Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 121




Tiêu Thiên Dật đột nhiên xuất hiện, khiến Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc hai người trong lòng đều có chút không thoải mái. Viên Tử Hàm lo lắng chính là Thượng Quan Mộc sẽ biết mình cùng Tiêu Thiên Dật có chút động chạm lẫn nhau, mà Thượng Quan Mộc trong lòng lo lắng cũng là Tiêu Thiên Dật sẽ trở thành trở ngại giữa hai người. Tính cách Tiêu Thiên Dật hắn rất rõ ràng, nếu có thể nói ra lời vừa rồi, đối Viên Tử Hàm khẳng định cũng sẽ không ôm cây đợi thỏ , mà mình hiện tại cần phải làm là trông coi Viên Tử Hàm thật tốt.

Sợ cậu sẽ rời đi, cũng sợ cậu sẽ chịu thương tổn!

Hai người hai tâm sự, sau khi về đến nhà thì từng người đi ngủ. Bất quá Viên Tử Hàm vẫn còn chưa chui vào ổ chăn, Thượng Quan Mộc đột nhiên có mặt trong phòng Viên Tử Hàm.

Dưới ánh mắt giật mình của Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc làm như không thấy chui vào ổ chăn trên giường Viên Tử Hàm.

” Anh sao lại tới đây rồi!”

Không phải kháng cự như trước kia, trong giọng nói của Viên Tử Hàm tất cả đều mang theo dung túng.

“Đây là nhà anh! Được rồi, ngủ thôi, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm đó!”

Thượng Quan Mộc đưa tay đem Viên Tử Hàm kéo vào trên giường, Viên Tử Hàm thất thanh cười cười, cũng cùng hắn nằm cùng một chỗ.

“Đúng vậy, muốn tìm được phượng cách thật sự là có chút khó khăn !”

Viên Tử Hàm trong lòng vẫn là nhớ đến phượng cách rơi chỗ nào, Thượng Quan Mộc nói sẽ giúp cậu tìm lại, nhưng trong biển người này, tìm người đã khó khăn, nói gì là một khối ngọc bội nho nhỏ, nhưng ngọc bội này nhất định không thể để mất, bằng không nửa đời sau của  Viên Tử Hàm phỏng chừng đều sẽ sống trong sợ hãi.

Buổi tối chỉ cần cậu vừa ra khỏi cửa, sẽ thấy những dị vật kia du đãng đối với cậu nhe răng trợn mắt , nghĩ đến tình cảnh này khiến cậu dựng tóc gáy.

” Nhưng mà em không nghĩ ra , phượng cách này từ đó tới giờ chưa rời khỏi người của em, tại sao lại không thấy đâu?”

Viên Tử Hàm rối rắm hai hàng lông mày nhíu lại, đem chuyện sảy ra nhớ lại một lượt, nhưng vẫn là không nghĩ ra nguyên nhân.

“Không đúng, phượng cách có rời khỏi em, hơn nữa chỉ có một lần “

Thượng Quan Mộc phá vỡ suy nghĩ của Viên Tử Hàm, sửa lại lời cậu.

Rời khỏi người! ? Khi nào nhỉ, Viên Tử Hàm nhớ không nổi , đem ánh mắt chờ mong nhìn về phía Thượng Quan Mộc. Vẻ mặt hắn giống như đã dự liệu trước, nhất định là đã biết phượng cách rơi chỗ nào , ít nhất là manh mối.

” Anh biết phượng cách ở đâu, đúng hay không?”

Viên Tử Hàm thần sắc nhảy nhót chờ Thượng Quan Mộc trả lời. Thượng Quan Mộc ít nhất gật đầu, không nói. Mà cái gật đầu này của hắn còn hơn thiên ngôn vạn ngữ của người khác, tâm tình Viên Tử Hàm rốt cuộc bình yên lại .

” Vậy lúc đi tìm phượng cách, em cũng muốn đi!”

Viên Tử Hàm không hỏi phượng cách ở đâu, bởi vì cậu đã bắt đầu tín nhiệm Thượng Quan Mộc . Bởi vì tin tưởng, cho nên không hỏi. Thượng Quan Mộc lại như thế nào sẽ không hiểu.

Nhướng mày nói :” Anh giúp em tìm phượng cách, vậy thưởng cái gì cho anh?”

Thưởng, Thượng Quan Mộc cư nhiên lại bắt đầu muốn khen thưởng . Bất quá Viên Tử Hàm cũng không có xấu hổ, chống nửa thân trên lên, ở trên mặt Thượng Quan Mộc hung hăng hôn một cái.

” Là như vậy sao?”

Thượng Quan Mộc đối khen thưởng của Viên Tử Hàm dĩ nhiên không hài lòng.

” Đây chỉ là mới cho anh một chút lợi nhuận, chờ anh tìm lại được hãy nói. Mệt rồi , hôm nay ngủ trước vậy!”

Viên Tử Hàm chủ động đưa tay ôm lấy thân thể Thượng Quan Mộc, nhắm hai mắt lại.

Thượng Quan Mộc nhìn cái đầu kia cuộn lại trong ngực của mình, hiểu ý cười, cũng nhắm hai mắt lại.

