Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 109




Thượng Quan Mộc một mặt cùng Lộ Phương dây dưa , nhưng vẫn nhìn thấy rõ ý đồ đen tối của Lộ Phương, bao gồm cả ánh mắt ngoan độc của cô.

Muốn động đến cậu ta! Hừ! Thượng Quan Mộc trong lòng hừ lạnh một tiếng, động tác trên tay cũng càng thêm sắc bén . Bất quá Lộ Phương dùng chính là thân thể Âu Tiểu Lan, căn bản không biết đau đớn là gì, cho nên trên người Âu Tiểu Lan trải rộng rất nhiều vết thương nhưng Lộ Phương vẫn bình yên vô sự, Thượng Quan Mộc trong lòng có chút tức giận, dù sao muốn hàng phục linh hồn này vẫn là yêu cầu phải dùng một ít đạo cụ, nhưng vừa rồi hắn đã dùng hết hai bùa chú kia, hiện tại cũng chỉ có thể dựa vào thân thủ của mình.

Lộ Phương bị chiêu thức lợi hại của Thượng Quan Mộc làm cho liên tiếp thối lui. Giương mắt trừng Thượng Quan Mộc, lần này cô không có rút lui, bởi vì cô đã không còn đường thối lui nữa .

“Ngươi đây là đang đuổi tận giết tuyệt, sẽ bị trời phạt! “

” Bị trời phạt!”

Thượng Quan Mộc đối với Lộ Phương cười nhạo. Nếu Thượng Quan Mộc làm như vậy sẽ bị trời phạt, vậy Lộ Phương nhiễu loạn trật tự nhân gian như vậy thì là tội không thể thứ.

” Đước, cư nhiên ngươi cố ý, vậy thì đừng trách ta “

Lộ Phương nói xong, không phải chạy trốn, mà là hướng Thượng Quan Mộc vọt qua.

Cô ta đây là muốn chết sao? Thượng Quan Mộc trong lòng âm thầm suy nghĩ, hành động của Lộ Phương quá mức dị thường . Trừ phi là…

Thượng Quan Mộc trong đầu linh quang chợt lóe, quả nhiên liền thấy Lộ Phương đang lao về phía mình, thân thể đột nhiên chuyển phương hướng, trong tay còn kèm theo con dao sáng bóng lạnh lẽo, đang muốn đâm tới ngục Viên Tử Hàm bên kia.

Viên Tử Hàm đứng ở bên cạnh nhìn hai người dây dưa, căn bản không nghĩ đến Lộ Phương sẽ đột nhiên quay qua tập kích mình, thân thể giống như đứng hình, nhìn lưỡi dao nhọn trong tay nàng, tựa hồ lập tức muốn cắm vào trong ngực mình, nhưng cậu lại không thể nhúc nhích.

‘Xuy xuy ‘

Thanh âm dao nhọn cắm vào thân thể, một loạt thanh âm rất khó nghe.

Bị dao nhọn kia đâm vào ngực cũng không cảm thấy có bất cứ đau đớn gì, nhưng Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy trái tim mình trong khoảnh khắc đó, đã bị tình cảnh hiện tại làm cho vỡ tan ra , một mảnh lại một mảnh, giống như thiên đao vạn quả*.

(*) Thiên đao vạn quả (千刀万剐 ) = hình phạt lăng trì thời phong kiến

“Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc “

Viên Tử Hàm nhìn người đàn ông nằm ở trong ngực mình sắc mặt tái nhợt, khóe miệng không ngừng run run, miệng thủy chung kêu tên của hắn. Lưỡi dao nhọn kia giờ phút này liền vững vàng hung hăng cắm ở tim của hắn, chất lỏng màu đỏ nhiễm đỏ áo trắng bên trong của hắn.

Màu đỏ chói mắt kia như bông hoa đập vào mắt Viên Tử Hàm, cậu không khóc, nhưng là nước mắt ngừng không được tí tách trào ra , rơi xuống quần áo nhiễm máu của Thượng Quan Mộc.

“Đừng khóc, tôi không sao “

Thượng Quan Mộc giơ tay muốn lau đi nước mắt trên mặt Viên Tử Hàm, hai tay cực lực giơ lên nhưng lại dừng ở giữa không trung, vô lực buông xuống.

“Tôi, tôi đưa anh đến bệnh viện!”

