Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 79




” Hôm nay em đi đâu? “

Thượng Quan Mộc từ phía sau ôm lấy Viên Tử Hàm, đem đầu đặt trên bờ vai của cậu nhẹ nhàng vuốt ve, bộ dáng hết sức ngoan ngoãn.

Viên Tử Hàm không tránh né hắn ôm, cũng đem lưng mình dán sát vào khuôn ngực ấm áp của hắn.

” Em chỉ là cảm thấy buồn , liền tùy tiện đi ra ngoài, kết quả đi quá xa , sau đó bị lạc đường. Vốn muốn điện thoại cho anh, nhưng di động lại bảo quản không tốt nên hết pin. Thật vất vả tìm được trạm xe bus, lại phát hiện trên người em không mang theo tiền, vừa may gặp Tiểu Lan, sau đó thuận đường đưa em về đây “

Viên Tử Hàm cố gắng làm cho vẻ mặt mình hết sức tha thiết. Chuyện gặp Thượng Quan Thần vẫn là không nên nói, mình rời đi coi như xong, có như vậy mới không phá hư tinh cảm an hem của bọn họ!

“Còn có gì muốn bổ sung không?”

Biểu tình trên mặt Thượng Quan Mộc vì lời nói của Viên Tử Hàm trở nên nghiêm túc. Hắn vốn không muốn truy cứu chuyện người con trai thần bí kia, Viên Tử Hàm càng im miệng không nói, điều này cũng làm cho hắn càng cảm thấy không yên tâm.

“Không có , thật sự chỉ có nhiêu đó thôi , được rồi dù sao em cũng về rồi không phải sao?”

Viên Tử Hàm cảm thấy vẻ mặt Thượng Quan Mộc có chút khó coi, lôi kéo cánh tay hắn làm nũng. Về phần cái người xa lạ kia cũng sớm bị cậu vứt ra xa ngàn dặm rồi.

Nhưng Viên Tử Hàm càng như vậy, điều này làm cho Thượng Quan Mộc càng hoài nghi . Viên Tử Hàm trước giờ luôn bị động , hành động lúc này thực khác thường. Nhưng hắn không muốn vì nguyên nhân khác khiến quan hệ hai người trở nên cứng ngắc.

” Hôm nay anh cũng mệt rồi , sớm nghỉ ngơi một chút đi “

Thượng Quan Mộc nói xong liền xoay người rời đi, Viên Tử Hàm có thể cảm giác được, giữa hai người hình như lại có cái gì đó tồn tại . Trong lòng có chút khổ sở, nhưng vẫn là đưa tay kéo cánh tay hắn lại.

” Tối nay anh có thể ngủ cùng em được không?”

Viên Tử Hàm đã quyết định ngày mai sẽ rời đi , tối nay mình cùng hắn ở chung một đêm cuối cùng. Thời gian cuối cùng bên nhau, có thể có một kỷ niệm đẹp, cậu cũng thấy đủ rồi.

Thượng Quan Mộc quay người, mặt mày nhướng cao, tạo thành nếp nhăn. Nếu nói vừa rồi là mình ảo giác, vậy lúc này Thượng Quan Mộc có thể khẳng định , Viên Tử Hàm có chuyện dấu giếm mình. Chẳng lẽ là cùng người con trai xa lạ kia có liên quan sao? Nhưng hắn không thể mở miệng hỏi. Viên Tử Hàm nếu muốn nói, vừa rồi lúc mình hỏi đã nói rồi, cho dù hỏi, thì điều này cũng sẽ chỉ làm cho  quan hệ giữa hai người trở nên hiềm khích.

Nhìn cậu hồi lâu, Thượng Quan Mộc vẫn là gật đầu, nói ” Được “

Viên Tử Hàm vừa nghe hắn lời này, trong lòng nhất thời thở ra một hơi, đối với Thượng Quan Mộc giương lên một một nụ cười, nhưng nụ cười này cũng không làm Thượng Quan Mộc dễ chịu chút nào.

Luôn cảm giác có chuyện gì đó hắn không biết, sự thân mật khác thường này của Viên Tử Hàm khiến hắn cảm thấy bất an, nhưng cũng không còn cách nào.

Hai người để cả quần áo nằm một bên, Thượng Quan Mộc trong lòng tự hỏi Viên Tử Hàm đến tột cùng có thể cất dấu sự tình gì, cư nhiên cũng không có tâm tư đùa giỡn Viên Tử Hàm. Huống hồ, hắn cũng không dám, nhìn cậu nằm bên cạnh mình, hắn sợ sẽ chịu đựng không nổi. Nên nằm quay lưng về phía Viên Tử Hàm.

Viên Tử Hàm chỉ nhìn thấysau lưng của Thượng Quan Mộc, trong lòng có hơi chút thất vọng, ý nghĩ này vừa hiện lên, trên mặt cậu nhất thời liền dâng lên một trận đỏ ửng . Nhưng cũng chỉ còn lại có buổi tối hôm nay thôi, cậu không muốn cứ như vậy!

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thẳng đến bên cạnh truyền lại tiếng hít thở trầm ổn, Viên Tử Hàm vẫn không có một chút buồn ngủ. Chậm rãi nghiêng người, nhẹ nhàng đem bàn tay lạnh lẽo của mình đặt lênlưng Thượng Quan Mộc, thấy Thượng Quan Mộc tựa hồ không có phản ứng, mới dần dần yên tâm.

