Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 47




Đầu tháng mười hai, Tứ Phương cơ bản đã khống được thế lực ngầm ở Vĩnh Châu, dù sao cha anh ở đây đã có căn cơ hơn mười năm, tuy rằng mấy năm trước bị Trần Tự Huy đoạt quyền, nhưng huynh đệ ở dưới cũng không phải không có ý kiến .

Lấy cách đối nhân xử thế mà nói, Trần Tự Huy so với Hạ Hữu Quân cực kỳ khác biệt , Hạ Hữu Quân ở hắc đạo là nhân vật phóng khoáng mà đầy nghĩa khí, những người vì ông mà nhận tội thay , Hạ Hữu Quân cực kỳ để ý chăm nom chu đáo, thỉnh thoảng còn tự mình đến người nhà của họ thăm nom, đưa tiền giúp người nhà họ buôn bán làm ăn . Mà đối với những anh em đã cố gắng cống hiến cho bang hội , ông lại càng hào phóng , có lẽ bởi từ nhỏ nghèo khó, ông càng hiểu được nước trong ắt không có cá, cuộc sống hỗn độn , tất cả mọi người đều vì một chữ tiền, càng không nên ép khô lợi nhuận người khác . Nếu lúc đó Trần Tự Huy không thuận theo chính phủ, thật sự đối với Hạ Hữu Quân chỉ giống như trứng trọi đá , Trần Tự Huy căn bản không có con đường sống.

Trần Tự Huy đối nhân xử thế lại theo một cách khác , hắn khá đầu cơ, cũng thích ăn mảnh một mình , đối với thủ hạ huynh đệ luôn tuy khuôn mặt tươi cười chào đón, nhưng lại quá coi trọng đồng tiền , đối với quản lý tiền bạc trong bang hội cực kỳ nghiêm ngặt , hình phạt đối với tàng trữ và tham ô cũng cực kì dã man . Đại đa số anh em trong bang đối với ăn đã có ý kiến từ lâu , đáng tiếc giận mà không dám nói .

Bởi vậy sau khi Tứ Phương đứng ra hợp nhất lại bang hội , đại đa số anh em đều đồng ý hợp nhất, trong đó một bộ phận không tuân theo đều bị Tứ Phương phái người xử lý, sau khi bang hội được sắp xếp lại chu toàn, cục diện càng ngày càng vững vàng .

Nhưng thứ làm Tứ Phương ngày đêm vướng bận không phải là chuyện bang hội, mà chính là tin tức của Tái Văn. Anh sở dĩ sử dụng thủ đoạn độc ác, thống nhất bang hội , chính là muốn mình đứng vững trên đỉnh cao , anh muốn mang lại một cuộc sống an toàn cho Tái Văn, không để một ai có thể hại đến cô .

Liền tục tìm kiếm mà vẫn không có một chút tin tức của Tái Văn, nói không thất vọng chính là gạt người , nhưng anh vẫn không ngừng tin tưởng , Tái Văn nhất định đang sống tốt ở một nơi nào đó , chỉ là cô đang đợi anh đến đón mà thôi. Cho nên anh sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm cô .

Nhưng trong những đêm dài tĩnh lặng , anh vẫn thường nằm cô đơn một mình trên giường, cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào của cả hai . Những hình ảnh , những mẩu truyện ngọt ngào của họ tựa như thuốc phiện, một ngày không nêm nếm ,cơ thể anh liền khó chịu muốn chết .

Những mỗi khi nhớ đến câu nói tàn nhẫn của mình với cô ‘Em tránh ra’, anh thật sự muốn đâm chết mình . Ở màn đêm tĩnh mịch, anh vẫn không ngừng lầm bẩm “Bảo bối, em vì sao ngốc như vậy, chẳng lẽ em không biết anh yêu em như thế nào sao?”

Lúc ấy anh thực sự hận bản thân , hận bản thân anh bất lực, hận anh làm cho cô chịu khổ , hận mình không thể bảo vệ được cô , đến mức cô phải tự cầm lấy dao bảo vệ bản thân.

Nếu cô không gặp anh, cô có phải sẽ có một cuộc sống bình thường hay không , cô cũng không cần phải nhận lấy sự tủi nhục như vậy .

Cô cho tới bây giờ rất ít khi giận dỗi với anh, bởi cô sẽ không vì một hai câu nói mà giận dỗi với anh , bởi vì cô biết anh yêu cô, cô lại cực kì khoan dung, thẳng thắng ,luôn quý trọng những gì mình đang có , cô là người phụ nữ anh yêu nhất .