Sáng sớm hôm sau, hai người ăn sáng xong, cũng không có đi làm, mà là tới nơi ở của Lý Thiên Cương. Thượng Quan Mộc trên đường đi đã cùng Viên Tử Hàm nói qua, phượng cách kia hiện tại rất có thể đã ở trong tay Lý Thiên Cương. Bởi vì lần trước Viên Tử Hàm dùng phượng cách đánh nữ quỷ bị thương. Hơn nữa dựa theo tính tình của nữ quỷ, hẳn là sẽ không buông tha Lý Thiên Cương như vậy, nhưng từ hôm đó đã nhiều ngày trôi qua, Lý Thiên Cương không có xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Phượng cách trong người, bất luận cô hồn hay dã quỷ đều không thể đến gần. Lý Thiên Cương không có nguy hiểm tánh mạng, đương nhiên không sẽ xuất hiện.

Hai người đi tới biệt thự Lý Thiên Cương, chướng khí xung quanh cũng không có bớt đi, ngược lại so với trước kia càng thêm dày đặc vài phần. Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc xuống xe, đi đến trước cửa  biệt thự dừng lại.

Tâm tình rất trầm trọng, cái thời điểm Thượng Quan Mộc đầy người là máu nằm ở trong ngực mình, lúc này nhớ tới, Viên Tử Hàm vẫn là cảm thấy trái tim giống như bị cái gì đó xiết chặt. Thượng Quan Mộc cũng không khá hơn chút nào, dựa theo tình hình biệt thự nhìn ra, trong lòng hắn cả kinh khẳng định trăm phần trăm, phượng cách nhất định ở trong tay Lý Thiên Cương.

Viên Tử Hàm đến gần Thượng Quan Mộc, cùng mười ngón tay hắn gắt gao giao nhau, hai người đi tới cửa, gõ cửa, rất lâu cánh cửa kia mới được mở ra.

Thấy người, mấy người trong lúc đó nhất thời đều kinh ngạc.

” Anh, các anh sao lại đến đây !”

Lý Thiên Cương ánh mắt có chút trốn tránh, cà lăm nói. Lý Thiên Cương không động đậy, cư nhiên không muốn cho hai người vào nhà, mà Thượng Quan Mộc cố tình kéo Viên Tử Hàm không mời tự vào, đi tới ghế sa lông ngồi xuống. Lý Thiên Cương thấy cũng không còn biện pháp ngăn trở, cũng đi đến ghế sô pha bên kia ngồi xuống, cúi đầu không nói chuyện.

Tóc dài mềm mại phủ trên trán, che khuất nửa khuôn mặt đang gắt gao nhíu chặt, mắt có chút sưng phù, cằm đầy vết tích xanh đen, nhìn qua thập phần tang thương cùng suy sụp. Lý Thiên Cương vừa ngẩng đầu, Viên Tử Hàm thấy rõ ràng con ngươi vẩn đục của hắn đã biến thành màu đen xám, không hề tức giận.

Từ một phú thương, nhất thời suy bại đến loại tình trạng này, cho dù đặt trên người nào phỏng chừng cũng đều khó có thể tiếp nhận.

Ba người ai cũng không nói chuyện, không khí cổ quái này khiến Lý Thiên Cương cảm thấy áp lực vô cùng, cuối cùng vẫn là mở miệng trước .

“Các anh hôm nay tới đây có chuyện gì?”

Lý Thiên Cương trên mặt không biểu hiện gì, nhưng bàn tay đặt trên ghế sa lông theo câu hỏi của chính mình mà từ từ nắm chặt lại thành nắm đấm. Động tác này cũng không có tránh được ánh mắt của Thượng Quan Mộc. Mày khẽ nhíu lại, xem ra trong lòng Lý Thiên Cương hẳn là rất rõ ràng mục đích mình tới đây lần này.

Lý Thiên Cương thật sự là rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn không thể khẳng định, cho nên hắn chỉ có thể giả bộ không rõ. Tài sản mất hết, gia đình tốt đẹp cũng tan tành. Hiện tại hắn ngoài căn phòng lớn trống rỗng này, còn có nửa cái mạng đang kéo dài hơi tàn, những thứ khác đều không có.

Tiền tài, nữ nhân, danh vọng, ngày xưa cho rằng không thể không có, nguyên lai cũng chỉ bất quá như vậy!

” Đem nó trả lại!”

Thượng Quan Mộc đơn giản nói rõ mấy chữ, liền biểu lộ ý mình lần này tới. Mà Lý Thiên Cương khi nghe đến lời này của Thượng Quan Mộc, đột nhiên ngẩn ra. Ngoài miệng kéo ra một tia cười khổ. Trong lòng sớm đã biết mục đích Thượng Quan Mộc, nhưng là từ miệng Thượng Quan Mộc nói ra, hắn vẫn là có chút kinh ngạc. Bất quá mặc kệ  thế nào, hắn chắc chắn không đem phượng cách trả lại.

Phượng cách có thể bảo vệ tính mạng của hắn, hắn hiện tại nói cái gì cũng không thể đem phượng cách trả lại!

“Ha ha, Thượng Quan tổng giám anh đây là đang nói đùa sao “

“Nói đùa! Tôi nhưng không cho là như vậy “

Vẻ mặt Thượng Quan Mộc vì lời nói của Lý Thiên Cương trở nên có chút khó coi, thái độ của Lý Thiên Cương như vậy đã nói lên hắn không muốn đem phượng cách trả lại, nhưnq đây không phải do hắn , trả cũng phải trả, không trả cũng phải trả !

____________