Viên Tử Hàm cố gắng kìm nén lo lắng trên mặt, kéo Thượng Quan Mộc hướng người mình, cẩn thận không đụng vào vết thương của hắn. Viên Tử Hàm vốn nhỏ yếu, cõng Thượng Quan Mộc chung quy là có chút khó khăn, vài lần suýt khiến Thượng Quan Mộc ngã rơi xuống đất, cuối cùng vẫn là bị hắn hiểm hiểm tiếp được. Nhưng một phen quấy nhiễu này vẫn là tránh không được khiến Thượng Quan Mộc lên tiếng.

“Đừng nhúc nhích, cứ như vậy được rồi “

Thượng Quan Mộc nhẹ giọng khiến nước mắt Viên Tử Hàm càng thêm mãnh liệt .

” Đến bệnh viện, hôm nay các ngươi ai cũng đừng nghĩ sống sót”

Lộ Phương vì lời Viên Tử Hàm nói mà cười to, nói xong giơ lên móng tay mảnh khảnh một phen bóp lấy cái cổ trắng nõn thon dài của  Viên Tử Hàm. Viên Tử Hàm hai tay cố gắng đẩy cánh tay Lộ Phương ra, thế nhưng không chút nhúc nhích, tay càng tăng thêm độ mạnh yếu. Thượng Quan Mộc nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn Viên Tử Hàm sắc mặt trắng bệch lo lắng không thôi, mấy lần muốn đứng lên, lại bị vết thương trên ngực đau đớn bức bách không nhúc nhích được .

Lộ Phương đang ở trên người Âu Tiểu Lan, cho nên lực phân biệt của phượng cách cũng giảm rất nhiều, nhưng tình huống này hắn phải làm như thế nào?

Trong đầu linh quang chợt hiện, dùng lực toàn thân la lên: “Dùng phượng cách tập kích sau gáy “

Viên Tử Hàm vừa nghe lời lập tức hiểu được nhìn qua, đưa tay đem phượng cách trên ngực kéo lại. Lộ Phương không biết phượng cách là cái gì nên không để ý tới, cũng chính vì cô không để ý tới mới để cho Viên Tử Hàm có cơ hội.

Viên Tử Hàm đem phượng cách hung hăng ấn xuống sau gáy Âu Tiểu Lan. Một cỗ khói nhẹ chậm rãi bay lên, xưu xưu thanh âm đó hình như là do thịt tươi bị hỏa thiêu.

“A…”

Lộ phương ngửa mặt lên trời rú lên – ***g lộn, nhưng phượng cách kia giống như là một giác hút, đem thân thể Âu Tiểu Lan gắt gao hấp thụ. Viên Tử Hàm thấy rõ ràng trên trán Âu Tiểu Lan có một cái ấn ký màu đỏ bằng đầu ngón tay, hơn nữa còn đang khuếch tán. Nếu không thu tay lại, phỏng chừng khuôn mặt Âu Tiểu Lan đều sẽ báo phế . Trong lòng quýnh lên, rút phượng cách về. Đồng thời phượng ly rút về, thân thể Âu Tiểu Lan ầm ầm rồi ngã xuống, một làn khói nhẹ từ thân thể của cô bay ra, rất nhanh tan mất.

Viên Tử Hàm không biết Lộ Phương có phải hồn bay phách tán rồi hay không, hiện tại cậu lo lắng chính là tình hình của Thượng Quan Mộc .

“Thượng Quan Mộc, tôi đưa anh đến bệnh viện “

Viên Tử Hàm ôm lấy eo Thượng Quan Mộc không buông ra, giờ khắc này cậu làm sao có thể buông ra. Kéo hắn hướng về phía xe đi tới.

“Tiểu Hàm, buông anh ra đi, anh…”

” Anh câm miệng cho tôi, tôi không muốn nghe “

Viên Tử Hàm biết Thượng Quan Mộc muốn nói gì, lớn tiếng quát, vẫn là kéo Thượng Quan Mộc đi tới. Khoảng cách rõ rang chưa tới mười mét, nhưng Viên Tử Hàm cảm thấy giống như mấy ngàn mét dài dằng dặc khó đi. Thượng Quan Mộc thấp giọng nở nụ cười, đầu choáng váng, rất mệt rất muốn ngủ.

Rốt cục tới chỗ để xe, Viên Tử Hàm luống cuống tay chân mở cửa xe, thật cẩn thận đem Thượng Quan Mộc đỡ lên xe đặt cho nằm ngửa xuống ghế. Lái xe cấp tốc hướng về phía trước, cậu hiện tại cỡ nào cảm tạ, lúc trước Thượng Quan Mộc dạy cậu lái xe, quyêt định này rất sáng suất.

