết.

“Phụ hoàng, Nhị đệ mặc dù nghĩ ra kế sách thần kỳ này để dẹp loạn, nhưng cũng là sắp tới phụ hoàng sẽ tuyển phi cho hắn, giờ phút này không nên rời kinh xuất binh, về phần Tam đệ cũng không có kinh nghiệm dùng binh, đi chỉ sợ mạo hiểm, vẫn là để nhi thần làm hộ, vì phụ hoàng dẹp loạn đi.” Thấy Hoàng Thượng do dự, Đại hoàng tử tiến thêm một bước nói, vẻ mặt giấu không được vẻ tính kế.

“Ân, Đại hoàng nhi nói có lý, vậy lần này tiêu diệt thổ phỉ liền do con lãnh binh đi.” Hoàng Thượng rốt cục hạ quyết tâm.

“Đáng giận!” Trong phủ đệ của hộ bộ thượng thư một trận kiều rống.”Là ai, đến tột cùng là ai dám tha đi miếng thịt đã ngay ở ngoài miệng của chúng ta?” Liễu Như Tùng tức giận đến cả người phát run, mày liễu không chịu được vặn vẹo.

“Tùng nhi, con đừng nóng giận, việc này hình như không đơn giản.” Liễu Trung Hiền nói như vậy là có nguyên nhân. Bởi vì việc này đã từ đầu tháng tới nay, là lần thứ hai bạc mà bọn họ hao tâm tham ô thành của riêng mạc danh kỳ diệu (bỗng nhiên) bị lấy bay đi.

“Ân. . . . . .” Liễu Như Tùng mặt trầm xuống, càng lúc càng có điều cảnh giác.

“Cha, đại tỉ. . . . . . Các người giả lệnh triều đình trưng thu ruộng tốt nạp thành của riêng, vốn là không nên, hiện giờ âm mưu bị người vạch trần, cha ở trước mặt hoàng thượng chỉ lên trời thề nói là bị người vu hãm, Hoàng Thượng lúc này mới không trách tội xuống, các người đã nên may mắn, sao còn không biết tỉnh lại?” Nhị cô nương Liễu Như Phong không cho là đúng ngập ngừng khuyên bảo. Nàng cũng là một cô nương xinh đẹp, thái độ làm người đoan chính, đối với việc phạm pháp của người nhà dù là có nhiều phê bình kín đáo, nhưng dù sao cũng không phải là quản gia chủ nhà, đối với việc phụ thân cùng đại tỉ cả gan làm loạn cũng chỉ có thể nhỏ miệng khuyên nhủ.

“Đúng vậy? Giả truyền chính lệnh, tham ô biển thủ, tội chính là rất nặng, cha, đại tỉ, các người cũng không nên liên lụy đến chúng ta một nhà trở thành nơi quần chúng phỉ nhổ, đến lúc đó hạ ngục bị trảm. . . . . .” Tam cô nương Liễu Như Bách cũng phụ họa. Nàng là một tiểu cô nương nhát gan còn hơi tính trẻ con, thấy Nhị tỉ mở miệng trách cứ, nàng cũng nhịn không được oán giận, nhưng kết cục của việc nhiều lời mấy câu là rước lấy xem thường của Liễu Như Tùng, nàng lập tức nuốt lại lời nói sau, không dám lại nói thêm một chữ. Ai đều có thể trêu chọc, chỉ là đại tỉ thì không được, chọc nàng giận chính là thực khủng bố nha.

“Câm mồm, ruộng đất trưng thu là ta cùng Đại tỉ của con thật vất vả nghĩ ra được lời tích của, nhưng lại làm cho người khác mật báo để Hoàng Thượng biết được, làm cho chúng ta ăn trộm gà không được còn suýt mất nắm gạo, thù này ta không thể không báo.” Liễu Trung Hiền tức giận đến thổi râu trừng mắt.