Sáng hôm đó, khi nghe xong câu nói kia , nếu bình thường chắc chắc cô sẽ không bao giờ để ý đến . Nhưng lúc đó trong lòng cô đã nhục nhã , đau khổ nhường nào mới có thể quên sạch việc anh rất yêu cô.

Có lẽ tại lúc đó,những bức ảnh xấu xí cùng lời nói ghê tởm của Tái Vũ, đã che mờ lí trí của cô , làm cô quên đi anh yêu cô như thế nào .

Vật Tái Văn để lại cho Tứ Phương chỉ là một đôi giày búp bê màu vàng và hai bình rượu xái đã trống rỗng . Tứ Phương đem đôi giày đi giặt sạch, đặt ngay ở bên gối , mỗi đêm mỗi khi nằm lên giường, anh đều có thể vuốt ve nó , giống như lúc anh đang vuốt ve chân cô.

Sau đó anh phái người quay lại nới trước kia mình và cô từng sống, đem hết đồ vật của cô chuyển đến đây , bố trí cẩn thận , giống y như ngôi nhà mà anh và cô từng sống .

Mỗi khi đến nữa đêm không ngủ được , anh đều lấy quần áo của cô đi giặt sạch , anh giặt rất cẩn thận , mỗi một bộ đều giặt lại nhiều lần , lại học theo bộ dáng cô giặt đồ trước kia, ngâm quần áo vào nước xả thơm , sau đó phơi khô, gấp lại gọn gàng.

Những chuyện vụn vặt hằng ngày anh càng làm càng nghiện, quần áo Tái Văn đều bị anh giặt đi giặt lại mấy lần, giặt một hồi đến mức quần áo của cô càng ngày càng mỏng mới thôi .

Tứ Phương lại một đêm không ngủ, chân của anh phục hồi rất tốt ,trải qua quá trình luyện tập ,anh đã có thể đi lại bình thường . Trong quá trình phục hồi , bác sĩ sử dụng phương pháp rất hiểu quả, chân trái anh tuy vẫn còn tật, nhưng so với trước kia thì tốt hơn rất nhiều. Cơ thể Tứ Phương cũng ốm đi, thần sắc trên mặt thường xuyên mệt mỏi và buồn bực , đây vốn không phải tình trạng vốn có của anh, Tái Văn biến mất đã hoàn toàn làm thay đổi tính cách của anh , càng ngày anh càng cáu kỉnh , ngang ngược ,đặc biệt là không còn muốn nói chuyện.

Buổi sáng, sau khi bàn bạc xong chuyện chính , Vương Tu lưu lại báo cáo, Tứ Phương hỏi hắn, “Có chuyện gì?”

“Người đã nằm trên tay ta “

“Thật không ?” Mặt Tứ Phương không chút thay đổi, “Bây giờ mang tới đây đi.”

Vương Tu gật đầu, chuẩn bị gọi các huynh đệ đem trói Hách Tái Vũ tới , vì mang hắn tới được đây, các huynh đệ cũng mất chút sức lực .

Nhiệm vụ Tứ Phương giao cho anh chính là để mắt tới hắn, hủy hoại hắn, bắt hắn, hơn nữa anh muốn hắn còn sống .

Vương Tu cùng mấy huynh đệ cũng vì chuyện này mà thức trắng thức mấy đêm . Bọn họ chụp ảnh Tái Vũ với cô tình nhân của vị quan lớn ở Bắc Kinh kia , sau lại phao tin nói cô tình nhân kia đã xuất ngoại .

Sau đó chuyện cô kỹ nữ cùng Tái Vũ cũng bị đồng nghiệp của hắn khai ra , cô kỹ nữ kia tuy không khởi tố hắn, nhưng Tái Vũ cũng bị đơn vị xử phạt nghiêm khắc, bị khai trừ ra khỏi đội ngũ cảnh sát.

Hắn là ở quán bar uống rượu giải sầu bị mấy huynh đệ bắt được , bởi vì do Tứ Phương đã đánh tiếng , nhất định phải bắt sống, nguyên vẹn , anh còn sai phục vụ hạ thuốc cho hắn.

Tái Vũ bị nhốt vào một cái lồng sắt . Tứ Phương nhìn thấy cái lồng sắt còn nở nụ cười, hắn nhìn Vương Tu nói, “Tôi thích lồng sắt này, có sáng ý lắm , các anh làm sao mà biết được tôi cũng nghĩ như vậy ?”

