Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 122




Lý Thiên Cương cũng vì lời Thượng Quan Mộc nói mà ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn.

“Tôi hiện tại cũng chỉ có tánh mạng này , Thượng Quan tổng giám anh còn có thể dùng cái gì khống chế tôi đây?”

Lý Thiên Cương nói ngược lại không sai. Hắn hiện tại hai bàn tay trắng , đồng thời cũng không có nhược điểm. Cho dù hắn không trả, Thượng Quan Mộc có thể làm gì hắn?

Thượng Quan Mộc nghe Lý Thiên Cương nói xong, mỉm cười: “Nếu như tôi nói với cảnh sát, anh trộm đồ vật của tôi , anh đoán, bọn họ sẽ làm gì?”

Lý Thiên Cương sắc mặt trắng nhợt. Thế nào, còn có thể thế nào? Hắn bây giờ là chó mất chuồng, không quyền không thế, cảnh sát đương nhiên là tin Thượng Quan Mộc nói. Nhưng phượng cách trả lại hắn, mình nhất định sẽ không còn mạng. Mấy ngày nay buổi tối, Lộ Phương không phải không tới, chẳng qua cô sợ phượng cách này, không tới gần mình được, hắn mới có thể sống đến lúc này, hắn tuy rằng không biết ngọc bội kia tại sao sẽ có uy lực lớn như vậy, nhưng hắn biết, chỉ cần ngọc bội vừa rời khỏi, Lộ Phương nhất định sẽ giết mình.

Trả lại ngọc bội, đây không thể nghi ngờ là Thượng Quan Mộc đang cắt đứt con đường sống của mình, cho nên ngọc bội kia nói cái gì cũng không thể trả lại.

“Không, anh không thể làm như vậy, nếu không tôi sẽ phá hủy ngọc bội kia, cùng lắm thì lưỡng bại câu thương!”

Lý Thiên Cương kích động hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm thần sắc biến hóa trên mặt Thượng Quan Mộc. Hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc ngọc bội kia đối Thượng Quan Mộc mà nói rất quan trọng, đánh cuộc hắn không dám coi thường dị động. Thượng Quan Mộc vì lời uy hiếp của Lý Thiên Cương như vậy, trong mắt hiện lên một tia tối tăm. Hắn nói qua , đời này ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp. Lý Thiên Cương là người thứ nhất, hơn nữa còn là hai ba lần dùng Viên Tử Hàm ra uy hiếp hắn, xem ra cảnh cáo lần trước cũng không tác dụng gì rồi!

Nhưng phượng cách, Lý Thiên Cương không thể hủy hoại. Viên Tử Hàm nghe Lý Thiên Cương nói xong quả nhiên cũng có chút tức giận, cậu cũng không muốn nửa đời sau đều cùng những thứ thần quái kia sống chung. Nhìn Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc cho cậu một cái ánh mắt trấn an, ý bảo cậu yên tâm đừng nóng.

“Lưỡng bại câu thương, đây cũng không phải là cách làm của người thông minh, tôi có một cách lợi cho cả hai, tôi có thể giúp anh, nhưng anh nhất định phải đem ngọc bội trả lại nguyên vẹn!”

” Có lợi cho cả hai, như thế nào có lợi cho cả hai?”

Lời của Thượng Quan Mộc rất rõ ràng thu hút sự chú ý của Lý Thiên Cương. Trong lòng thở ra một hơi thật dài, hắn biết mình lúc này xem như thắng cuộc. Bất quá đối với lời nói của Thượng Quan Mộc lại càng thêm tò mò .

Thượng Quan Mộc mày giãn ra, đem ánh mắt không kiên nhẫn che dấu, chậm rãi nói “Tôi biết, anh không muốn trả lại ngọc bội, nếu tôi giúp anh giải quyết lý do này, anh thấy giao dịch này như thế nào?”

Giải quyết vấn đề? Lý Thiên Cương có chút hồ nghi nhìn Thượng Quan Mộc, trong đầu đột nhiên nhớ lại buổi tối kinh tâm động phách kia, Thượng Quan Mộc đối với mặt này hình như có chút năng lực. Lộ Phương một ngày chưa trừ diệt , trong lòng hắn liền không thể an ổn. Nghĩ như vậy, giao dịch này đối với hắn mà nói, rất có lời.

“Anh có thể bắt được cô ấy sao?”

Lý Thiên Cương lần thứ hai hỏi.

“Trừ tôi ra anh còn có thể tin tưởng ai!”

Thượng Quan Mộc hướng phía Lý Thiên Cương khinh miệt mà lại cao ngạo châm biếm, khiến nghi vấn trong lòng Lý Thiên Cương biến mất không ít. Đúng vậy, lúc này, hắn còn có thể tín ai? Nếu Thượng Quan Mộc thật sự bắt được Lộ Phương, vậy cũng tốt, cho dù không thể, đến lúc đó phượng cách hắn cũng có thể không trả lại.