“Chính là, việc này chúng ta làm rất ẩn mật, tin tức rò gỉ như thế nào a? Hơn nữa không lộ ra với ai, cố tình lại rơi vào tai Hoàng Thượng? Việc này nhất định cùng người bên cạnh Hoàng Thượng có quan hệ.” Liễu Như Tùng khôn khéo suy đoán.

“Đúng vậy, giao nộp trưng thu thuế ruộng đều là từ phía hộ bộ ta phụ trách, cha thân là hộ bộ thượng thư thi hành mệnh lệnh của nước không người có thể hỏi đến, hay là kẻ trung gian có nội gian?” Hắn cũng tĩnh tâm lại mà cân nhắc.

“Cha, ngài nói đúng, việc này không đơn thuần đâu, rất có khả năng cùng việc lần trước chúng ta thu bạc bị đoạt mất là từ cùng một người gây nên?” Nàng nhớ tới lúc đầu tháng, bọn họ thật vất vả lấy lí do thông địch phản quốc (thông đồng với địch, phản bội dất nước) mà cướp đoạt bốn phía trong bảo khố của phủ đệ vương gia được không ít bạc, vẫn chưa trình báo triều đình, không nghĩ tới trên đường thu bạc chuyển về tư trạchbị cướp sạch, hai sự việc nói không chừng có liên quan?

“Ân, việc này có thể thật sự không đơn thuần.”

“Cha, ngài cũng biết, trong triều các đại thần khác, cũng phát sinh tổn thất gì không?”

“. . . . . . Tổn thất. . . . . . Có, theo lý thì những môn sinh mỗi tháng đều sẽ dâng lên bạc, hiếu kính vị đại nhân ở trên, cha mỗi một tháng chỉ tính chỗ bạc thu này không có một trăm cũng có ba trăm hai, các đại thần thượng thư khác lại càng không cần phải nói, đây đều là lệ thường công khai ở quan trường, nhưng là tháng gần đây bạc dâng lên thu nhỏ trên diện rộng, mấy vị đại thần cảm thấy kỳ quái, âm thầm điều tra mới biết số bạc dâng lên này bị người ta ở giữa hạ tay chân.

“Bình thường mà nói, bạc dâng lên đều là do người cố định đem bạc thống nhất thu xong, lại dựa theo chức quan lớn nhỏ mà quyết định dâng lên bao nhiêu bạc. Vốn hoài nghi ở quá trình phân chia đóng góp có người trung gian kiếm lời bỏ vào túi tiền riêng, nhưng kì lạ chính là, người thu bạc thề thốt phủ nhận trộm tiền, người dâng tiền lại kiên trì thượng trình một văn tiền cũng chưa giảm, việc này làm cho người ta thấy không được rõ ràng, rốt cuộc vấn đề xảy ra ở đâu? Tiền lại chạy đi đâu?”

“Có việc lạ này sao?” Nàng đưa tay gác má, trở nên trầm ngâm. Người này không ngừng đối phó cha, tựa hồ đối với việc phạm pháp trong triều cũng có ý kiến.

Rốt cuộc là ai có năng lực này, ở trước mặt các vị đại thần cáo già mà động tay động chân mà dấu diếm để?

Không chỉ như thế, người này còn có thể trực tiếp thông qua điện Kim Loan, tuyệt không chỉ là nhân vật đơn giản.

Nhưng người có thể trực tiếp thông qua điện Kim Loan rốt cuộc là . . . . .

“Cha, cho đến tận trước khi con bắt được tên mật cáo, người tạm thời an phận một chút, đừng lại có nhược điểm để người ta nắm thóp, nghe được chứ?” Nàng trầm ổn mà yêu cầu.

Hắn nhanh chóng gật gật đầu. Lời của nữ nhi nghe đúng đắn thế, hắn chính là dựa vào thông minh tài trí của nữ nhi, mới lên tới chức vị thượng thư một trong lục bộ này a.

Không nghe nàng thì còn nghe ai nữa a!