Vương Tu không trả lời, không biết anh là đang khen hay là châm biếm, bởi vì sợ Hách Tái Vũ sau khi hết thuốc sẽ phản kháng , bọn họ lại không thể giết hắn, cho nên mới tìm một cái lồng sắt đem nhốt hắn lại , quả nhiên, cảnh sát đã chịu qua huấn luyện có khác , đang vận chuyển trên đường, hắn đã tỉnh lại , sau đó không ngừng náo loạn một phen, cánh tay mấy huynh đệ còn bị hắn làm cho bị thương.

Lúc này Tái Vũ đứng ở trong lồng , phẫn nộ nhìn Tứ Phương. Tứ Phương nhìn hắn, nụ cười nháy mắt bị thay thế bằng thái độ lạnh lùng , anh ngồi vào ghế , hai tay giơ lên đặt trên đùi, dùng giọng điệu thờ ơ nói , “Đã lâu không gặp , xem ra anh có vẻ không tốt nhỉ .”

Tái Vũ hung hăng phun một bãi nước miếng về phía anh nói , “Đồ cặn bã mấy người .”

Tứ Phương thoáng nghĩ nghĩ mới nói, ” Trong ấn tượng của tôi , anh nói câu đó rất nhiều lần, vậy lúc anh nói câu này cho tới bây giờ có tự xét lại mình hay không?”

“Tôi …còn mẹ nó việc gì phải tự xét lại ?” Tái Vũ phẫn nộ hét .

“Ồ, phải không?” Tứ Phương trào phúng nhếch môi , “Nghe nói anh cưỡng gian với kỹ nữ, không ngờ khẩu vị của anh tốt đến thế .”

Tái Vũ âm hiểm nhìn Tứ Phương, hắn nhíu mày “Đương nhiên, nhiều ảnh như vậy tôi đều cho anh xem qua , tôi nghĩ anh cũng biết khẩu vị của tôi tốt đến thế nào .”

Tứ Phương cúi đầu, lại hơi lắc đầu, thở dài một hơi , qua một lúc lâu, anh mới nói, dùng một loại giọng điệu do dự , “Đối với anh, tôi vẫn rất mâu thuẫn, không biết có nên thuận theo tâm tình của mình hay không, chặt anh làm 8 khúc mang cho chó ăn. Nhưng tôi lại lo lắng, nếu Tái Văn quay về , có thể không đồng ý tôi làm như vậy , anh đối với cô ấy làm những chuyện không bằng loài heo chó, nhưng chắc chắn cô ấy vẫn hy vọng anh còn sống , dù sao trên thế giới này, người có cùng dòng máu với cô ấy chỉ có anh , giết anh , Cô ấy có đau khổ một chút hay không ? Nào ? Anh nói coi .”

Tái Vũ không cãi lại, có lẽ nhắc tới Tái Văn mới có thể làm hắn quên đi bộ dạng chật vật của bản thân , hắn chỉ mãi đắm chìm trong hồi ức cũ .

Tứ Phương im lặng nhìn hắn, “Anh biết không? Tái Văn vì anh mà đã khóc không chỉ một lần, cô ấy thường xuyên nói với tôi , có lẽ khi anh yêu thương một người con gái khác, anh sẽ vui vẻ hơn.”

Tái Vũ cúi đầu, không nói gì. Bọn họ đều tự đắm chìm trong thế giới của bản thân .

Người phản ứng đầu tiên là Tái Vũ, “Tất cả mọi chuyện đều do mày , mấy ngươi …đồ súc sinh …vốn không nên xuất hiện trong thế giới của Tái Văn, cô ấy vốn có thể sống một cuộc sống bình thường , chính mày đã hại chết cô ấy “

Tứ Phương phục hồi tinh thần, anh nhìn thẳng vào gương mặt vặn vẹo của Tái Vũ, khẽ cười “Có đôi khi ngay cả tôi cũng phải bội phục sự ghê tởm của anh .”

Sáng hôm đó, anh đã sợ hãi hắn đến náo loạn cỡ nào , lo lắng Tái Văn bị tỉnh lại cỡ nào, sợ cô có thể nghe thấy những lời nói lăng nhục ấy cỡ nào .

Nhưng bây giờ nhìn vào con người đang lầm bẩm đứng đối diện , nói cái gì cũng vô ích .

Tứ Phương nhìn Vương Tu nói “Làm đi “

Vương Tu có điểm do dự hỏi, “Xử lý như thế nào?”

Hắn nhìn Tái Vũ , cùng Vương Tu nói, ” Mang đồ ăn cho hắn , đừng để chết , giết hắn có lẽ Tái Văn cũng sẽ không vui .”

Giao việc xong , hắn vào thư phòng, xử lý bản báo cáo tài vụ tháng trước.