” Được, tôi tin anh “

“Tôi có thể giúp anh, nhưng tôi muốn biết ân oán như thế nào!”

Thượng Quan Mộc vẫn luôn rất ngạc nhiên, nữ kia quỷ vì cái gì cố tình quấn lấy Lý Thiên Cương , trong này nhất định phải chuyện gì đó trọng đại.

“Không, không, tôi không thể nói, những chuyện này anh không cần phải quản, anh chỉ cần đem cô ấy thu phục là được, những thứ khác anh cũng đừng hỏi đến “

Lý Thiên Cương rất mâu thuẫn chuyện này, Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc hai người liếc nhau, biết hỏi không ra lý do, cũng không hỏi tới nữa .

” Ba ngày sau cô ấy sẽ đến đây, trong mấy ngày này, tôi hy vọng Thượng Quan tổng giám phải chuẩn bị tốt “

” Oh, anh khẳng định như vậy?”

Thượng Quan Mộc khiêu mi hỏi lại.

” Tòa nhà này từ ngày ấy qua đi chung quy vẫn luôn không yên tĩnh, cô ấy đều đến đây “

Lý Thiên Cương giải thích, Thượng Quan Mộc cùng Viên Tử Hàm hai người cũng không nói gì, mấy người đơn giản thảo luận một chút chuyện ba ngày sau, Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc đứng dậy chuẩn rời đi. Thân mình còn chưa đi ra, đã bị một trận tiếng kêu thê lương làm cho ngừng cước bộ.

Trên lầu hai một cô gái tóc dài lảo đảo chạy xuống, miệng lảm nhảm kêu la không rõ “A, cô đừng đến tìm tôi, tôi không phải cố ý, tôi không phải cố ý, tôi sai rồi, tôi không nên phá hư gia đình của cô…”

Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều hướng nhìn người bên kia. Một thân váy dài đỏ thẫm sộc xệch che nửa người, chân trần trắng noãn dẫm trên mặt đất.

” Cô xuống đây làm gì? Còn không cút lên phòng cho tôi!”

Lý Thiên Cương đối với cô gái kia gầm gừ, đưa tay giữ thân hình gầy gò của cô hướng trên lầu kéo đi.

“A, là anh, là anh…”

Cô điên cuồng, kêu lên sợ hãi, hai tay liều mạng giãy dụa: “anh buông ra, anh cái tên xấu xa này, anh là người xấu.”

Mái tóc dài hỗn loạn vì nàng động tác giãy dụa của cô mà rớt sang một bên, lúc này mới nhìn rõ tướng mạo . Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc đồng thời cũng đã biết , người này dĩ nhiên là Giang Diễm Lệ. Nhìn cái tình hình này, cô ta hình như là —- điên rồi!

Giang Diễm Lệ ngẩng đầu, đột nhiên an tĩnh lại, si ngốc nhìn giữa không trung, ánh mắt đột nhiên biến đổi, thần sắc toàn bộ đều là kinh hãi. Là nhìn thấy cái gì kinh hãi lắm sao!

Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc đồng thời hướng phía kia nhìn lại, cái gì cũng không có, xem ra Giang Diễm Lệ là bị chuyện lần trước làm cho sợ tới mức không nhẹ!

Lý Thiên Cương bị thần tình của Giang Diễm Lệ như vậy hù cho sợ tới mức không nhẹ, thân thể cứng ngắc không dám quay đầu lại.

” Đừng sợ hãi, mau trở về phòng đi “

Lý Thiên Cương trong lòng thật sự là phù phiếm, hắn không biết thanh âm run rẩy đều bị hai người khác trong phòng nghe được rõ ràng.

“A…” Giang Diễm Lệ thét một tiếng chói tai giống như tâm tê phế liệt, hai tay ôm đầu lại bắt đầu kêu la: ” Cô đừng đến tìm tôi, cô nên đến tìm Lý Thiên Cương, lúc trước là hắn ruồng bỏ cô, người giết cô cũng là hắn, chuyện không liên quan đến tôi, cô nên tìm Lý Thiên Cương, tôi cũng là vô tội…”

“Câm mồm…”

Lý Thiên Cương đối với Giang Diễm Lệ rống to, đưa tay liều mạng kéo Giang Diễm Lệ đi lên lầu, Ngay sau đó hướng phía trong phòng lớn tiếng rống to “Âu Tiểu Lan, cô ra cho tôi “

Cho dù Lý Thiên Cương cắt ngang lời nói tiếp theo của Giang Diễm Lệ, nhưng những lời vừa rồi kia Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc đều nghe được rành mạch, Giang Diễm Lệ nói là Lý Thiên Cương ruồng bỏ cô, hơn nữa còn giết cô? Khó trách nữ quỷ kia sẽ đối với Lý Thiên Cương có oán hận sâu như vậy.