Lúc này đã ít người đi đường , Viên Tử Hàm đầu óc kêu loạn một mảnh, rồi lại không ngừng muốn trấn an mình. Thượng Quan Mộc còn chờ mình đưa hắn đến bệnh viện, cậu không thể kích động.

“Tiểu Hàm, em, có yêu anh không?”

Chỗ ngồi phía sau truyền lại câu hỏi nhẹ nhàng của Thượng Quan Mộc. Một đao kia lực đạo thế nào hắn rất rõ, đợi đưa đến bệnh viện, e rằng hắn đã chết rồi. Viên Tử Hàm từ trước tới nay đều không có ở trước mặt thừa nhận qua vấn đề này, hắn tuy rằng biết, nhưng  là vẫn muốn nghe một tiếng từ chính miệng cậu nói.

” Anh lúc này không được nói nhiều, bảo trì thể lực, rất nhanh, rất nhanh chúng ta sẽ đến bệnh viện rồi “

Viên Tử Hàm quay đầu, thấy Thượng Quan Mộc khuôn mặt gần như trong suốt, trong lòng đau đớn không lời nào có thể diễn tả được . Chân đạp ga một phát, xe nhanh chóng lao tới .

” Em nói đi, anh sợ sau này anh không được nghe thấy nữa , cũng không có cơ hội đó nữa “

“Thượng Quan Mộc, anh đừng nói nữa, tôi cầu xin anh đừng nói nữa, lập tức, lập tức sẽ đến bệnh viện thôi , chỉ cần anh khỏe rồi, tôi sẽ nói cho anh biết, đến rồi, chờ một chút…”

Thượng Quan Mộc nghe Viên Tử Hàm cầu xin, ánh mắt tràn ngập vui sướng mà có một tia quang mang ưu thương phức tạp, chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ mình khỏe sẽ nói cho biết, có thể chờ sao?

Buổi tối xe cũng không nhiều, Viên Tử Hàm vui mừng mình cư nhiên thật sự nhớ rõ vị trí bệnh viện này, lúc trước mình bị Thượng Quan Mộc mạnh mẽ ném vào trong bệnh viện này. Mặc dù là buổi tối, nhưng bệnh viện vẫn là sáng trưng. Viên Tử Hàm vội vàng xuống xe, khóe miệng hé ra một nụ cười, nụ cười kia là nhìn thấy hy vọng đi.

“Thượng Quan Mộc, chúng ta xuống xe “

Thượng Quan Mộc đã hôn mê bất tỉnh, Viên Tử Hàm kinh hãi chỉ có thể đỡ Thượng Quan Mộc xuống xe hướng bên trong bệnh viện đi đến.

” Người mau tới đi, có người bị thương, mau tới đi “

Viên Tử Hàm khàn tiếng cố gắng kêu to, mấy y tá bên trong nghe được chạy ra, mấy người y tá kia thấy Thượng Quan Mộc toàn thân là máu, không nói hai lời, đỡ hắn vào viện. Y tá làm việc lâu năm, người đàn ông này anh ta biết, là người đầu tư của bệnh viện này.

“Van xin anh, mau cứu anh ấy “

Viên Tử Hàm nói với y tá, vẻ mặt thương xót.

“Tôi biết “

Y tá kia cũng vội vàng trả lời, liền thu xếp gọi vài người bác sĩ qua hỗ trợ , hội ý nói rõ một chút, mấy bác sĩ có thâm niên càng khẩn trương, Thượng Quan Mộc đang hôn mê rất nhanh đã được mấy vị bác sĩ đẩy vào phòng giải phẫu.

Viên Tử Hàm toàn thân không chút sức lực, đem thân mình cuộn tròn ngồi trước cửa phòng giải phẫu, hai mắt kinh ngạc nhìn ba chữ ‘Phòng giải phẫu’ to đùng đỏ rực phía trên cửa, nhìn không nháy mắt.

Nếu không phải Thượng Quan Mộc, người nằm trong đó sẽ là mình, Viên Tử Hàm nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Thượng Quan, trong lòng sợ hãi không thôi, Thượng Quan Mộc có thể hay không… Sẽ không, sẽ không. Viên Tử Hàm tự mình an ủi, hắn còn chưa nghe thấy lời mình nói thật, hắn nhất định sẽ sống tốt, nhất định.

_____________