“Thượng Quan Mộc, anh ngủ rồi sao?”

Viên Tử Hàm giống như biết rõ cố hỏi, thấy hắn thật sự ngủ rồi, thân thể lại chậm rãi hướng về thân thể ấm áp của hắn tới gần, thẳng đến khi chặt chẽ dán vào nhau.

“Thượng Quan Mộc, như vậy thật tốt “

Viên Tử Hàm tăng lực cánh tay, đem hai má tựa vào trên lưng của hắn nhẹ nhàng cọ sát, cậu không dám động mạnh, sẽ đánh thức Thượng Quan Mộc.

Cậu không biết, Thượng Quan Mộc kỳ thật lúc cánh tay cậu để ngang bên hông hắn, hắn đã tỉnh rồi, hoặc nói, hắn căn bản chưa ngủ. Lúc này, hắn làm sao có thể ngủ được. Viên Tử Hàm luôn như vậy, trong lòng có chuyện trước nay đều không muốn nói với ai, nhưng mình đối với cậu ấy mà nói, chẳng lẽ cũng là người lạ sao? Lúc Viên Tử Hàm nói dối hắn, hắn làm sao không tức giận chứ? Nhưng là hắn không muốn thấy hắn cái bộ dáng kia.

Em đã không muốn nói cho anh biết, anh đây liền tự mình đi tìm hiểu chân tướng. Thượng Quan Mộc xoay người một cái, đảo khách thành chủ, đem Viên Tử Hàm ômvào lòng.

Động tác hắn như vậy, khiến Viên Tử Hàm trong lòng cả kinh, thân thể cũng không dám cử động, gắt gao nhìn chằm chằm Thượng Quan Mộc, thấy hắn như trước chưa tỉnh, mới tìm một ví trí thoải mái trên ngực hắn dựa vào, hai tay cũng ôm lại hắn.

Ngày mai, ngày mai tất cả sẽ kết thúc.

Viên Tử Hàm không dám ngủ, cậu chỉ muốn nhớ kỹ cảm giác lúc này cùng hắn bên nhau.

Sáng sớm khi ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cùng tấm rèm cửa màu lam chiếu vào trong phòng, Thượng Quan Mộc đã tỉnh rồi . Hôm qua hắn không biết khi nào thì ngủ say. Khiêu mi nhìn Viên Tử Hàm nằm trong long mình, ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn không dời.

Trên gương mặt trắng nõn hơi mang theo một tia màu hồng phấn nộn, đôi mắt sáng ngời gắt gao nhắm chặt, nhìn không thấy những lo âu sâu tận bên, môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, toát ra sự lôi cuốn, trên khóe miệng còn lộ ra một độ cung nhợt nhạt, cũng không biết nói người trong mộng là vui vẻ hay là ưu sầu.

Viên Tử Hàm cả người tựa hồ đều quấn quanh trên người Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc cười khẽ một tiếng, không có bất cứ động tác gì. Giờ khắc này có cỡ nào tốt đẹp, nếu sau này cũng như vậy thì thật tốt .

Ánh mặt trời càng lúc càng sáng rõ , chiếu vào mắt người có chút không thoải mái.

Viên Tử Hàm ưm một tiếng, lúc này mới yếu ớt mở mắt. Vừa mở mắt ra, liền đối diện với đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm Thượng, cảm thấy động tác của hai người lúc này rất là ái muội, trên mặt nhanh chóng nóng lên.

“Đêm qua em ngủ, thật sự không biết tại sao có thể như vậy?”

Viên Tử Hàm cuống quít giải thích, khiến Thượng Quan Mộc trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn giữ nguyên biểu tình trên mặt. Híp mắt nhìn Viên Tử Hàm, cười như không cười nói : ” Anh vẫn chưa nói gì, em cái dạng này khiến anh nghĩ tới câu ‘Giấu đầu lòi đuôi’ kia “

Viên Tử Hàm nghe Thượng Quan Mộc nói như vậy, thật sự là im miệng không nói . Xác thực là Thượng Quan Mộc cái gì cũng chưa nói, mà mình vội giải thích, này đích xác cái câu kia cùng mình rất giống, kỳ thật nói rất chính xác, cậuđây là có tật giật mình. Đêm qua vẫn thật là tự mình ôm Thượng Quan Mộc trước.

” Được rồi, không đùa em nữa, nhanh thức dậy đi làm thôi “

Đột nhiên Thượng Quan Mộc đưa tay nâng đầu Viên Tử Hàm, trong lúc cậu còn đang ngốc lăng , chậm rãi ấn xuống trên trán cậu một nụ hôn. Rất nhanh bò xuống giường, mặc quần áo. Thấy Viên Tử Hàm bên kia vẫn bảo trì trạng thái ngây ngốc, cười nhẹ một tiếng. Nói : ” Sao ngây ngốc vậy chứ, nhanh dậy thôi, anh đi xuống trước ” nói xong, hướng cánh cửa đi đến .

Thẳng đến khi thân ảnh thon dài kia biến mất ở chỗ rẽ, Viên Tử Hàm mới thu hồi ánh mắt của mình, đưa tay mò mẫm trán, chỗ đó còn lưu lại hơi ấm vừa rồi của hắn. Thất thần nhìn cánh cửa, rất lâu mới lấy lại được tinh thần.

____________